Chương 129

Hai ông bà lão dĩ nhiên là giữ lại, cho rằng tiếp đãi không chu đáo, Bùi Lĩnh giải thích nói Tần Trì Dã chuyển nhà, bây giờ phải đi đến dọn dẹp, nếu không buổi tối không có chỗ ở.

"Vậy, vậy nhanh chóng đi đi." Mẹ Lý cảm thấy có ẩn tình, mới cấp Ba đã tự mình chuyển nhà, tự mình dọn dẹp nhưng bởi vì mới quen biết nên không tiện hỏi nhiều.

Bùi Lĩnh: "Cha mẹ, con đi theo giúp Tần Trì Dã."

"Đi đi." Lý Văn lệ đồng ý.

Bùi Hồng Hào lập tức hiểu ra, gật đầu đồng ý, nói: "Đã trưởng thành dọn ra mới tốt, đi đi, buổi tối trở về." Hơi nhấn mạnh câu cuối.

Bùi Lĩnh:...

Cha, cha nghĩ nhiều rồi, đây là thế giới của người trưởng thành sao.

"Vâng."

Hai người rời đi còn bị ép mang đi rất nhiều đồ ăn, có bánh bao, sủi cảo, còn có trái cây và đồ ăn vặt, đều là do mẹ Lý vội vàng chuẩn bị: "Đi gấp như vậy, có thể ăn khi đói bụng."

"Cảm ơn bà ngoại." Tần Trì Dã không từ chối nhận lấy: "Ông ngoại, chú, dì, chúng con đi trước."

Bồi Tiền đá đá chân, nhắc nhở sự tồn tại của nhóc.

Tần Trì Dã sờ đầu Bồi Tiền, nói: "Chờ đến tuần sau, nếu thành tích học tập của anh tiến bộ, anh trai em đồng ý thì anh dẫn em đi chơi."

Đôi mắt Bồi Tiền sáng lên, xoay đầu giống như chó con, vô cùng hưng phấn nhìn anh trai mình.

"Chờ thành tích học tập của anh trai lớn em đã." Thầy Bùi rất nghiêm túc nói.

Tay nhỏ của Bồi Tiền nắm thành quyền, vô cùng nhiệt tình cổ vũ anh trai lớn.

"Anh trai lớn của em rất thông minh! Cố gắng học tập, anh trai của em không thích đồ ngốc đâu."

Tần Trì Dã:...

Cảm thấy Tiểu Bồi Tiền đang móc mỉa hắn.

"Đã biết."

Sau khi hai người lên xe, xe chạy đi xa, Bùi Lĩnh đột nhiên nhích lại gần, nói: "Thật ra Bồi Tiền nói không sai."

Rõ ràng đột nhiên nói một câu như vậy nhưng Tần Trì Dã biết Bùi Lĩnh đang nói chuyện gì.

Anh trai em không thích đồ ngốc.

"Tôi cũng không ngốc, trước đây là không chịu học thôi." Tần Trì Dã nhanh chóng nói.

Bùi Lĩnh nghiêng đầu, cười hết sức vui vẻ, má lúm đồng tiền cũng hiện ra, nói: "Nhưng nếu đồ ngốc đó là Tần Trì Dã, thì đó là ngoại lệ." sau đó ngồi thẳng người lại.

Tần Trì Dã hiểu ra, khóe môi không kiềm chế được nhếch lên.

Cho dù hắn có phải là đồ ngốc hay không, Bùi Lĩnh vẫn sẽ thích hắn.

Mặt Tần Trì Dã đỏ tới mang tai, tim lại đập nhộn nhạo.

"Nghe tiếng Anh đi." Tần Trì Dã lấy tai nghe từ trong cặp ra, đưa một bên cho Bùi Lĩnh.

Bùi Lĩnh cầm một bên tai nghe, nghiêng đầu nhìn Tần Trì Dã. Tần Trì Dã cúi đầu, bắt đầu mở ghi âm giọng đọc tiếng Anh của Bùi Lĩnh lên, sau đó mới thấy Bùi Lĩnh đang nhìn mình.

"À, cậu thông minh như vậy không cần nghe." Ngoài miệng Tần Trì Dã thì nói thế nhưng vẫn không lấy tai nghe trong tay Bùi Lĩnh lại.

"Bây giờ tôi quá kích động, có chút nóng, học tập có thể làm tôi mau chóng hạ nhiệt." Tần Trì Dã nói rồi nhìn Bùi Lĩnh: "Nhưng tôi muốn cùng cậu nghe, nếu không chúng ta nghe nhạc được không?"

Bùi Lĩnh:... Cuối cùng cũng không quá ngốc, nếu không đã không hiểu ý cậu rồi.

"Nghe tiếng Anh đi, để tớ thưởng thức giọng nói mỹ diệu của mình." Bùi Lĩnh mang tai nghe vào.

Hai người mỗi người nghe một bên, âm thanh truyền đến tai chính là tiếng Bùi Lĩnh đang đọc bài tiếng Anh. Không có chuyện phiếm gì để nói, không làm ồn đến đối phương nhưng vẻ mặt của hai người bọn họ vẫn mang theo ý cười, bầu không khí ở hàng phía sau xe là khung cảnh tim hồng bay tứ tung.

Lão Lý đang lái xe cảm thấy kỳ kỳ, bấm vào điều khiển mở một bên cửa xe, gió thổi vào làm cho đầu óc thanh tỉnh, cũng không còn cảm giác kỳ kỳ nữa.

Thật tốt.

Tới phòng của Tần Trì Dã đã là năm giờ rưỡi.

Tần Trì Dã kéo vali, mang balo, trong tay cầm theo đồ ăn bà ngoại đưa. Bùi Lĩnh muốn giúp hắn nhưng Tần Trì Dã không đồng ý, nói không nặng, rất nhẹ.

Tần Trì Dã chưa từng tới căn hộ này. Hai ngày trước sinh nhật mười tám tuổi, luật sư của mẹ hắn mới điện thoại cho hắn, nói là thủ tục đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần hắn đi tới ký tên là được.

Tiểu khu này có mười lăm căn hộ, bên trong thiết kế theo kiểu xanh hóa vô cùng tỉ mỉ, cho dù là cuối thu thì cây cối vẫn có thể xanh tươi, phát triển tươi tốt. Hoàn cảnh của tiểu khu cũng yên tĩnh, không ồn ào, căn hộ ở tầng hai, hai phút đi từ cửa vào là tới ngay.

Nhưng bắt buộc phải kê khai thông tin chuyển chủ căn hộ thì mới có thể vào ở được.

Nhanh chóng giải quyết xong vấn đề, sau đó đi thang máy lên lầu.

Căn hộ là ba phòng hai thang, ở tầng hai mươi ba. Tần Trì Dã tra chìa khóa mở cửa, bên trong trống không.

Bùi Lĩnh xoay đầu nhìn Tần Trì Dã: "Đêm nay cậu vốn định ngủ ở đâu?"

"..." Tần Trì Dã không dám lên tiếng, cẩn thận hỏi: "Có phải cậu tức giận không?"

"Đúng vậy. Nếu tớ không đi cùng, có phải cậu tùy tiện tìm tiệm net nào đó hay đến khách sạn ở tạm một đêm không?" Giọng điệu của Bùi Lĩnh có chút hung dữ, vài giây sau lại hạ giọng nói: "Tớ cho rằng tớ có thể là chỗ dựa để cậu yên tâm dựa vào."

Tần Trì Dã sốt ruột, nhanh chóng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, cậu đừng tức giận mà Tiểu Lĩnh, tôi đều nghe cậu, tôi không có nghĩ không muốn dựa vào cậu."

"Vậy sao, vậy đêm nay cậu tới nhà tớ ngủ đi, ngày mai tới sắp xếp lại." Giọng điệu của Bùi Lĩnh lập tức nhẹ nhàng trở lại, đi tới đi lui tham quan: "Trước tiên, tớ nhìn phòng của tớ trước đã."

Dáng vẻ của Tần Trì Dã vốn dĩ là nóng ruột, bây giờ lại nhanh như chớp chạy theo Bùi Lĩnh.

Lại trêu chọc hắn rồi.

Nhưng Tần Trì Dã không hề tức giận, ngược lại trong lòng hơi nóng một chút.

Kiến trúc sư thiết kế chung cư này chủ yếu là dựa theo yêu thích của chủ cũ là Chu Ngôn Ân, mang hương vị lãng mạn kiểu Pháp, nhiều năm qua rồi vẫn chưa từng lỗi thời.

Phòng đã được lau dọn qua, chỉ cần mua thêm đồ đạc là được.

160 m2, có bốn phòng ngủ, ba sảnh, quá lớn nhưng lại không có đồ đạc.

Bùi Lĩnh đứng trước cửa phòng ngủ chính, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, nói: "Nơi này lớn như vậy, cậu ở một mình có sợ hãi không? May là có tớ qua ở cùng cậu, cậu sẽ không sợ hãi nữa."

"Bùi thần thật đúng là người vừa đẹp vừa thiện tâm." Tần Trì Dã đáp lại.

"Bình thường, bình thường thôi." Bùi thần tỏ vẻ khiêm tốn: "Nhưng trong lòng Tần Trì Dã là số một bình thường đúng không?"

Rõ ràng mỗi lần đều là bị trêu chọc nhưng Tần Trì Dã vẫn không khống chế được sự vui vẻ và mặt đỏ bừng lên, giả vờ bình tĩnh khẳng định nói: "Dĩ nhiên."

Bùi Lĩnh không phải là người số một tầm thường.

Là người quan trọng nhất, tốt nhất, duy nhất trong tim của Tần Trì Dã.

Hắn đặt vali ở lại, mang theo cặp sách cùng Bùi Lĩnh trở về nhà họ Bùi.

"...Ở nhà tôi đều có đồ dùng vệ sinh cá nhân." Bùi Lĩnh nói

Tần Trì Dã nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng nhịn không được nói: "Quần lót của cậu có lẽ tôi mặc không vừa, hơi nhỏ."

Bùi Lĩnh:...

"Tớ không tin, tớ muốn kiểm tra!" Bùi Lĩnh đi tới đi lui, dáng vẻ hung hăng nói.

Mặt của Tần Trì Dã đỏ bừng như muốn bóc khói, kiểm, kiểm tra sao?

Kiểm tra thế nào chứ!

Về tới nhà họ Bùi cũng đã hơn bảy giờ. Bùi Hồng Hào cùng Lý Văn Lệ về sớm hơn bọn họ nửa tiếng, vừa vội vàng ăn cơm chiều xong. Bùi Hồng Hào vô cùng lo lắng đi tới đi lui trong nhà, Lý Văn Lệ biết đây là chuẩn bị 'bắt' con trai.

Trong sân có tiếng động.

Lý Văn Lệ cảm thấy kỳ lạ, mắt nhìn đồng hồ: "Mới hơn bảy giờ đã trở về?" Trước đây khi bà hẹn hò, đi ra ngoài chơi, buổi tối cũng là hơn chín giờ mới về nhà.

Cũng quá sớm rồi.

Bùi Hồng Hào cũng cảm thấy sớm, còn đang bực bội, con trai sao có thể cam lòng mà sớm như vậy được?

Sau đó nhìn Tần Trì Dã đi phía sau Bùi Lĩnh, lập tức: ...

Thật may là ông không vui vẻ quá sớm, trong lòng thầm cảm thấy bản thân thật thông minh, nếu vui vẻ quá lại mất mặt. Bùi Hồng Hào ho khụ khụ, nói: "Không phải nói giúp Tiểu Tần chuyển nhà sao, sao lại trở về rồi?"

"Nơi đó trống rỗng, không có đồ đạc gì, con vốn dĩ định cùng Tiểu Dã thuê phòng, nhưng con quên mang theo chứng minh nhân dân nên cùng Tiểu Dã quay về đây ngủ." Bùi Lĩnh nói.

Tâm trạng của Bùi Hồng Hào như đang ngồi trên tàu cao tốc, lúc vui lúc buồn, đặc biệt là khi nghe 'thuê phòng' thì tâm trạng lên cao đỉnh điểm, cuối cùng rơi xuống, chỉ có thể nói: "Đúng, đúng, đúng, trở về ngủ ngon hơn, hoan nghênh, hoan nghênh."

Quả thật có thể nói là vô cùng nhiệt tình mời Tần Trì Dã đến nhà họ Bùi ngủ qua đêm.

Lý Văn Lệ bảo người chuẩn bị cơm chiều. Hai đứa nhỏ nhìn đã biết là chưa ăn, cũng đừng làm quá phức tạp, nhanh chóng có đồ ăn là được.

"Mẹ, lúc nãy bà ngoại có đưa cho con sủi cảo đông lạnh, may là trời lạnh, có thể ăn không cần làm lạnh." Bùi Lĩnh nói.

"Được, mẹ lấy thêm hai món cho con, nhưng hơi lâu."

Vì thế chờ Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã ngồi xuống bàn ăn ăn cơm chiều, Bùi Hồng Hào đã nghĩ tới chuyện gì đó, bảo người làm chuẩn bị phòng khách ở lầu một cho Tần Trì Dã vào ở.

"Papi nhiệt tình quá nha~." Bùi Lĩnh nói với cha mình.

Bùi Hồng Hào hừ hừ ra vẻ, con trai ở trước mặt người ta không cùng chiến tuyến với ông, còn dám hùa theo người ta trêu chọc ông.

Tần Trì Dã không có chỗ ở thì có thể tự mình thuê khách sạn, con ở khách sạn làm cái gì, còn muốn thuê phòng với nhau, cố ý dùng từ này để huyết áp ông tăng cao. Nếu không phải Bùi Hồng Hào không có thói quen đánh con, thì phụ huynh bình thường sớm đã nổ tung rồi.

Cơm nước xong xuôi, Bùi Lĩnh cùng Tần Trì Dã muốn đi lên lầu, hai mắt Bùi Hồng Hào sáng như đuốc.

"Hai chúng con lên lầu học bài, papi cũng muốn học cùng chúng con sao?" Bùi Lĩnh hỏi.

Bùi Hồng Hào: "Đi đi."

Nhưng cách nửa tiếng có tiếng đập cửa, Bùi Hồng Hào mang trái cây tới. Bùi Lĩnh: ...

Lại cách ba mươi phút sau, Bùi Hồng Hào tới lấy lại dĩa trái cây. Bùi Lĩnh: ...

Lại ba mươi phút sau, Bùi Hồng Hào tới hỏi bọn họ muốn ăn khuya không. Bùi Lĩnh: ...Từ chối.

Bùi Hồng Hào vừa rời khỏi, Tần Trì Dã làm bài tập nói: "Chú thật nhiệt tình."

"Cậu nhìn không hiểu hay là giả bộ không hiểu." Bùi Lĩnh nghiến răng, dịch tới gần cố ý nói: "Bây giờ cha tôi đi rồi, nơi này là của tôi, bây giờ tớ muốn kiểm tra cậu! Hừ hừ, ai cũng không thể cứu trùm trường được."

Một tay Tần Trì Dã cầm chặt lưng quần, không dám nhìn thẳng Bùi Lĩnh, không giả vờ ngầu lòi gì đó nữa, hơi hoảng loạn khuyên bảo cậu: "Không tốt, Tiểu Lĩnh, cậu đừng quậy. Cậu còn chưa trưởng thành, chúng ta không thể làm như vậy được, tôi còn chưa lọt vào top 100 đâu."

Bùi Lĩnh càng tới gần hơn, giống như một kẻ ác nói: "Cậu nói không được thì không được sao, hôm nay tôi phải-"

Sau đó cửa mở.

Vẻ mặt Bùi Hồng Hào vô cùng phức tạp nhìn con trai của mình, lại nhìn Tần Trì Dã đang bị con trai mình bắt nạt đang nhỏ giọng phản kháng, tâm trạng ông cũng nhanh chóng phức tạp theo, nói: "Bùi Lĩnh con phải nghe ý kiến của Tiểu Tần, đừng có khăng khăng cường thủ hào đoạt như thế."

Từ cách gọi có thể thấy được cha Bùi đã nghe trộm hết mọi chuyện.

Bùi Lĩnh: ...

Tần Trì Dã: ...

Tiểu Tần tủi thân.

"Chú, chú không nên trách Tiểu Lĩnh, cháu sẽ cố gắng khuyên bảo Tiểu Lĩnh." Tần Trì Dã đứng lên nói, tay vẫn đang nắm chặt quần.

Bùi Hồng Hào trừng mắt nhìn con trai, dứt khoát nói: "Được rồi, trễ như vậy rồi, đừng học nữa, xuống lầu ăn khuya, ăn xong rồi trở về phòng ngủ sớm đi."

"Còn có, Bùi Lĩnh, đêm nay con không được trộm xuống lầu một tìm Tiểu Tần, nghe thấy không."

Bùi Lĩnh quyết định kiên cường làm một 'ác bá' trong mắt cha cậu, gật đầu nói: "Đã nghe, con sẽ không quấy rầy Tiểu Dã."

"Nhanh đi xuống lầu đi." Bùi Hồng Hào đi xuống trước.

Con trai nói không ăn trái cây, không khát, không ăn khuya, nhưng trong mắt cha mẹ thì bọn họ vẫn chuẩn bị mọi thứ.

Ăn khuya là món hoành thánh.

Lúc hai người đi xuống lầu.

Bùi Lĩnh vỗ cánh tay Tần Trì Dã: "Được quá nha bạn học Tiểu Tần, bây giờ đã học xong rồi, thật thông minh."

Bạn học Tiểu Tần: "Như vậy thì sau này cậu tới tìm tôi chơi, tới ở cùng tôi, chú chắc sẽ không tức giận đâu."

Bùi Lĩnh thật không ngờ, vì muốn lâu dài, Tần Trì Dã có thể tủi thân nhận thân phận 'cô vợ nhỏ' này.

Cha cậu thương con trai mình nên sót cậu, cho dù cậu 'bắt nạt' Tần Trì Dã, miệng cha cậu nói cậu hai câu như thế,thật ra vẫn thiên vị cậu. Có hiểu lầm thứ nhất, về sau cha cậu có gặp Tần Trì Dã sẽ không mặt lạnh nữa.

Ai bảo con trai bảo bối của ông bắt nạt con người ta làm gì.

"Tần Trì Dã, cậu thật sự không sợ tôi cái kia cái kia cậu sao?" Bùi Lĩnh vô cùng tò mò.

Sau đó vừa đi tới chỗ rẽ, cậu bị trùm trường dựa vào ưu thế cao to đè lên tường, trong nhất thời khó có thể lật ngược tình thế.

Có điều hai tai cùng mặt trùm trường đã hồng hồng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã vừa ngây thơ vừa hung mãnh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro