Chương 114
"Tần Trì Dã."
Bùi Lĩnh trong điện thoại gọi tên hắn, giọng nói mềm mại lại mang đến sức mạnh không giải thích được. Tần Trì Dã yên tĩnh, không nói gì, nhìn Bùi Lĩnh trong màn hình, chờ đợi.
"Tôi quyết định đổi quà tặng cậu."
Tần Trì Dã: "Cái gì?"
"Bí mật." Bùi Lĩnh cười vui vẻ, có hơi nâng cằm, vừa đắc ý vừa thần bí nói: "Khi trở về cậu sẽ biết."
Tần Trì Dã đồng ý: "Được." Hắn không hỏi thêm gì nữa.
"Cậu đi ăn trưa đi."
Bùi Lĩnh: "Hiện tại đã muộn rồi, cá chiên vàng cũng hết rồi, chúng ta nói chuyện một chút nữa, trưa nay cậu ăn gì?"
"Mì trộn tương."
"Tôi cũng muốn ăn mì, tôi đến căn tin nhìn xem có mì hay không!" Bùi Lĩnh cao hứng, vừa rồi nói là nói chuyện một lúc bây giờ nghe đến mỳ trộn tương đã đói bụng rồi. "Tôi cúp máy đây, đúng rồi, cậu nhớ cho Trân Châu ăn đấy."
"Ừm."
Sau khi cúp máy, những áp lực không chỗ phát tiết lúc trước của Tần Trì Dã hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Cho dù là nói về chủ đề gì, có nội dung gì đặc sắc hay không, nói chuyện cùng Bùi Lĩnh rất vui vẻ, dù Bùi Lĩnh làm gì cũng có thể khơi dậy cảm xúc của hắn.
Sau đó Tần Trì Dã đến phòng sách, mở máy tính ra, muốn cho con trai Trân Châu ăn.
Máy tính phòng sách là laptop, không có mật mã. Tần Trì Dã khởi động máy, download Mộng Tiên Kiếm, đăng nhập tài khoản, đồng thời lấy sách bài tập ra, định vừa treo tài khoản, cho Trân Châu ăn, vừa ngồi học.
Bùi Lĩnh muốn đến Thanh Bắc, hắn cũng muốn đi.
Tần Trì Dã lấy bút ra, sắp xếp đề thi, game đã tải xong, vào giao diện, một tay bắt đầu điều khiển, bấm 'về nhà', vừa về đến nhà đã thấy Bùi Lĩnh chạy tới, ốm lấy hắn.
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Vợ Của Thiên Trì Nhất Khoát [Offiline] đã sử dụng chiếc ôm yêu thương quan hệ vợ chồng ~]
Quan, quan hệ vợ chồng?!
Trong lòng Tần Trì Dã vang lên thanh âm đấu đá nhưng bàn tay lại nhanh chóng chụp ảnh màn hình. Cái ôm yêu thương kéo dài ba giây, sau khi Tần Trì Dã chụp ảnh màn hình thành công, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn về phía màn hình trò chơi.
Cái ôm tình yêu..
Tần Trì Dã đăng nhập vào QQ, gửi ảnh chụp màn hình vào điện thoại của hắn, lưu lại. Cho Trân Châu ăn, vốn là muốn học tập, nhưng hắn không thể nhịn được lại lấy điện thoại ra đặt ảnh chụp màn hình đó làm màn hình bảo vệ điện thoại.
Hiện tại có thể học rồi.
-
Trường cấp Ba Anh Hoa, tiết thứ ba buổi chiều đổi thành tiết Hóa học.
Trong tiết này, bọn họ đến tòa nhà tổng hợp để học tiết thực hành.
Thầy Nghiêm làm xong thao tác trên bục giảng liền bước xuống đi quanh lớp học, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cả lớp: "Bốn người một nhóm, tiết thực hành chấm điểm, ghi lại vào biểu hiện cuối kỳ."
Thường ngày đương nhiên không có gì để nói, hai hàng trước sau hợp thành một nhóm, hôm nay Tần Trì Dã không có ở đây, ba người Bùi Lĩnh, Trương Gia Kỳ, Lâm Khả thành một nhóm.
"Bốn người phải làm sao bây giờ? Tôi đi mượn một người đến nhé?" Trương Gia Kỳ nói.
Bùi Lĩnh nói không cần, Tô Hạ ở hàng phía trước đi tới, nói: "Bùi Lĩnh, các cậu thiếu một người, hay là để tôi đến giúp một tay nhé?"
"... Điểm của mình tôi là đủ chia cho Tần Trì Dã rồi, mà còn dư nữa." Bùi Lĩnh đáp lại câu vừa nãy của Trương Gia Kỳ, lúc này mới quay sang Tô Hạ nói: "Không cần, tôi nói lý do cho."
Điểm phân chia như thế nào, tùy ý.
Thầy Nghiêm đi tới vừa vặn nghe được, khuôn mặt vốn nghiêm túc khó có được có lúc mềm mỏng, ngoài miệng nói: "Xem anh đắc ý kìa. Cho anh nhiều điểm, tiếp tục giữ vững."
"Em không những muốn giữ vững mà còn muốn vượt qua cơ." Bùi Lĩnh mới không sợ thầy Nghiêm, cười hì hì nói.
Đáy mắt thầy Nghiêm cũng hiện lên ý cười, ho khan một tiếng, lại nghiêm mặt nói: "Tranh thủ thời gian làm thí nghiệm đi. Người không liên quan đừng quấy rầy, tưởng đang đến nhà người khác chơi đấy à, còn nhớ kỷ luật lớp là cái gì không?"
Tô Hạ lập tức xin lỗi, quay trở về chỗ cũ.
"Hạ Hạ sao cậu lại tốt với Bùi Lĩnh vậy, còn chủ động hỗ trợ nữa chứ. Bọn tôi ở đây còn đợi cậu làm trụ cột đây này." Bạn nam ngồi cùng bàn Tô Hạ nói.
Lưu Mẫn yên tĩnh, nói: "Có lẽ Tô Hạ không cần nhóm nhỏ của chúng ta."
Hai bạn học kia đều sửng sốt, bạn học nữ cùng bàn Lưu Mẫn còn kéo kéo tay áo Lưu Mẫn, nháy mắt ra hiệu có chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại nói cái này, xảy ra mâu thuẫn hay sao?
Bạn cùng bàn của Tô Hạ cũng nhận thấy bầu không khí không đúng. Nhưng thường ngày bọn họ bàn trước và bàn sau đều có quan hệ tốt, cho nên cũng không mở miệng nói giúp ai, chỉ là cùng bạn chung bàn với Lưu Mẫn bốn mắt nhìn nhau.
Hai người bọn họ có mâu thuẫn hả?
Tô Hạ làm như không nhìn thấy tâm trạng mọi người không đúng, mỉm cười nói: "Chúng ta là một nhóm nhỏ bốn người, cho dù tớ không ở đây nhưng còn có Lưu Mẫn, cậu ấy lợi hại như vậy, nhất định có thể làm được." Trước tiên nâng Lưu Mẫn mấy câu lại giải thích nói, "Mấy hôm trước tớ đã hỏi Bùi Lĩnh một câu hỏi ở lớp thi đua, bây giờ muốn trả lại, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. "
Bạn ngồi cùng bàn còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, "Cậu đúng là người không thích nợ ân tình người, phục cậu luôn. Nhưng có lẽ Bùi thần không cần hỗ trợ đâu, cậu ấy giỏi vậy mà."
Bạn ngồi cùng bàn Tô Hạ cũng đã từng nói móc Bùi Lĩnh, cũng từng nói này nói kia, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, chỉ còn lại sự sùng bái khâm phục. Từ lúc kỳ thi tháng đầu tiên Bùi Lĩnh đè ép lớp 1, bạn học đã có chút khâm phục, cảm thấy thỏa mãn rồi.
Sau đó, khi nghe Lưu Mẫn nói về kết quả của lớp thi đua, lần nào Bùi Lĩnh cũng là người đứng thứ nhất, thậm chí còn nói móc Trịnh lột da, bạn học đã hoàn toàn bị thuyết phục, trực tiếp đổi giọng gọi Bùi Thần rồi.
Lưu Mẫn liếc nhìn Tô Hạ, bắt đầu nghi ngờ bản thân đã hiểu lầm Tô Hạ, Tô Hạ không phải loại người như vậy mà chỉ muốn trả ơn.
"Ngữ khí của tớ vừa rồi có chút không tốt."
"Không sao, chúng ta làm thí nghiệm thôi." Tô Hạ cười hào phóng nói.
Bắt đầu làm thí nghiệm, Lưu Mẫn vẫn đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Cô xem Tô Hạ như bạn thân, cha mẹ có tài liệu ôn tập nội bộ nào Lưu Mẫn cũng không giữ làm của riêng, đều chia sẻ và thảo luận với Tô Hạ. Nhưng lần thi tháng này thành tích của cô sụt giảm, Tô Hạ vượt qua cô, Lưu Mẫn cảm giác được Tô Hạ đối với mình không còn như trước kia--
Nói như thế nào nhỉ, không có chân thật như trước, có chút chút ít xem thường cô, giống như cô trở nên không còn quan trọng. Tô Hạ vượt qua cô, toan tính leo lên một tầng cao hơn, đó là Bùi Lĩnh.
Lưu Mẫn có chút không thoải mái, cô nói chuyện cùng chị em tốt ở lớp khác. Bạn nữ đó nói có phải vì điểm số ngày càng giảm nên cô nghĩ quá nhiều mà tạo thành áp lực không? Bạn nữ kia cũng nói rằng con người Tô Hạ rất tốt, thật thà, chân thành, nghiêm túc và chăm chỉ. Mặc dù điều kiện gia đình không tốt nhưng cậu ấy rất tự trọng và có bản lĩnh.
Nhưng trong hai ngày qua, cảm giác của Lưu Mẫn đặc biệt rõ ràng, Tô Hạ chủ động đón ý nói hùa theo Bùi Lĩnh, bỏ mặc cô mà đi căn tin ăn cơm, lần trước cũng không cùng cô thảo luận sửa đề mà đi tìm Bùi Lĩnh, tối hôm qua ở lớp thi đua còn ngồi cùng Bùi Lĩnh...
Bạn học nói: "Cậu có phải thích Tô Hạ nên ghen tị không?"
Lưu Mẫn vô cùng khẳng định, cô đối với Tô Hạ không có loại tình cảm này, thực sự chỉ là bạn bè thôi. Cô cũng không thể giải thích rõ ràng, cho dù thẳng thắn nói ra, bạn học nữ cũng không tin.
Cô cảm giác Tô Hạ lợi dụng mình, lợi dụng xong rồi, không còn chỗ có tác dụng thì đi tìm người khác.
Lời này nếu nói ra khỏi miệng, ai cũng sẽ không tin, Lưu Mẫn cũng không dám khẳng định, do dự không biết có phải do cảm giác của bản thân sai rồi hay không, dù sao nói như vậy quá làm tổn thương người khác. Có lẽ Tô Hạ không phải là người như vậy.
Vừa rồi lúc chia đội làm thí nghiệm, Tô Hạ bỏ bọn họ đi tìm Bùi Lĩnh, thật ra Lưu Mẫn có chút tức giận khó chịu, còn nói chúng ta tự mình làm, mặc kệ Tô Hạ.
Trước đây bọn họ có bốn người, Tô Hạ vừa đi, bọn họ cũng thiếu một người.
"Chờ một chút, tớ cảm thấy chắc chắn Bùi Thần không cần giúp đỡ." Bạn ngồi cùng bàn Tô Hạ tùy tiện nói.
Sau đó khi Tô Hạ trở lại, Lưu Mẫn nhịn không được châm chọc một câu, Tô Hạ tốt tính giải thích, bốn người một lần nữa bắt đầu thí nghiệm, lại giống như lúc trước.
Góc sau bàn thí nghiệm.
Trương Gia Kỳ híp đôi mắt giống như mắt ưng, nhìn lướt qua phía trước, một bên làm như tự nhiên nghe được: "Anh Bùi, cậu và Tô Hạ rất thân à? Sao gần đây cậu ta luôn luôn lượn qua lượn lại trước mặt cậu thế?"
"Luôn luôn?"
Trương Gia Kỳ cẩn thận đổi giọng: "Năm sáu bảy tám lần, chỉ là tôi bắt được có năm lần thôi." Còn lại hai ba lần là khi cậu ta đi vệ sinh, Lâm Khả giúp đỡ theo dõi, cho nên không chính xác.
Anh Dã mới đi không đến một ngày, lại có người không có mắt nhìn muốn đào góc tường à.
Coi tiểu đệ Trương Gia Kỳ cậu ta là người chết à!
Bùi Lĩnh bình tĩnh lắc ống nghiệm, liếc mắt nhìn Trương Gia Kỳ, nói: "Cậu cảm thấy Tần Trì Dã kém hơn Tô Hạ ở chỗ nào?"
"Anh Dã của chúng ta mới không kém hơn đâu!!" Trương Gia Kỳ phản bác.
Bùi Lĩnh không nói chuyện, chỉ cho một ánh mắt, Trương Gia Kỳ: "Anh Bùi, cậu nhìn anh Dã đi, anh ấy cao ráo, nghĩa khí lại đẹp trai, chỉ là thành tích của anh ấy không bằng Tô Hạ, nhưng lúc đó có yếu tố bên ngoài.... "
"Cốc chịu nhiệt." Bùi Lĩnh cắt ngang.
Lâm Khả phục rồi, tay cậu ta đang bận, liếc mắt nhìn Trương Gia Kỳ đang luyên thuyên, nói: "Trước đừng nói nữa."
Trương Gia Kỳ bất mãn, vừa đưa cốc chịu nhiệt vừa nói: "Tôi vừa nói vừa làm thì làm sao."
"Không sao cả, chỉ là lỡ như không thao tác đúng, một lát sẽ nổ tung đấy." Bùi Lĩnh bình tĩnh nói.
Trương Gia Kỳ:... Ngậm chặt miệng.
Bùi Lĩnh vừa thao tác, vừa nói: "Thành tích của tôi và Tô Hạ thì ai tốt hơn?"
"Đương nhiên là cậu rồi." Lâm Khả/ Trương Gia Kỳ trăm miệng một lời mà đáp.
Bùi Lĩnh lưu loát làm xong hết thảy, chỉ còn chờ phản ứng hóa học, mới nói: "Tôi nói, thành tích của Tần Trì Dã rồi sẽ tốt, còn có thể vô cùng ưu tú."
"Tin hay không?"
Trương Gia Kỳ/ Lâm Khả: .....
Anh đại à, ngài có thể đừng cầm ống nghiệm rồi nhìn chúng tôi mà hỏi không?
Đáp án chỉ có một rồi.
"Tin."
"Anh Dã không phải vật trong ao, sớm có một ngày sẽ biến thành rồng." Trương Gia Kỳ còn giả vờ giả vịt thổi phồng.
Lâm Khả ghét bỏ.
Thí nghiệm thành công, đội 'bốn người' bọn họ được chín điểm. Thầy Nghiêm chê bọn họ làm thí nghiệm mà nói quá nhiều, thiếu đi một người còn có thể trò chuyện rôm rả như vậy, bị trừ một điểm vì vi phạm quy định lớp học, có thể nói là sắt đá vô tình.
Buổi chiều lúc tan học, Trương Gia Kỳ nhìn thấy người ở hàng phía trước nào đó lại muốn tới, lập tức lớn tiếng nói: "Anh Bùi, có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?"
Trương Gia Kỳ, cậu mà có thù sâu sắc với nam chính, nếu sau này Lâm Khả trở thành đàn em của nam chính, anh em các cậu sẽ trở mặt thành thù đấy!
Bùi Lĩnh đang muốn từ chối.
"Ba tôi làm mì trộn tương..."
"Mì trộn tương?" Giữa trưa Bùi Lĩnh đã không được ăn cá chiên, cũng không ăn được mì trộn tương.
Trường học rất ít làm món này, buổi trưa cậu ăn hai món mặn hai món chay, ăn cũng không ngon mấy.
"Vậy tôi lại làm phiền cô chú rồi." Bùi Lĩnh vui vẻ thu dọn cặp sách của mình, còn ra vẻ khách khí, "Không phiền đúng không? Ngại ghê á."
Ngay cả chất phác như Lâm Khả cũng có thể nhận ra vẻ mặt thèm thuồng của Bùi Lĩnh.
"Không phiền phức, cha tôi rất thích cậu... Nếu mấy cậu không đến, ông ấy ở nhà bắt tôi nói chuyện cùng, hôm nay mẹ tôi trực ca đêm..."
Trên đường về Trương Gia Kỳ gọi điện cho cha mình, nói Bùi Lĩnh muốn đến ăn mì trộn tương. Cha Trương nhiệt tình dâng cao nói: "Vậy chờ một chút, cha đang trộn rau, không thể làm một tô mì qua loa được."
"?" Không ngờ rằng nếu chỉ có hai người ăn thì sẽ phải ăn một tô mì qua loa.
Trương Gia Kỳ kết thúc cuộc nói chuyện, thở dài, "Tôi không biết rốt cuộc tôi có phải là con ruột không nữa. Cha tôi rất hoan nghênh cậu, nói muốn làm rau trộn, ông ấy gần đây mới học được đấy, rau trộn ăn rất ngon, Tiểu Lâm cũng về nhà tôi ăn tối đi."
Lâm Khả do dự, cậu ta muốn đi nhưng lại sợ mẹ tức giận, tan học phải về nhà ăn cơm, còn phải tranh thủ thời gian trước khi gia sư chưa đến mà ôn lại bài.
"Đi đi, khó có dịp được ở cùng với Bùi thần, hay là cậu gọi điện thoại hỏi một chút?" Trương Gia Kỳ thúc giục.
Lâm Khả gọi điện thoại, nó muốn đến nhà Trương Gia Kỳ ăn cơm tối, quả nhiên mẹ cậu ta từ chối.
"Quấy rầy người khác không tốt, mẹ đã nấu một nồi canh cho con bồi bổ thân thể rồi, đừng để canh bị nguội lạnh, mau trở về đi..."
Trương Gia Kỳ nghiêng người qua, lớn tiếng lễ phép nói: "Dì ơi, cháu là Trương Gia Kỳ, hôm nay cha cháu làm mì trộn tương, Bùi Lĩnh cũng tới, cậu ấy muốn giảng cho bọn cháu một ít bài tập..."
"Bạn Tiểu Bùi cũng ở đó sao? Vậy thì tốt quá, làm phiền các cháu rồi, con đi đi, trở về trước khi thầy dạy bổ túc đến là được rồi." Mẹ Lâm Khả sảng khoái đáp ứng.
Trương Gia Kỳ đắc ý giơ lên ngón tay cái: "Thế nào? Tôi đã nói rồi, chiêu bài Bùi thần dùng rất tốt."
Ba người đến cổng khu chung cư, Triệu Trác Hàm từ sau lưng đi tới, âm dương quái khí mà trào phúng: "À, phụ đạo bài tập cho Lâm Khả cơ đấy."
"À cái gì mà à, lại là mày." Trương Gia Kỳ vừa chửi vừa xắn tay áo.
Bùi Lĩnh đè lại cánh tay của Trương Gia Kỳ, cười, "Bạn học Triệu này, cậu có muốn ăn mì trộn tương không? Còn có hai món trộn, mỗi món một kiểu ~"
Triệu Trác Hàm vậy mà yên lặng lùi lại một bước, nhỏ giọng nói ai cần chứ.
"Không nể mặt à?" Bùi Lĩnh buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Trương Gia Kỳ ra, hất cằm lên rất giống xã hội đen, "Trương Gia Kỳ, xử lí."
Trương Gia Kỳ: Hả?!
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Ngang ngược càn rỡ! Ghết chết cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro