Chương 162

Nhà tổ rất rộng lớn, tráng lệ, thoáng đãng gần bằng một công viên nhỏ.

Những người lớn tuổi nhất ở đây chính là vợ chồng bác cả lúc đầu đã xúi giục Bùi Lĩnh đối phó với Lý Văn Lệ, anh em họ của Bùi Hồng Hào. Chẳng qua bị Bùi Lĩnh nói móc, từ lần đó trở đi quan hệ đã lạnh nhạt mấy năm, lần này trở về cũng là đối phương mời, là kiểu không nể nang, kiêng dè.

Cụ thể thì Bùi Lĩnh không rõ, nhưng mà tất cả anh chị em họ của cậu đều trở về, còn rất nhiệt tình, chu đáo, ngay cả đứa trẻ con bốn, năm tuổi cũng đều biết rủ Bồi Tiền chơi cùng.

Lý Văn Lệ không thích bầu không khí như vậy, nói với Bồi Tiền có chơi với anh chị thì đừng có cãi nhau, có đồ ăn vặt hay trái cây phải chia sẻ với mọi người.

"Con không thích cùng mọi người chơi đâu, con thích chơi cùng anh hai cơ." Bồi Tiền vô cùng buồn rầu, nhóc chỉ muốn chơi với anh hai thôi.

Lý Văn Lệ: "Mọi người đã lâu không gặp con rồi, nhìn con đáng yêu, con cùng mọi người chơi nhé."

Bồi Tiền chống cằm không phải là vui lắm, "Con cũng không phải đồ chơi, con không muốn bị chơi."

"Vậy thôi đừng bắt Bồi Tiền ra ngoài nữa, thích thế nào thì thế đấy, đừng có làm khó con cái." Bùi Hồng Hào nói.

Lý Văn Lệ: "Em đây không phải là sợ người ta nói chúng ta kiêu căng, đến cả trẻ con cũng tỏ ra khinh thường họ sao." Trước đây những lời này không phải là không có.

"Mẹ, mẹ vẫn sợ cái này sao?" Bùi Lĩnh cảm thấy không thể tin được.

Lý Văn Lệ: "Mẹ sợ cái gì—" nói một nửa thì nghĩ ra. Mặc kệ bà có làm có tốt bao nhiêu, chu đáo lịch sự thế nào thì vẫn luôn bị xoi mói.

"Nhà chúng ta có tiền, sống ở đây nhất định sẽ là đề tài nói chuyện." Bùi Lĩnh nói.

Lúc trước Bùi Hồng Hào làm cầu sửa đường, cùng với chính phủ hỗ trợ kế hoạch kinh tế. Một số dân làng nói Bùi Hồng Hào là người trượng nghĩ, giàu có rồi thì cống hiến cho quê hương. Cũng một số dân làng thì nói đây đều là chuyện Bùi Hồng Hào nên làm, ai bảo ông ta có tiền chứ. Còn có dân làng nói tại sao còn cần làm ruộng, học cái gì mà bản lĩnh xóa đói giảm nghèo, Bùi Hồng Hào nhiều tiền như vậy tại sao lại không chia cho mọi người một ít, nói chung là chuyện gì cũng nói được.

Những lời bàn tán này Bùi Hồng Hào đều không để trong lòng. Ông làm những việc bản thân cảm thấy nên làm, cũng không muốn họ hàng phải biết ơn ông, đương nhiên những người sau lưng ấy cũng không đáng để ông để vào mắt.

"Tiền Tiền nếu con muốn chơi với anh hai thì phải hỏi xem anh hai con có đồng ý hay không đã." Bùi Hồng Hào xoa xoa đầu con trai.

Những lễ nghi ân tình này chỉ dành cho người lớn là được rồi, trẻ con không cần bận tâm như vậy, nên chơi như thế nào thì chơi như thế.

"Cưa cưa có thể không ạ?" Bồi Tiền háo hức nhìn anh trai.

Bùi Lĩnh không định ở lì trong nhà, nếu đã đến rồi đương nhiên là muốn đi dạo xung quanh, nói: "Lát nữa anh đi dạo một vòng, còn phải đạp xe, em phải tự đi thu dọn ba lô đấy."

"Được ạ ~"

Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ còn có việc bận, không quản hai đứa, Bùi Hồng Hào nói: "Đi đâu cũng phải mang theo vệ sĩ."

"Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa." Lý Văn Lệ nhắc nhở.

Ở đây mùa đông nhiều mưa tuyết.

"Quá tốt rồi, con có một chiếc áo mưa gà con vàng óng, cưa cưa ơi chúng ta đi đạp vũng nước đi!" Ánh mắt của Tiểu Bồi Tiền đều phát sáng.

Bùi Lĩnh: "... Được."

Ăn xong bữa sáng, cả nhà chia ra ai làm việc nấy. Bùi Hồng Hào Lý Văn Lệ phải đi thăm họ hàng, còn phải thương lượng về thời gian và nghi thức cúng bái tổ tiên trong nhà tổ. Bùi Lĩnh vốn dĩ cảm thấy cha mình cũng không bằng lòng làm những việc này lắm.

"Đều đã làm rồi, nhà đều đã xây xong rồi." Ngữ khí Bùi Hồng Hào mang theo sự ấm áp, nói: "Đều là họ Bùi, bọn họ bằng lòng tin thì làm, chỉ cần không quá phận, không phạm pháp, muốn làm thì làm thôi. Dù gì đây cũng chẳng phải là điểm mấu chốt, bọn họ có nơi để gửi gắm, vui vẻ thì được. Tết rồi mà."

Bùi Hồng Hào là một doanh nhân, điều mà doanh nhân chú trọng là hòa thuận sinh phú quý (*).

(*) Raw: 和气生财/hòa khí sinh tài: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đối xử tử tế với mọi người có thể thu hút tiền tài và của cải.

Bùi Lĩnh không thích, cho nên cậu không thích làm kinh doanh. Cậu chỉ thích đọc sách, chơi.

Bồi Tiền thu dọn xong balo, có một chai nước nhỏ, còn có một vài túi đồ ăn vặt mà anh trai thích, bình sữa Tiểu Vượng Tử mà nhóc thích. Tiểu Bồi Tiền mặc một chiếc áo mưa con gà nhỏ màu vàng, đi đôi ủng đi mưa nhìn vô cùng đáng yêu.

Bùi Lĩnh vừa nhìn bình nước nặng trịch của Bồi Tiền, cầm lấy nhét vào balo, nói: "Đi thôi. Đi dạo một vòng trước đã."

Hai anh em được vệ sĩ tháp tùng.

Nhà họ Bùi ở đây rất nổi tiếng. Một đoạn thời gian trước Bùi Lĩnh tham gia chương trình, thông tin và tài sản của nhà họ Bùi được cư dân mạng đào ra, khó tránh khỏi có người có ý xấu ghen tị. Bùi Hồng Hào vô cùng quan tâm hai đứa con trai, lần này trở về đều đem theo cả vệ sĩ.

Hai vị vệ sĩ đi theo sau.

Từ cửa nhà đi ra, không bao lâu đã nhìn thấy sự nhộn nhịp. Đó là sự nhộn nhịp đặc trưng của một thị trấn nhỏ, đặc biệt là còn hơn một ngày nữa là 30 Tết, chưa kể thịt, rau, gà, vịt sống, cá, mà còn cả câu đối, đèn lồng, pháo, v.v...

Bùi Lĩnh và Bồi Tiền đều là gương mặt quen thuộc, sau lưng là hai người đàn ông to lớn, Bồi Tiền còn mặc thành bộ dạng như vậy, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra chính là nhà giàu họ Bùi từ thành phố về.

Có người chào hỏi, có người chào hàng, cũng có người nói chuyện khen Bùi Lĩnh thông mình tham gia chương trình.

"Bạn nhỏ, tặng cháu một chiếc đèn lồng này." Chú bán đèn lồng nói.

Bồi Tiền bi bô từ chối nói: "Cháu có tiền. Cưa cưa ơi em mua một cái có được không?"

"Em tự chọn đi." Bùi Lĩnh lấy máy ảnh ra chụp một bức, sau đó cũng tự mình chọn. Cậu không thích cái dùng pin mà thích cái dùng nến, bởi vì chưa từng chơi nên cậu cảm thấy thú vị hơn nhiều.

Bồi Tiền nhìn anh trai chọn mẫu có nến cũng chọn mẫu có nến. Hai người mua xong, chủ quán còn tặng thêm một cây nến.

Đi hết một vòng chợ của thị trấn nhỏ cũng không mất bao lâu, hai người vừa đi vừa nghỉ mua một đống đồ. Chờ đến khi về đến nhà, bầu trời bên ngoài nhiều mây u ám, cũng không mưa.

Buổi trưa Lý Văn Lệ và Bùi Hào không về nhà, dì làm món đặc sản của địa phương mì thịt kho hay ăn dịp Tết. Lúc ăn cơm, Bồi Tiền ăn đến cuối cùng bắt buồn ngủ, ngồi trên ghế đầu gật gà gật gù xém nữa là úp mặt vào tô mì.

Dì nhỏ tiếng nói: "Tiền Tiền buồn ngủ rồi, còn ăn nữa không?"

"Tối qua thằng bé vui đến nỗi ngủ muộn, chơi cả buổi sáng nay, chắc thôi ạ." Bùi Lĩnh đánh thức Bồi Tiền, Bồi Tiền còn mơ mơ màng màng, hai má phồng lên, Bùi Lĩnh dỗ dành nói: "Nuốt hết mỳ trong miệng của em đi, ăn xong rồi thì đi ngủ trưa với anh.:

"Ò ~"

Bồi Tiền thực sự buồn ngủ, miệng mấp máy, mắt cứ được một lúc là nhắm tịt lại. Chẳng qua ăn xong hết rồi, dì giúp việc dỗ dành uống một ngụm nước, sợ đồ ăn đọng lại trong miệng, ngủ sẽ bị nghẹn.

"Cậu chủ, dì bế Tiền Tiền đi ngủ nhé?" Dì nói.

Bùi Lĩnh ăn hai ba miếng đã giải quyết xong tô mỳ, nói: "Để cháu cho." Ôm lấy Bồi Tiền, hai cánh tay trũng xuống, Bùi Lĩnh: ...

Đúng là một con heo nặng mà.

Buổi trưa Bồi Tiền nằm ngủ trên giường của anh trai. Bùi Lĩnh không buồn ngủ, nói chuyện với Tần Trì Dã. Cậu gửi rất nhiều bức ảnh, có cả ảnh buổi sáng đi chợ mua được, cũng có một số phong cảnh ở đây, còn có ngọn đồi nhỏ nhìn từ phía phòng của cậu.

"Nhìn thấy chưa, nhà tổ mới xây đó, nghe nói đêm 30 sẽ mở cửa, sáng mồng một tết sẽ đi bái lễ." Bùi Lĩnh gửi giọng nói cho Tần Trì Dã.

Tần Trì Dã gửi một bức ảnh, bữa ăn trưa của hắn.

"Lần đầu tiên thử, trở về làm cho cậu."

Bùi Lĩnh: "Wao ~ được quá ta, anh Trì Dã có thể xử lý món sườn xào chua ngọt rồi."

"Đúng rồi, vé ngày mai của cậu mua được chưa? Mấy giờ đấy?"

Tần Trì Dã: "Vé máy bay chín giờ sáng."

Nói chuyện một lúc, Bùi Lĩnh bắt đầu mệt rã rời, Tần Trì Dã để Bùi Lĩnh đi ngủ trưa, cuộc gọi kết thúc.

Buổi chiều tỉnh dậy, mấy bạn nhỏ họ hàng đến nhà chơi, còn đem theo đồ ăn mà Bồi Tiền chưa từng ăn qua. Mỳ lúc trưa thì chưa ăn hết, bây giờ lại đói bụng, ăn hết đồ ăn của mọi người, Bồi Tiền cảm thấy rất ngon, nhóc lấy đồ chơi của mình ra để mọi người chơi cùng, chẳng mấy chốc đã thành bạn bè với những đứa trẻ cùng tuổi.

Bùi Lĩnh đọc sách một lúc, sau đó ra ngoài đi dạo.

Ngoài lên mạng nói chuyện xem video ra, nơi này rất yên tĩnh, phong cảnh vô cùng đẹp, thích hợp để ngẩn người. Mãi cho đến chập tối, người lớn đến đón những đứa trẻ kia về, từng người trở về nhà, Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ cũng đã trở về.

Buổi sáng ra ngoài tinh thần Lý Văn Lệ tràn đầy năng lượng, đến chiều trở về trông rất mệt mỏi. Bồi Tiền biết mama mệt, một câu gọi một tiếng một mami, mang nước ấm cho mami, nói những lời khen hoa mỹ.

"Ai da, em cảm thấy hôm nay đã nói hết những lời nói trong vòng một tháng rồi." Lý Văn Lệ uống một ngụm nước ấm làm dịu cổ họng, "Nhớ cả một ngày mà vẫn chưa nhớ hết người."

Anh em họ bên nội của ông nội của Bùi Hồng Hào có ba người, hai người chị họ. Anh cả đã mất, con trai con gái, cháu trai cháu gái, con rể con dâu của năm người này đều ngang hang với Bùi Hồng Hào Lý Văn Lệ, còn có đồng lứa nhỏ tuổi thì ngang hàng Bùi Lĩnh Bồi Tiền. Những đứa trẻ trong thôn kết hôn sớm, có người còn đã sinh con rồi, bây giờ nói muốn đi cúng tổ tiên, truy nguyên gia phả.

"Một xấp thế này." Lý Văn Lệ dang tay, "Trước đây em đều không biết còn có nhiều họ hàng như vậy đấy."

Bùi Hồng Hào cũng thở dài: "Anh cũng không nghĩ tới."

"Ngày mai ngày lành tháng tốt, sáng mai chín giờ bao nhiêu nhỉ?"

"9 giờ 16 phút."

"Mồng một ngày kia, 4 giờ 15 phút là phải chuẩn bị tới nhà tổ rồi." Lý Văn Lệ lớn như vậy rồi, trước đây cũng không phải là chưa từng chịu khổ nhưng hôm nay nghe thấy thủ tục của buổi lễ bây giờ lại có chút sợ hãi.

Nghe được tin này, Bùi Lĩnh bỗng chốc hóa thành mèo nhỏ Bùi giật mình há hốc miệng.

"...Con và Bồi Tiền chắc không cần đi đâu nhỉ?" Mèo nhỏ Bùi ngạc nhiên xong thì rất muốn lười nhác.

Bùi Hồng Hào nhìn vào mắt con trai, ý nghĩ rất rõ ràng 'đến cũng đến rồi'.

"Chỉ một lần này, năm sau các con không về nữa." Bùi Hồng Hào hứa hẹn nói.

Nếu như đã về rồi, lại đồng ý rồi thì phải cố gắng để thỏa mãn bên đó, tránh để cằn nhằn đến tận sau này.

Lý Văn Lệ cũng nghĩ như vậy, chỉ một lần này.

"Mọi người đi ngủ sớm đi, nghỉ ngơi dưỡng sức." Cuối cùng Lý Văn Lệ nói.

Kết quả sau nửa đêm ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, Bồi Tiền và anh trai đang ngủ, trong mơ đều bị đánh thức, dụi mắt hỏi: "Cưa cưa, xao vậy ạ?"

"Không sao, em ngủ tiếp đi." Trong đêm tối Bùi Lĩnh xoa xoa đầu của em trai.

Bồi Tiền nghe lời lại tiếp tục ngủ đi, chỉ là Bùi Lĩnh ngủ không được. Tiếng sấm quá lớn giống như là muốn xuyên thủng bầu trời, cũng may là mười phút sau trời bắt đầu mưa to, mưa rơi rất nhanh, tiếng đập vào cửa sổ cũng rất lớn.

Bùi Lĩnh tỉnh dậy, mặc đồ ngủ quay một video ngắn gửi cho Tần Trì Dã.

"Mưa to quá, còn có tiếng sấm nữa, to lắm."

"Có hơi không ngủ được."

Không bao lâu sau khi gửi xong tin nhắn, Bùi Lĩnh cũng có chút buồn ngủ, đêm khuya cũng không làm kiêu nữa. Đợi hơn tám giờ sáng tỉnh lại, Bùi Lĩnh nhìn thấy năm giờ sáng Tần Trì Dã trả lời tin nhắn của mình.

"Xoa đầu một cái, không sợ."

Còn gửi một meme mèo con.

Bùi Lĩnh nhìn cái meme này, cười thành tiếng.

Năm giờ sáng Tần Trì Dã tỉnh dậy, nhất định lại lén học bài!

Quá liều mạng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro