Chương 36: Su Kem (H)
Chương này bị set pass, mời đoàn nhà mình chuyển qua wordpress đọc.
...
Nam Nghiên Chu chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến vậy.
Người có thân phận như hắn không nên rơi vào tình cảnh này.
May mắn thay, hắn nhanh chóng nhận ra đối phương cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Ngọn lửa giận dữ tích tụ nhanh chóng bằng mắt thường, hai bên đứng gần nhau đến mức, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương khớp nghiến vào nhau rắc rắc rợn người khi nắm đấm siết chặt lại.
Đến đây, ra tay đi.
Nam Nghiên Chu lại cố ý mân mê bó hoa đó ngay trước mặt đối phương.
Loại người to con thế này, về cơ bản đều là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.
Đặc biệt là họ vừa mới quấn quýt nhau, đang là lúc dục vọng chiếm hữu bùng nổ.
Nam Nghiên Chu không tin đối phương có thể nhịn được.
Con súc vật bị xâm phạm lãnh thổ, tuyệt đối không thể giữ được bình tĩnh...
"Jean." Một đôi tay bất ngờ từ phía sau xuất hiện, ôm lấy eo Jean: "Tránh ra đi."
Đồng tử Jean co rút mạnh, sự chú ý của anh lập tức chuyển khỏi Nam Nghiên Chu đang đứng trước mặt.
So với việc đánh tên này một trận, anh càng muốn khóa Bạch Lộ trở lại trong nhà hơn.
Giấu đi thật kỹ lưỡng, tuyệt đối, tuyệt đối không cho người khác nhìn thấy một chút nào.
Nam Nghiên Chu nhìn chằm chằm vào đôi tay đó, hơi thở nghẹn lại.
Người yêu khiến hắn ngày đêm tơ tưởng cuối cùng cũng lộ ra một phần cơ thể, nhưng lại keo kiệt đến mức không cho hắn thấy toàn bộ.
Ông trời ơi.
Hắn chỉ muốn nhìn tận mắt khuôn mặt của Bạch Lộ.
Tại sao một chuyện từng rất đỗi là bình thường trong quá khứ giờ lại trở nên khó khăn đến vậy?
Nam Nghiên Chu đau như cắt nhưng không thể rời mắt.
Mặc dù đôi tay ấy đang ôm chặt lấy eo của một người đàn ông khác.
"Ngoan nào, để em nói chuyện với hắn ta."
Đôi tay đó nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới của Jean hệt như người huấn luyện thú thuần thục dỗ dành con mãnh thú sắp sổ lồng quay trở về.
Jean thở dốc, bướng bỉnh một lúc, cuối cùng vẫn thở một hơi thật dài.
Sau đó, anh đè lên tay Bạch Lộ như một sự thỏa hiệp
Chú chó ngoan ngoãn có thể nhận được phần thưởng.
Cảm nhận một nụ hôn đặt lên gáy, Jean thoải mái rụt vai lại.
"Tiểu Lộ~"
"Nhột không?"
"Haha, đừng, đừng nghịch."
"Lề mề gì thế? Để em ra ngoài."
"Không có lề mề."
"Nhanh lên."
"A~ Chân anh~ Đứng tê rồi, không nhúc nhích được~ Ấy ấy, đau đau đau~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro