Chương 87

Tiết này là tiết Vật lý.

"Nhìn vào bảng đen, hình vẽ này." Giáo viên vật lý gõ vào bảng đen, đánh thức các học sinh đang ngủ, tiếp tục nói: "Hai điểm A, B là điểm điện tích của +Q và 2Q, ABCD bốn điểm trên cùng một đường thẳng."

Bùi Lĩnh lén nhìn bạn cùng bàn.

Tần Trì Dã giả vờ lơ đãng, thực ra đã lấy lại tinh thần.

Tần Trì Dã giả vờ nhìn bảng đen.

Tần Trì Dã nhíu hai hàng lông mày.

Tần Trì Dã phát ra tiếng phiền não không hiểu.

Tần Trì Dã nghe không hiểu nhưng vẫn kiên trì vừa nghe vừa đọc sách trong tay.

Tất cả các hành vi này cho ra một kết quả -

Tần Trì Dã đang học.

Bùi Lĩnh nằm sấp trên bàn, cánh tay chắn ánh mắt sáng, nhưng cậu không phát ra tiếng động, bởi vì Tần Trì Dã hình như không quá muốn cậu nhìn thấy hắn đang học --

Hơi phức tạp.

Tần Trì Dã có chút xấu hổ, hơn nữa tình huống hiện tại nghe không hiểu, trùm trường vẫn cần thể diện. Bùi Lĩnh đã nằm sấp một tiết cũng không dám xoay người, chỉ có thể lén lút nhìn bạn cùng bàn của mình.

Bởi vì Tần Trì Dã nghe không hiểu cho nên trên mặt càng ngày càng khó chịu, nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Tần Trì Dã ngồi yên, thật sự đang lắng nghe, đè nén cảm xúc trên mặt, cho dù mặt viết đầy 'điện tích chó má gì gì đó', 'nói cái quỷ gì', nhưng quả thật là kiên trì một tiết không ngủ.

Cả một tiết học cái gì cũng nghe không hiểu.

Cố gắng không làm gì đã lãng phí một tiết học, nghe không hiểu, cũng không ngủ.

Sau giờ học, khi Bùi Lĩnh tỉnh lại duỗi lưng, Tần Trì Dã liếc mắt một cái, nói: "Cậu ngủ giống như heo con, buồn ngủ đến vậy à."

Bùi Lĩnh lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Tần Trì Dã, mặt mày cười cong cong.

Tần Trì Dã theo bản năng nói: "Tôi không nói cậu là heo -- được rồi, nhưng cậu muốn nói tôi tôi cũng sẽ không tức giận đâu."

Ý của Tần Trì Dã là hắn gọi Bùi Lĩnh là heo con, nhưng Bùi Lĩnh có gọi lại hắn là heo thì cũng sẽ không tức giận, Bùi Lĩnh cũng không thể hẹp hòi để ý như vậy.

"Buổi tối tôi lén lút làm gì chẳng phải cậu cũng biết à." Bùi Lĩnh không xoắn xuýt với xưng hô heo con này, tiến lại gần thì thầm nói.

Sự chú ý của Tần Trì Dã lập tức dừng lại trên khuôn mặt đến gần của Bùi Lĩnh, làm sao còn có đầu óc suy nghĩ cái khác, cái gì heo con, buổi tối làm gì --

Hơi thở cũng căng thẳng theo.

"Heo con cũng rất đáng yêu." Bùi Lĩnh nhìn khuôn mặt "đề phòng" của trùm trường, hơi lui về phía sau, chỉ mới gần một chút thôi mà đã trùm trường đã cứng đờ rồi à?

"Cậu thích gọi thì gọi, tôi sẽ không tức giận vì mấy điều này đâu."

Tần Trì Dã mới tìm lại được đầu óc, nói: "Bùi heo con."

"Tần heo bự." Bùi Lĩnh nói xong ha ha ha vui vẻ, "Cái này kỳ quái ghê."

Tần Trì Dã đen mặt.

Bùi Lĩnh muốn nói, trước kia cậu nói chuyện như trai thẳng khiến tôi tức giận đến nhồi máu cơ tim, mọi người đều như nhau mà thôi. Bùi Lĩnh vui vẻ một hồi, Tần Trì Dã vẫn đen mặt nhưng nhìn thấy Bùi Lĩnh vẫn vui vẻ cười, cũng không tức giận nữa, giật giật khóe miệng nói: "Nhàm chán."

"Được rồi, không gọi vậy nữa." Bùi Lĩnh cười nói.

Một lúc lâu sau, Tần Trì Dã mới nhớ ra vấn đề ban đầu, nói: "Buổi tối cậu ngủ cho hẳn hoi, đừng thức khuya lén lút --"

"Suỵt!" Bùi Lĩnh vội vàng trừng mắt nhìn Tần Trì Dã.

Tần Trì Dã không nói nữa. Bí mật của cả hai.

Tiết học thứ ba là tiết tiếng Anh. Phiên bản Tiếng Anh của Harry Potter Bùi Lĩnh vẫn chưa đọc xong cho nên tiết này cậu mở tiểu thuyết ra đọc, nhưng thật ra vẫn lén lút quan sát bạn ngồi cùng bàn.

Tần Trì Dã nằm sấp trên bàn, lại nhìn bảng đen. Sau một thời gian, có lẽ không thoải mái, hắn lại ngồi dậy, nhưng một cánh tay chống đỡ, chặn tầm nhìn bên này của cậu, cùng lúc mở cuốn sách tiếng Anh ra.

Trùm trường sao lại kỳ lạ như vậy chứ.

Còn ở sau lưng cậu lén lút học tập. Trẻ con nhưng không ngây thơ. Đáy mắt Bùi Lĩnh sáng long lanh.

Tiết học này, Tần Trì Dã cũng không ngủ, nghe hết một tiết tiếng Anh. Sắc mặt hắn về sau càng ngày càng tồi tệ, nhìn qua có vẻ đã nhịn đến cực hạn, cho nên chuông hết tiết vừa reo, Tần Trì Dã vội đi ra ngoài.

"Này anh Dã, anh đi đâu đấy em đi với."

Mông Trương Gia Kỳ còn chưa rời khỏi ghế thì bị Bùi Lĩnh ở hàng ghế trước túm lại. Trương Gia Kỳ quay đầu mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Đi hỏi xem vì sao Tần Trì Dã lại lén học hành sau lưng tôi." Bùi Lĩnh ra lệnh, "Đừng để cậu ấy nhìn ra là tôi hỏi."

Trương Gia Kỳ đau khổ cười ha ha, "Chuyện này, bẫy anh Dã nói chuyện không tốt lắm đâu, tôi sẽ bị đánh đó."

"Cậu không bẫy, có tin hay không thì cũng sẽ bị Tần Trì Dã đánh." Bùi Lĩnh rất khẳng định nói.

Trương Gia Kỳ: . . .

Anh dâu không dễ chọc, anh dâu không dễ chọc.

Lặng lẽ mặc niệm hai lần trong lòng, Trương Gia Kỳ đau khổ gật đầu nói: "Biết rồi. Cậu đừng tố cáo tôi là được rồi, tại sao số tôi lại khổ như vậy chứ..." rồi hậm hực ra khỏi lớp học.

Lâm Khả chứng kiến toàn bộ quá trình, đang muốn mở miệng hỏi 'Vì sao lại vòng tới vòng lui', chợt nghe Bùi Lĩnh nói: "Tiếng Anh có chỗ nào không hiểu?"

"Ồ, ở đây, tớ không hiểu lắm." Trái tim hóng hớt của Lâm Khả lập tức biến mất, không có vấn đề gì quan trọng hơn học tập!

Tần Trì Dã đi vệ sinh một chuyến, đi tiểu xong, rửa tay.

Trương Gia Kỳ tiến vào, "Anh Dã anh cũng không đợi em --"

"Đừng nói nhảm." Tần Trì Dã bực bội ra mặt, đè nén phiền muộn, rửa tay xong đi thẳng ra ngoài.

Trương Gia Kỳ không kịp vào, có mệnh lệnh của anh dâu lại lập tức lại đuổi theo, nói: "Anh Dã, buổi tối tự học có đi tiệm net không? Hay là chơi bóng? Mấy ngày nay không chơi bóng rồi."

Tần Trì Dã: "Tiệm net đi." Hắn còn muốn ấp trứng rồng.

"Không chơi bóng nữa." Trở về ký túc xá làm điện tích gì đó. Cái quỷ gì.

Trương Gia Kỳ cảm thấy anh đại thật sự đã đến ranh giới nổi giận rồi, cẩn thận liều mạng thăm dò nói: "Anh Dã, tâm trạng anh không tốt sao? Có gì cứ nói, em có lẽ có thể giúp đỡ."

Tần Trì Dã liếc mắt nhìn Trương Gia Kỳ.

Trương Gia Kỳ cảm thấy ánh mắt của anh Dã mang theo sỉ nhục nhưng không dám làm gì.

"Mày đứng áp chóp, có cái gì giúp được tao." Tần Trì Dã hiện tại chê Trương Gia Kỳ không học hành được, "Có thể học giỏi được hay không?"

Trương Gia Kỳ: . . .

"Anh Dã, anh học tập phát cáu cũng đừng công kích em, tốt xấu gì em đứng áp chót, cũng là học đấy." So với anh còn giỏi hơn một chút.

Sau đó bị Tần Trì Dã đánh.

Trương Gia Kỳ gào khóc, ôm cánh tay, nói: "Anh Dã, một mình học không được, sao anh không đi hỏi Bùi Lĩnh? Bùi Lĩnh ngồi bên cạnh anh, đứng đầu khối, ưu thế lớn như vậy, không thấy Lâm Khả cả ngày chờ mong chỉ muốn Bùi Lĩnh dành thời gian giảng bài thôi sao."

Anh dâu, em đã cố gắng lắm rồi! Tai nạn lao động có thể được bồi thường không!

Tần Trì Dã càng phiền, qua vài giây mới nói: "Tao hỏi cậu ấy -- sao mày lại nói nhiều như vậy chứ."

Bùi Lĩnh học giỏi như vậy, hắn thì cái gì cũng không biết, dạy một lần nếu còn không biết --

Bùi Lĩnh có thể cảm thấy hắn rất gà không?

Để lại cho Trương Gia Kỳ một bóng lưng lạnh lùng vô tình.

Trực nhật sau giờ học, Trương Gia Kỳ rảnh rỗi, anh Dã không có ở đây, mới dám báo cáo với Bùi Lĩnh, nói như thế như thế, vẻ mặt 'Tôi đã cố gắng hết sức' buông tay, ".... Tôi đã nói là hỏi cậu nhưng anh Dã chê tôi nói nhảm."

Bùi Lĩnh không nói gì.

Trương Gia Kỳ sợ Bùi Lĩnh hiểu lầm anh Dã, quan hệ hai người nếu bởi vì cậu ta truyền lời sai, vậy cậu ta chính là tội nhân, lập tức điên cuồng giải thích: "Với hiểu biết của tôi về anh Dã, anh ấy nhất định là không thể mất thể diện được, cảm thấy hỏi cậu rất mất mặt. Không phải nói hỏi cậu thì mất mặt, ý của tôi là, anh ấy ở trước mặt cậu, khẳng định vẫn là muốn-"

"Tôi biết, không cần giải thích." Bùi Lĩnh có thể đoán ra, buồn cười nói: "Không phải Tần Trì Dã sợ tôi vỡ mộng về cậu ấy à? Nhưng trong mắt cậu ấy, tôi nào có ôm mộng gì đâu?"

Trương Gia Kỳ còn chưa lên tiếng.

"Bóng rổ chơi tốt, chơi game giỏi, đẹp trai, có cơ bắp không khoa trương, vóc dáng cao, chân dài, người thận trọng có tinh thần trách nhiệm, chỉ là học tập không tốt, nhưng điều này cũng không phải là nhược điểm gì hết, bây giờ cậu ấy muốn học, vẫn kịp." Bùi Lĩnh tự tin nói.

Trương Gia Kỳ: . . .

Anh dâu, bộ lọc của cậu với anh Dã dày thật đấy.

Vừa rồi cậu ta còn tưởng Bùi Lĩnh muốn tổn thương anh Dã.

Xin lỗi, cậu ta không biết người nhìn cho đúng.

"Không cần quan tâm, không sao đâu, ngày mai cậu ấy sẽ chủ động hỏi tôi thôi." Bùi Lĩnh bình tĩnh nói.

Trương Gia Kỳ: ??

Điều này là cường điệu quá, một ngày học hôm nay kết thúc rồi, dọn dẹp vệ sinh rồi tan học, làm gì còn cơ hội nữa. Hơn nữa buổi tối bọn họ sẽ đến tiệm net chơi game.

Nhưng Trương Gia Kỳ nghĩ đến một loạt thủ đoạn trong quá khứ của Bùi Lĩnh, sửng sốt cảm thấy giống như cũng không phải không có khả năng này?

-

Buổi tối, Bùi Lĩnh đến lên lớp thi đua, Tần Trì Dã Trương Gia Kỳ trốn tự học buổi tối đến tiệm net.

Tần Trì Dã mở ấp trứng, đặt bầu không khí âm nhạc cho trứng rồng. Hắn suy nghĩ một chút, tìm kiếm điện tích trên mạng, tìm một video trông có hơi tương tự để xem. Càng nhìn mặt hắn càng đen, sao điện tích này lại không giống với cái buổi chiều hắn nghe.

Cái quái gì thế?

Lại tắt.

Lại lật trứng rồng, chọn đạo cụ nhóm vuốt ve bầu không khí. Tần Trì Dã mặt đen như mực, không tin tà lại tìm một video điện tích, hôm nay hắn phải hiểu được!

Trương Gia Kỳ đang đánh phó bản, vốn định gọi anh Dã cùng nhau chơi game, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của anh Dã, nhất thời yên lặng lui về phía màn hình máy tính của mình.

Cậu ta vẫn là chơi một mình thôi.

Có kinh nghiệm tối qua, lần này Trương Gia Kỳ không dám đánh phó bản quá cao cấp quá lâu - hôm qua thoát game, câu ta tìm cớ rất tốt, hôm nay lên mạng không bị trừ điểm.

Nhưng cũng không thể lừa đồng đội quá nhiều lần.

Trương Gia Kỳ chơi một hồi, đến hơn chín giờ liền đi làm nhiệm vụ lặt vặt. Cậu ta có dự cảm, tối nay lúc chín giờ hai mươi, anh Dã sẽ rút lui.

-

Lớp thi đua

Thầy Trịnh đứng trên bục giảng với khuôn mặt nghiêm túc. Đêm qua 30 bạn cùng lớp làm bài tập, điểm số bài kiểm tra được phê chữa, ông đã soát qua một lần nữa. Nhìn Bùi Lĩnh ngồi ở hàng cuối cùng, thầy Trịnh không biết phải làm gì với kiểu học sinh này.

Thực sự là vừa yêu vừa giận.

"Bùi Lĩnh, đề thi hôm qua, em phê chữa như thế nào?" Thầy Trịnh hỏi.

Các học sinh ngồi trong lớp học lớn đều ngây ngẩn cả người, ý là sao? Lão Trịnh nói cái này, chẳng lẽ tối hôm qua mình tự mình sửa điểm, Bùi Lĩnh sửa cho mình nhiều điểm hơn? Hiện tại bị phát hiện?

Một số xem náo nhiệt, vui sướng khi người gặp họa, nhao nhao quay đầu nhìn hàng ghế sau.

Thì ra cũng không phải Bùi Lĩnh giỏi như vậy. Bảo mà, làm sao có thể đều thi được điểm cao như vậy được.

"Cho ít hơn một điểm, sợ bản thân kiêu ngạo." Bùi Lĩnh đứng lên, đối đầu với bạn học ở hàng đầu đang vui mừng khi người gặp họa, cười tủm tỉm nói: "Cũng cho những người khác một hy vọng vượt qua em."

Những người khác: . . .

Ý là sao?

Những học sinh vui sướng khi người gặp họa nhìn vào ánh mắt của Bùi Lĩnh, một số người vô thức cúi đầu nhìn đi chỗ khác.

Thầy Trịnh thực sự chưa bao giờ nhìn thấy một học sinh nào như vậy. Chỉ bằng cách nói chuyện này, nếu không học tốt, ông ta thực sự nhìn thấy sẽ khó chịu, nhất định phải đuổi ra khỏi lớp học. Nhưng bây giờ chỉ có thể nghiêm túc nói: "Kiểm tra là kiểm tra, những người khác không cần em nhường, nếu đã được điểm tối đa thì cứ để tối đa đi."

"Trời đất -" Có đó không thể nhịn được mà cảm thán, sau đó bị thầy Trịnh túm được, ngay lập tức im lặng, giả vờ làm đà điểu. Trong lòng lại nghĩ, mẹ nó hôm qua Bùi Lĩnh thi được 100 điểm?

Điểm tối đa.

Bùi Lĩnh cũng quá đỉnh rồi.

"Em biết rồi, lần sau nhất định sẽ cẩn thận." Bùi Lĩnh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Tất cả mọi người còn đắm chìm trong việc Bùi Lĩnh đạt điểm tuyệt đối trong đề thi ngày hôm qua. Có mấy bạn học cũng có chút hy vọng, hôm qua mình có phải sửa quá nghiêm khắc hay không, cũng không có kém như vậy nhỉ?

Kết quả đạt được vẫn là thành tích đó.

"Câu hỏi của ngày hôm qua, có mười một bạn cùng lớp đã không đạt, về suy nghĩ kỹ lại."

"Còn nữa, Lý Hữu Thanh, tại sao em mãi không qua được chín mươi điểm." Thầy Trịnh có kỳ vọng rất lớn đối với học sinh đứng đầu lớp mình, kết quả mỗi lần đều là thứ hai, mỗi lần đều kéo dài khoảng cách với Bùi Lĩnh đã thế lại còn rất lớn, nghiêm túc nói, "Tối nay tiếp tục."

Bầu không khí nặng nề, quá căng thẳng và nghẹt thở.

Tất cả mọi người im lặng bắt đầu làm đề, lắng nghe bài giảng, sửa đổi điểm số của bản thân, lại một vòng lo nghĩ thành tích.

Khi chuông kết thúc lớp học vang lên, một số bạn cùng lớp không thể kiềm chế thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã kết thúc lớp học. Khi thầy Trịnh rời đi, mọi người sôi nổi bắt đầu thu dọn túi sách, rời khỏi lớp học như thể chạy trốn.

Duy chỉ có Bùi Lĩnh ở hàng cuối cùng vẫn chậm rãi, không hề sốt ruột, còn mở miệng gọi người ở hàng ghế đầu.

"Lý Hữu Thanh."

Lý Hữu Thanh ở hàng ghế trước đang thu dọn cặp sách nghe vậy thì dừng tay. Cậu ta nghe ra là tiếng của Bùi Lĩnh, quay đầu lại. Đôi mắt đeo kính, xuyên qua tròng kính, có sự nghiêm túc không thuộc về thiếu niên, đường cằm rõ nét, ngữ khí trầm ổn.

"Có chuyện gì?"

Các học sinh khác chưa đi đều dừng lại.

Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Bùi Lĩnh muốn khiêu chiến với Lý Hữu Thanh sao / Không đến mức thế chứ, thành tích của Bùi Lĩnh luôn tốt hơn Lý Hữu Thanh, chuyện này không cần thiết chứ/ Thế cậu không biết trước đây Lý Hữu Thanh đến lớp Hai công khai khiêu chiến với Bùi Lĩnh/ Vãi luôn, vậy bây giờ Bùi Lĩnh muốn khiêu khích lại?

Lớp 1 có người không thích Lý Hữu Thanh, nhưng vẫn dựa vào Lý Hữu Thanh làm chỗ dựa. Học cùng một lớp, thành tích có thể thua nhưng khí thể thì không thể.

Bùi Lĩnh đứng ở hàng ghế sau, căn bản không để những động tác nhỏ này vào mắt.

Bầu không khí hết sức căng thẳng tràn ngập khói thuốc.

Bùi Lĩnh nở nụ cười, "Có câu hỏi, tôi muốn thảo luận với cậu, được không? Bạn học Lý Hữu Thanh."

Lý Hữu Thanh vốn căng thẳng: ??

Cái gì?

Đôi mắt nghiêm túc của Lý Hữu Thanh đằng sau cặp kính, đột nhiên mê muội.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã lập lời thề son sắt nhất định phải học cho giỏi

Tiết thứ nhất.

Tần Trì Dã: ...Bực bội

Tiết thứ hai.

Tần Trì Dã: Mặt đen

Sách trời hay gì, xem không hiểu!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro