Chương 34: Quay Về
Jean bị cậu đá mà lại tỏ ra khoái chí, nghiêng người tựa ngoài cửa, tiếng cười sảng khoái.
Thật khó tưởng tượng, cùng một giọng nói đó mà khi động tình lại có thể phát ra tiếng thở khàn thấp đến như vậy.
Đầu tai Bạch Lộ ngứa ran.
Cậu dùng tay chà nhẹ rồi nhanh chóng tăng tốc rửa mặt mũi.
Hai ngày qua, trong phòng toàn là hơi thở ám muội, ngay cả nhân viên dọn phòng cũng không thể vào được.
Chỉ cần hơi lơ đãng một chút, suy nghĩ sẽ bị vô số hình ảnh chồng chéo kéo trở lại, kích phát khát vọng nguyên thủy khó khống chế.
Lần đầu của Jean là nửa tiếng, sau khi có kinh nghiệm, thời gian duy trì càng lúc càng dài.
Nếu mà còn tiếp tục nữa, chắc chắn sẽ vượt quá giờ trả phòng.
Bạch Lộ tuyệt đối không muốn giữa chừng bị tiếng gõ cửa hay chuông điện thoại làm gián đoạn.
Vậy nên, tốt nhất vẫn là về thôi.
Về lại thị trấn nhỏ của bọn họ, căn nhà nhỏ của bọn họ.
Có lẽ đêm khuya tĩnh lặng, có thể thử ở bãi cỏ trước sân?
Bạch Lộ vốc nước lên rửa mặt, cười đến mức suýt sặc.
Từ khi cùng Jean da kề da chạm vào nhau, thứ gì đó trong cậu cũng bị châm lửa, rồi từ đó càng lúc càng khó dập tắt.
Có nên nói ra không, chọc ghẹo Jean một chút?
... Thôi, bỏ đi thì hơn.
Jean tám phần mười sẽ hứng thú vô cùng, sau đó rên rỉ quấn lấy cậu đòi thực hành ngay lập tức.
Bạch Lộ không dám đảm bảo mình có thể nhất quyết từ chối.
Sau khi trả phòng, họ đi dạo trung tâm thành phố mua sắm vài tiếng liền, phần lớn là trang phục thường ngày của mùa này, còn có không ít âu phục cao cấp, phải chờ thời gian may riêng mới xong.
Jean đặc biệt mê đồ đôi, từ quần áo đến giày, phối sẵn mấy bộ liền, thậm chí còn mua cả đồng hồ đôi.
Anh hy vọng mình và Bạch Lộ phải mang dấu hiệu người yêu thật rõ ràng, tốt nhất là đi trên đường cũng khiến người khác liếc qua là nhận ra ngay.
Bạch Lộ vốn không để tâm chuyện tiền bạc, tài sản tích lũy đến mức này, đối với cậu chỉ là những con số, nhưng lần nào cần thanh toán thì Jean cũng đều kiên quyết rút thẻ đen của mình ra.
"Quẹt thẻ chính là một trong những sức hấp dẫn của đàn ông đó, làm ơn, cho anh cơ hội thể hiện đi mà!"
"Anh muốn khiến em thích anh thêm một chút nữa."
"À đúng rồi, sau này thẻ của anh cũng giao cho em giữ luôn nhé... Làm ơn, đừng từ chối, em đồng ý giúp anh quản sổ sách rồi mà..."
Tên này rất hăng hái trong việc cộng thêm điểm mị lực cho bản thân và đặc biệt say mê với chuyện lấy tiền tiêu vặt từ tay Bạch Lộ.
Bạch Lộ nhận lấy chiếc thẻ kia, xoay xoay hai vòng tượng trưng rồi trả lại cho Jean: "Đây chính là tiền tiêu vặt em cho anh, cầm lấy."
Gương mặt Jean lúc đó thật đặc sắc.
Vừa hơi thất vọng, lại vừa có chút vui vẻ, cả người rơi vào trạng thái rối rắm hết sức, thuận tay đi ngang qua một tiệm xăm.
Bạch Lộ thở phào.
Tạ ơn trời đất, tạm thời tên này chưa tính đến chuyện xăm hình đôi.
"Tiểu Lộ?"
"Ừm?"
Bị Jean đột ngột gọi lại, tim Bạch Lộ khẽ giật thót, lo anh sẽ đề cập đến hình xăm.
Xăm rất đau, việc chăm sóc sau đó nếu sơ sẩy còn dễ bị nhiễm trùng.
Bạch Lộ không mấy muốn thử, càng sợ bản thân sẽ vì tên này mà mềm lòng đồng ý.
Jean rất giỏi làm nũng.
Ít nhất đến hiện tại, bất cứ điều gì Jean đã mở miệng xin đều được thực hiện ở chỗ cậu.
"Em nhìn màn hình lớn bên kia kìa!" Jean hơi kích động, xách mấy túi đồ nặng trĩu như nâng tạ, giơ tay chỉ qua đó: "Cuộc thi thiết kế trang sức, nửa năm nữa tổ chức tại Pháp!"
Bạch Lộ nhìn theo hướng anh, ánh mắt dừng lại trên màn hình rực rỡ ấy.
Khẩu hiệu quảng bá đang lặp đi lặp lại, ban giám khảo đều là những bậc thầy nổi tiếng trong giới, thái độ hòa nhã, không ngừng khuyến khích người ngoài chuyên môn tham gia.
"Hãy khai phá tiềm năng của bạn!"
"Bạn ưu tú hơn những gì bạn tưởng tượng rất nhiều! Hãy cho mình một cơ hội, đem tài hoa của bạn tỏa sáng trước công chúng!"
"Cách đăng ký ở phía dưới, hãy hứa với tôi, nhất định phải tham gia nhé?"
"Chờ email của bạn, tôi sẽ đợi bạn tại Pháp!"
Bạch Lộ đứng đó nhìn suốt 5 phút, cho đến khi quảng cáo phát xong và chuyển sang nội dung khác.
Đây là cơ hội tuyệt vời để một người vô danh tỏa sáng, nếu giành được thứ hạng, sẽ chính thức có thể bước vào giới thiết kế.
Không giới hạn quốc tịch, giám khảo chuyên nghiệp, bắt đầu từ vòng sơ loại, phải vượt qua từng tầng chọn lọc, mỗi vòng đều phải trình ra tác phẩm mới.
Đài truyền hình ghi hình toàn hành trình, môi trường quay kín, tất cả tác phẩm đều phải hoàn thành dưới sự giám sát của máy quay để tránh gian lận.
Toàn bộ quá trình nghe qua cực kỳ khắc nghiệt nhưng phần thưởng lại vô cùng hấp dẫn, nếu đoạt hạng nhất sẽ được ký hợp đồng với hãng kim hoàn danh tiếng nhất nước Pháp, trở thành nhà thiết kế chính thức của họ.
Hơn nữa, tất cả tác phẩm lọt vào chung kết đều sẽ được đưa vào phiên đấu giá riêng của cuộc thi, có cơ hội lọt vào mắt xanh của các đại lão trong giới.
Kỳ thực cuộc thi này đã được tổ chức hai lần rồi, ba năm một lần.
Bạch Lộ là fan trung thành của chương trình, năm nào cũng xem.
Sau mỗi lần kết thúc những buổi gặp đối tác khô khan mệt mỏi hay các buổi xã giao đầy mùi thuốc súng, cậu sẽ đeo tai nghe, mở lại chương trình xem đi xem lại.
Nam Nghiên Chu từng liếc qua cùng cậu vài lần, rất nhanh liền mất hứng, hoặc là tự đi nghỉ ngơi, hoặc là kéo cậu ra giao hoan.
Có khi Bạch Lộ xem đến đoạn cao trào, muốn tìm ai đó bàn luận một chút nhưng người duy nhất có thể tâm sự lại chỉ là các cư dân mạng chưa từng gặp mặt.
Trong đời sống hiện thực, bên cạnh cậu chưa từng có ai giống như cậu, dành tình cảm mãnh liệt cho chương trình này.
Không, bây giờ thì khác rồi.
Jean mặt mày đỏ bừng như vừa phát hiện lục địa mới, hăng hái khuyên Bạch Lộ đi thử xem sao.
"Đây thật sự là cơ hội tuyệt vời nhất rồi! Tiểu Lộ, nửa năm là rất dài, em bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ thì đến lúc đó nhất định làm được!"
"Ha... Anh còn chưa xem thiết kế của em, sao lại chắc như đinh đóng cột thế? Nhỡ trình độ em dở tệ thì sao?"
"Thì đã sao đâu! Cứ xem như đi chơi! Anh hát chẳng hay ho gì, ấy vậy mà năm nào cũng đi thi Ca Vương đấy!"
"Thật á?"
"Tất nhiên! Nhưng anh bị loại ngay từ vòng loại... Khoan đã, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là 'tham gia là chính'! Tin anh đi, vì thứ mình thích mà nỗ lực, cảm giác ấy tuyệt đẹp vô cùng!"
"Nhưng mà nhỡ em cũng bị kẹt ngay vòng loại thì sao? Mất mặt biết mấy..."
"Không xấu hổ! Việc tham gia cuộc thi vốn đã cực kỳ thú vị! Em sẽ gặp những người bạn đến từ khắp nơi, tất cả đều cùng chí hướng, nói chuyện toàn liên quan đến cuộc thi, những trải nghiệm đó chắc chắn sẽ trở thành ký ức không thể quên của em! Máy tính của anh hiện giờ vẫn còn lưu video đấy! Tuy chỉ lên hình đúng hai giây nhưng anh có bỏ tiền mua bản hậu trường riêng!"
Bạch Lộ nhịn cười, đẩy Jean lảo đảo.
"Con chó vàng" này đúng là kỳ lạ, bất cứ chuyện gì lọt vào miệng anh đều có thể trở nên nhẹ tênh và vui vẻ.
Như thể toàn bộ thế gian đều chỉ là một trò chơi, anh chỉ cần tham gia, tận hưởng cho trọn là đủ.
Đang nói dở, nhạc trên màn hình lớn lại đổi cảnh, quảng cáo cuộc thi trang sức lại xuất hiện.
"Nhanh! Chụp cách đăng ký luôn đi, lần này không được bỏ lỡ nữa!" Jean đặt túi mua sắm xuống đất, móc điện thoại ra trịnh trọng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Bạch Lộ yên lặng một lát rồi cũng học theo. Cậu thả lỏng hai tay, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, cùng nhìn vào khung hình nhỏ trên màn hình.
"Em đã đồng ý đăng ký thi đâu?"
"Ha, anh cảm thấy là em sẽ đi!"
"Nói trước không biết được đâu."
"Giác quan thứ sáu của anh xưa nay chuẩn lắm, anh dự cảm em sẽ chấp nhận anh và cũng sẽ giành quán quân cuộc thi này!"
Giỏi khoe ghê.
Phần cách đăng ký hiện lên trong ống kính.
Cả hai đồng thời im lặng, lặng lẽ ghi nhớ lại một lần nữa trong lòng.
"Jean." Khi màn hình lại chuyển đi, Bạch Lộ khẽ gọi.
"Hửm?" Jean nghiêng mặt qua, nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại, định quay trọn đoạn quảng cáo.
Đúng là cao thật.
Bạch Lộ vòng tay qua vai anh, nhón chân, đặt một nụ hôn lên lúm đồng tiền bên má phải.
Ánh nhìn bỏng rẫy lập tức lia sang đây, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, nóng đến độ cặp mắt lục bảo trong suốt kia cũng rõ ràng nhuốm đầy dục vọng chỉ trong nháy mắt.
Tên ngốc Jean.
Bạch Lộ nghĩ.
Sao anh không xuất hiện trong đời em sớm hơn một chút.
...
Trên đường quay về, Jean giúp Bạch Lộ hạ ghế xuống. Cậu lim dim mắt, muốn ngủ nhưng lại không đến mức buồn ngủ thật sự.
Hai ngày nay bị hành đến mức ngày đêm đảo lộn, theo lý thì rất cần nghỉ ngơi.
Thế nhưng nội dung cuộc thi trong quảng cáo khi nãy cứ vang lên lặp đi lặp lại trong đầu, khiến cậu bất giác sinh ra cảm giác gấp gáp.
Nửa năm nói dài không dài, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Cậu còn thiếu kinh nghiệm, kiến thức cần bổ sung thì vô vàn. Giành quán quân thì không dám mơ, nhưng cậu hy vọng ít nhất có thể tiến sâu vài vòng.
Tối thiểu phải vào được vòng bán kết.
Ba năm một lần, đây xem như là cuộc thi thiết kế trang sức lớn nhất nước ngoài, bỏ qua lần này thì chẳng biết phải chờ đến khi nào.
Cậu phải liên lạc với giáo viên hướng dẫn mới được.
Danh sách bài hát trong xe lặng lẽ chuyển đoạn, đổi sang nhạc ru ngủ giúp thư giãn tinh thần.
Lúc đến cậu không để ý đến sự tinh tế này, giờ nghe lại liền nhận ra ngay.
Cái tên này, vì để cậu thoải mái, vậy mà lúc lái xe cũng chịu nghe nhạc ru ngủ theo.
Muốn tập trung tinh thần trong thứ bầu không khí mơ màng này cần một ý chí vững vàng hơn thường lệ.
Bạch Lộ đưa tay chuyển bài hát sang điệu country rộn ràng vui tươi.
"Không ngủ à?" Jean không ngờ cậu vẫn còn thức, bứt rứt tự hỏi có phải mình mở nhạc quá to.
"Sao cứ giục em ngủ hoài vậy?" Bạch Lộ điều chỉnh ghế trở về vị trí ban đầu.
"Khụ, dưỡng sức thôi mà."
"Anh lái về tới thị trấn cũng phải quá sáu giờ rồi, thấy buồn ngủ là bình thường."
"Ừm, vậy em ăn snack không?"
"Không."
"Uống nước?"
"Nhìn đường đi."
"Anh sợ em chán ấy, em vẫn nên ngủ chút đi, mở mắt ra một cái là đến ngay."
"Cứ dụ em ngủ, tính về rồi giở trò xấu xa đúng không?"
"... Tiểu Lộ, đừng..."
"Đừng gì?"
"Anh đang lái xe, không thể cứng được."
Bạch Lộ im lặng ngả ghế xuống, không chọc vào "con chó vàng" dư năng lượng này nữa.
"Lát nữa về ghé quán nhìn qua một chút nhé." Jean bình ổn lại được hơi thở, nghiêm túc nói: "Đường dây điện cũ quá rồi, anh hơi lo, còn phải xem có con chuột nào lẻn vào không."
Bạch Lộ xoay người, khẽ hừ một tiếng xem như đồng ý.
Jean nói đúng, cả quãng đường yên tĩnh thế này, đúng là hơi chán thật.
Vậy thì...
"Này, anh đẹp trai, muốn chơi xe rung không?"
"TIỂU LỘ!!"
Bạch Lộ lấy mũ che đầu, cười không ngớt.
Nửa tiếng sau, một chiếc Bentley đen lặng lẽ chạy vào trấn nhỏ, dừng trước căn hộ Bạch Lộ thuê.
Nam Nghiên Chu không xuống xe ngay, hắn phải ngồi đó làm công tác tư tưởng suốt mười phút sau đó mới ôm bó hoa hồng lên.
Chuyện đến mức này rồi, rõ ràng không thể dễ dàng cứu vãn.
Tính tình của Bạch Lộ, hắn biết rất rõ, bó hoa này khả năng cao sẽ đập thẳng vào mặt mình.
Nhưng không sao cả.
Giờ hắn có thừa thời gian để dỗ dành Bạch Lộ.
Hắn biết, Bạch Lộ sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ.
Chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thằng cặn bã lên sân khấu hơi trễ [xòe tay]
Cũng hết cách~ Hai đứa nhỏ cứ mải ngọt cho đã [chó ngậm hoa hồng]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro