Chương 104
"Ăn trước đã."
Tần Trì Dã mới đặt điện thoại lên trên bàn, không bao lâu lại quay đầu nhìn một cái xem tài liệu nhận được bao nhiêu rồi.
Vẫn còn rất chậm.
"Cái gì vậy?"
Bùi Lĩnh nhìn thấy miếng sườn lợn trên đĩa, "Sườn lợn hôm nay mỡ quá, không muốn ăn lắm mà vứt thì lãng phí."
"Vậy thì đưa cho tôi." Tần Trì Dã nói một cách rất tự nhiên.
Bùi Lĩnh đặt miếng sườn béo ngậy lên đĩa của Tần Trì Dã, Tần Trì Dã thuận tiện đưa miếng xương sườn của mình đưa qua, "Muốn không?"
"Ừm ừm." Miệng Bùi Lĩnh ngậm cái gì đó, gật gật đầu. Đợi cậu ăn xong rồi mới nói: "Một lát nhận được sẽ biết thôi".
Sau khi hai người ăn xong bữa cơm sườn thì trở về ký túc xá. Thỉnh thoảng Tần Trì Dã lấy điện thoại di động ra xem một lượt, cuối cùng cũng nhận được rồi. Bùi Lĩnh nhìn thấy dáng vẻ hớn hở của Tần Trì Dã, ranh mãnh cười, nói: "Vậy thì cậu từ từ mà xem, nhớ đeo tai nghe đấy, hiệu quả càng tốt hơn."
"?" Tần Trì Dã cầm điện thoại lặng người đi, "Đeo, đeo tai nghe?"
"Đúng đó, như vậy hiệu quả càng tốt hơn."Bùi Lĩnh thần thần bí bí nghiêng người về trước, nhỏ tiếng nói: "Nếu cậu mà để âm thanh ngoài, lát nữa Chu Hiện hoặc là Hứa Văn Hàn quay lại, nghe được thì không tốt đâu, tôi sẽ rất ngại đó. "
"!"
Tần Trì Dã sững người tại chỗ, không biết nói gì cho phải.
Bùi Lĩnh: "Hôm nay vừa mới thi xong nên giờ không học nữa, cậu cứ thoải mái đi, đợi tôi từ lớp thi đua trở lại thì học." Nói xong lại đưa mắt nhìn về phía tay của trùm trường, lộ ra nụ cười.
Tay của Tần Trì Dã run lên, không biết có phải Bùi Lĩnh đang ám chỉ điều gì không. Bùi Lĩnh đã đi rửa tay sạch sẽ, sau đó thay áo khoác, quần dài rồi lên giường nằm một lúc.
Một loạt thói quen sinh hoạt này, Tần Trì Dã đã rất hiểu rõ rồi. Hắn chuyển tầm mắt sang tập tin trên điện thoại di động, không biết có nên mở hay không. Đây là quà Bùi Lĩnh tặng cho hắn, không nhìn thì không tốt lắm.
Tần Trì Dã tự nhủ như vậy, ngồi xuống ghế, tìm tai nghe Bluetooth rồi đeo vào. Hắn hơi hồi hộp mở tập tin ra, có mười cái, là định dạng MP3 --
Âm thanh sao?
Vậy --
Bùi Lĩnh ghi âm sao?
Rõ ràng lúc ăn cơm còn rất tò mò và mong chờ nhưng hiện tại không hiểu sao Tần Trì Dã lại có chút căng thẳng. Mười tập tin âm thanh có tên khác nhau, như là dễ thương, trùm trường, ngoan. Tần Trì Dã ấn mở cái "Dễ Thương" ra đầu tiên, có chút căng thẳng liếc mắt nhìn Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh nằm trên giường, cầm một cuốn tiểu thuyết trên tay, không thèm nhìn hắn.
Tần Trì Dã giả vờ bình tĩnh, thu hồi ánh mắt, ấn mở.
Một giọng đọc bằng tiếng Anh, giọng nói rất quen thuộc, là giọng của Bùi Lĩnh. Phát âm tiếng Anh của Bùi Lĩnh rất hay, Tần Trì Dã cảm thấy còn tốt hơn cả giáo viên dạy tiếng Anh.
Nhưng mà chỉ có cái này?
Tần Trì Dã đi từ lo lắng đến nghi ngờ. Thanh tiến trình trôi qua, toàn bộ cái dễ thương đã nghe xong, ngoại trừ một vài đơn từ, chẳng hạn như dog, cat, đơn giản có thể nghe hiểu, liên kết lại thì không biết.
Nhưng rất nhanh lại có phần giải nghĩa tiếng Trung, cũng như phân tích từ ngữ, có đơn giản, xen lẫn chút khó khăn. Sau khi Bùi Lĩnh đọc xong các đơn từ này, còn nói: "Bạn học Tần, đọc theo thầy nào~"
Tần Trì Dã vô thức nhỏ giọng đọc lên.
"Giỏi quá ~ Phát âm rất tốt, đọc thêm hai lần nữa~"
Ngoài việc đọc từ và phân tích ngữ pháp, còn có phần đọc bài bằng tiếng Anh mất cả hai mươi phút. Trước khi mở ra, Tần Trì Dã có chút miên man bất định, vô tình chăm chú nghe Bùi Lĩnh dạy tiếng Anh cho mình. Sau khi nghe xong, nhìn mười tệp âm thanh, tay Tần Trì Dã nắm chặt lấy cái điện thoại.
... Rất lâu, rất lâu rồi không có ai đối xử tốt với hắn như vậy.
Từ tên mục lục, đến nội dung, mọi thứ đều chu đáo tỉ mỉ để làm ra món quà tốn nhiều công sức và thời gian này. Tần Trì Dã đã nhận được rất nhiều món quà đắt tiền, nhưng món quà hôm nay mới tìm về được niềm vui khi được nhận quà khi trước.
Còn có một chút gì đó không giống như vậy.
Trong lòng Tần Trì Dã chua chua xót xót, lại có chút ấm áp.
"Bùi Lĩnh."
"Cái gì?" Bùi Lĩnh đọc được nửa quyển sách, quay đầu nhìn Tần Trì Dã, lông mày cong lên trả lời trước: "Không có chi, bạn học Tần."
Tần Trì Dã lộ ra nụ cười vừa kiêu ngạo vừa ngầu, chẳng nói gì nữa cả.
Ngày thi thứ hai thi môn Tiếng Anh và khoa học tự nhiên.
Trong phòng thi của lớp mười sáu, thi tiếng Anh buổi sáng, Trương Gia Kỳ vẫn đang vò đầu bứt tai, thật sự không biết làm, đành phải ném cục tẩy phó mặc cho đời lựa chọn. Sau đó cậu ta quay đầu thì nhìn thấy anh Dã ngồi trong góc đang múa bút thành văn?
Nói thì có chút khoa trương, nhưng mà anh Dã thực sự đang làm bài .
Nếu không nhìn nhầm thì anh Dã viết đoạn văn nhỏ trước??
"Cậu học sinh ở hàng ghế sau, ngồi yên, không được nhìn đi nhìn lại." Giáo viên coi thi lên tiếng nhắc nhở một học sinh ở hàng sau.
Trương Gia Kỳ: ...
Cậu ta chỉ là quá sốc, anh Dã thế mà lại viết đoạn văn nhỏ trước.
Nhìn lại 'cục tẩy lựa chọn ngẫu nhiên' của mình trên bàn, Trương Gia Kỳ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu ta cất cục tẩy đi, cố gắng điều chỉnh tư thế ngồi, định dựa vào sức mình, làm bài hẳn hoi như anh Dã.
Năm phút sau.
Trời ơi.
Đây toàn là cái gì với cái gì vậy chứ, hoàn toàn nhìn không hiểu.
Trương Gia Kỳ vui vẻ lại thảy cục tẩy.
Thứ Sáu thi xong là nghỉ rồi.
"Quay về gọi video call nhé." Bùi Lĩnh nói với Tần Trì Dã.
Trương Gia Kỳ nghe thấy rồi, "Video call chơi game à? Sao không gọi cho em? Thật quá vô lương tâm rồi đó anh Bùi."
Tần Trì Dã nhìn sang. Trương Gia Kỳ lặng lẽ rút lại câu nói, "Ý của em là, hai người chơi cũng kéo em chơi với. Em đã học hai ngày rồi, thật sự là quá mệt luôn."
Hai ngày nay, ban ngày lên lớp, buổi tối trở về có gia sư dạy kèm, Trương Gia Kỳ cảm thấy bản thân sắp bị móc rỗng luôn rồi, không dễ gì bày trò nghịch ngợm, nói là ngay cả thi hai ngày vẫn có thể chơi một lúc, tranh thủ cơ hội đến tối thứ Sáu có thể chơi game một tiếng.
Vậy tại sao không mau chóng dựa hơi, xin anh Dã và Bùi Lĩnh kéo cậu ta đánh phó bản.
"Chúng tôi call video học tập, nếu cậu muốn thì cùng nhau học, chúng ta có thể tải app Dingtalk-" Bùi Lĩnh chưa nói hết lời.
Trương Gia Kỳ lập tức cự tuyệt: "Bỏ đi bỏ đi, mấy người học đi."
Không dễ gì mới có một tiếng, học cái gì mà hành.
Tần Trì Dã đứng bên cạnh lạnh lùng đâm chọc, "Cậu dạy tôi được rồi. Trương Gia Kỳ không được, không cần kèm nó đâu, tiến độ không giống nhau."
"? ? ?" Trương Gia Kỳ giận mà không dám nói gì.
Cái gì mà tiến độ không giống nhau, hạng chót và hạng áp chót sao?!
"Cũng phải." Bùi Lĩnh gật gật đầu, biểu thị đồng ý với quan điểm của Tần Trì Dã, "Bây giờ cậu tiến bộ hơn rất nhiều rồi."
Trương Gia Kỳ: "!!!"
Miệng hai người bị làm sao đấy? Tại sao lại nhắm vào cậu ta chứ?!
Tần Trì Dã nghe được sự đồng tình của Bùi Lĩnh, tâm trạng rất tốt, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, rất chảnh chọe nói: "Hôm nay tôi làm cả bài viết tiếng Anh rồi, ý là nói viết về thú cưng sao? Tôi đã viết những thứ mà hôm qua cậu dạy tôi đó, tôi làm hết rồi. "
Trương Gia Kỳ ở bên cạnh không cả thèm nhìn, đây là cầu khen ngợi hay gì? Anh Dã, anh là anh Dã đó!
"..." Bùi Lĩnh bật cười, cảm thấy Tần Trì Dã thật dễ thương, sau đó nói: "Đề mục bài viết hôm nay là nói về bảo vệ môi trường, chẳng qua cậu viết về cái kia, mặc dù lạc đề rồi, nhưng mà có lẽ vẫn được mấy điểm đó, dù sao thì cũng rất dễ thương. "
"Phụt ~" Trương Gia Kỳ không nhịn được bật cười.
Tần Trì Dã thẹn quá hóa giận, quay đầu đấm cho Trương Gia Kỳ một cái!
Trương Gia Kỳ gào khóc, nói nhiều lời cầu xin tha thứ, sau đó nhanh chân chuồn mất. Bùi Lĩnh thấy Tần Trì Dã lại hồi phục thành trùm trường ngầu lòi, cười nói: "Chỉ có một đêm mà cậu ghi nhớ hết toàn bộ như thế đã rất lợi hại rồi. Chúng ta từ từ học, không cần vội đâu."
"Ừ." Tần Trì Dã bình tĩnh lại, sau đó nói thêm: "Tôi học mọi thứ đều rất nhanh."
"Tôi biết mà ~"
Ngữ âm của Bùi Lĩnh tăng lên, mang theo ý cười, sau đó cởi ga trải giường muốn mang về nhà giặt. Tần Trì Dã nhìn thấy Bùi Lĩnh đang cúi xuống giường, vòng eo thật nhỏ --
"Tôi làm giúp cậu." Tần Trì Dã nói.
Bùi Lĩnh: "Vậy thì quá tốt rồi. Tôi sẽ thu dọn đồng phục."
Kỹ thuật tháo dỡ đồ đạc của Tần Trì Dã vừa nhanh nhẹn lại thuần thục. Hắn nhanh chóng làm xong, gấp chúng lại cho Bùi Lĩnh. Bùi Lĩnh nhìn thấy, khen ngợi nói: "Lợi hại quá."
"Tôi không thích người khác đụng vào giường của mình cho nên đồ trong phòng ngủ nhà phụ tôi đều tự mình dọn dẹp những thứ này. Sau này tôi sẽ tháo dỡ thứ này cho cậu." Tần Trì Dã nói.
Không có người thân, nhà không phải là nhà, chỉ là một nơi ở.
"Được đó, tôi cũng không thích bọc ga giường, cái này cậu cũng biết chứ?" Bùi Lĩnh chắp hai tay trước ngực, không đợi Tần Trì Dã trả lời đã ngữ khí mềm mềm nói, "Vậy thì sau này phải nhờ vào cậu rồi~ "
Tần Trì Dã cố nén cười nói: "Rất đơn giản, tôi làm thì tôi làm."
Tối thứ sáu, hai người bắt đầu mở mic cùng nhau học tập. Đến thứ bảy, Lý Văn Lệ đưa Bồi Tiền về chỗ mẹ của bà, hỏi Bùi Lĩnh có đi không, Bùi Lĩnh hiếm khi từ chối, nói: "Con đã hẹn một bạn học ra ngoài học rồi."
Tai của Tiểu Bồi Tiền cụp xuống rồi, ngẩng đầu nhìn mama, mở miệng: "Mami ơi ưm ưm ưm ~" trực tiếp bị Lý Văn Lệ che miệng lại. Bà còn không biết Bồi Tiền muốn nói cái gì sao.
Còn không phải là thằng nhóc không muốn đi nhà bà ngoại nữa, muốn cùng anh trai học sao.
Con cái đồ học sinh mẫu giáo học cái gì mà học?!
Lý Văn Lệ - gia trưởng trên mạng, không thương lượng nói: "Hôm nay con vẫn là phải cùng mẹ về nhà ông bà ngoại, ông ngoại bà ngoại nhớ con rồi, Đại Hoàng cũng nhớ con. Bà còn làm cho con chân gà mà con thích ăn nữa, không được làm phiền anh hai học bài nhé."
Bồi Tiền: Phụng phịu hông vui.
Bùi Lĩnh xoa đầu nhóc con vò đi vò lại. Bồi Tiền thì cứ ngoan ngoãn để anh trai xoa đầu, ngẩng cái mặt toàn thịt lên, hai mắt mở to sáng lóng lánh.
"Anh hai, Tiền Tiền không nỡ bỏ anh."
"Đi chơi vui vẻ đi, quay về nhớ mang theo sủi cảo bà ngoại làm cho anh." Lúc sáng ở trên bàn ăn sáng, Bùi Lĩnh nghe bà Lý kể rằng hôm nay ông bà ngoại làm dưa cải và sủi cao gói thịt heo, đã đến lúc phải giao nhiệm vụ cho Bồi Tiền rồi, "Nhớ chưa?"
Bồi Tiền ôm bụng biểu thị đã nhận được nhiệm vụ.
Sau đó mới cùng mẹ vui vui vẻ vẻ miễn cưỡng đi ra ngoài, đi được hai bước, lại quay lại, ôm lấy anh trai, nghiêm mặt nói: "Cưa cưa ~ Có phải hôm nay anh đi học với cái anh trai hung dữ kia hong~"
Mỗi lần Bồi Tiền dùng giọng điệu này để nói chuyện, không phải nhõng nhẽo muốn xin gì đó thì cũng là làm chuyện gì xấu muốn xin tha thứ, vô cùng tự tin nhan sắc béo múp míp của mình, biết là mọi người đều mê cái điệu bộ nhõng nhẽo dễ thương này.
Bùi Lĩnh véo mặt nhóc con, "Em đoán xem."
Tiểu Bồi Tiền: ...
"Cưa cưa ơi ~"
Lý Văn Lệ trực nhéo Tiểu Bồi Tiền, "Đừng có dính vào người anh hai nữa, mau đi thôi, nếu không thì không kịp bữa sáng đâu. Ông ngoại con hôm nay làm cho con kẹo đường đấy."
"Đúng rùi ~" Tiểu Bồi Tiền nhớ lại rồi, "Cưa cưa, em quay về sẽ mang cho anh kẹo đường của ông ngoại nhé, anh muốn kiểu nào?"
Bùi Lĩnh suy nghĩ một lúc, "Con rồng nhỏ đi."
Trứng rồng của cậu và Tần Trì Dã đã ấp được gần hai tuần, gần đây vỏ trứng dần dần chuyển từ màu trắng sang một chút màu xanh lá cây, hệ thống nhắc nhở rằng vỏ sắp vỡ ra rồi.
"Được!" Tiểu Bồi Tiền nhận được lệnh, nhanh chóng cùng mẹ lên xe, một bên nói: "Mami, mẹ phải nhớ nhắc con, mang rồng con cho anh hai đó~"
Lý Văn Lệ: "Biết rồi."
Tiểu Bồi Tiền ngồi một lúc, hai tay ôm mặt nhỏ, "Ai da, anh hai vẫn chưa nói có phải là đi học với cái anh trai hung dữ kia không nữa!"
"Nếu không thì còn ai nữa." Lý Văn Lệ xoa xoa đầu con trai, "Anh hai con đã lâu không đề cập đến việc học rồi, hôm nay từ chối đi chơi, lại đặc biệt chạy ra ngoài học tập, loại động lực này chỉ có-"
"Chỉ có cái rì ạ?"
"Nhóc con này, biết nhiều như vậy làm cái rì." Lý Văn Lệ xua xua Bùi Tiền.
Còn có thể là cái gì chứ, chính là tình yêu thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Kết tinh tình yêu của Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh, chương sau phá vỏ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro