Chương 106

"Bỏ đi, đi thôi." Lâm Khả kéo Trương Gia Kỳ về lớp học.

Triệu Trác Hàm liếc nhìn Lâm Khả nói: "Tôi phiền nhất là cậu làm cái gì cũng đều ba phải. Tôi bị chế nhạo còn chưa nói gì, cần cậu giảng hòa cho tôi à." Sau đó cũng mặc kệ Trương Gia Kỳ và Lâm Khả, trực tiếp rời đi.

"Thằng nhóc này nói cái gì vậy chứ?" Trương Gia Kỳ tức giận.

Lâm Khả: "Cậu ta nói cũng đúng mà."

"Cậu làm sao mà phải nói giúp cho cậu ta! Mắt ở trên đỉnh đầu à."

"Cậu ta là giận tôi thôi. Mà cũng không thể nói như vậy, đã qua rất lâu rồi, tôi cũng không quá xem trọng như vậy nữa." Lâm Khả cúi đầu giải thích, "Hồi tiểu học hai chúng tôi học cùng một trường, nhà cũng ở cùng một khu chung cư, mẹ cậu ấy và mẹ tôi cứ luôn lấy hai bọn tôi ra so sánh. Cậu biết đấy thành tích của tôi không tốt, sau khi lên cấp hai, mỗi lần mẹ tôi và dì Triệu nói chuyện xong thì tâm trạng đều không tốt, sau đó cũng dần xa cách cậu ta."

Trương Gia Kỳ: ...

Không biết phải nói cái gì nữa.

"Ý của cậu thì cậu đây là tình bạn đơn phương?"

Lâm Khả gật đầu, "Trước đây không hiểu chuyện, chỉ nghĩ đến xa cách, trốn tránh. Cậu ấy chơi với người thông minh, tôi không được thì nỗ lực từ từ tiến bộ."

Ngày trước cùng nhau học bài, tan học thì chơi bóng rổ.

Nhưng lần nào mẹ cậu ta cũng nói: "Triệu Trác Hàm người ta học giỏi, thông minh, chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ, con đã chậm hơn thì đừng có chơi nữa, tận dụng thời gian mà học hành đi."

Hoặc là: "Mẹ của Triệu Trác Hàm có ý gì chứ? Lúc chiều chạm mặt mẹ, nói cái gì mà vì con mà Triệu Trác Hàm bắt đầu chơi bóng rổ cũng không làm bài tập về nhà. Con nhà bà ta thích chơi mẹ chưa nói gì, còn không biết xấu hổ mà nói con nữa."

Đều là cuộc đấu khẩu của các phụ huynh. Áp lực của Lâm Khả cũng lớn cho nên tự mình rút lui trước.

"Được rồi, được rồi." Trương Gia Kỳ trước đây không hiểu nổi áp lực của Lâm Khả nhưng từ khi ba cậu ta trở thành đầu bếp toàn thời gian, chỉ trong vòng mấy ngày, mỗi ngày cậu ta đều bị vây quanh hỏi han ăn gì, uống gì, học hành thế nào, Trương Gia Kỳ thật sự vừa vừa khổ vừa vui, lại càng đừng nhắc đến một bà nội trợ toàn thời gian như dì Lâm. Trương Gia Kỳ may mắn gặp mấy lần, còn chăm sóc cẩn thận hơn cả ba cậu ta nữa, thế là vỗ vỗ vai của Lâm Khả, nói: "Không sao đâu, về sau có tôi lót đường hạng chót cho cậu."

Lâm Khả cũng chẳng vui lên được.

Danh sách top 100 đã được chuyển đến lớp, từng lớp đang thảo luận. Ai không lọt vào danh sách top 100 sẽ phải đợi giáo viên chủ nhiệm phát phiếu điểm.

Lớp một và lớp hai vẫn như thường lệ, một lớp thì yên lặng đọc sách học hành, một lớp thì ríu ra ríu rít tám chuyện .

"Bùi thần ngồi vững trên ghế, thắng rồi, đến đến đến trả tiền đi."

"Tôn Chiêu, sao các cậu còn cược tiền nữa?" Lý Đình nói.

"Chỉ là thắng một chút tiền lẻ thôi, không nhiều đâu."

"Không nhiều thì vẫn là đánh bạc."

"Vậy thì bỏ đi, bọn mày không cần đưa cho tao nữa."

Mọi người bắt đầu la ó, nói Tôn Chiêu vậy không được rồi, còn chưa yêu nhau mà đã bị vợ quản nghiêm rồi, sau này thật sự yêu nhau rồi, còn có thể được không chứ. Mặt Lý Đình có chút đỏ, đi tìm nhóm con gái chơi, Tôn Chiêu bắt đầu mắng mỏ, "Nói nhảm nhí cái gì đấy, nói về thành tích thì nói thành tích đi."

"Thành tích thì có cái gì để nói chứ, Bùi thần đã ngồi vững trên thần đàn rồi, lớp một cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp nữa là."

"Đừng nói nữa, bầu không khí sáng nay của lớp một ha ha ha cười chết tôi rồi, Tôi còn cố ý đi vòng qua cửa sau lớp bọn họ xem như thế nào nữa."

Trương Gia Kỳ và Lâm Khả bước vào, nhanh chóng hòa vào nhịp khen Bùi thần, chê bai lớp một, miệng sung nói lên vài câu. Lâm Khả cảm thấy nhàm chán quay trở về hàng sau.

"Bùi thần vẫn chưa đến à?" Trương Gia Kỳ nhìn thấy anh Dã không ở đây, gan to gọi Bùi thần.

Người người đều có thể gọi, chỉ có cậu ta có quy định hai lần một tuần.

"Chắc là sắp đến rồi đấy?"

Đang nói chuyện thì Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã bước vào lớp khi tiếng chuông báo giờ học buổi sáng vang lên. Tần Trì Dã xách cặp sách của Bùi Lĩnh, trên tay Bùi Lĩnh cầm một hộp sữa, nơ đồng phục chỉ mới cài vội vội vàng vàng, Tần Trì Dã nói: "Đưa hộp sữa đây tôi cầm giúp cho."

"Đều tại cậu á, buổi sáng vào game, con rồng nhỏ nở ra rồi làm vội vội vàng vàng." Bùi Lĩnh chỉnh nơ, ngoài miệng nói 'tại cậu á nhưng giọng điệu như là đang nhõng nhẽo còn hơi cười cười, rõ ràng không phải là thực sự tức giận.

"Tại tôi tại tôi." Tần Trì Dã cũng vui vẻ cười nói.

Tần Trì Dã ngại đến quán net tốn thời gian, hôm qua về trường mang theo máy tính bảng, mạng cũng kết nối xong xuôi. Gần đây game cứ nhắc nhở quả trứng rồng sắp nở nhưng cuối tuần vẫn không có dấu hiệu gì, Bùi Lĩnh còn nói: "Sao nó vẫn chưa nở nữa chứ? Đây đều là sinh muộn rồi, liệu nó có chết ngạt trong vỏ trứng luôn không?"

Cho nên buổi sáng lúc Tần Trì Dã vệ sinh cá nhân, nhân tiện đăng nhập game ấp trứng mười lăm phút. Sau đó hai người vệ sinh cá nhân xong, lúc phải ra ngoài ăn sáng, thời điểm tắt máy tính, âm thanh nứt vỏ 'rắc' vang lên--

Papa' Mama' ngốc luôn tại chỗ.

Lần đầu rồng nhỏ phá vỏ đương nhiên cả papa lẫn mama đều phải online, tuy rằng chỉ có tài khoản Tần Trì Dã online, Tần Trì Dã ấp nhưng Bùi Lĩnh cũng có thể coi như là online ở bên cạnh. Hai người canh giữ trước màn hình, thấy vỏ trứng vỡ từng chút một, sau đó một cái sừng nhỏ tròn trịa màu trắng thò ra.

Đó là sừng Rồng.

"Là một tiểu bạch long!" Bùi Lĩnh vô cùng vui vẻ, nghĩ đến điều đó vô cùng thích thú, "Sau này giống với Thiên Mã của cậu, nuôi đủ lớn rồi là có thể cõng tôi."

Con rồng nhỏ vừa mới phá vỏ: ...

Tần Trì Dã cũng không cảm thấy có gì không đúng, nói: "Đúng vậy. Cậu cưỡi rồng rất là đẹp trai."

Bùi Lĩnh cong mắt cười, một bên hiện ra lúm đồng tiền, nghĩ về sau trong trò chơi có thể cưỡi rồng vô cùng phong cách, một bên hào phóng nói: "Cậu là papa của Tiểu Long, cũng có thể cõng cậu!"

Rồng nhỏ đang muốn thò sừng ra thăm dò đột nhiên rụt về.

Thế là hai vị papa mới vào nghề, dùng thời gian đi căng tin ăn sáng để trông coi, chứng kiến con trai yêu Tiểu Bạch Long phá vỏ xuất hiện.

Rắc rắc rắc, tiếng vỏ vỡ ra giòn tan.

Game mang phong cách cổ trang chân thực, tạo hình rồng cũng rất đẹp, đi kèm bộ lọc của rồng. Dù cho bây giờ mới sinh ra có hơi giống tiểu bạch xà nhưng nhất định phải đẹp hơn hẳn tiểu bạch xà!

Bùi Lĩnh bao che khuyết điểm, dùng đầu ngón tay chọc vào màn hình.

"Thằng nhóc nhà chúng ta là đáng yêu nhất, Tiểu Long có cái sừng tròn tròn, trông như bánh quy."

Tần Trì Dã nghiêng đầu nhìn Bùi Lĩnh, "Ừ, đáng yêu thật."

Sau đó hai người cũng sắp muộn đến nơi rồi, nhất là hôm nay còn là thứ 2 nữa. Ông bố mới tập đi mua thịt tươi cho con trai theo hướng dẫn cho ăn.

"Không kịp nữa rồi, không ăn sáng đâu." Bùi Lĩnh nói.

Tần Trì Dã đeo cặp sách của Bùi Lĩnh trên lưng, cố chấp đi đến siêu thị nhỏ mua sandwich và sữa bò. Hai người chạy một mạch đúng lúc vào lớp, coi như chưa đến muộn.

Hai người vẫn rất hứng thú với chủ đề về thằng nhóc tiểu long, dù sao cũng là người làm bố mới mà, thế là vừa vào lớp, cũng tiết lộ ra một hai câu.

"Cũng không trách cậu được, con trai cưng đáng yêu như thế tôi cũng thích lắm đó."

"Tần Trì Dã, cậu nói xem nó bao giờ thì lớn chứ? Tôi còn muốn nó cõng tôi nữa."

"Tính theo thời gian của con người, một tuổi chính là một tháng." Tần Trì Dã hiển nhiên đã đọc qua hướng dẫn.

Bùi Lĩnh: "Vậy thì lúc thành niên không phải là mười tám tháng à?"

"Hướng dẫn nói theo tình hình bình thường thì sáu tuổi đã có thể cõng người rồi."

"Trời ạ, con trai của chúng ta thảm quá đi, từ nhỏ đã phải đi làm việc rồi."

Hoàng Đồng Huyên ở hàng ghế trước nghe vậy, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, đầu thì cứ như lắc lư trong gió muốn ngửa về phía Bùi Lĩnh và trùm trường, sau đó nhanh chóng quay lại, đè ép giọng hưng phấn nói: "Các cậu vừa nghe thấy chưa vậy?!"

"Không phải tớ nghe nhầm chứ? Có phải Bùi thần và trùm trường đang thảo luận về game không? Còn nói cái gì mà rồng?"

"Nghe thấy rồi, rõ ràng như vậy, vừa đi qua bàn của tớ nè."

"Điểm mấu chốt! Bùi thần vừa nói trọng điểm, 'chúng ta'!"

"Linh cảm của tớ tới rồi, vợ của Thiên Trì Nhất Khoát, tớ thấy sắp phá được chuyện này rồi." Hoàng Đồng Huyên rất vui, "Thi xong rồi, để thưởng cho sự chăm chỉ ôn tập trước đó, tớ quyết định mỗi ngày thêm một tiếng chơi điện thoại, đơn phương đó, không thể để bố mẹ tớ nhìn thấy. "

Những người khác: "..."

Tiết đọc bài buổi sáng Triệu Ngọc đã vào lớp, cầm bảng điểm trong tay, trực tiếp nói: "Vẫn là quy định cũ, hai mươi lăm học sinh đứng đầu lớp sẽ được công bố điểm, những học sinh còn lại tự mình đến chỗ tôi đây lấy phiếu điểm. "

Lần này, Triệu Ngọc đã lập thành một bảng điểm của các học sinh trong lớp, in ra cắt thành từng tờ rồi ghim một đầu, trực tiếp xé ra là được.

"Bảng điểm lần này không chỉ có thứ hạng trong lớp mà còn có thống kê trong các lớp ban tự nhiên. Các em giữ kỹ bảng điểm, các phiếu điểm của các môn hôm nay cũng phải giữ kỹ, đính lại, đưa phụ huynh ký tên."

Triệu Ngọc vừa nói xong những tiếng xì xào trong lớp bùng nổ.

"Trời ơi, còn phải kí tên nữa."

"Tại sao kỳ thi tháng lần này lại nghiêm như vậy chứ?"

"Trước đây không có như vậy mà."

"Tôi cảm thấy tôi tiêu đời rồi."

Triệu Ngọc nghiêm túc vỗ bàn, "Yên lặng. Sau này tiết đọc sách buổi sáng các em không được châu đầu ghé tai nói chuyện, không được làm bù bài tập về nhà, không được ăn đồ ăn, lớp trưởng còn có ban kỷ luật bắt chặt vào chút."

Cả lớp ngay lập tức yên lặng, mọi người cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Trước đây, tác phong của chủ nhiệm tương đối lưu loát trực tiếp nhưng riêng tư thì vẫn khá tốt, có thể nói đùa, trò chuyện với học sinh. Bầu không khí chung của lớp hai tương đối vui vẻ- - theo như các bạn học lớp một chế giễu thì chính là đi học như đi chơi, nói chuyện rôm rả, ngoại trừ việc học, làm gì cũng đều vui vẻ.

Đột ngột thay đổi một cái.

Có căng thẳng, có cảm giác cấp bách rồi.

"Gọi đến tên ai thì lên lấy bảng thành tích." Triệu Ngọc bắt đầu gọi.

Mọi người nín thinh không một tiếng động, đều biết rằng hạng nhất là Bùi thần.

"Bùi Lĩnh, 744 điểm, hạng nhất của khối, hạng nhất của lớp, tiếp tục duy trì, rất tốt."

"Tô Hạ, 708 điểm, hạng mười lăm của khối, hạng nhì của lớp, so với lần trước thì tiến bộ một bậc, giữ vững."

"Lưu Mẫn, 699 điểm, hạng hai mươi lăm của khối, hạng ba của lớp, sa sút có chút trầm trọng, tìm nguyên nhân nhé."

"..."

Trương Gia Kỳ biết mình không thể có tên cho nên đã trốn sau chồng sách chơi Thiên Thiên Tiêu Tiêu Nhạc (*), vô tình liếc mắc nhìn thấy bạn cùng bàn đang cắn móng tay.

(*) Một loại game tương tự như Candy Crush

"Cậu đừng căng thẳng mà, không được hai mươi lăm thì không được hai mươi lăm thôi. Có tôi lót đường cho cậu nè, nếu như mẹ cậu mà nói cậu, thì cậu cứ nói tôi, lấy tôi chặn - súng..." Trương Gia Kỳ đều đã ngừng chơi game.

Lâm Khả vốn dĩ không muốn nói chuyện, nhưng Trương Gia Kỳ quá phiền nên đành phải nói: "Cậu không hiểu, tôi còn không biết phải làm cái gì thì thành tích mới đi lên được nữa."

Điều đáng buồn nhất là cậu ta đã nỗ lực khắc khổ rồi nhưng vẫn là phí công vô ích, thời gian lâu dần, bắt đầu hoài nghi IQ của bản thân.

Lâm Khả chính là như vậy, nhưng cậu ta không có đường lui, vẫn phải nỗ lực hơn nữa.

Triệu Ngọc liếc nhìn hai người ở hàng ghế sau đang thì thầm nói chuyện, Lâm Khả xấu hổ im miệng.

"Lâm Khả, 500, xếp thứ 530 của khối, xếp thứ 25 ở lớp, đã tiến bộ hơn so với bài thi tháng đợt trước."

Triệu Ngọc còn chưa đọc xong, Trương Gia Kỳ đã hớn hở nhấc cánh tay Lâm Khả, còn vui hơn cả thành tích thi lần này của chính mình, "Ngẩn người ra làm cái gì, mau lên lấy bảng điểm đi chứ, trâu bò quá."

"Đề thi lần này khó hơn một chút so với đề thi tháng trước nên những học sinh có tiến bộ thì thực sự đang tiến bộ, học sinh thụt lùi cũng nên ngẫm lại xem tại sao các bạn khác tiến bộ còn các em thì không, vấn đề nằm ở đâu... "

Lâm Khả hốt hoảng lên lấy bảng điểm của mình.

Thật ra tổng điểm 500 cũng không phải là quá tốt, điểm này còn chưa đủ xét tuyển đại học hạng hai nhưng đối với Lâm Khả mà nói, giống như có một chút chút hy vọng, không phải là đại học hạng hai, mà là nỗ lực dường như cũng có kết quả.

Thành tích thi tháng lần trước, cậu ta đã đạt 487 điểm, bây giờ đã lên 500 rồi.

Lâm Khả nghĩ đến điều này, trong lòng có chút lo lắng và sợ hãi, không dám nghĩ nhiều, bởi vì sợ lần sau mình sẽ trở lại như cũ. Cũng không phải chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, tưởng rằng bản thân thông suốt rồi, cuối cùng lại xoay vòng quanh một mớ hỗn độn.

Tiến hai bước, lùi một bước, căn bản không tiến bộ. Chẳng qua có thể thở phào nhẹ nhõm trong phút chốc- Lâm Khả nghĩ đến sau khi về nhà, mẹ nhìn thấy bảng điểm của cậu ta, có lẽ cũng được đó.

"Cuối cùng, cô muốn khen ngợi bạn học Tần Trì Dã của lớp chúng ta, lần này đã không nộp giấy trắng, điểm của bạn ấy cũng đã cải thiện rất nhiều." Triệu Ngọc nói.

Cả lớp im phăng phắc, không thể tin được, đồng loạt quay lại nhìn hàng ghế sau, cái kiểu muốn xem nhưng lại sợ bị trùm trường tẩn lại lập tức ngồi thẳng tư thế giấu đầu lòi đuôi.

Lúc này, một tràng pháo tay đơn lẻ nổ ra.

Bùi Lĩnh vỗ tay vỗ tay vỗ tay.

Tiếp theo là Trương Gia Kỳ, Lâm Khả, sau đó cả lớp đã dành một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Bùi Lĩnh cười rất hạnh phúc, cười nhe cả răng, giơ ngón tay cái với bạn cùng bàn.

Tần Trì Dã trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo không che giấu được.

Đại khái có thể dịch ra là: đơn giản thôi đơn giản thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro