Chương 113:

Đi rất xa còn có thể nghe được tiếng kêu khóc của lão thái thái, mắng Tần Chiếu lòng dạ ác độc máu lạnh. Mặt Tần Chiếu không chút biểu cảm, Tần Trì Dã cũng không có tâm trạng gì, hai cha con đều giống nhau nhưng hiển nhiên Tần Trì Dã tu luyện không tới nơi tới chốn, khe khẽ liếc mắt nhìn Tần Chiếu.

"Muốn biết cái gì thì hỏi dì Tuệ." Tần Chiếu ước lượng thời gian, cắt ngang lời cãi cùn chuẩn bị ra khỏi miệng của Tần Trì Dã, "Ba đi công ty, con muốn hỏi thì hỏi, không muốn biết thì đi ra ngoài chơi."

Mặt Tần Trì Dã lại trở lên lạnh lùng, "Ông để tôi về trước ngày chỉ để vậy thôi à?" Còn không bằng ở lại trường học, hôm nay còn có thể cùng học với Bùi Lĩnh.

"Trở về một chuyến, con còn có thể mang một ít đặc sản về làm quà cho Bùi Lĩnh, ngày mai thì không còn thời gian nữa." Tần Chiếu nói xong thì rời đi.

Tần Chiếu vừa đi, Tần Trì Dã cũng lười ở lại tòa nhà này, đeo cặp sách đi ra ngoài. Đã nhiều năm không trở về, nhưng từ nhỏ đã chơi ở đây nên khu vực này vẫn rất quen thuộc với hắn. Ra khỏi ngõ nhỏ là có một con đường lớn, chính là một khu phố thương mại nổi tiếng của thủ đô.

Sau đó qua một cái ngã tư là Tử Cấm Thành.

Xung quanh Kinh Đô bán rất nhiều đồ ăn vặt, như là xâu quả mứt, bánh Phục Linh, bánh quai kẹo đường các loại. Tần Trì Dã lần lượt ăn thử, cảm thấy ăn ngon mới mua, cứ mua cứ mua, đột nhiên lỗ tai hắn đỏ lên, nói với người phục vụ đóng gói: "Làm phiền lấy cho tôi những món này, mười phần."

"Mười phần sao?" Người phục vụ cẩn thận hỏi dò.

Đối phương là học sinh, mua nhiều vậy sao?

"Đúng vậy, có hộp quà không? Tôi muốn gói đẹp một tí, tặng người khác, tặng người lớn." Tần Trì Dã bình tĩnh tự nhiên nói.

Người phục vụ: "Có hộp quà, cũng có thể trang trí tùy theo ý muốn của cậu, đều cùng giá tiền. Nếu cậu muốn mười phần, tôi có thể bắt đầu trang trí, chẳng qua tôi đề nghị cậu xác định lại một chút vì quả thật rất nhiều."

Tần Trì Dã vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như trước, nói: "Bạn học của tôi, ba mẹ của cậu ấy, còn có nhà bà ngoại cậu ấy."

"Mười phần vẫn rất nhiều."

"Gấp đôi." Trong nháy mắt Tần Trì Dã đã tính toán xong, nói với người bán hàng: "Cái này lấy sáu phần, còn có một ít bạn học khác."

Những bạn học khác có Trương Gia Kỳ, Lâm Khả, Chu Hiện, một phần cho dì Tô, cũng là mẹ của Trương Gia Kỳ.

Thấy đối phương đã chắc chắn, người phục vụ bắt đầu trang trí, vừa nói: "Chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ giao hàng qua bưu điện, nhiều như vậy cậu có muốn gửi trực tiếp không?"

Tần Trì Dã chỉ bốn phần cho những người khác, "Những phần này gửi đi."

Mua cho Bùi Lĩnh, còn có người trong nhà Bùi Lĩnh, đương nhiên là phải tự tay mang về mới có thành ý.

Người phục vụ đóng gói, để cho Tần Trì Dã điền địa chỉ và phương thức liên lạc.

Còn lại sáu phần vẫn rất nhiều, Tần Trì Dã và tài xế lái xe về trước một chuyến, đi cửa sau. Tần Trì Dã vừa mang theo đồ đạc xuyên qua vườn hoa đến hậu viện, Chương Tuệ từ tiền viện cũng đến hậu viện, hai người gặp nhau ở hành lang gấp khúc.

"Tiểu Tần mua nhiều đặc sản vậy sao? Để bà dì nhìn thử nào, quà của nhà này đều là hàng hiệu, rất chính tông." Chương Tuệ nhìn đóng gói bên ngoài cũng biết là của nhà nào, còn chỉ thêm nói: "Có mua bánh râu rồng không? Của nhà XX rất ngon, chẳng qua nhiều nhãn hiệu làm theo lắm. Nhà XX là một cửa hàng cũ, mặt tiền cũng không có phô trương khí thế."

"Vịt nướng cũng đừng mua, đóng gói chân không, mua về làm nóng như thế nào cũng không phải vị kia."

Chương Tuệ nói xong, Tần Trì Dã mới hỏi: "Nhà XX đi như nào?"

"Để bà dì viết địa chỉ cho cháu." Chương Tuệ cười tủm tỉm, ánh mắt cũng mang theo vài phần yêu thương, nói: "Đã giờ này rồi, bà dì làm mì trộn nước tương cho cháu nhé?"

Tần Trì Dã gật đầu.

Ngày đầu tiên đến, Tần Trì Dã có thành kiến với Chương Tuệ, tưởng rằng đây là "phe cánh" của Tần lão thái thái. Trải qua buổi sáng, Tần Trì Dã đã thu lại thành kiến.

Chương Tuệ giống như người của Tần Chiếu, lại không giống người của Tần Chiếu.

Các loại rau của món mì tương chân được kết hợp đẹp mắt, giá đỗ trụng nước, cần tây sợi, cà rốt sợi, dưa chuột sợi có thể ăn trực tiếp, xếp trên một khay. Một bát mì nhào tay, một bát tương.

"Không biết cháu ăn kiêng gì không cho nên bưng lên hết cho cháu, tự mình cho vào." Chương Tuệ nói.

Tần Trì Dã: "Cảm ơn."

Chương Tuệ ở ngồi bên cạnh để tay lên ghế, cười tủm tỉm nói: "Trước kia bà dì đã nghe nói qua về cháu, lần đầu tiên gặp quả là một chàng trai thật thà, anh tuấn."

Tần Trì Dã tự mình trộn mì, cũng không có mở miệng nói chuyện.

"Lão thái thái bị tâm bệnh." Chương Tuệ không dùng xưng hô "bà nội cháu", nói: "Buổi sáng cháu nghe rồi đấy, Cố nhi, trước kia tên Tần Cố, lão thái thái xem như con ruột nuôi, mười sáu năm mới phát hiện không phải con của mình, là do bệnh viện bế nhầm."

Bàn tay đang trộn mì của Tần Trì Dã dừng lại.

Hắn không biết chuyện này.

"Cho dù nuôi một con chó con mèo mười sáu năm cũng sẽ có cảm tình chứ đừng nói đến là con người. Ôm nhầm rồi, với điều kiện của nhà họ Tần, nuôi cả hai cũng có thể, đón con ruột trở về, người cũ cũng không đi." Chương Tuệ thở dài, "Bọn họ tính xong xuôi cả rồi."

Tần Trì Dã ăn mì, điềm nhiên như không có gì nói: "Tần Chiếu không muốn."

"Phải. Lúc ấy ba của cháu nói ông ấy trở về, Tần Cố cũng phải trở về." Chương Tuệ đối với việc Tần Trì Dã gọi thẳng tên của Tần Chiếu làm như không nghe thấy, cũng không có ý giáo dục. Bà cũng không làm gương, chủ tịch Tần cũng không nói gì.

"Lúc ấy làm chủ nhà họ Tần chính là ông cố nội của cháu, cốt nhục của nhà họ Tần không thể lưu lạc bên ngoài, cũng không thể nuôi một người xa lạ, quyết định đổi trở về. Một năm sau, không biết Tần Cố được đưa trở về như thế nào, giữa mùa đông ngồi xe lửa trở về, sau đó xảy ra tai nạn, người cũng không còn." Những việc này, Chương Tuệ cũng là được nghe kể lại.

Nhưng cũng xảy ra chuyện.

"Lão thái thái như phát điên, dù sao cũng là con trai đã nuôi mười sáu năm."

Tần lão thái thái đổ việc Tần Cố gặp bất trắc lên đầu con trai Tần Chiếu, luôn đối xử không thân thiện với Tần Chiếu. Về sau Tần Chiếu trưởng thành phải kết hôn, Tần lão thái thái thích nhúng một tay, cố ý đối nghịch, bới lông tìm vết đối với việc Tần Chiếu chọn vợ, chướng mắt khắp nơi.

Chu Ngôn Ân có tốt hay không cũng không quan trọng, Tần lão thái thái chỉ là muốn báo thù Tần Chiếu mà thôi.

"Ông nội cháu là người đơn giản, không có đầu óc kinh doanh, không thể chống đỡ cho nhà họ Tần. Nghe nói Tần Cố cũng vậy, cho nên ôm sai cũng không có ai hoài nghi, dù gì tính nết của hai cha con giống nhau như vậy. Ba của cháu lại giống ông cố nội, ông lão cũng rất thích cho nên tự mình dạy dỗ. Về sau ông cố nội mất, ba cháu trực tiếp vượt qua ông nội cháu tiếp quản công ty."

Con cái nhà họ Tần đơn bạc, ông nội của Tần Trì Dã đi sớm, khi phát hiện ra thì đã mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, trước khi đi vẫn còn nói Tần Cố là con trai mình.

Hai vợ chồng đều có tình cảm với Tần Cố, nhưng tiếc là lúc đó ông cố nội thủ đoạn cứng rắn, đáp ứng yêu cầu của Tần Chiếu, không màng đến tình cảm trước kia đưa trở về, nhưng cũng cung cấp một khoản tiền cho Tần Cố, đảm bảo cả đời không lo.

"Ai mà biết được lại xảy ra tai nạn như vậy." Chương Tuệ thổn thức. Người đã chết rồi thì ai nấy đều hoài niệm, cho rằng chỗ nào cũng tốt, còn người ở lại lại chẳng nhìn ra được ưu điểm gì.

Chương Tuệ sống đến từng này tuổi rồi, cũng không dám nói chuyện này ai đúng ai sai.

"Gia đình Tần Cố kia cũng chỉ có một người con trai. Tần Chiếu đi rồi, cặp vợ chồng kia phải làm sao bây giờ? Không thể vì nhà họ Tần có tiền có thế mà đoạt cướp của người ta. Lúc đó nghe nói nhà kia cũng rất muốn đổi người về."

Vậy trách Tần Chiêu sao?

Không thể nói như vậy.

Tần Trì Dã ăn xong mì cũng không bày tỏ ý kiến ​​gì về vấn đề này, vẻ mặt thậm chí còn rất lạnh lùng. Chương Tuệ thu dọn bát đĩa. Người già rồi, chỉ nghĩ đến 'hòa giải', 'đoàn viên', chủ tịch Tần cũng không dễ dàng cho nên mới nói một đống chuyện này. Nhưng hiện tại xem ra, Tiểu Tần không hổ là con trai chủ tịch Tần.

Tính tình giống nhau.

Rất khó đoán.

Tần Trì Dã ngồi trên sô pha, có chút xuất thần, đột nhiên điện thoại vang lên.

"Alo, bạn học Tần, trưa tôi tan học rồi." Giọng của Bùi Lĩnh vọng vào, "Hôm nay ở căng tin có món cá chiên vàng, cá chiên vàng mà tôi thích nhất ~"

"Tí nữa tôi sẽ chụp ảnh cho cậu thèm chơi."

Tần Trì Dã: "Tôi ăn mỳ trộn tương, quên chụp ảnh lại rồi."

"Tôi gọi video cho cậu, không phải cậu muốn nhìn tòa nhà sao?"

"Vậy thì tôi cúp máy."

Bùi Lĩnh vui vẻ kết thúc cuộc gọi, rất nhanh có cuộc gọi video call gọi tới. Tần Trì Dã đứng ở sân sau, bật camera sau quay một vòng, giọng nói truyền đến giới thiệu: "Nơi tôi ở, phía sau còn có vườn hoa, cậu có muốn xem không?"

"Tần Trì Dã." Bùi Lĩnh tiến đến trước camera, ra lệnh nói: "Có phải cậu đang không vui không? Cho tôi nhìn cậu một chút đi."

Tần Trì Dã: "Không có."

"Ồ~..." Bùi Lĩnh tức giận hừ hừ.

Một giây sau camera xoay trở về, đối diện với khuôn mặt của Tần Trì Dã. Trên mặt hắn không có nhiều cảm xúc, nhìn như thường ngày nhưng không hiểu sao Bùi Lĩnh cảm thấy Tần Trì Dã 'không vui', 'không thoải mái'. Những tâm trạng tiêu cực này nghiêm túc hơn so với vẻ bực bội thông thường.

"Có thể nói không?" Bùi Lĩnh không đến nhà ăn nữa, đổi hướng, tìm một góc vắng vẻ.

Tần Trì Dã ậm ừ, "... Mỗi người đều có lý do cho nỗi khổ tâm, cho nên mẹ tôi tự sát cũng không có gì đáng nhắc tới. Bọn họ nói chuyện quá khứ còn không phải là muốn tôi thông cảm cho Tần Chiếu sao."

"Tôi đã từng nghĩ đến việc trả thù, cũng khát vọng ông ta sẽ xin lỗi tôi, xin lỗi mẹ tôi. Trước kia tôi sống sa đọa như bùn nhão, không thèm để ý đến điều gì, thật ra là muốn ông ta chú ý tới tôi."

"Về sau không cần nữa."

"Cậu nghe tôi nói."

Bùi Lĩnh gật đầu, đáp được.

Tự tay rạch vết thương, Tần Trì Dã nói những lời tiếp theo rất trôi chảy, "Thực ra, tôi không có ký ức sâu sắc về nhà họ Chu, về bà ngoại, thậm chí là cả mẹ tôi. Mỗi lần Chu Ngôn Lễ nhắc nhở tôi 'gia đình ấm áp trong quá khứ', cho dù nhắc nhở, trong lòng tôi cũng không còn gợn sóng gì. "

"Từ nhỏ tôi đã được bảo mẫu trong nhà chăm sóc. Bảo mẫu thường xuyên thay đổi, mãi cho đến thành phố Hạ, dì chăm sóc tôi mới cố định."

"Mẹ tôi luôn nghi ngờ những bảo mẫu trẻ tuổi bế tôi đến trước mặt Tần Chiêu là đang dùng tôi để quyến rũ Tần Chiêu."

"Về sau tôi mới biết được, khi đó bà có vấn đề về tinh thần."

"Đến thành phố Hạ, có một thời gian ngắn tình trạng của bà được cải thiện, chúng tôi có những kỷ niệm vui vẻ ngắn ngủi giữa mẹ con. Cậu tôi sẽ chơi với tôi, còn mẹ tôi sẽ cười rộ lên đưa tôi đi chơi sở thú."

Là mẹ của Trương Gia Kỳ chữa khỏi tạm thời cho Chu Ngôn Ân.

"Đoạn ký ức đã lâu kia giống như chỉ là giả."

Tần Trì Dã do dự, giọng nói có chút căng thẳng, lại trịnh trọng, "Bùi Lĩnh, bọn họ nói tôi giống như Tần Chiếu, lạnh lùng, vô tình. Ông ta thậm chí còn không xuất hiện ở tang lễ của mẹ tôi. Họ nói rất đúng."

"Đối với buồn bã, lo nghĩ, đau khổ hay sống chết của người khác, kỳ thật tôi cũng không quan tâm."

"Tôi thậm chí không thể cảm nhận được niềm vui và sự ấm áp của những ký ức đó."

"Nhưng mà..." Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh trong màn hình. Trưa hôm nay có cá chiên vàng, nếu đến muộn thì sẽ hết, Bùi Lĩnh thích ăn cá chiên vàng nhất nhưng bây giờ lại chọn một góc vắng vẻ gọi video với hắn.

Trái tim Tần Trì Dã bắt đầu dâng lên một chút vui vẻ.

"Cậu không giống vậy."

Bùi Lĩnh đối với hắn là bất ngờ, là sự khác biệt độc nhất vô nhị.

Tác giả có lời muốn nói:

Khoảng cách hai người cùng nơi chỉ còn là lúc Tần Trì Dã lọt top 100.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro