Chương 146

Hôm nay quay rất nhẹ nhàng, sáu giờ chiều đã kết thúc.

Bùi Lĩnh chờ người tìm tới gây phiền phức, kết quả là chẳng thấy đâu. Cậu cầm điện thoại, nghe những người khác vừa ăn vừa bàn tin trong giới giải trí.

Đối phương khoa trương kêu to, nói không có nữ thần, không ngờ lại có chuyện.

Gần đây Bùi thần cũng đang bổ sung kiến thức về giới giải trí nên đã tò mò hỏi làm sao vậy.

"Nữ thần của tôi ngoại tình với một tên tiểu bạch kiểm, hình như là cái người tham gia tuyển tú gì gì đó."

Bùi Lĩnh cũng không biết tuyển tú là cái gì.

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi đi tới, vô cùng lương thiện phổ cập khoa học cho hai người: "Chương trình lựa chọn ra những người xuất sắc nhất ấy."

"Nhìn tuổi anh ta không biết cái này cũng rất bình thường, sao đến cả cậu cũng không hiểu?"

Bùi Lĩnh khẽ cười: "Cảm ơn đã khen tôi trẻ nhé." Còn việc tại sao không hiểu, cậu không muốn trả lời.

Tuyển thủ đã bước sang tuổi ba mươi kia cảm giác mình bị kỳ thị, cầm điện thoại gọi tên nữ thần, sau đó rời đi.

Bùi Lĩnh cùng cô gái kia cùng nhau rời đi, trong lúc đó Lý Hữu Thanh cũng tham gia, ba người tạo thành một nhóm. Cô gái kia cũng là học sinh cấp Ba, có thể trò chuyện vài câu, có điều mọi người đều không nói tới đề thi và điểm tích lũy.

"Đói bụng rồi, tôi muốn ăn mì trộn tương, mấy cậu có đề cử tiệm nào không?"

"Không có." Lý Hữu Thanh trả lời.

Cô gái nói: "Ngày mai có lẽ kết thúc vào lúc giữa trưa, tôi muốn đi tham quan Tử Cấm Thành, các cậu có muốn đi không?"

Lý Hữu Thanh nhìn Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh suy nghĩ một hồi, nói: "Tôi có hẹn rồi."

"À à." Lý Hữu Thanh nghĩ Bùi Lĩnh có khả năng là muốn đi ra ngoài chơi với Tần Trì Dã.

Cô gái mang cặp sách vô cùng phóng khoáng nói: "Ok, tôi cũng chỉ khách sáo hỏi một câu thôi, đi đây." Sau đó không quay đầu lại đi thẳng ra đài truyền hình, quét mã thuê một cái xe đạp công cộng sau đó rời đi.

Lý Hữu Thanh vốn định hỏi Bùi Lĩnh có muốn cùng nhau trở về khách sạn không, kết quả nhìn ra ngoài thấy bóng dáng của trùm trường ở nơi xa xa, rất thức thời lên tiếng tạm biệt, sau đó nhanh chân rời đi.

"Cậu đợi bao lâu rồi?" Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã nhận lấy cặp của Bùi Lĩnh trước, nói: "Không lâu, thật sự đó, cũng không tới mười phút."

"Tớ cũng không nói không tin cậu."

Buổi tối, hai người ăn lẩu nồi đồng. Bánh nhân mè đen của Kinh Đô ăn rất ngon, bên ngoài được nướng giòn giòn, phủ một tầng hạt mè, bên trong lại có nhân thịt dê nhưng không hề tanh, to bằng bàn tay đứa nhỏ, tròn trịa. Bùi Lĩnh có thể ăn hai cái, cậu còn muốn ăn cái khác.

Tần Trì Dã ăn một lúc bốn cái bánh.

Bùi Lĩnh: ...

"Cậu không no à?" Quả thật rất tò mò.

Tần Trì Dã: "Không, bình thường."

Bùi Lĩnh ngẫm lại mỗi lần hai người đi căng tin ăn, Tần Trì Dã đều ăn gấp rưỡi cậu cho nên liền an tâm. Ăn cơm tối xong lại đi bộ trở về khách sạn, một người làm bài, một người ở phòng khách xem TV. Người xem TV dĩ nhiên là Bùi Lĩnh.

Lúc mười hơn, Tần Trì Dã đưa một quả táo đã rửa sạch cho Bùi Lĩnh.

"Còn vỏ." Bùi Lĩnh không thích ăn táo còn vỏ, cảm thấy rất khó gặm.

Tần Trì Dã cầm dao cẩn thận gọt lại, còn cắt thành khói, cắm tăm vào. Ngoài miệng Bùi Lĩnh thì nói không cần phiền phức vậy đâu nhưng tay lại ghim táo ăn ngon lành. Nhưng sau khi Tần Trì Dã làm xong, cậu nhìn chằm chằm dĩa táo, nói: "Cậu gọt thành hình con thỏ được không?"

"?"

"Ha ha ha tại tớ cảm thấy cái gì cậu cũng biết làm." Bùi Lĩnh ăn táo: "Cậu học những thứ này cũng rất nhanh, cảm giác không có chuyện gì làm khó được cậu hay cố ý gây khó cho cậu."

Bùi Lĩnh nói xong, nhìn trùm trường giống như đang nghiêm túc tự hỏi, lập tức kinh ngạc ngây người ra: "Không cần!!!"

"Tớ thật sự đang trêu cậu thôi."

Tần Trì Dã ừ một tiếng, nói biết rồi.

Nhưng Bùi Lĩnh cảm thấy Tần Trì Dã đã nghe vào tai, có lẽ sẽ thật sự trộm học gọt trái cây theo nhiều kiểu cho cậu.

Bùi Lĩnh: ...

Không nên tùy tiện trêu chọc trùm trường mà.

Thời gian ăn khuya đã qua, lại bắt đầu học tập. Bùi Lĩnh tắt TV, cũng đi tới bàn học đọc sách. Hơn mười một giờ, hai người trở về phòng ngủ.

"Đúng rồi, ngày mai có lẽ sẽ kết thúc sớm, tớ cảm thấy ba cậu sẽ mời chúng ta đi ăn." Bùi Lĩnh nói.

Tần Trì Dã cũng không bất ngờ. Nếu Tần Chiếu đã muốn ăn cơm cùng Bùi Lĩnh, vậy thì trong tuần này nhất định 'sẽ có thời gian'. Đây là phong cách làm việc của Tần Chiếu.

"Được, cùng nhau đi." Tần Trì Dã nói.

Cuối tuần, tám giờ quay.

Hôm nay vẫn là hình thức tính điểm cá nhân như hôm qua, quay trong một tiếng rưỡi đã kết thúc. Sau đó, biên đạo nói: "Tuần sau có lẽ sẽ quay một ít hậu kỳ."

Có tuyển thủ đề nghị nếu kết thúc, vậy sao hôm nay không quay luôn cho xong. Tổ tiết mục lấy lý do cần phải điều chỉnh thiết bị nên không quay vào hôm nay được. Lúc này, Bùi Lĩnh cũng cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng cậu cũng không lên tiếng.

Nếu tổ tiết mục đã có thể làm như vậy thì khoản chi phí không cần thiết kia sẽ có người thanh toán.

"Còn có một chuyện, tám giờ tối thứ sáu tuần sau, chương trình của chúng ta sẽ chiếu tập đầu tiên."

Có người hoan hô: "Không ngờ lại chiếu giờ vàng."

"Có thể có thể, cả nhà cùng nhau xem."

Bùi Lĩnh cảm thấy cha cậu có lẽ sẽ kêu gọi toàn thể thân thích bắt đầu vây xem chương trình cậu tham gia, thì... Không sao cả, dù sao thì họ hàng xa cậu cũng không quen biết lắm!

Hôm nay quay đặc biệt nhanh chóng, một giờ rưỡi Bùi Lĩnh đã đi ra cổng đài truyền hình, ra tới cổng đã có xe đón.

Trợ lý Khâu, Tần Trì Dã đã tới. Bùi Lĩnh nhanh chóng đi qua, chào hỏi xong liền đi lên xe, cũng không hỏi đi nơi nào. Trợ lý Khâu lái xe, nói: "Chủ tịch Tần nói nếu đã là gặp mặt gia đình thì ăn ở nhà."

"Có phải là cái tòa nhà kia không?" Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã cũng không biết. Hắn không biết Tần Chiếu còn có nhà ở nơi nào nữa không.

Trợ lý Khâu nói: "Đúng vậy." Thông qua kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, trợ lý Khâu lựa lời nói xong, nói ra: "Bình thường chủ tịch Tần ở một mình ít khi nấu ăn."

"Ở nhà cũ bên kia tương đối có hơi ấm gia đình."

Tần Trì Dã nói: "Bánh râu rồng và bánh đậu xanh lần trước là bà dì mua cho tôi."

"Tớ nghe cậu kể rồi."

Tới cổng nhà, hai người vẫn vào từ cửa chính. Trợ lý Khâu chạy ra phía sau đỗ xe.

Chương Tuệ nhìn thấy Tần Trì Dã lập tức nở nụ cười hiền lành, lại nhìn Bùi Lĩnh đang đứng cạnh Tiểu Tần, nói: "Là Tiểu Bùi Lĩnh đúng không? Mau vào đi, Tiểu Tần phải chăm sóc tốt Bùi Lĩnh nhé, muốn ăn cái gì thì nói với dì."

"Cảm ơn bà dì." Bùi Lĩnh gọi theo Tần Trì Dã.

Chương Tuệ đã lớn tuổi nhưng mắt vẫn còn sàng tỏ. Cho dù nhìn ra được chuyện gì đó bà cũng làm như không hiểu, xem hai người như con cháu yêu thương.

Đi vào trong đã nghe tiếng bà cụ Tần la mắng.

Chương Tuệ cười cười nói: "Hai đứa chơi đi, dì đi xem thử."

Theo lý mà nói, khi tới nhà người khác, nếu trong nhà có người lớn, đặc biệt là người già thì phải đi chào hỏi. Nhưng Bùi Lĩnh nghe được Tần Trì Dã nói sơ qua về chuyện không êm thấm giữa dì Chu và bà cụ Tần cho nên không lên tiếng, tỏ thái độ cậu và Tần Trì Dã là cùng một phe.

Bùi Lĩnh cùng Tần Trì Dã vừa tới cửa chính phía sau, Tần Chiếu đã xử lý xong công việc trong tay. Lúc gặp mặt, Bùi Lĩnh gọi một tiếng chú Tần, Tần Trì Dã im lặng không lên tiếng.

Tần Chiếu cũng không để thèm để ý.

Dì giúp việc mang trà và đồ ăn vặt lên, có món bánh đậu xanh mà Bùi Lĩnh thích ăn. Bùi Lĩnh cũng không khách sáo, nói chuyện cũng rất tùy ý, Tần Chiếu hỏi chuyện học tập, nói cảm ơn Bùi Lĩnh giúp đỡ Tần Trì Dã trong việc học.

"Cậu ấy cũng giúp cháu rất nhiều." Bùi Lĩnh nói. Chở cậu, làm cơm sáng cho cậu, gọt trái cây, rất nhiều rất nhiều chuyện nhỏ khác.

Tần Chiếu nhìn qua là người vô cùng nghiêm túc, không phải nói diện mạo, mà là khí chất. Diện mạo của Tần Chiếu có thể nói là anh tuấn, tuổi ông đã lớn, năm tháng lắng đọng lại càng thêm xuất sắc. Hôm nay ông nói chuyện lại hòa nhã ngoài dự kiến, chủ động bắt chuyện, trước khi tới bữa cơm, Bùi Lĩnh cũng không cảm thấy xấu hổ hay là câu nệ.

Cảm giác ông đang cố gắng hòa hợp với bọn họ.

Bùi Lĩnh nghĩ.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra.

"Biết cháu bây giờ mới ăn trưa, uống canh trước đi, lót dạ đã." Tần Chiếu tự múc canh giúp Bùi Lĩnh.

Bùi Lĩnh cười dùng hai tay nhận lấy: "Cảm ơn chú."

"Không cần khách sáo, muốn ăn cái gì thì tự mình gắp đi."

"Chú yên tâm, cháu sẽ không khách sáo."

Trên bàn ăn, Bùi Lĩnh hòa hợp với Tần Chiếu như cha con hơn là người đang ngồi bên cạnh cậu không nói một lời, nhưng người thông minh đều hiểu, trong lòng cũng rõ là vì sao. Có điều, bữa cơm đúng thật là rất ngon.

Cơm nước xong, Tần Chiếu còn giữ Bùi Lĩnh lại nói chuyện. Mãi cho tới khi đã hơn năm giờ chiều, trời cũng tối dần, Tần Chiếu còn có chút dáng vẻ chưa thỏa mãn, cười một cái, nói: "Chú có chuẩn bị một món quà cho cháu. Ngày mai còn phải đi học, chú không giữ hai đứa nữa."

"Tuần sau tới quay chương trình, lại qua đây chơi."

Bùi Lĩnh: "Chú tốn kém rồi, nhưng mà cháu cũng không khách khí đâu."

"Được. Đừng khách sáo."

Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã ngồi trên xe. Bùi Lĩnh mở túi trong tay ra, bên trong vậy mà là mô hình máy bay, lọai có thể lắp, vô cùng tinh xảo. Đồ vật cũng không quá quý, lại có hơi trẻ con.

"Khi còn nhỏ cậu thích chơi cái này à?" Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã liếc nhìn chiếc máy bay, nghĩ tới chuyện trước đây, nói: "Lúc tiểu học tôi muốn một cái, ông ấy đi công tác ở nước ngoài, kích cỡ này cũng đã cũ rồi nhưng lúc ấy rất thịnh hành."

Khi còn nhỏ, hắn hỏi Tần Chiếu muốn đi công tác: ba có thể mua cho con cái này không? Con muốn cái này.

Lúc ấy hắn và mẹ phải tới thành phố Hạ, ba đi công tác nước ngoài, hẹn với hắn khi về sẽ mua mô hình máy bay cho hắn, tới đón mẹ con bọn họ về. Cuối cùng Tần Chiếu tới, chẳng qua là sau một tuần Chu Ngôn Ân mất.

"Trở về chúng ta cùng nhau lắp nhé nhé, đặt trong ngăn tủ trong phòng sách của cậu."

"Được." Tần Trì Dã thu lại hồi ức, những ký ức kia đã không còn đau đớn như vậy nữa.

Nhưng hắn vẫn không quên được, cũng không có cách nào quên.

Hai người trở về thành phố Hạ suốt một đêm. Tần Trì Dã thu xếp hành lý, quần áo chưa mặc để ở phòng xếp lại, đồ bẩn cần phải giặt sạch thì mang đi.

Đêm nay, Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã ở phòng sách lắp mô hình máy bay suốt nửa tiếng. Tuy rằng đồ rất tinh xảo, có điều cũng là để bạn nhỏ chơi, hai người vừa nói chuyện vừa lắp, trong lúc Bùi Lĩnh còn quấy rối, cứ như vậy nửa tiếng đã làm xong.

Tần Trì Dã nhìn mô hình, nói: "Trước đây và bây giờ không giống nhau nữa."

"Đương nhiên là không giống rồi, bây giờ cậu lắp với tớ." Bùi Lĩnh cố ý nói: "Nếu khi còn nhỏ cậu xếp cái này thì ít nhất phải hai tiếng mới xong được."

Đây là muốn bôi đen năng lực của trùm trường.

Trùm trường nghe thế, đáy mắt mang theo ý cười, trên mặt rất chảnh nói: "Nói hươu nói vượn, tôi rất thông minh, nhất định sẽ nhanh chóng lắp xong." Nói xong, không đợi Bùi Lĩnh đáp lại, lại bổ sung thêm: "Dĩ nhiên là cùng cậu xếp sẽ vui vẻ hơn, cũng nhanh hơn."'

"Tớ đã nói rồi mà!" Bùi Lĩnh rất vênh váo tự đắc.

Rất nhanh đã tới thứ hai, một tuần này có hai việc, một là lễ Giáng sinh vào thứ năm, hai là <Ai là No.1> sẽ lên sóng vào thứ sáu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro