Chương 121

Tần Trì Dã cười ngu ngơ, mất đi dáng vẻ lạnh lùng của trùm trường. Nhưng Bùi Lĩnh lại thích dáng vẻ thế này.

Bùi Lĩnh xếp đồ qua một bên, tiện tay mở hộp bánh đậu xanh ra, cả người lắc lư nói: "Cậu ăn thử một chút không?"

"Đều cho cậu cả." Tần Trì Dã nở nụ cười, vẻ lạnh lùng cũng bị xua tan đi, lại bổ sung một câu, "Còn có quà cho nhà cậu, nhà bà ngoại nữa, tôi đều mua cả rồi."

Bùi Lĩnh cười không nhặt được mồm, má lúm đồng tiền cũng lộ ra.

"Còn những người khác thì sao?"

"Tôi đã gửi giao hàng rồi, ngày mai sẽ đến." Tần Trì Dã lập tức đáp lại.

Bùi Lĩnh càng vui vẻ hơn nữa, cầm lấy bánh đậu xanh rồi gặm một nửa, lời nói cũng có chút mơ hồ: "Để tôi ăn thử xem nào, ồ ngon đấy ~" Sau đó lại đưa một nữa còn lại sang bên kia.

Tần Trì Dã nhất thời ngây người, cũng không biết nên làm gì.

"Ngon lắm đó, không quá ngọt, mà vị đậu xanh cũng rất rõ ràng." Bùi Lĩnh tỏ ý, "Tay tôi mỏi cả rồi, nhanh lên đi, cậu còn chưa rửa tay đâu."

Tần Trì Dã chồm người tới ăn hết phần còn lại, cười càng như thằng khờ, lại cảm thấy mình quá ngu, giả bộ lạnh lùng nói: "Tôi, tôi đi rửa tay." Sau đó liền chạy trối chết.

Ăn phần Bùi Lĩnh đã cắn, đây chẳng phải là -----

Gián tiếp, hôn môi sao!

Lỗ tai Tần Trì Dã lập tức đỏ lên, máu nóng như tăng tốc trong cơ thể. Hắn nhìn bản thân qua tấm gương trong phòng vệ sinh, cật lực dùng hai tay xoa xoa mạnh mặt mình, ép bản thân trở nên tỉnh táo.

Không thể chờ được cảm giác đó rồi.

Bùi Lĩnh gọi thêm mấy phần thịt, hai người người từ từ nướng ăn, không cần nhân viên phục vụ. Tần Trì Dã chủ động nướng thịt, chăm sóc Bùi Lĩnh, cũng không quên trò chuyện với cậu.

"Tôi thấy chỗ cậu có rất nhiều cảnh đẹp, có đi chơi đâu không?"

"Chỉ là đi dạo một chút, chủ yếu là mua đặc sản." Tần Trì Dã nói chuyện đồng thời gắp một miếng thịt đã nướng chín bỏ vào trong chén của Bùi Lĩnh.

Bùi Lĩnh cũng không khách sáo, chấm vào chén nước chấm, ăn ngon lập tức giơ ngón cái với Tần Trì Dã.

"Nướng vừa chính tới, rất mọng nước."

Tần Trì Dã không nhịn được mà nhướng mày, có loại cảm giác quá ngầu trước mặt người mình thích, nói: "Tôi nướng thịt ba chỉ cũng rất ngon, mà cái này phải để xem xém một chút mới được."

"Nghe cậu cả ~" Bùi Lĩnh hệt như chừa cho đầu bếp Tần một chút mặt mũi.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cái gì cũng có thể lôi ra nói, dù cho Tần Trì Dã có nhắc đến chuyện di chúc khiến hắn không tài nào vui nổi, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ với Bùi Lĩnh, chỉ cần Bùi Lĩnh cười, thì cho dù hắn có làm gì, nói gì thì cũng cảm thấy rất vui vẻ.

"...Tôi cũng đoán là cậu không muốn." Bùi Lĩnh vừa mới dứt lời, Tần Trì Dã đã bỏ một miếng thịt ba chỉ vào trong chén của cậu. Bùi Lĩnh lập tức vui vẻ chấm nước chấm, gói vào miếng xà lách rồi nhét hết vào trong miệng, vẫn có thể nói một câu "Nhưng cậu nhất định sẽ ký."

Sau đó vui vẻ a ô ăn hết.

Được ăn ngon khiến cho cả người Bùi Lĩnh không ngừng lắc lư. Tần Trì Dã thấy Bùi Lĩnh cong cong hai mắt, cúi đầu nhìn thấy đôi chân dưới bàn cũng lắc lư cũng càng thêm vui vẻ.

"Bùi thần thông minh." Tần Trì Dã khen. Bùi Lĩnh thích nghe cái này.

"Đương nhiên rồi."

Rõ ràng đây là ở trong quán thịt nướng, người đến người đi rất náo nhiệt nhưng Tần Trì Dã lại có thể thổ lộ hết những điều không dám nói, lại chưa từng nói với ai trong lòng mình

"Thật ra lúc ông ấy nói xong, tôi còn nghĩ thân thể ông ấy đã xảy ra chuyện gì."

Miệng Bùi Lĩnh dừng lại, hai mắt mở to nhìn Tần Trì Dã. Hắn gật đầu một cái, khẳng định suy đoán của Bùi Lĩnh rồi mới lên tiếng: "Còn có một khả năng, đó là ông ấy gạt tôi, cố ý khiến tôi nghĩ thân thể ông ấy không tốt, cho nên mới lập di chúc, ép tôi ký sớm."

"Hy vọng là cái sau." Bùi Lĩnh nói.

Tần Trì Dã lật miếng thịt lên, nói: "Từ nhỏ, thời gian tôi ở chung với ông ấy cộng lại cũng được mấy năm. Trước kia tôi cũng nghĩ bản thân mình rất lạnh lùng, còn nói ông ấy có chết tôi cũng không đi, nhưng lúc đó tôi lại do dự, vẫn là nghĩ đến tình huống sau, tình nguyện để ông ấy gạt."

"Cậu rất lạnh lùng á?"

Bùi Lĩnh vừa nói vừa chỉ vào miếng khoai tây, Tần Trì Dã liền gắp nó vào chén của cậu. Bùi Lĩnh ăn xong miếng khoai tây, hớp một ngụm nước rồi mới nói: "Tần Trì Dã, cậu mới không phải lạnh lùng, cậu rõ ràng rất dễ mềm lòng."

Chỉ là người khác không biết thôi.

Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh một cái. Sự mềm lòng của hắn chỉ dành cho người đặc biệt, không phải ai cũng sẽ được như vậy. Chẳng qua Tần Trì Dã chưa nói.

Sẽ để trong lòng cậu hình tượng một Tần Trì Dã bình thường dễ mềm lòng.

Hai người chậm rãi ăn, chủ yếu là nói chuyện tán gẫu, mãi cho đến bảy giờ, Tần Trì Dã mới dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Lĩnh, "Tối nay cậu không đi lớp thi đua sao?"

Bùi Lĩnh thảnh thơi cầm kẹp lật thịt lên ----Cậu thấy Tần Trì Dã làm cảm thấy vô cùng thú vị, bây giờ đổi lại cậu nướng thịt, gắp cho Tần Trì Dã ăn cũng rất vui.

"Không đi, tôi bị tạm ngừng đến lớp thi đua rồi, vẫn chưa biết khi nào được trở lại."

Bùi Lĩnh thản nhiên nói.

Tần Trì Dã lập tức nhíu mày, lập tức nhớ đến chuyện tối qua Bùi Lĩnh cúp học ----

"Lại ông thầy lớp 1 kiếm chuyện với cậu à?" Giọng hắn trở nên giận dữ và lạnh lùng.

Bùi Lĩnh gắp một miếng thịt chín thả vào trong chén của Tần Trì Dã, nói: "Tôi cũng đã nói chuyện với ông ấy rồi, là không vừa mắt nhau. Mà cũng không cần phải bận tâm, có thể nghỉ ngơi một chút. Với lại theo tôi thấy thì, không lâu sau họ sẽ tự động mời tôi trở lại thôi."

"Cuộc thi sắp diễn ra rồi." Giọng Bùi Lĩnh đầy tự tin.

"Mà thôi đừng bận tâm. Cho dù không đi lớp thi đua, muốn đi tranh tài, đi khiêu chiến chắc chắn sẽ có cơ hội, không nhất định phải đi lớp thi đua."

Tần Trì Dã ừ một tiếng, đầu óc cũng tỉnh táo lại: "Tôi tuyệt đối tin cậu."

Nói thì nói như vậy nhưng ý chí của Tần Trì Dã đang điên cuồng nghĩ cách giúp Bùi Lĩnh hả giận. Nhưng mà chuyện học hành thì hắn không thể nào, cho dù có đánh nhau gì đó cũng không thể đánh người. Đây không phải là giải quyết sự việc mà là khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi, thậm chí còn sẽ khiến Bùi Lĩnh gặp phiền phức.

Mà Bùi Lĩnh hẳn là cũng không thích kiểu giải quyết này.

Kết quả hắn cũng không có cách nào khác, trừ khi tìm đến Tần Chiếu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đi tìm Tần Chiếu.

Suy nghĩ mãi cũng không có kết quả gì, Tần Trì Dã có hơi sa sút, Bùi Lĩnh nói: "Mà cậu đi chưa đến hai ngày, tôi đã ghi chép đâu ra đó cho cậu rồi."

"Quà của tôi đâu?"

Bùi Lĩnh cười giảo hoạt: "Cậu đoán xem."

Được rồi. Tần Trì Dã cũng vui vẻ nói: "Tôi rất thích." Giọng nói hắn đầy nghiêm túc.

Ăn uống xong xuôi, là Tần Trì Dã thanh toán: "Nay sinh nhật tôi, để tôi mời."

"Tôi còn muốn ăn bánh ngọt nữa." Bùi Lĩnh nói.

"Được."

Tần Trì Dã ôm hai cái hộp lớn đi, trên đường về còn mua bánh ngọt, là vị chocolate và dâu tây. Hai người đi đến trước cửa ký túc xá, gõ cửa ký túc, Tần Trì Dã lập tức dùng uy nghiêm của trùm trường, đe dọa quản lý mắt nhắm mắt mở cho bọn họ vào bên trong.

Quá tuyệt.

Quả nhiên những lúc thế này trùm trường vẫn rất có ích.

Chu Hiện và Hứa Văn Hàn đều không có ở đây. Còn chưa hết thời gian tự học, ký túc xá không cho phép bật đèn, nếu không từ bên ngoài có thể nhìn ra được, rất dễ chiêu chủ nhiệm Vương đi lên. Quản lý ký túc xá dặn dò như vậy.

"...Chỉ cần bật đèn gần cửa với mở rèm cửa sổ ra là được." Bùi Lĩnh nói.

Tần Trì Dã ngơ ngác vài giây.

Bùi Lĩnh nhìn, nở nụ cười: "Đừng bảo giờ cậu mới nghĩ ra nhé? Chẳng lẽ đường đường là trùm trường lúc trước trốn khỏi ký túc phải đi trong bóng tối à?"

Khi bọn họ đi lên phòng, dì quản lý còn dặn dò nếu bọn họ bị bắt, bà ấy cũng sẽ bị phạt tiền.

Cho nên đường đường là một trùm trường, trong nóng ngoài lạnh, vì tiền lương của quản lý, nên phải trốn học trong bóng tối sao?

Này là còn bảo là lạnh lùng?

Bùi Lĩnh cười như cái đồ ngốc, Tần Trì Dã bị 'Giễu cợt', thẹn quá hóa giận nhưng vẫn cố trở nên bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng nói: "Trước kia tôi cũng tương đối thích ngủ."

"Ố ồ~ là vậy sao." Đuôi mắt Bùi Lĩnh cong lên, chừa cho trùm trường chút mặt mũi.

Tần Trì Dã cũng không biết làm sao, chỉ có thể đi sửa sang lại 'Quà bất ngờ' mà mình mua về. Tất cả đều có hai phần, phần của Bùi Lĩnh, phần của nhà Bùi Lĩnh, còn có cả nhà bà ngoại cậu.

"Ai không biết còn tưởng cậu định chính thức thăm hỏi nhà tôi đó." Bùi Lĩnh cố ý nói.

Tay Tần Trì Dã dừng lại, hắn ngược lại lại nghĩ, "Có được không?" trong lòng nhưng lại nói ra ngoài. Bùi Lĩnh híp mắt cười nhìn trùm trường, Tần Trì Dã cúi đầu, tìm lời nói thêm: "Thì, thì có hơi nhiều, cậu không cầm về hết, tôi giúp cậu mang về."

"Được." Bùi Lĩnh gật đầu đồng ý, "Ngày mai tan học có thể cùng học bài."

Hai người rửa mặt, thay quần áo, sau đó ngồi lên bàn học, bắt đầu học bài. Bùi Lĩnh kiểm tra bài tập gần đây Tần Trì Dã, phê chữa xong lấy ra món quà tặng hắn-ghi chép một phần kiến thức cấp Ba.

"Cậu làm xong mấy bài tôi giao thì có thể đọc thêm cái này. Xem không hiểu cũng không sao, xem nhiều phần cấp Hai với kiến thức lớp 10."

"Được, tôi biết rồi."

Sau đó ai làm việc người nấy. Tần Trì Dã vùi đầu làm bài tập, Bùi Lĩnh thì đọc sách, sau đó lại lấy điện thoại ra lên mạng đấu đề. Gần đây cậu thật sự quá bận rộn, rất ít lên mạng. Hòm thư cá nhân có hơi mười tin nhắn chưa đọc, ấn mở là Moore Vector.

[Gần đây cậu không online, tôi muốn so với cậu một chút đề mới nhất của diễn đàn]

Tin nhắn cuối cùng có nội dung như vậy.

Bùi Lĩnh trả lời:[Bây giờ có thời gian, có thể]

Trang mạng này không hề bật thông báo, chẳng qua cậu vừa gửi đi thì Moore Vector lập tức trả lời. Hai người lập tức lao vào so tài, đề là do Moore Vector chọn.

[Tôi chỉ lấy chủ đề mới, chưa từng xem qua] Moore Vector gõ chữ tỏ vẻ công bằng.

Bùi Lĩnh: [Tôi tin cậu. Bắt đầu đi]

Chủ phòng là Moore Vector, khi ấn bắt đầu, trên màn hình di động, ngoại trừ nickname ra còn có một đồng hồ đếm ngược. Mỗi khi có người làm xong đề thì ấn vào nút đồng hồ. Sau khi hoàn thành tất cả, nếu cùng một điểm số, ai hoàn thành trong thời gian ít nhất sẽ là người chiến thắng.

Diễn đàn thi đấu cũng tham khảo các chế độ thi đấu.

Khi hình thức khiên chiến bắt đầu, giao diện sẽ bị khóa lại, không thể bật qua trang khác, trừ khi tắt điện thoại. Dĩ nhiên nếu muốn thì phương thức gian lận cũng rất nhiều, có thể dùng hai cái điện thoại, hoặc máy tính, hoặc có người trợ giúp.

Nhưng không có ý nghĩa.

Giống như việc Bùi Lĩnh đấu cùng với Moore Vector. Mỗi lần đối phương thua dưới tay Bùi Lĩnh đều không màng mà khiêu chiến tiếp, thấm chí biết được cậu mới là học sinh cấp ba cũng chưa từng hoài nghi đối phương mượn cơ hội mưu lợi chiến thắng

Tôn trọng đối thủ chính là tôn trọng chính mình.

Bùi Lĩnh thay đổi tư thế, nằm sấp ở trên giường, đặt điện thoại lên gối, tay cầm bút và sổ để tính toán.

Tần Trì Dã ngồi trên bàn nhìn Bùi Lĩnh ôm điện thoại gõ chữ giống như đang cùng người khác nói chuyện phiếm. Sau đó hắn bắt đầu làm đề, nghiêng người liếc nhìn xem, làm như lơ đãng hỏi: "Cậu có muốn ngồi ở trên bàn không, tôi sẽ trở về bàn của tôi?"

Không sai, chỗ trùm trường đang ngồi chính là bàn của Bùi Lĩnh.

Dù sao hắn cũng không thèm đâu, mỗi lần về ký túc xá đều muốn ở cùng một chỗ với Bùi Lĩnh, dù cho là cùng nằm chung một cái giường, hai là ngồi chung một bàn học, thì hai thanh niên mét tám cũng không hề chê bai không gian nhỏ chút nào.

"Không cần, tôi với người khác đấu đề, tám phút nữa là xong." Bùi Lĩnh không quay đầu lại nói.

Mà trùm trường nghe được hai chữ 'Người khác', trong lòng cũng yên tâm đôi chút.

Người này chỉ là người khác, không đủ sức khiến hắn phải sợ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã: Tôi lạnh lùng vô tình!

Bùi Lĩnh: Trùm trường đáng yêu quá, miệng cứng nhưng mềm lòng, còn sợ dì quản lý lý túc bị trừ tiền lương, quá là thiện lương luông~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro