Chương 126

Chín giờ rưỡi tối, Tần Trì Dã chủ động lên tiếng muốn về, không ngủ lại.

Bùi Hồng Hào từ chiều tới giờ đã ôm một bụng những lời muốn thăm dò:...

"Cha, có thể bảo xe đưa Tiểu Dã về không?" Bùi Lĩnh đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn cha mình. Đương nhiên cậu biết cha mình đang nghĩ gì, hẳn là đang lo lắng cậu đề nghị Tần Trì Dã ngủ lại, cha cậu đã chuẩn bị sẵn hết những lý do từ chối.

Nghĩ như vậy, Bùi Lĩnh cười híp mắt bổ sung: "Còn chưa kết hôn, ngủ lại ở ngoài cũng không tốt lắm."

Bùi Hồng Hào vừa định đồng ý lại bị nghẹn trở lại.

"Kết hôn?" Tần Trì Dã nhỏ giọng kinh hỉ hỏi.

Bùi Lĩnh nhìn qua: "Cậu không vui sao?"

"Vui." Tần Trì Dã chắc nịch nói.

Bùi Lĩnh cười lộ ra má lúm đồng tiền, nói: "Cho nên Tiểu Dã phải ngoan ngoãn."

Tần Trì Dã: ...

Hắn biết Bùi Lĩnh đang trêu chọc hắn, có điều trêu thì trêu đi, chỉ là nói miệng thôi, đàn ông như hắn phải bao dung cho Tiểu Lĩnh. Có điều, nhìn vẻ mặt không hề tốt đẹp gì của chú Bùi, Tần Trì Dã vẫn lên tiếng trả lời lại Bùi Lĩnh.

"Được, nghe cậu."

"Tiểu Dã ngoan~" Bùi Lĩnh vui vẻ như mèo con, lỗ tai cũng đã dựng thẳng lên.

Người làm cha như Bùi Hồng Hào thật sự không nhìn nổi nữa, không được tự nhiên khụ khụ hai tiếng, nghiêm túc nói: "Vậy cái đó, bây giờ đi thôi, một lát lại trễ, về đi."

Đây là cuộc nói chuyện kiểu gì thế này, ông nghe mà sắp lên huyết áp rồi.

"Papi à~" Bùi Lĩnh không vui gọi cha ruột.

Bùi Hồng Hào thật sự không có cách gì với con trai, đành phải là một ông chú nhiệt tình nói: "Hoan nghênh bạn học tiểu Tần lần sau ghé chơi."

"Xem như nhà mình đừng khách sáo." Lý Văn Lệ mỉm cười nói thêm.

Bồi Tiền đã rất mệt, ngồi trên đùi cha mình, xoa nhẹ đôi mắt, lời nói cũng đã có chút không rõ: "Anh trai lớn muốn tranh cái gì với cưa cưa sao?"

"Lần sau tới ngủ tiếp." Tần Trì Dã xoa đầu cậu nhóc.

Bồi Tiền phồng má lên, hừ hừ không vui, nhưng nhóc thật sự buồn ngủ quá rồi, trong miệng phát ra tiếng ô ô nha nha. Bùi Hồng Hào ôm con trai nhỏ trong ngực, đôi mắt uy nghiêm trừng lên nhìn Tần Trì Dã.

Nói gì đó!

Nhưng bởi vì Tiểu Bối Tiền đang ủng trong ngực, Tiểu Bối Tiền còn rầm rì, đầu tựa lên bả vai của cha mình nói mớ thế là một chút khí thế cũng không có.

Còn tự mình đưa Tần Trì Dã lên xe-- Không còn cách nào, con trai Bùi Lĩnh đã đuổi theo.

Bùi Hồng Hào không yên tâm, ông ôm Bối Tiền đi ra ngoài, Lý Văn Lệ cũng ra ngoài theo, vì thế tạo ra diễn cảnh bốn người cùng ra tiễn Tần Trì Dã.

Khi còn nhỏ, Tần Trì Dã đã phải chịu đựng những quy củ của nhà họ Tần, nhưng sau khi Chu Ngôn Ân mắc bệnh đi tới thành phố Hạ, phần lớn thời gian Tần Trì Dã đều tự mình lớn lên. Bởi vì Chu Ngôn Ân bệnh, mọi người đều không để tâm tới Tần Trì Dã, hơn nữa liên qua tới nhà họ Tần, người nhà họ Chu đối với Tần Trì Dã vô cùng dung túng.

Nói khó nghe một chút là không ai quản.

Cho tới bây giờ, Tần Trì Dã cũng không biết những lễ nghi xã giao mà những người bạn cùng lứa tuổi đều hiểu, hoặc có thể nói hắn không nghe ra được lời nào là khách sáo lấy lệ, mọi chuyện vẫn đều dựa vào cảm xúc của bản thân hắn.

"Ngày mai tôi định đi tới nhà bà ngoại." Bùi Lĩnh nói.

Tần Trì Dã vô cùng tự nhiên nói: "Tôi có thể đi cùng không?" mắt nhìn về phía chú Bùi: "Chú Bùi lúc nãy nói lần sau lại tới chơi, còn cả dì cũng nói là đừng khách sáo, xem như nhà mình."

Bùi Hồng Hào, Lý Văn Lệ: ...

"Cha mẹ tôi đã nói như thế thì chính là nghiêm túc mời cậu tới, thích cậu." Bùi Lĩnh hố cha mẹ cậu không chút nương tay, nói: "Ngày mai tôi đi đón cậu, còn có thể cùng nhau học bài."

"Được, vậy tôi trở về đây." Tần Trì Dã vô cùng vui vẻ, đi lên xe còn vươn đầu ra, vẫy tay nói: "Chú và dì vào nhà đi, không cần tiễn cháu, ngày mai gặp."

Xe vừa đi xa.

Bùi Hồng Hào liên tục thở dài, Lý Văn Lệ cũng không muốn diễn cùng ông, Tiểu Tiền Bồi đã ngủ rồi, cũng không cách nào phối hợp.

"Papi, báo cáo kiểm tra sức khỏe của cha con đều thấy rồi, cơ thể khỏe mạnh, không vấn đề gì." Bùi Lĩnh nói với cha mình.

Bùi Hồng Hào:...

"Con đấy, thật muốn làm cha tức chết mà."

Bùi Lĩnh đi tới ôm lấy bả vai của cha cậu, giống như làm nũng, cười nói: "Không có, đây là có thêm người con trai, là chuyện tốt mà!"

"Mặc dù cha không có con dâu nhưng có thêm một đứa con trai mà. Nếu cha thật sự tức giận, cũng có thể xem Tiểu Dã là con dâu. Cậu ấy có lẽ sẽ không ngại, còn vô cùng vui vẻ."

Bùi Hồng Hào nghe xong cũng không thấy vui vẻ gì.

Nhưng con trai đã quyết, ông cũng không có cách nào, nếu muốn chia rẽ uyên ương, Bùi Hồng Hào cũng không có ý định này, vẻ mặt đứng đắn nói: "Muốn tiến vào nhà họ Bùi của chúng ta, cần phải qua sát hạch."

"Vâng vâng." Bùi Lĩnh đứng bên cạnh gật đầu.

Một nhà bọn họ đi vào phòng khách, Lý Văn Lệ đón lấy Tiểu Bồi Tiền nói: "Để em dỗ thằng bé ngủ trước." sau đó, cùng bảo mẫu đi dỗ Bồi Tiền ngủ.

Phòng khách chỉ còn hai cha con bọn họ nói chuyện.

Vợ vừa đi, Bùi Hồng Hào nói chuyện cũng tiện hơn: "Thật ra cha không để ý đó là nam hay nữ, con thích là được rồi, nhưng cũng phải nhìn xem người đó thế nào."

"Cha cũng thấy rồi đó, Tiểu Dã thật sự rất tốt." Bùi Lĩnh khen ngợi Tần Trì Dã.

Bùi Hồng Hào nói: "Bây giờ nhìn có vẻ đáng tin cậy, không tệ, nhưng không có nghĩa sau này cũng tốt, hơn nữa mới gặp mấy lần sao có thể qua loa phán đoán một người được?"

"Vừa hay, ngày mai Tiểu Dã đi tới nhà bà ngoại, cha quan sát cậu ấy, quan sát kỹ vào, nhìn nhiều thêm vài lần là được."

Bùi Hồng Hào: ...

"Nói chuyện nghiêm túc,bây giờ, các con là học sinh cấp Ba, không cần cái đó." Bùi Hồng Hào đang tìm từ: "Chính là tiến độ không cần quá nhanh."

Bùi Lĩnh nhìn cha mình làm bộ bình tĩnh phổ cập khoa học giới tính khỏe mạnh, trong lòng vừa cảm động vừa cảm thấy buồn cười, vỗ nhẹ lên bả vai cha cậu, nói: "Cha yên tâm, chúng con còn chưa chính thức qua lại."

Bùi Hồng Hào: ???

Đến khi hiểu được ý của câu kia, Bùi Hồng Hào: "Có phải tên nhóc Tần Trì Dã kia có thói xấu gì không?"

Cỡ này rồi mà chưa chính thức ư?

Sau đó, Bùi Hồng Hào nóng vội nói: "Có phải tên nhóc đó muốn lừa gạt con không, không muốn chịu trách nhiệm không?"

"Không phải, cậu ấy gạt con cái gì chứ? Gạt đến ăn nhờ nhà chúng ta à?" Bùi Lĩnh thở dài, nói: "Tuy rằng con cảm thấy có thể nói chuyện, nhưng Tần Trì Dã nói cậu ấy muốn lọt vào top 100 mới có thể xứng với con được."

Bùi Hồng Hào nghe xong có chút dịu xuống, trong lòng vẫn cảm thấy yên tâm, vừa lòng, ngoài miệng lại nói: "Tên nhóc ngốc."

"Cha yên tâm rồi chứ?" Bùi Lĩnh ôm người cha cậu: "Cảm ơn cha."

Bùi Hồng Hào vỗ vỗ lưng con trai của mình. Con cái lớn rồi sẽ có người thương, sau đó lại thành gia lập nghiệp, về sau không có cách nào cũng ở bên cạnh.

Cho nên bây giờ cứ phải cưng chiều chiều chuộng.

Ai về phòng nấy.

Bùi Hồng Hào tắm rửa xong hốc mắt cũng đã đỏ lên, Lý Văn Lệ nhìn thấy muốn bật cười, nói: "Cha con anh ở dưới nói cái gì vậy, đến nỗi phải giả vờ đi tắm để trộm khóc thế này?"

"Cũng không có khóc, chỉ là có chút thông suốt." Bùi Hồng Hào nhìn vợ mình đang thoa kem, bản thân cũng tới gần, lấy một ít kem hai tay mạnh mẽ xoa lên mặt, lại nói: "Anh chỉ là mới tắm rửa xong, nghĩ Tiểu Lĩnh sắp vào đại học, cái tên ngốc kia chắc chắn muốn học cũng một thành phố với Tiểu Lĩnh. Thành tích học tập của Tiểu Lĩnh của chúng ta tốt như vậy, nhất định sẽ học Thanh Bắc, đó là thủ đô đấy, quê của tên ngốc nhà họ Tần cũng ở thủ đô."

"Đến lúc đó đi tới địa bàn nhà người ta, em nói xem lỡ như Tần Chiếu muốn làm khó dễ Tiểu Lĩnh, nếu ném tiền vào mặt Tiểu Lĩnh thì phải làm sao bây giờ?" Bùi Hồng Hào nói với vợ mình: "Em không biết đâu, anh nghe đồn Tần Chiếu có thủ đoạn vô cùng đáng sợ, đặc biệt là không có tình người."

Trước mắt Lý Văn Lệ là một bộ phim truyền hình, cảm thấy đây là bà tự làm tự chịu, mỗi ngày đều xem phim truyền hình trước khi đi ngủ, làm cho lão Bùi cũng bị ảnh hưởng.

Đều là cha ruột, nếu không thật sự sẽ không thể như vậy. Lý Văn Lệ có thể hiểu được tâm trạng của chồng bà, không có phản đối ý nghĩ của ông, chỉ thuận theo lão Bùi nói: "Là như thế sao, vậy theo anh nên làm sao đây? Dù sao cũng giải quyết, nghe theo anh là được."

Nếu phản đối, buổi tối đừng hòng xem TV cũng đừng mong ngủ, trực tiếp thi biện luận luôn.

"Chỗ dựa của Tiểu Lĩnh chỉ có chúng ta, không thể nhà họ Tần coi khinh được. Trong năm nay anh sẽ cố gắng làm việc hết sức, còn phải đi xem nhà, ở gần trường đại học Thanh Bắc đều phải mua nhà sẵn..." Bùi Hồng Hào lầm bầm lầu bầu sắp xếp.

Chủ yếu là tự tăng áp lực cho bản thân ông, mua nhà cho con trai, còn mua cổ phần làm tài sản cho con trai.

Lý Văn Lệ vui vẻ tiếp tục xem phim truyền hình, ngẫu nhiên sẽ lên tiếng hưởng ứng, cho dù nghe được đưa cổ phần công ty cho Bùi Lĩnh bà cũng không đưa ra ý kiến. Bà không thèm để tâm tới chuyện này, cũng tin tưởng cách làm việc của lão Bùi.

Tiểu Lĩnh và Bồi Tiền đều là con trai, cho dù lão Bùi muốn thiên vị Tiểu Lĩnh, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc Bồi Tiền. Bà cũng không có ý nghĩ muốn Bồi Tiền hưởng toàn bộ gia sản, chỉ cần con trai khỏe mạnh, không làm chuyện xấu, trái pháp luật, sau này làm một phú nhị đại không có tiền đồ cũng được.

...

Sáng sớm hôm sau.

Mọi người đang ăn sáng.

Hôm nay muốn đưa đặc sản tới cho ông bà ngoại, tiện thể đến thăm hai ông bà. Bùi Lĩnh mở một hộp bánh đậu xanh, thuận tay bẻ một nửa đút vào miệng Bồi Tiền.

Gương mặt Bồi Tiền phồng ra, vô cùng vui vẻ, anh trai đang đút cho nhóc.

"On óa."

"Anh trai lớn mua đấy." Bùi Lĩnh cũng cảm thấy rất ngon.

Bồi Tiền nhất thời không biết bánh đậu xanh trong miệng ngon hay là không ngon, chống hai tay lên mặt, cuối cùng tự thuyết phục bản thân, chỉ chỉ đầu, nói: "Anh trai, vẫn rất ngon."

"Ngoan, rất thực tế, Bồi Tiền thật giỏi." Bùi Lĩnh nhéo em trai mình.

Bồi Tiền cười vui vẻ, anh trai đang khen nhóc!

"Cha mẹ, con đi đón Tần Trì Dã đây, một lát gặp ở nhà bà ngoại." Bùi Lĩnh mang cặp sách nói.

Bùi Hồng Hào nhìn Bồi Tiền ôm chân mình, cao giọng nói: "Tiểu Lĩnh, con dẫn theo Tiền Tiền đi, cha và mẹ con muốn thế giới của hai."

"Vâng." Bùi Lĩnh đồng ý.

Bồi Tiền vui vẻ nói với papa: "Cảm ơn papa~" sau đó nhanh chóng đi tới xe của anh trai nhưng bị Bùi Hồng Hào kéo trở về, nhỏ giọng nói: "Lên xe phải ngồi ở đâu?"

"Ở giữa!" Bồi Tiền hiểu, nhanh chóng trả lời.

Lúc này Bùi Hồng Hào mới buông tay, "Đi đi." Vô cùng mỹ mãn.

Bồi Tiền vừa lên xe, Bùi Lĩnh cài dây đai an toàn cho cậu nhóc, hỏi: "Cha mới nói cái gì với em?"

"Muốn em ngồi ở giữa anh với anh trai lớn." Bồi Tiền nhanh chóng bán đứng cha mình.

Bùi Lĩnh: "Anh biết rồi." Nhưng cho dù cậu cùng Tần Trì Dã ngồi cạnh nhau, Tần Trì Dã cũng sẽ không làm chuyện gì.

Top 100.

Bùi Lĩnh bắt đầu oán hận.

Biệt thự nhà họ Chu.

Tần Trì Dã đã sắp xếp hành lý xong xuôi. Ở nơi này nhiều năm, kết quả sau khi thu dọn xong, cũng chỉ được một vali và một balo.

Đồ đạc vẫn là những đồ đó, không có thay đổi, nhưng đã không còn kỷ niệm và tình cảm lúc trước, nhưng thật ra đều không còn quan trọng nữa.

Tần Trì Dã nhìn lại mọi chuyện, đã qua thì cho qua, bây giờ hắn càng chờ mong vào tương lai.

Tương lai cùng Bùi Lĩnh.

Bùi Lĩnh nói, sau này muốn kết hôn.

Khuôn mặt lạnh lùng của trùm trường, khóe miệng hơi giương lên, cặp sách nặng trĩu trên lưng cũng trở nên nhẹ nhàng.

Tiến bộ 100 bậc!

Tác giả có lời muốn nói:

Về sau trở thành người giàu có nhất, Tần Trì Dã tiếp nhận phỏng vấn.

Phóng viên: Thưa ngài Tần, trong lúc đầu tư, ngài có kinh nghiệm đầu tư nào cực kì sâu sắc có thể chia sẻ một chút không?

Tần nhà giàu cực kì ngầu: Đó là nhất định phải đầu tư tiến vào top 100 trường cấp Ba. Mỗi lần tăng được 100 hạng, vợ của tôi sẽ hẹn hò với tôi, hôn tôi một chút... ba la ba la show ân ái.

Phóng viên: ???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro