Chương 123
Tần Trì Dã sửng sốt mở to mắt, Bùi Lĩnh hơi lui người về phía sau.
"Hoặc là kinh hãi." Ánh mắt Bùi Lĩnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Trì Dã nói.
Khoảng cách hai người không gần nhưng hơi thở của Tần Trì Dã nóng rực, đầu óc cũng rối tung căn bản không còn năng lực phán đoán. Máu trong người hắn dường như đổ dồn lên mặt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Nhưng theo bản năng vẫn trả lời Bùi Lĩnh.
"Kinh hỉ."
"Là kinh hỉ."
Còn lặp lại tận hai, khuôn mặt đỏ chót, giọng điệu vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng.
Bùi Lĩnh nở nụ cười, ở trong chăn nơi Tần Trì Dã không nhìn thấy, bàn tay nắm chặt âm thầm thả lỏng. Cậu cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, sao có thể không khẩn trương được chứ.
"Tớ..." Bùi Lĩnh vừa mở miệng, nói được một chữ.
Tần Trì Dã vươn tay ra che miệng Bùi Lĩnh lại, ánh mắt khẩn thiết, có chút sốt ruột, nói: "Chuyện này có thể để tôi nói được không?"
Đôi mắt mèo nhỏ tròn xoe, linh động, gật đầu.
Tần Trì Dã bỏ tay ra, lòng bàn tay cũng trở nên nóng rực, dường như còn đụng vào đôi môi mềm mại của Bùi Lĩnh. Tim hắn bắt đầu đập liên hồi, độ ấm vẫn còn, hắn không biết nên để tay mình ở nơi nào, có chút cứng đờ đặt ở bên ngoài chăn.
"Tôi, tôi..." Mới lên tiếng, hắn phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn, vừa nghe đã hiểu là do đâu. Tần Trì Dã cũng không sợ mất mặt xấu hổ, vừa rồi trải qua hết những chấn động khiến hắn không còn tâm tư nhớ tới những vấn đề nhỏ.
Hắn thật sự muốn nhanh chóng nói cho Bùi Lĩnh nghe ý nghĩ của mình một thẳng thắn và thành khẩn.
Bùi Lĩnh cười, không lên tiếng, yên lặng chờ Tần Trì Dã nói.
"Cậu có thể đợi đến khi tôi nằm trong top 100 được không?"
"Tôi cảm thấy bây giờ tôi không xứng với cậu."
"Cậu vừa mới..." Tần Trì Dã thậm chí xấu hổ không dám nói tới 'hôn', nghĩ tới thôi tim đã đập liên hồi không nói nên lời những lời khác, trong đầu đều là hình ảnh lúc nãy của Bùi Lĩnh
Bũi lĩnh muốn nói không có chuyện xứng hay không xứng. Cậu không hoàn mỹ, ngoại trừ việc học ra. Nhưng trên đời này người thông minh rất nhiều, lớn lên vừa thông minh vừa đẹp cũng không thiếu, thật ra tính tình của cậu cũng không phải quá tốt.
Nhưng cậu không lên tiếng.
Cậu không cảm thấy bản thân mình tốt thế nào, muốn Tần Trì Dã phải 'xứng đôi' mới được. Ngược lại cậu cảm thấy Tần Trì Dã thật sự thật sự vô cùng đáng yêu, không có chuyện xứng hay không. Nhưng Tần Trì Dã vì muốn 'xứng đôi' mà thay đổi bản thân, Bùi Lĩnh sẽ ủng hộ.
"Vậy nếu vẫn không thể thi nằm trong top 100 thì sao?" Bùi Lĩnh phụng phịu, cố ý trêu trùm trường, lẩm bẩm nói: "Chẳng phải tớ phải chờ rất lâu à."
Tần Trì Dã kích động, Bùi Lĩnh là đồng ý với hắn sao?
"Tôi, tôi sẽ cố gắng, cực kì cố gắng, sẽ không lâu lắm-- cũng không phải, có lẽ cũng cần ít thời gian, tôi sẽ không để cậu chờ lâu đâu. Nếu như, tôi nói là nếu, chờ đến khi sinh nhật 18 tuổi của cậu, tôi còn không được..."
"Tần Trì Dã, tớ tin là cậu có thể làm được." Bùi Lĩnh cắt ngang sự hoài nghi không làm được của Tần Trì Dã. Nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt Bùi Lĩnh sáng lên, nhích lại gần nói: "Hay là như vậy đi, nếu mỗi lần thi tháng cậu tiến được 100 hạng, chúng ta có thể đi hẹn hò, hôn một chút."
"Hôn, hôn..." Tần Trì Dã nuốt nước miếng, nói không thành câu.
Bùi Lĩnh nghiêng đầu: "Cậu không muốn à? Hay là để ý tớ..."
"Không để ý." Tần Trì Dã lập tức trả lời.
Giọng nói của Bùi Lĩnh nhẹ nhàng mang theo sự vui sướng nói: "Quyết định vậy đi, Tần Trì Dã, sinh nhật vui vẻ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tần Trì Dã cũng không biết bản thân đi xuống giường như thế nào, trở lại giường của mình ra sao. Thật may là đèn đã tắt, không ai nhìn thấy, nếu không bọn họ sẽ phát hiện trùm trường Anh Hoa đi đứng cứng nhắc giống như một tang thi đi trở về giường của mình, nằm cứng ngắc trên đó, kéo chăn lên, giống như bị điều khiển.
Bũi lĩnh thông qua khe hở màn giường nhìn thấy hết mọi chuyện, nở nụ cười vô cùng vui vẻ, má lúm đồng tiền cũng lộ ra.
Ngày hôm qua là một ngày vui vẻ.
Rạng sáng đã tới, sinh nhật 18 tuổi của Tần Trì Dã có lẽ là cả đời hắn khó mà quên được.
Buổi tối, Bùi Lĩnh ngủ rồi, Tần Trì Dã vẫn còn mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Trái tim ở ngực trái vẫn đang đập liên tục, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm lên đôi môi của mình, nở nụ cười.
Bây giờ mới có một chút cảm giác chân thật,
Mỗi lần tiến bộ 100 bậc, có thể cùng Bùi Lĩnh hẹn hò.
Còn có thể cùng Bùi Lĩnh...
Tần Trì Dã trở mình, không thể suy nghĩ nữa, đeo tai nghe bluetooth lên, âm thanh phát ra trong tai nghe là tiếng Bùi Lĩnh đọc tiếng anh. Tim hắn bắt đầu từ từ ổn định lại, không kiềm chế được sự hạnh phúc, lần đầu tiên trong đời chờ mong mau đến cuộc thi tháng.
Đối với tương lai càng chờ mong, càng kiên định.
Sáng sớm.
Dường như có gì đó thay đổi nhưng lại giống như không có gì thay đổi. Tần Trì Dã cùng Bùi Lĩnh thức dậy, rửa mặt, mang theo cặp sách đi tới căng tin ăn sáng, hôm nay là thứ sáu, có thể tan học sớm.
Tới phòng học sớm, Tần Trì Dã bắt đầu học từ đơn.
Trương Gia Kỳ cúi đầu vào hộc bàn phát ra âm thanh két két cùng với mùi vị của bánh thịt bò. Lâm Khả không chịu nổi mùi này, mở cửa sau ra để mùi tản đi bớt.
"Cậu có thấy là anh Dã trở nên thích học rồi không?" Trương Gai Kỳ nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.
Lâm Khả: "Có sao?"
Trương Gia Kỳ nghĩ thầm đúng là không phải đàn em đích truyền, khả năng quan sát kém cỏi. Trước đây anh Dã cũng học, tiết đọc sớm cũng học, nhưng hôm nay quả thật là cả người đều toát ra vẻ 'tôi thích đọc sách', 'tôi yêu sách'...
Niềm vui này đến từ đâu?
Trương Gia Kỳ không hiểu được, việc học có thể mang tới sự vui sướng gì chứ, việc học chỉ mang lại sự thống khổ thôi.
"Cậu nhanh chóng ăn hết đi, ăn xong rồi còn kiểm tra từ đơn tiếng Anh ngày hôm qua nữa." Lâm Khả nói.
Chuyện này là Trương Gia Kỳ chủ động đề nghị, nói là đốc thúc lẫn nhau, chủ yếu là không hối thúc, cậu ta thật sự không tự mình tự giác học tập được. Cậu cũng không dám bậy bạ lừa gạt cho qua với Lâm Khả, nếu là lừa thật, loại người đầu gỗ như Lâm Khả sau này sẽ không giúp cậu ta nữa.
"Đã biết, cho tôi hai phút."
Trương Gia Kỳ nói xong, nhanh chóng ăn xong, thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết.
Tiết học buổi sáng bao gồm 4 môn toán, văn, anh văn, mặt Trương Gia Kỳ tái nhợt, nhưng nhìn anh Dã phía trước vốn chỉ có tinh thần nghe giảng làm bài thôi mà bây giờ còn đang viết gì đó nữa.
Tôi đệt!
Trương Gia Kỳ nhỏ giọng nói, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu không phải cùng anh Dã quen biết nhau lâu như vậy, cho dù anh Dã hóa thành-à không, cho dù cậu có ta có hóa thành tro cũng không thể nào nhận ra anh Dã.
Nếu không nhất định sẽ nghi ngờ có người giả mạo anh Dã.
Trương Gia Kỳ hết sức tò mò, nhân lúc anh Dã không để ý, nhỏ giọng như cầu bí tịch hỏi Bùi Lĩnh.
"Anh Bùi, Bùi thần, ngài làm kiểu gì khiến cho anh Dã nhanh chóng vui vẻ học tập thế?"
Hỏi xong, Trương Gia Kỳ còn hơi hoảng hốt, trên đời này thật sự có bí kíp như này sao? Vậy cậu ta cũng phải nhanh xin một cuốn, cậu ta cũng muốn vui vẻ học tập, nhiệt tình yêu thích việc học!
Bùi Lĩnh xoa xoa cổ tay, biết Tần Trì Dã thật ra đang lắng nghe, hơi mỉm cười, nói với Trương Gia Kỳ: "Đầu tiên, cậu phải có người cậu thích trước đã."
"???" Tuy rằng Trương Gia Kỳ khó hiểu nhưng vẫn rửa tai lắng nghe, thái độ thành khẩn nói: "Tuy rằng mới bước đầu tiên tôi đã thất bại nhưng tôi vẫn rất tò mò, ngài tiếp tục nói đi."
"Cuối cùng..." Bùi Lĩnh thấy trùm trường đang đỏ tai, nhìn lại thấy ánh mắt hóng chuyện của Trương Gia Kỳ, nói: "Cùng người mình thích học tập sẽ rất vui vẻ."
Bí mật của cậu cùng Tần Trì Dã, sao phải nói cho người khác nghe.
Lúc này, Tần Trì Dã 'vô tình' quay đầu, mắt nhìn về phía Trương Gia Kỳ: "Sao mày nói nhiều như vậy."
Trương Gia Kỳ:...
Đã không có người thích, còn bị chê là nói nhiều.
Được lắm.
Một khi đàn ông khi có tình yêu sẽ không còn cần anh em. Cậu ta hiểu mà.
"Chỉ có tôi mới đau khổ học tập thôi." Trường Gia Kỳ héo hon nói.
Đặc sản từ Bắc Kinh đã gửi tới, nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng ở trước cổng trường chờ giao. Tần Trì Dã nghe điện thoại xong, thuận miệng nói với Trương Gia Kỳ: "Tao có mua đặc sản, mày ra ngoài cổng lấy đi, có phần của Chu Hiện và Lâm Khả, bọn họ tự chia ra."
"Đúng rồi, có một phần của dì Tô nữa." Bùi Lĩnh nói thêm.
Trương Gia Kỳ: "Ai là dì Tô... À là mẹ tôi." Cậu ta hiểu rõ vì sao anh Dã lại đưa cho mẹ cậu ta một phần riêng biệt.
Thật ra mẹ cậu ta từng nói bà ấy cũng không làm gì cả. Dù sao thì mẹ cậu ta cũng là bác sĩ ngoại khoa, khi đó dì Chu mắc bệnh trầm cảm, nằm ở khoa thần kinh. Trùng hợp có một lần, hai người va vào nhau, mẹ Trương Gia Kỳ chủ động trò chuyện trước, sau đó quen biết nhau, giữa trưa mỗi lần khám bệnh xong thì Chu Ngô Ân sẽ tìm tới mẹ Trương Gia Kỳ cùng nhau ăn cơm.
Mối quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết, theo lời của mẹ Trương Gia Kỳ nói thì cái gì cũng nói cho đối phương nghe. Nói về Trương Gia Kỳ, nói về chồng của họ, nói những chuyện vụn vặt trong hôn nhân, nói về cuộc sống đại học, nói về quần áo, kiểu tóc.
Cái gì cũng nói qua.
Mẹ Trương Gia Kỳ không xem Chu Ngôn Ân là một bệnh nhân, không lúc nào cũng phải để ý tới cảm xúc của Chu Ngôn Ân, sợ bản thân nói sai, thận trọng lại sợ Chu Ngôn Ân 'nổi điên'.
Khoảng thời gian đó, Chu Ngôn Ân là một người bình thường.
...
Buổi chiều tan học.
Giữa trưa, khi tới căn tin ăn cơm, Bùi Lĩnh điện một cuộc điện thoại về cho gia đình, nói buổi chiều cậu và bạn học sẽ cùng nhau trở về, hôm nay không cần 'mọi người' tới đón cậu tan học. Cậu nhấn mạnh hai chữ 'mọi người'.
Lý Văn Lệ:...
Bùi Lĩnh sao lại biết hai vợ chồng bọn họ có dự định tới trường đón cậu tan học?
"Con điện cho cha con đi, mẹ sợ huyết áp ông ấy lại lên."
"Cha con cứ ba tháng kiểm tra một lần, không có bệnh huyết áp gì hết." Bùi Lĩnh nói.
Lý Văn Lệ:...
"Mẹ, xin mẹ, mẹ nói giúp con."
Lý Văn Lệ thật sự không chịu nỗi từ 'mẹ' này, hơn nữa còn là giọng điệu năn nỉ, nháy mắt bị đánh bại, đảm nhiệm chuyện này nói: "Được, mẹ sẽ giúp con, cho dù bạn học con có ngủ lại cũng không thành vấn đề, cha con sẽ không nói gì đâu, yên tâm..."
"Còn có thể ngủ lại sao? Để con hỏi Tần Trì Dã xem cậu ấy có ok không? Cảm ơn mẹ." Bùi Lĩnh nói xong nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhanh tới mức như sợ người bên đầu dây bên kia hiểu ra sẽ hối hận.
Lý Văn Lệ sau khi hiểu ra, này...
Bồi Tiền là lấy tiền đưa cho anh trai, còn cái anh lớn này nhà bà cũng là đưa! Cho không người!
Lý Văn Lệ đã hứa, sau khi suy nghĩ kỹ càng, nhanh chóng điện cho Bùi Hồng Hào.
Vừa lúc giữa trưa, Bùi Hồng Hào đang ăn cơm ở nhà ăn, tâm trạng cũng không tệ. Hôm nay thứ sáu con trai lớn tan học, buổi chiều vợ sẽ đi nhà trẻ đón Bồi Tiền, rồi cùng nhau đi--
"Sao lại không cần đi đến đón?" Bùi Hồng Hào để đũa xuống: "Buổi sáng trước khi ra ngoài anh đã nói với Bồi Tiền rồi."
Lý Văn Lệ: "Tiểu Lĩnh điện về nói, buổi chiều nó cùng bạn học sẽ cùng nhau về nhà chúng ta chơi, không phải, tới nhà chúng ta cùng nhau học tập. Chúng ta qua đón, xe không đủ chỗ, nhà chúng ta một lớn một nhỏ cùng với học sinh cấp Ba không thể nói chuyện, xấu hổ lắm."
"Là tên nhóc Tần Trì Dã kia à." Bùi Hồng Hào kết luận một câu.
Lý Văn Lệ nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng, nghe âm thanh đầu dây bên kia thật sự là không dám nói tới chuyện muốn ngủ qua đêm, hay là nói ra...
Sao lại nhanh mồm nhanh miệng như thế chứ.
"Em yên tâm, để anh bảo lão Lý chạy chiếc Rolls Royce Phantom, chiếc này đủ lớn, có thể ngồi đủ." Bùi Hồng Hào nói xong còn chưa hết giận, lẩm nhẩm lầm nhầm oán giận với vợ mình: "Em nói xem tên họ Tần đó có cái gì tốt, vừa cao vừa to, kết quả lại còn mê người hơn cả Tô Đát Kỷ, mê hoặc Tiểu Lĩnh nhà chúng ta."
Lý Văn Lệ:...
Bùi Lĩnh, buổi chiều mẹ không đến đón con, chừa cho con một chút mặt mũi.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Hồng Hào: Tôi nói là học tập, chưa nói phương pháp học tập vui vẻ thế này. [sầu]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro