Chương 145
Bởi vì chương trình có vài đề giới giải trí thú vị cho nên một tuần này Bùi Lĩnh đã cùng bà Lý bàn luận rất nhiều về giới giải trí.
Trước đó khi Lý Văn Lệ nhìn thấy tin nhắn Wechat Tiểu Lĩnh gửi tới còn tưởng là cậu bị mất điện thoại. Bà gọi điện tới, biết là Bùi Lĩnh thật, khi nói chuyện vẫn còn mang tâm trạng hoảng hốt không chân thật.
Từ khi toàn chức làm bà Lý, Lý Văn Lệ đã bớt thời gian làm bộ làm dáng, Tiểu Lĩnh muốn nói chuyện về minh tinh trong giới giải trí, vậy Lý Văn Lệ cũng sợ không có chuyện nói, còn đề cử mấy chương trình bà cảm thấy thú vị hay đang nổi cho cậu xem.
Một tuần này của Bùi Lĩnh trôi qua như thế.
Tần Trì Dã làm bài thi, Bùi Lĩnh xem chương trình tiếu lâm.
Tần Trì Dã học từ đơn, Bùi Lĩnh lại xem phim truyền hình máu chó.
Cho nên hôm nay Bùi Lĩnh có thiên hướng đi theo con đường của bà Lý.
"Ha ha ha cậu đó." Bùi Lĩnh cười giảo hoạt, vui vẻ dựa vào sô pha, nói: "Có phải bây giờ cảm thấy thi vào top 100 vẫn quan trọng không hả?"
Tần Trì Dã chỉ có thể thừa nhận, "Ừm." Trên mặt hắn lộ vẻ dịu dàng, mang theo sự bất đắc dĩ, nói: "Mỗi khi có một số đề mà tôi không nghĩ ra được, thế mà cậu lại nhắc đến giống như chẳng có gì to tát, vẫn rất thú vị."
"Tớ là ai chứ, tớ là Bùi thần đấy." Bùi Lĩnh đắc ý.
Tần Trì Dã: "Bùi thần, Bùi thần."
Sau khi nói chuyện phiếm xong lại quay về vấn đề lúc đầu. Tần Trì Dã chợt nghe xong, phản ứng đầu tiên vốn dĩ là từ chối việc Bùi Lĩnh ăn cơm với Tần Chiếu, bây giờ lại cảm thấy đúng là không có gì ghê gớm cả. Hắn có thể tìm cớ đi tới Kinh Đô, đến lúc đó có thể trở về cùng Bùi Lĩnh.
"Tôi đi cùng cậu."
"Được, nếu không ăn cơm với người lớn tớ cũng cảm thấy xấu hổ." Bùi Lĩnh vốn dĩ cảm thấy không có gì, chỉ là một bữa cơm thôi. Thái độ của Tần Chiếu, muốn gặp cậu làm gì, nói cái gì đó hay muốn chia cắt bọn họ, chuyện này đều không ảnh hưởng gì tới tình cảm của cậu và Tần Trì Dã.
Hơn nữa, cậu cảm thấy Tần Chiếu không có ý định ném chi phiếu vào mặt cậu.
"Tớ quay chương trình chắc lâu lắm, khi nào cậu tới?"
Tần Trì Dã muốn nhanh gặp Bùi Lĩnh, muốn đi chuyến bay sớm nhất nhưng biết nếu nói ra, Bùi Lĩnh sẽ nói quá mệt mỏi và vất vả, nên nói: "Ngày mai đi."
"Tớ sẽ nói trước với đài truyền hình, cậu cứ đi thẳng vào phòng chờ chờ tớ, có cả phòng ngủ nữa."
Hai người nói chuyện một hồi, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Ngày hôm sau, Bùi Lĩnh phải dậy sớm đi quay chương trình.
Tần Trì Dã ngồi chuyến bay sớm nhất tới, dường như hắn vừa đặt xong vé là bên Tần Chiếu đã nhận được thông tin. Lúc trợ lý Khâu báo lại tin tức, vẻ mặt Tần Chiếu vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên có thể đoán trước được.
Chỉ là không ngờ sẽ là lúc này.
"Đi đón đi, nó muốn làm cái gì cũng được." Tần Chiếu nói.
Trợ lý Khâu nhanh chóng đi ngay.
Phần quay vào thứ bảy tương đối nhẹ nhàng, cuối tuần mới tốn nhiều thời gian, quay hơn mười tiếng, bởi vì năm tổ đối chiến, năm mươi người được chọn sẽ khiêu chiến với năm tổ, đến phần sau, tổ nào thắng lợi, thành tích cá nhân sẽ được xếp lại lần nữa.
Sau đó năm mươi người tuần này không cần quay, chỉ đến trận chung kết mới xuất hiện.
Cho nên bây giờ, năm mươi người tham gia thi đấu sẽ tiến hành hình thức hỗn chiến, ít người, sắp xếp nhanh, hiệu suất cũng nhanh.
Bùi Lĩnh xếp thứ sáu trên bảng thành tích. Tổ của cậu không thắng cho nên không được cộng thêm điểm. Tổ một là tổ chiến thắng, trước mắt được cộng ba điểm, có hai người đều là thành viên tổ một, thăng cấp tiến thẳng vào chung kết, không cần thi đấu.
Ba người ngồi xem dưới sân khấu, dĩ nhiên sớm đã trở thành vật trang trí.
"Ăn không ngồi rồi, quá nhàm chán." Bùi Lĩnh nói.
Lý Hữu Thanh: "Cậu không phải cố ý đáp sai đấy chứ, điểm không tăng lên..." Cậu ta cẩn thận tính xếp hạng của Bùi Lĩnh trước mắt, nếu tổ của bọn họ thắng, tăng thêm điểm tích lũy của tổ, vừa vặn sẽ đứng thứ hai.
Cho nên Bùi Lĩnh là cố ý sao?
"Cậu đoán xem." Bùi Lĩnh không trả lời trực tiếp.
Lý Hữu Thanh không có được đáp án nhưng cảm thấy bản thân đoán không sai. Tô Hạ đi ở phía sau nghe hết, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo, nhìn về người phía trước. Lý Hữu Thanh bây giờ nhất mực tin tưởng Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh nói cái gì là tin cái đó, không biết thì không biết, còn lấy lý do thay cho Bùi Lĩnh.
Nếu biết đã vào thẳng trận chung kết rồi, còn định giả vờ làm gì?
Có thể giả vờ như vậy sao.
Tô Hạ không để ý hai người, tự mình đi ăn cơm trưa. Giữa trưa hôm nay được nghỉ hai tiếng, ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi, nắm chặt thời gian xem lại đề.
Từ lần trước Bùi Lĩnh 'nói móc' Tô Hạ, Tô Hạ không muốn chủ động lấy lòng Bùi Lĩnh nữa, nhưng cũng không muốn trở mặt. Cậu ta biết nhà Bùi Lĩnh rất có tiền, cảm thấy chọc Bùi Lĩnh, lỡ đâu đối phương đối phó cậu ta thì sao cho nên Tô Hạ chỉ có thể không tiếp xúc gần, không nói gì nữa.
"Cậu về khách sạn à?" Lý Hữu Thanh nhìn hướng Bùi Lĩnh đi, đi theo cậu nói: "Tôi cũng muốn về."
Bùi Lĩnh không lên tiếng. Cậu gửi wechat cho Tần Trì Dã, đối phương không trả lời, không biết tới hay chưa.
Hai người đi ra cổng đài truyền hình. Liếc mắt nhìn thấy Tần Trì Dã mang cặp sách đang đứng cách đó không xa, trên mặt Bùi Lĩnh lập tức nở nụ cười, quay đầu lại nói với Lý Hữu Thanh: "Cậu tự ăn đi, không cần để ý tới tôi."
Cậu nhanh chóng nói, sau đó chạy như bay tới chỗ Tần Trì Dã.
Lý Hữu Thanh:...
Vì sao Bùi thần vừa gặp Tần Trì Dã đã thay đổi nhanh chóng như vậy.
Lý Hữu Thanh suy nghĩ một hồi, do dự không biết có nên đi lên chào hỏi không, hay là trở về khách sạn. Sau đó cậu ta nhìn thấy ánh mắt của trùm trường nhìn chằm chằm vào mình, lập tức không do dự xoay người đi vào đài truyền hình.
Cậu ta vẫn ăn cơm hộp thì hơn.
Tần Trì Dã mang cặp giúp Bùi Lĩnh.
"Cậu tới rồi sao không nhắn tin báo cho tớ hay, tớ còn tưởng cậu không tới." Bùi Lĩnh nói.
Tần Trì Dã: "Muốn tạo bất ngờ cho cậu."
Tớ thích bất ngờ, không thích kinh hãi.
Bùi Lĩnh nghĩ đến những lời mình đã nói, hừ hừ hai tiếng, nói: "Vô cùng vui mừng luôn. Tớ chỉ có một tiếng bốn lăm phút thôi, ăn cái gì giờ, tớ đói lắm rồi."
"Nhà hàng lần trước thì sao? Tôi biết nó ở đâu. Cậu nói ăn ngon nên tôi đặt chỗ ở đó rồi." Tần Trì Dã đã sắp xếp xong xuôi.
Hai người đi tới nhà hàng kia. Nhà hàng cách đó không xa, rất cao cấp, có sự riêng tư, dĩ nhiên cũng không dễ đặt bàn.
Ngày thường, nghệ sĩ quay chương trình xong, người trong đài và nghệ sĩ sẽ tới nơi này dùng cơm. Ở nhà hàng có thể nhìn thấy những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên TV. Có điều, Bùi Lĩnh cũng chỉ mới xem những chương trình giải trí, không nhớ mặt minh tinh, mà Tần Trì Dã cũng không quan tâm tới giới giải trí.
Hai người ngồi xuống, gọi món.
Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, Bùi Lĩnh đi vào toilet rửa tay. Khi đi ra, cậu phát hiện Tần Trì Dã hình như đang tranh chấp với người nào đó. Bùi Lĩnh nhanh chóng đi tới, qua tới mới nghe được một người phụ nữ yêu cầu kiểm tra điện thoại của Tần Trì Dã, muốn xóa ảnh gì gì đó.
"Tôi đã nói rồi, tôi không chụp ảnh các người. Ai biết các người là ai, liên quan gì tới tôi." Giọng điệu của Tần Trì Dã vô cùng khắc chế.
Bùi Lĩnh nghe sơ qua đã hiểu, nói: "Quý cô này, cô là cảnh sát sao? Yêu cầu kiểm tra điện thoại cậu ấy, vậy lấy chứng nhận ra đi, chúng tôi sẽ phối hợp."
Người phụ nữ liếc thấy giấy thông hành trên người Bùi Lĩnh: "Người của đài truyền hình sao?"
Bùi Lĩnh không trả lời, bình tĩnh nói: "Có thể rời đi chưa? Chúng tôi còn phải dùng cơm."
"Vừa nãy cậu ta chụp ảnh, tôi xem điện thoại của cậu ta một chút là được rồi. Nếu không chụp, là tôi nóng vội, tôi có thể bồi thường." Giọng điệu của người phụ nữ kia vẫn ôn hòa.
Chỉ là câu nói của cô ta lại làm cho Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh đều bực bội.
"Tôi nói, không có, cút." Tần Trì Dã kiềm chế sự tức giận.
Bùi Lĩnh lấy điện thoại ra: "Tôi sẽ báo án."
"Ok, các người từ từ dùng bữa." Người phụ nữ tuy có vẻ nhìn chằm chằm hai người nhưng thực tế lại nhìn nội dung trên thẻ của Bùi Lĩnh, ghi nhớ kỹ rồi mới chịu rời đi.
Bùi Lĩnh nhìn thấy đối phương nhìn chằm chằm thẻ thông hành của mình, có điều cậu cũng không để ý, muốn nhìn thì nhìn.
"Được rồi, đừng tức giận nữa. Cậu ăn cơm với tớ còn tức giận sao, ảnh hưởng tới khẩu vị."
Tần Trì Dã không sao tức giận với Bùi Lĩnh được, vẻ mặt dịu dàng lại, nói: "Tôi không có chụp."
"Tớ biết." Giọng điệu của Bùi Lĩnh vô cùng đương nhiên: "Cậu chỉ chụp trộm tớ thôi."
Tần Trì Dã:...
Hai người không nhịn được cười phá lên, sự bực bội lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Hương vị ở nhà hàng này quả thật không tồi. Bùi Lĩnh ăn rất no, buổi sáng tiêu hao quá nhiều năng lượng, bây giờ ăn no lại cảm thấy mệt rã rời, từ từ cùng Tần Trì Dã trở về.
"Tớ vào đây, cậu trở về học tập đi, tạm biệt~" Bùi Lĩnh phất tay.
Tần Trì Dã đưa cặp cho Bùi Lĩnh, ừ một tiếng, nói: "Cố lên."
"Biết rồi, tớ là ai chứ, Bùi thần."
Bóng dáng Bùi Lĩnh biến mất trong đài truyền hình, nụ cười trên mặt của Tần Trì Dã cũng từ từ biến mất. Hắn lấy điện thoại ra nhắn cho trợ lý Khâu. Mặc dù không muốn liên hệ với Tần Chiếu, không muốn dùng quan hệ của nhà họ Tần nhưng chuyện liên quan tới Bùi Lĩnh, Tần Trì Dã có thể từ bỏ mọi nguyên tắc.
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc. Chuyện phát sinh ở nhà hàng lúc nãy, người phụ nữ kia nhìn kỹ thông tin trên giấy thông hành của Bùi Lĩnh, không xem được ảnh chụp trong máy hắn, giọng điệu lại mang theo sự uy hiếp, hơn nữa ở nhà hàng cùng một loạt phản ứng của cô ta, rất dễ dàng đoán được thân phận và công việc của cô ta.
Không phải là người đại diện hoặc trợ lý của minh tinh nào đó sao.
Minh tinh kia làm gì đó sợ bại lộ ra ngoài, sợ hắn chụp được.
Đã không thể tra rõ ràng, đối phương rất cẩn thận, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Những chuyện uy hiếp tới Bùi Lĩnh, Tần Trì Dã đều muốn dìm xuống hết. Bùi Lĩnh rất thích thi đấu, tham gia chương trình mệt như vậy nhưng chỉ oán giận một hai câu, than đói bụng, than chân mỏi nhưng rất nhanh lại nói đề rất thú vị, hứng thú bừng bừng, hai mắt sáng lấp lánh như những vì sao.
Tần Trì Dã gọi điện cho trợ lý Khâu, trợ lý Khâu hơi ngạc nhiên nhưng nghe xong nội dung lại có chút 'quả nhiên như vậy'. Nếu không liên quan với Bùi Lĩnh, Tần Trì Dã sẽ không tìm tới hắn.
"Tôi sẽ xử lý, không cần lo lắng." Trợ lý Khâu nói.
Tần Trì Dã: "Cảm ơn."
Trợ lý Khâu còn định nói cái gì đó thì điện thoại đã mất kết nói, đành thôi. Hắn điện thoại nói chuyện với nhà hàng kia, nhanh chóng tìm ra được thân phận người phụ nữ có tranh chấp với cậu Tần, cũng biết được là có chuyện gì.
Nam minh tinh có hình tượng yêu vợ hẹn hò với người đã có chồng.
Hai bên đều ngoại tình, lại là minh tinh.
Khó trách.
Thật ra hai người đó đã vô cùng kín đáo, không có hành động gì thân mật nhưng bởi vì bên ngoài luôn đồn đại ly hôn, tin tức tai tiếng nhiều cho nên càng phải cẩn thận hơn.
Người đại diện của nam minh tinh kia họ Vương. Sau khi xảy ra chuyện lúc giữa trưa, gã đã điện thoại cho người quen ở đài truyền hình, biết rõ tên Bùi Lĩnh, rất nhanh đã tra được chương trình thi đấu, đối phương vẫn là học sinh cấp Ba.
Nhìn cách ăn mặc biết rõ đây là một vị học sinh cấp Ba có tiền, gã cố gắng âm thầm xử lý, vừa đấm vừa xoa, uy hiếp chuyện hạ xếp hạng của đối phương, lại cho một viên đường khác.
Thật ra rất dễ làm.
Người quen cũng đồng ý giúp đỡ, nhưng nửa tiếng sau lại điện thoại tớ: "Tiệc tối Nguyên đán, các người không cần tới nữa."
"???"
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên tắc của Tần Trì Dã chính là Bùi Lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro