Chương 158
[Bảo Muội của chúng ta thật sự quá khiêm tốn rồi.]
[Chỉ có thể nói là đối thủ quá quá quá tự cao tự đại rồi, chưa từng gặp qua đứa con trai nào kiêu ngạo như vậy á.]
[Yếu ớt phát biểu một câu, tôi cảm thấy Bùi Lĩnh có đôi khi ngông cuồng và ra vẻ một chút, có lúc cũng trà xanh một xíu nhưng thật sự là ghét không nổi á. Nghĩ đi nghĩ lại thì có thể không phải là làm màu đâu. Lúc cậu ấy trả lời câu hỏi với Bảo Muội cũng rất thẳng thắn, ngoài ra chương trình cũng từng chiếu cảnh phía sau hậu trường rồi, Bảo Muội và Bùi Lĩnh còn nói chuyện nữa, xem chừng quan hệ cũng được mà.]
[... Phải đó]
[Có thể là khuôn mặt đẹp đó, rất hút fans, không dầu mỡ cũng không có ba cái kiểu phát biểu ws] (ws: ngôn ngữ mạng, viết tắt của từ coi thường/chơi bẩn)
[Không phải đang thảo luận về Bảo Muội sao? Tại sao lại thảo luận về Học Bá Bá rồi, thằng nhóc này đúng là có độc mà!!!]
[Dbq quỳ xuống, biểu hiện cái người Học Bá Bá quá là hút đề tài luôn, kìm lòng không được]
Không chỉ riêng gì gia thế của Bùi Lĩnh mà ngay cả con người của Bùi Lĩnh ở trrong chương trình biểu diễn hài hước bá đạo, điên cuồng và giả vờ cũng sẽ không khiến người khác ghét, hơn nữa còn có thể cười một tiếng. Đương nhiên cũng không thể nào mà tất cả mọi người đều thích được, chủ yếu thôi là đủ rồi.
Người dẫn chương trình nhanh chóng pha trò để chuyển đoạn, sau đó lại tiếp tục trận đấu.
Thời gian trôi qua, lúc chín giờ hai mươi tám phút, Chu Bảo Muội gặp phải khó khăn, sử dụng một thẻ 'bỏ qua'. Bên phía học bá bá liên tục giành chiến thắng, trước mắt chưa dùng thẻ 'bỏ qua' nào.
Khán giả trước TV và trên mạng vô cùng căng thẳng.
[Bảo Muội dùng thẻ 'bỏ qua' một lần rồi, bây giờ học bá bá đang chiếm ưu thế]
[Tôi cứ luôn ở trước màn hình máy tính khẩn cầu học bá bá dùng thẻ bỏ qua.]
[Thẻ bỏ qua bỏ qua bỏ qua bỏ qua!]
Còn mười ba phút nữa là kết thúc chương trình, trước mắt thì Bùi Lĩnh vẫn chưa dùng thẻ 'bỏ qua', liên tiếp giành thắng. Câu hỏi này là một câu hỏi về văn học, ở màn hình phía sau là một video phong cảnh, yêu cầu Bùi Lĩnh diễn tả tâm trạng lúc này bằng hai trong ba bài thơ trước thời nhà Nguyên. Lưu ý: Phải phù hợp với tình cảnh.
Câu hỏi đã được bấm giờ.
Học bá bá bắt đầu suy ngẫm.
Trong phòng khách, Bùi Hồng Hào rất căng thẳng, thậm chí còn hồi hộp hơn cả lúc đàm phán thương thảo hợp đồng. Ông cho nhân viên xem video rút thăm trúng thưởng, viết khẩu hiệu là [Học bá bá tất thắng].
Bên này vừa mới kết thúc đợt rút thưởng.
Học bá bá trong thời gian đếm ngược của người dẫn chương trình, bắt đầu ngâm thơ.
[Học bá bá tất thắng!]
[Học bá bá tất thắng!]
...
[Vãi chưởng linh như thế sao, cậu chủ lớn trả lời được rồi! Tôi nhận được lì xì 100 tệ.]
[Tôi 128, chủ tịch thật sự yêu thương con tra mà, nhất định cũng đang theo dõi chương trình.]
[Sức hấp dẫn của lì xì khiến mọi người đồng tâm hiệp lực, cậu chủ lớn nhất định chiến thắng!]
[Trước mắt thì cậu chủ lớn đang chiếm ưu thế, chỉ cần ổn định đến cuối cùng là được, lì xì của tôi 156, quá đã]
[Cũng đừng vui mừng quá sớm, người ta vẫn có cơ hội lật ngược.]
Liên tục đến câu hỏi thứ chín mươi chín, còn lại hai câu hỏi cuối cùng. Chu Bảo Muội lại dùng một thẻ 'bỏ qua, tất cả nhân viên trong nhóm phát ra tiếng hoan hô. Từ lúc bắt đầu theo dõi chương trình đến tận bây giờ, mặc dù lúc đầu là bởi vì điểm danh nhận lì xì, còn có nhân viên âm thầm phàn nàn mắng chửi công ty, nhưng đi đến cuối cùng của chương trình lại có chút không nỡ.
[Cậu chủ lớn trâu bò quá!]
[Cậu chủ lớn trâu bò quá!]
...
Trên Weibo, #Học bá bá thật sự lấy một địch trăm# lên luôn hàng đầu hot search.
[Huhuhuhu chương trình tối nay khiến tôi đau tim quá, cũng cực kỳ giàu cảm xúc luôn.]
[Hai người họ đúng là kỳ phùng địch thủ, Chu Bảo Muội rất giỏi, chính là học bá bá quá mạnh rồi.]
[Lúc học bá bá ngâm thơ, tim tôi đập nhanh quá trời a a a.]
[Nghe nói lúc đó phần mềm của tập đoàn Racoon đã phát lì xì, khẩu lệnh là học bá bá tất thắng.]
[Là thật đấy, tôi có một người chị họ là nhân viên chính thức làm ở Raccoon. Chị ấy nói kể từ khi chương trình bắt đầu, chị ấy nhận lì xì đã hơn 600 rồi, còn có người nhận hơn 1000 nữa cơ]
[? ? ? ! ! !]
[Racoon còn thiếu người không? Muốn làm ở đó quá.]
[Nhận lì xì xem chương trình sao? Cha của học bá bá quá giàu rồi đó.]
[Thực ra nghĩ đi nghĩ lại thì cuộc phỏng vấn lần trước của chủ tịch Bùi cũng chả có gì đáng ngạc nhiên á, đây là những việc mà chủ tịch Bùi có thể làm ra.]
[Dù sao thì con trai người ta có một chiếc xe, không quản con nhà mình có biết lái hay không, mua hẳn hai chiếc, đây là tâm ý đó!]
[Tôi tuyên bố, học bá bá là nam thần của tôi.]
[Kiếp này không thể trở thành bạn gái của nam thần, vậy thì lùi một bước có thể trở thành em gái của nam thần không?]
[Gia đình nam thần thiếu một người giúp việc cậu có thể thử xem]
...
Trang weibo chính thức của Ai là NO.1 kết thúc bằng một bài tổng kết, đăng một bức ảnh nhóm, @ các thí sinh, ban giám khảo, cuối cùng nói rằng vẫn còn điều bất ngờ, xin hãy chờ đợi nhé ~
Bài này được thích và chia sẻ như điên, bình luận gõ chén đợi điều bất ngờ.
Nửa tiếng sau, trang chính thức đăng một video dài năm phút ghi cảnh các tuyển thủ đang nghỉ ngơi trong phòng chờ.
Học bá bá đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại, đeo tai nghe như đang gọi điện thoại, một bên nói: "Biết rồi, bây giờ tớ uống nước nè, sẽ không đói đâu, cậu chất cho tớ cả túi đồ ăn vặt rồi còn gì."
Sau đó Học Bá Bá mở bình nước, bắt đầu uống nước ăn miếng cơm cháy, âm thanh tiếng xột xoạt xột xoạt, nói: "Nghe thấy rồi chứ? Cái vị này ngon quá, ừm, không nói nữa."
Chu Bảo Muội nhìn, nói: "Cha cậu gọi à?"
" ... " Dáng vẻ Bùi Lĩnh cầm miếng cơm cháy có chút buồn cười, có chút ngốc đang nhịn cười.
Dáng vẻ này không hề giống một học bá bá tự tin và tỏa sáng trên sân khấu. Trong cảnh quay vừa rồi, học bá bá rất mềm mại, giọng điệu như có mấy phần làm nũng.
Bùi Lĩnh: "Một bạn học tốt của em đó ~"
"Chị tưởng quan tâm cậu như thế sẽ là cha của cậu chứ, đặc biệt là lần trước nhìn thấy cuộc phỏng vấn thì càng hiểu lầm là cha cậu nữa. Xin lỗi nhé, không ngờ rằng bạn học của cậu để ý cậu như thế." Chu Bảo Muội giải thích.
Bùi Lĩnh có chút đắc ý nhướng mày, "Cậu ấy đúng là có chút tỉ mỉ á, cũng không phải, là cực kì rất tỉ mỉ luôn."
"Chị muốn ăn miếng cơm cháy không?"
Bùi Lĩnh chia sẻ đồ ăn vặt với Chu Bảo Muội
Bất ngờ cuối cùng, tổ chương trình còn thêm dòng chữ [Trên sân đấu chúng tôi là kỳ phùng địch thủ, sau hậu trường chúng tôi là những người bạn có thể chia sẻ đồ ăn vặt ~]
Nhưng sự chú ý của cư dân mạng lại lệch đi.
[Bảo Muội nói là đã xem qua cuộc phỏng vấn của chủ tịch Bùi mới tưởng rằng người đang nói lảm nhảm càm ràm quan tâm học bá bá trong điện thoại là chủ tịch Bùi sao? Ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, hình tượng của chủ tịch Bùi thảm quá đi .]
[Vừa rồi học bá bá mỉm cười nói chuyện, bạn học không giống như là bạn học bình thường, quá ái muội luôn.]
[Tôi cũng thấy thế, cảm thấy nam thần có phải là yêu đương rồi không, có bạn gái rồi à?]
[Bạn gái gọi điện tra hỏi sao? Chỉ có đối với người mà mình thích mới trở nên mềm mại như vậy thôi.]
[Nam thần vừa rồi thật sự rất khác với nam thần trên sân khấu luôn, cảm thấy muốn xoa xoa ghê á.]
[Cách xưng hô bạn học kia rất vô cùng bất thường. Không muốn tiếp nhận chuyện nam thần có bạn gái đâu, đau lòng quá.]
[Cảm thấy bạn gái nhỏ của nam thần khá là tỉ mỉ đấy, sợ nam thần đói nên chuẩn bị đồ ăn vặt cho nam thần, còn gọi điện thoại tra hỏi nhắc nhở uống nước ăn đồ ăn nữa. Tuổi còn nhỏ mà biết quan tâm như vậy đến mức có cảm giác như nam thần bị chèn ép.]
[Tuổi còn nhỏ như vậy, còn có gia thế của nhà họ Bùi nữa, tương lai nói không rõ, khả năng cao là sẽ không kết hôn đâu.]
[Tôi vẫn còn có cơ hội đó!]
Chương trình kết thúc, chủ đề và mức độ phổ biến đã rất cao. Nghe nói vẫn có một số tuyển thủ nhận được quảng cáo, ví dụ như Chu Bảo Muội phát ngôn cho một hãng dụng cụ học tập. Cũng có người tiếp cận Lý Hữu Thanh nhưng bị phụ huynh của Lý Hữu Thanh từ chối.
Vài ngày sau, một người nào đó trong nhóm lớp nói Tô Hạ cũng nhận được một quảng cáo, là một loại nước uống để cải thiện trí nhớ.
Chuyện này Bùi Lĩnh nghe xong liền quên, cũng không phải là quan tâm lắm.
"Nhưng tại sao không có quảng cáo nào tìm tớ nhỉ? Là vì học bá bá chưa đủ lợi hại sao!" Bùi Lĩnh hỏi Tần Trì Dã.
Tần Trì Dã: "Cậu muốn không?"
"Không muốn." Bùi Lĩnh nói, "Phát ngôn phiền phức lắm, sản phẩm tốt một chút còn được, chẳng qua tớ cũng không thiếu tiền tiêu vặt, vẫn không cần chịu trách nhiệm thì hơn."
Thật ra có một công ty quảng cáo muốn tìm Bùi Lĩnh, nhưng nghĩ đến học bá bá là cậu chủ của tập đoàn Raccon, lại nghĩ chủ tịch chiều con trai như thế--
Hầu như ai trong nghề cũng biết, vì chương trình của con trai mà chủ tịch Bùi làm ra một cái phần mềm nhỏ, xem chương trình nhận lì xì. Nghe nói chủ tịch Bùi chỉ phát lì xì thôi cũng gần một trăm vạn rồi.
Con số này, một số doanh nghiệp nhỏ đã trực tiếp rút lui, trả không nổi phí phát ngôn cho cậu Bùi.
Lỡ như làm không tốt, đắc tội nhà họ Bùi thì không ngoi lên được.
Sắp đến Tết.
Biệt thự nhà họ Bùi.
Bùi Hồng Hào là một người đàn ông truyền thống, ở trong năm đã hoàn thành xong công việc, cho nên đến Tết là gia đình có thể đoàn tụ, nấu cơm, nghỉ ngơi một chút, làm một số chuyện tự mình làm. Dù sao cũng không đi nước ngoài, nếu có hứng thú ông đích thân đưa cả nhà đi sắm đồ Tết cũng là niềm vui.
Mọi người đang thảo luận về danh sách mua sắm đồ Tết trong phòng khách.
Lý Văn Lệ là con một, nhưng mà họ hàng hai bên có chút nhiều, đặc biệt là những người trong thôn của cha mẹ bà. Dù sao bây giờ cha mẹ Lý sống ở trong thôn, dịp lễ lớn như Tết này vẫn là phải đi đi lại lại.
Nhà họ Bùi cũng không thiếu chút quà và tiền lì xì.
"Mùng ba mùng bốn về thôn hai ngày, mùng năm đi bên nhà dì của em." Lý Văn Lệ đang ghi chép vào cuốn sổ nhỏ những thứ cần mua. Dịp Tết không thể đưa tiền, những người họ hàng thân thiết thì phải mua theo sở thích, "Chân của dì em không được khỏe, ông chú họ hàng xa của cha em bên đó cũng không tồi, con cái chú ấy học đại học, có thể chuẩn bị một chút quà cho các cháu ..."
Bùi Hồng Hào nghe vậy thì đưa ra ý kiến, "Tiểu Lĩnh dùng cái máy tính bảng kia cũng tốt lắm, lên đại học thì tặng máy tính."
Bùi Lĩnh đang ở nhà cưỡi con ngựa gỗ của Tiểu Bồi Tiền. Tiểu Bồi Tiền ngồi trên con ngựa gỗ mini ở bên cạnh, bưng một đĩa đậu phộng. Bùi Lĩnh vừa nghe vừa bóc vỏ, bóc xong rồi thì cậu một hạt, đưa cho Bồi Tiền một hạt.
Hai anh em hợp tác ăn ý.
Bồi Tiền cảm thấy đậu phộng nhon nắm đó ~
Đang nói chuyện, điện thoại trong nhà đổ chuông, dì giúp việc bắt máy, nói: "Ngài Bùi, Văn Lệ, người ở quê gọi đến."
"Tôi nghe cho." Bùi Hồng Hào tới bắt máy.
Lý Văn Lệ tiếp tục bận việc của mình, nhưng mà cũng viết không qua mấy từ, để bút xuống, quay đầu nhìn hai anh em ăn đậu phộng, nói: "Cho mama thử miếng nào Bồi Tiền."
"Anh hai con bóc cho con đó ~" Đầu tiên là Bồi Tiền khoe với mẹ, sau đó mới cầm đĩa đậu phộng đi đến, "Mami ơi có cần con bóc giùm hông?"
Nhưng mà trên khuôn mặt Bồi Tiền lại viết chữ 'mami mau lên để con ăn đậu phộng cùng anh hai nữa.'
Lý Văn Lệ: ...
Sau đó bà vơ một nắm lớn, nói: "Không cần đâu, cũng có người bóc cho mẹ đấy." Rồi sang tay để trước mặt Bùi Hồng Hào.
Tiểu Bồi Tiền đưa đậu phộng cho mẹ, lại lon ton trở lại ngựa gỗ nhỏ, trên đĩa chỉ còn lại vài hạt.
Bùi Lĩnh thuận tay bóc hết, phủi tay nói: "Ăn xong rồi có chút mặn."
"Cưa cưa ơi ơi em có sữa bò nhỏ đó, anh có uống không? Em đi lấy nho ~ " Bồi Tiền chạy như bay.
Trong phòng khách.
Bùi Hồng Hào cúp điện thoại rồi, liếc nhìn vợ con, nói: "Ở quê muốn chúng ta về tế tổ."
"Những năm trước cũng đi mà, làm sao mà tự nhiên lại đặc biệt thông báo chứ." Lý Văn Lệ thắc mắc.
Cha mẹ của Bùi Hồng Hào được chôn cất ở trên cánh đồng ở quê nhà, sau này Bùi Hồng Hào phất lên rồi, xây dựng nghĩa trang, mọi người dân trong làng đều có thể được an táng ở đó. Nếu là dân trong thôn thì miễn phí, người ngoài thôn thì phải thu tiền.
Cũng coi như là một chuyện tốt.
Bùi Hồng Hào cũng không có cách nào khác, cười, nói: "Xây dựng một cái tổ miếu, muốn chúng ta về sớm hơn chút, còn nói muốn mời bài vị của cha mẹ anh ngồi trên để thờ cúng, trong điện thoại nói không rõ."
" ... "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro