Chương 118

"Em rể, sao đột nhiên em lại như thế?"

Chu Ngôn Lễ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng cùng sự giằng co giữa hai cha con bọn họ.

Tần Chiếu đặt văn kiện lên trên bàn, nói: "Phòng một ngày nào đó, đột nhiên tôi không còn nữa, để nó tiếp quản nhà họ Tần tôi cũng an tâm."

"Đang yên đang lành sao lại nói những lời như thế chứ." Chu Ngôn Lễ hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra, đây là ý định giao toàn bộ nhà họ Tần cho Tần Trì Dã.

Đây là chuyện tốt vô cùng tốt, là tin vô cùng tốt.

Tần Chiếu nhìn Chu Ngôn Lễ, ánh mắt lạnh lùng, nở nụ cười nói: "Chuyện này làm sớm cũng không vấn đề gì, dù sao nhà họ Tần sau này cũng là của nó."

"Em còn trẻ nên anh cũng không đề cập tới chuyện này." Chu Ngôn Lễ giả bộ như không để tâm, ý nói không cần lập di chúc quá sớm, thấy thái độ Tần Chiếu không thay đổi thì trong lòng vô cùng vui vẻ, vỗ nhẹ vào cánh tay cháu trai mình, nói: "Cha cháu cũng là muốn tốt cho cháu thôi, Trì Dã à."

Tần Trì Dã không chừa chút mặt mũi cho Chu Ngôn Lễ hất tay ông ta ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tần Chiếu đang ngồi ở sofa.

Không cần.

"Sau này, chờ ngày nào đó ba chết, con muốn quyên, muốn cho ai đều được." Giọng điệu Tần Chiếu bình thản, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Trì Dã: "Con họ Tần, nên đồ của nhà họ Tần chính là đồ của con."

Văn kiện chỉ có hiệu lực sau khi Tần Chiếu chết đi, tất cả tài sản của nhà họ Tần mới thuộc về Tần Trì Dã.

Nhà họ Tần bây giờ vẫn là do Tần Chiếu làm chủ, không thay đổi nhưng đã có sự khác biệt.

"Ký tên vào, rồi con muốn trở về thành phố Hạ thì cứ trở về, ba sẽ không ngăn cản con." Giọng điệu của Tần Chiếu nhẹ nhàng lại mang theo vài phần uy hiếp: "Hay là con vẫn muốn ở lại nơi này?"

Tần Trì Dã nắm chặt tay, cuối cùng vẫn mở văn kiện ra, một cái liếc nhìn cũng không nhìn, lật tới trang cuối ký tên của mình vào.

"Được chưa?"

Tần Chiếu gật đầu.

Tần Trì Dã như trốn đi, không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa. Hắn đi tới cửa, quay đầu lại nói một câu tàn nhẫn: "Ông tốt nhất nên sống lâu một chút, nếu không nhà họ Tần rơi vào tay tôi, tôi sẽ đi quyên hết."

Nói xong lập tức hầm hầm rời đi, về sương phòng phía đông lấy cặp sách và đồ đạc của mình.

Trong phòng khách, Tần Chiếu nhìn Chu Ngôn Lễ cười nói: "Tính tình bướng bỉnh. Bây giờ không ép nó ký, chờ đến khi tôi chết thật, nó không ký vào di chúc, tôi cũng để nhà họ Tần cho đất nước."

Chu Ngôn Lễ cười cười, không biết nói cái gì cho phải, cũng không thể nói Tần Chiếu thế mà đoán trước được sau khi bản chết đi Tần Trì Dã lại không muốn ký di chúc.

Về phần di chúc, Tần Chiếu chết rồi, nếu Tần Trì Dã muốn thì tất cả tài sản nhà họ Tần là của Tần Trì Dã. Hoặc khi Tần Chiếu chết, người thừa kết Tần Trì Dã nhỡ đâu cũng gặp chuyện qua đời, vậy tất cả tài sản của nhà họ Tần sẽ được quyên góp cho chính phủ nhà nước.

Thủ đoạn đủ ngoan tuyệt.

"Cũng không cần gấp như vậy, Trì Dã chỉ mới thành niên..." Cuối cùng Chu Ngôn Lễ nói một câu như vậy.

Tần Chiếu không lên tiếng, chỉ cầm tách trà lên uống vài ngụm.

Đây là có ý tiễn khách.

Chu Ngôn Lễ nói vài câu khách sáo rồi nói có việc không quấy rầy, dẫn theo vợ và Chu Thần rời đi. Vừa rồi Chu Thần ở phòng khách tê dại cả người, tất cả của nhà họ Tần đều đã thành của Tần Trì Dã sao?

Thật hay giả?

Thật ra Chu Thần biết đây là sự thật, chỉ là không có cách nào chấp nhận được. Thành tích học tập của Tần Trì Dã rất tệ, từ nhỏ cũng không được nuôi dưỡng ở nhà họ Tần, quan hệ cha con với Tần Chiếu chỉ cần liếc nhìn cũng biết là không tốt, vậy mà Tần Chiếu lại thật sự để Tần Trì Dã là người thừa kế, còn ép ký di chúc.

Đây là tập đoàn họ Tần đấy.

Trong lòng Chu Thần ước ao ghen tị, quay đầu nhìn ngôi nhà di vật văn hóa có giá trị hơn một tỷ tệ kia, là cái loại có tiền cũng không mua được, cái này về sau cũng là của Tần Trì Dã luôn sao?

Tần Trì Dã, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!

Đừng nói là Chu Thần, cả Chu Ngôn Lễ khi lên xe, cảm xúc của ông ta cũng lộ ra vẻ phức tạp, cảm thán nói: "Tuổi trẻ tài cao..."

Ông ta liều mạng cố gắng nhiều năm như vậy cũng chỉ tới cái địa vị như thế này, còn Tần Trì Dã thì đã được sắp xếp tốt hết rồi, bây giờ ông ta đi theo nịnh nọt Tần Chiếu, nhưng sau này đổi lại là Tần Trì Dã.

"Cũng may đều là người thân."

Tần Trì Dã được nuôi dưỡng chủ yếu là ở nhà họ Chu, ngoài ra còn là cháu trai của ông ta, mối quan hệ này so với Tần Chiếu vẫn sâu sắc hơn. Chu Ngôn Lễ nghĩ như vậy, chút phức tạp nãy giờ cũng tiêu tán.

Chuyện đâu ra đấy rồi, luôn luôn phải hướng về lợi ích.

Ở bên kia, trợ lý Khâu gõ cửa tiến vào, nói: "Chủ tịch Tần, cậu Tần đã lên xe đi tới sân bay, vé máy bay cũng được đặt xong rồi, không trễ chuyến bay."

"Ừ." Tần Chiếu lấy lại văn kiên, dự định tự mình đi gặp gặp luật sư, còn nói: "Buổi chiều nghỉ ngơi đi, cho cậu nghỉ nửa ngày."

"Vâng, cảm ơn chủ tịch." Trợ lý Khâu cũng không từ chối, nhanh chóng đồng ý.

Mấy ngày nay, bởi vì sinh nhật của cậu Tần, chủ tịch Tần đã xử lý tất cả công việc, cố ý để trống thời gian hôm nay, kết quả là bảo anh ta đặt vé máy bay sớm nhất đi thành phố Tần cho cậu chủ. Trợ lý Khâu không rõ, không phải muốn ăn sinh nhật cùng nhau sao, sao lại đi nữa rồi?

Bây giờ anh ta vẫn không hiểu được nhưng không hỏi nhiều.

Hôm nay chủ tịch Tần nghỉ ngơi, cho anh ta nghỉ thì anh ta nghỉ.

"Chuyện hợp tác với tập đoàn họ Chu, cậu để ý kỹ một chút." Tần Chiếu lên tiếng nói một câu.

Trợ lý Khâu: "Vâng." Tập đoàn họ Chu, đây chính là nhà ngoại của cậu chủ Tần, là hợp tác với Chu Ngôn Lễ, để ý kỹ, đây là muốn chú ý xem bên đó có động tay động chân hay không...

Hôm nay Tần Chiếu ép Tần Trì Dã ký vào di chúc trước mặt Chu Ngôn Lễ, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, có chút tâm tư sâu xa đều sẽ đoán có phải thân thể ông không tốt, sống không thọ hay không.

Một câu nói trước khi đi của Tần Trì Dã cũng là nghĩ tới chuyện này.

Thằng nhóc này, mạnh miệng nhưng mềm lòng...

Còn những người khác, ánh mắt của Tần Chiếu trở nên lạnh lùng, nở nụ cười, muốn động tâm tư à, vừa hay...

-

Tần Trì Dã không cần thu dọn đồ đạc gì, chỉ mang theo một cái cặp sách mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, đi đâu cầm theo đó, bộ dáng không hề có chút lưu luyến. Cho nên từ phòng khách đi ra, Tần Trì Dã trực tiếp đeo cặp sách, có điều hộp quà đặc sản có hơi nhiều.

Không nặng chỉ là quá nhiều hộp mà thôi.

Chương Tuệ nhìn thấy Tiểu Tần túi lớn túi nhỏ đi từ hậu viện ra, vẻ mặt tức giận vô cùng giống chủ tịch Tần, tiến lên hỏi: "Phải trở về sao? Xe đang ở ngoài đợi, con đi từ từ, bà dì có mua bánh râu rồng cho con, để bà dì đi lấy."

Vốn dĩ Tần Trì Dã rất chán ghét, chán ghét Tần Chiếu không hỏi ý muốn của hắn đã uy hiếp hắn, để lại những tài sản gì đó của nhà họ Tần cho hắn, mệt mỏi vì căn nhà này căn bản không có gì thay đổi, sẽ chỉ khiến hắn khó chịu, chưa bao giờ thay đổi. Trước kia ở tiền viện, lão thái thái bắt bẻ xoi mói mẹ hắn bây giờ lại đổi thành xoi mói hộ công và những người khác.

Thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Còn có cả sự khách sáo giả dối của nhà họ Chu.

"Đây, nhà này làm bánh chính tông, còn có bánh đậu xanh, bà dì có mua cho con một ít. Bà dì thấy đồ của con nhiều như vậy, là muốn mang về cho bạn bè sao? Có nhiều bạn bè cũng tốt, con ở bên ngoài, quen biết nhiều bạn bè là chuyện tốt, sẽ không cảm thấy cô đơn." Chương Tuệ đặt những đặc sản trong tay lên xe, ngẩng đầu, vẻ mặt ấm áp, nở nụ cười hiền hậu nói: "Không biết lần sau gặp lại là khi nào nữa."

Tần Trì Dã nhận lấy đồ, không lên tiếng trả lời vấn đề này.

"Cảm ơn bà dì."

Chương Tuệ sững sờ, mãi cho tới khi Tiểu Tần lên xe, xe đã chạy đi xa, trên mặt bà vẫn còn nở nụ cười.

Đứa nhỏ này thật là giống chủ tịch Tồn, mạnh miệng nhưng mềm lòng, là một đứa nhỏ tốt.

Khi máy bay cất cánh xuyên qua những tầng mây, Tần Trì Dã dựa vào cửa sổ, trong lòng hắn đã bình tĩnh lại một ít, giống như là chỉ cần bay về phía thành phố Hạ, tâm trạng hắn liền dịu xuống.

Bởi vì ở thành phố Hạ có một người khiến hắn lưu luyến một lần nữa.

Mà người đó, sáng sớm đã gặp phiền phức.

Buổi sáng, trường học Anh Hoa, thành phố Hạ.

Bùi Lĩnh bước vào lớp như thường lệ, còn chưa ngồi xuống thì lớp trưởng ở hàng phía trước đi tới nói: "Bùi Lĩnh, cô chủ nhiệm bảo cậu đi tới văn phòng một chuyến." còn mật báo, nhỏ giọng nói: "Hình như là thầy Trịnh ở lớp 1 có chuyện muốn nói với cậu."

"Tôi đệt con mẹ." Trương Gia Kỳ dựng tai lên nghe lén, trước tiên là chửi thề một tiếng: "Sao cứ luôn là lột da vậy? Ông ta là giáo viên lớp 1, quản lớp chúng ta làm mẹ gì, rảnh rỗi quá không có gì làm à."

Âm thanh của Trương Gia Kỳ hùng hùng hổ hổ.

Triệu Ngọc đi vào nhìn về phía Trương Gia Kỳ, Trương Gia Kỳ chỉ có thể rụt cổ trốn tránh, nhỏ giọng nói: "Em nói có gì sai chứ, tay duỗi ra cũng quá dài rồi."

Lâm Khả gật đầu, 'ừ' một tiếng, tỏ vẻ đồng ý lời giải thích của Trương Gia Kỳ. Lời nói của Trương Gia Kỳ tuy rằng khó nghe, không tôn trọng giáo viên, nhưng thầy giáo đó không tôn trọng Bùi Lĩnh của bọn họ trước! Lâm Khả ngốc nghếch theo phe Bùi Lĩnh.

"Mau chóng tự học đi, đừng làm chuyện không đâu." Triệu Ngọc đầu tiên là bảo mọi người trật tự, sau đó mới nói: "Bùi Lĩnh, em cùng cô ra ngoài."

Bùi Lĩnh đặt cặp sách xuống, cùng Triệu Ngọc đi ra ngoài.

Cậu vừa đi, lớp hai bắt đầu khe khẽ bàn tán, cán bộ lớp đều không thể kiểm soát được bầu không khí ồn ào trong lớp.

"Chủ nhiệm lớp 1 sao lại gây sự với Bùi thần của chúng ta."

"Cậu không biết sao, tối hôm qua trong lớp thi đua, Bùi Lĩnh bỏ học, cúp tiết ngay trước mắt Trịnh bới móc. Trịnh bới móc là người trọng sĩ diện, để học sinh đè lên đầu lên cổ, sau này còn dạy học thế nào được nữa."

"Thật hay giả?"

"Chuyện này sao giả được, không tin các cậu hỏi Lưu Mẫn và Tô Hạ xem, hai người bọn họ cũng ở trong lớp thi đua mà, hỏi là biết ngay mà."

Những người khác lập tức hỏi Tô Hạ và Lưu Mẫn có phải là thật không, tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Sáng nay đi học, tâm trạng của Lưu Mẫn không tốt, vẻ mặt cũng ỉu xìu. Tối hôm qua, điểm thi đua của cô vô cùng xấu hổ, ba mươi, chỉ ba mươi điểm, khiến sự tự tôn, kiêu ngạo trước giờ của cô bị đánh tan nát, cảm thấy bản thân là phế vật.

Cô mất ngủ cả đêm, hoài nghi bản thân, bây giờ lại bị hỏi chuyện phát sinh vào tối hôm qua, thật sự cô không muốn nhắc tới.

Lưu Mẫn từ chối không muốn nói, mọi người đều không ép con gái, quay sang hỏi Tô Hạ.

Tô Hạ cũng xấu hổ, chỉ nói sơ qua: "Cậu ấy nói đúng, bởi vì tối hôm qua mọi người đều thi không tốt, thầy Trịnh nói chuyện có chút khó nghe, Bùi Lĩnh không chịu được đã cũng thầy Trịnh nói qua lại vài câu, sau đó liền rời đi."

"Ôi đệt, Bùi thần trâu bò thật chứ, ngang nhiên chống đối Trịnh bới móc, quá trâu."

"Tôi cũng không dám nhìn thầy Trịnh nữa là, không hổ là Bùi thần."

"Thành tích không tốt sao? Bùi thần không thể nào có thành tích kém được."

Tô Hạ xấu hổ cười, nói: "Thành tích của cậu ấy rất tốt, ngoại trừ cậu ấy, mọi người đều không cao."

"Là vậy à, các cậu cũng đừng áp lực quá, thi đua đều là những người tài giỏi, chủ yếu là tham gia." có bạn học lên tiếng cổ vũ.

Bạn nữ ngồi cạnh Lưu Mẫn trộm liếc nhìn cô, khó trách tối hôm qua nghe tiếng thút thít của Lưu Mẫn, mắt cùng mũi đều đỏ au như là đang khóc, thì ra là nguyên nhân này. Lớp thi đua cũng quá là tàn khốc, trước đây tính tình Lưu Mẫn rộng rãi sáng sủa bao nhiêu, bây giờ mỗi ngày khi trở về ký túc xá chỉ đọc sách làm bài, không nói chuyện phiếm với các cô.

...

"Đằng trước nói đúng không?" Trương Gia Kỳ nói.

Lâm Khả gật đầu: "Triệu Trác Hàm nói nãy giờ là chuyện tối hôm qua Bùi Lĩnh trốn tiết lớp thi đua... Cậu đi đâu đấy? Trương Gia Kỳ!"

"Đến văn phòng nghe lén." Trương Gia Kỳ từ cửa sau trốn đi.

Học cái gì, có Bùi Lĩnh chống lưng rồi.

Lâm Khả đang lấy vở ra, vốn dĩ muốn chuẩn bị bài, bây giờ vừa nghe như vậy, do dự hai giây, quả quyết chạy trốn cùng Trương Gia Kỳ.

Tác giả có lời muốn nói:

Trong ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tần Trì Dã:

Tần Trì Dã nhận được [Dự đoán tổng tài sản của nhà họ Tần], Tần Trì Dã: Không vui 【 ̄へ ̄

Sáng sớm bị gọi lên văn phòng lớn, Bùi Lĩnh: Không vui 【 ̄へ ̄

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro