Chương 94

Sắc mặt Bùi Hồng Hào phức tạp, Bùi Lĩnh mỉm cười đáp lại.

Hai cha con đánh đi đánh lại trong không khí, cuối cùng vẫn là Bùi Hồng Hào bại trận trước, không đề cập tới vấn đề khác nữa, nói: "Cha và mẹ con đến cổ vũ cho con."

"Papa ơi còn có con nữa!" Tiểu Bồi Tiền nhảy nhảy rồi giơ tay lên đánh dấu cảm giác tồn tại của mình.

Bùi Lĩnh tự nhiên lùi một bước: "Vậy con cảm ơn mọi người nhiều." Rồi bóp bóp khuôn mặt của em trai nhỏ: "Sao tới mà không nói cho con biết vậy?"

"Cha con sợ con không cho chúng ta tới." Lý Văn Lệ giành trước bán đứng ông chồng nhà mình.

Bùi Hồng Hào: . . . Chỉ có thể cười ha ha ha.

"Đại hội thể dục thể thao toàn trường mà chỉ có phụ huynh lớp chúng con tới." Bùi Lĩnh tò mò: "Trường học không có ngăn cản sao ạ?" Nhất là hai cái trống to đùng này.

Bùi Hồng Hào tự hào nói: "Hàng năm papa quyên tiền cho trường học các con, cái danh chủ tịch hội phụ huynh cũng không phải để trưng, một ít đặc quyền nho nhỏ vẫn phải có. Đương nhiên trường học cũng không có nội quy cấm không cho phép phụ huynh đến, chỉ là phụ huynh lớp khác không tới, chuyện không liên quan gì đến cha hết."

Dù sao chính là lách luật. Trường học không nói không cho phép phụ huynh xuất hiện cổ vũ trong đại hội thể dục thể thao, vậy là có thể tới rồi, lại thêm Bùi Hồng Hào có thân phận là người lương thiện ra tay rất hào phóng, đến không phải chỉ là một bữa sáng thôi sao.

"..." Bùi Lĩnh bật ngón tay cái cho cha ruột của mình.

Vốn dĩ đã sắp xếp kế hoạch xong xuôi, lúc không có hạng mục gì có thể cùng nói với Tần Trì Dã về đề tài gì đó, bây giờ có phụ huynh đến, đương nhiên —— Bùi Lĩnh vẫn sẽ dựa theo kế hoạch mà tiến hành.

Bùi Lĩnh tìm được vị trí Tần Trì Dã đang ngồi.

"Cậu không đi cùng cha mẹ à?" Tần Trì Dã hỏi.

Bùi Lĩnh nói một cách rất tự nhiên: "Mấy vị phụ huynh bọn họ ngồi cùng một chỗ sẽ có chủ đề chung để nói, hay là cậu muốn tôi đi qua đó?"

"Không có." Tần Trì Dã nói rất nhanh, có thể cảm thấy giọng điệu quá gấp gáp, lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng rồi nói: "Để cậu kiểm tra từ đơn."

Bùi Lĩnh cười: "Được, vậy tôi cũng đang chiếm tiện nghi của cậu rồi."

Giống như Bùi Lĩnh nói, phụ huynh đợi chung một chỗ cũng với con cái trước mặt các bạn học trong lớp, con cái sẽ không được tự nhiên, phụ huynh nói xong lời quan tâm thì cũng không còn đề tài để nói, còn không bằng cũng mấy vị nhà khác tập hợp lại chung một nhóm.

Khu vực chỗ ngồi lớp hai, Triệu Ngọc lấy hai hàng ghế đầu tiên cho các vị phụ huynh, thuận tiện cho bọn họ làm công tác hậu cần, hò hét cổ vũ gì đó.

Không lâu sau đó, biểu ngữ của lớp hai được kéo lên.

"Chỗ tôi vẫn còn có biểu ngữ với lụa màu." Mẹ Tôn Chiêu mang theo một cái túi lớn, lấy đạo cụ đã chuẩn bị xong từ bên trong ra: "Cái này lớn, chúng ta dán ở phía tường đằng sau ha?"

Mẹ Từ Liễu nói: "Được đó, để tôi phụ với chị."

"Biểu ngữ treo trên lan can phía trước ấy? Bọn nhỏ chạy qua hay đi ngang qua cũng đều có thể nhìn thấy. "

"Tôi cảm thấy cũng ổn, cứ làm như vậy đi."

Các vị phụ huynh rất chi là bận rộn. Đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc thấy cảnh tượng như vậy. Vốn dĩ quỹ lớp không đủ, cô còn muốn tự móc tiền túi ra để mua ít nước hay gì đó, kết quả cái gì cũng chẳng cần chuẩn bị, các phụ huynh đã lo lắng chu toàn cả rồi, ngay cả bác sĩ cũng có luôn.

Còn là tình nguyện không lấy tiền nữa.

"Cô Triệu uống nước không?" Mẹ Lâm Khả cầm nước đưa cho cô Triệu. Triệu Ngọc từ chối nói không cần, để lại cho học sinh, mẹ Lâm Khả cười nói: "Nước còn nhiều lắm, vậy cô ăn ít trái cây không?"

Triệu Ngọc cũng từ chối.

Mẹ Lâm Khả liền hỏi: "Cô Triệu à, cô nói xem có biện pháp nào để nâng cao thành tích của đứa nhỏ nhà tôi không? Tôi rất lo cho thành tích của nó, cũng đã mời gia sư, gia sư tại nhà nói là Khả Khả vô cùng kiên trì chịu khó, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp nào, đến cùng biện pháp nào mới là một cách tốt để học đây."

"Cô Triệu có biện pháp nào không? Cô đã dạy học nhiều năm như vậy, nhất định kinh nghiệm rất phong phú."

Triệu Ngọc nhìn mẹ Lâm Khả vội càng cũng nói hai câu: "Quả thật Lâm Khả vô cùng chăm chỉ, lên lớp cũng rất nghiêm túc, ít khi nói chuyện trong lớp học. Nhưng thành tích học tập đúng là có vấn đề, phải giải quyết thế nào, thời gian quá gấp, để tôi coi lại xem, nghiên cứu nhiều thêm chút."

"Thật ra tôi cũng biết, mấy giáo viên khác cũng nói như vậy, từ cấp Hai đến hiện tại." Mẹ Lâm Khả thở dài lo âu.

Triệu Ngọc chuyển hướng chủ đề nói chuyện, nói vẫn nên xem biểu diễn thôi rồi tìm cơ hội rời đi.

Tám giờ, đại hội thể dục thể thao bắt đầu.

Lớp mười biểu diễn ở trên sân vận động, sau đó là đại diện của từng lớp.

Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã ngồi ở hàng thứ tư, Tiểu Bồi Tiền ngồi ở giữa, nhóc còn đung đưa chân, dùng cánh tay với cơ thể dính vào anh trai, dính vào xong thì lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó tay còn lại cầm lá cờ nhỏ phất phất.

Bùi Hồng Hào ngồi ở hàng đầu tiên nhìn lên, cũng khua lá cờ nhỏ trên tay. Lý Văn Lệ ở bên cạnh nhìn, không biết nói gì cho phải. Bùi Lĩnh vừa mới đi lên, lão Bùi liền vội vàng vỗ vỗ bả vai Bồi Tiền: "Giao cho con một nhiệm vụ gian khổ này, có muốn làm không con trai?"

"Làm rì ạ?" Tiểu Bồi Tiền rất thông minh, sẽ không lập tức đồng ý ngay mà phải nghe trước là nhiệm vụ gì mới được. Một bên kiễng chân, ánh mắt nhìn quanh tìm anh trai, ý nói papa nói nhanh lên nha.

Bùi Hồng Hào: "Con đi vào ngồi giữa anh trai và cái thằng anh to con kia được không?"

Đôi mắt Tiểu Bồi Tiền tròn xoe, nhóc rất thích nhiệm vụ này nha! Lắc lắc cái đầu nhỏ: "Có thể nha papi ơi ~" giọng điệu cũng cao hơn.

Thế là Bùi Lĩnh vừa ngồi xuống, Tần Trì Dã vừa mở miệng nói được ba từ đơn đã thấy em trai Bùi Lĩnh, thằng nhóc mập kia đeo cặp sách, bàn chân nho nhỏ nện từng bước đến đây.

"Cưa cưa ~ Tiền Tiền có thể ngồi ở chỗ này không? Papi với mami bận hết rồi, không trông được Tiền Tiền." Tiểu Bồi Tiền chu chu môi lộ ra bộ dạng tủi thân chờ mong.

Bùi Lĩnh cầm cặp sách ở vị trí bên cạnh ra, Tiểu Bồi Tiền lại nũng nịu: "Cưa cưa ~ Tiền Tiền muốn ngồi ở giữa cơ, có được hong ợ ~"

"Cha nói với em à?" Bùi Lĩnh nhìn Tiểu Bồi Tiền không dám nói lời nào, sờ sờ đầu nhóc con, tự mình ngồi dịch sang bên cạnh nhường ra một chỗ, nói: "Không nói dối, rất tốt. Vậy ngồi đi."

Tần Trì Dã nghiến răng, nếu đây không phải là em trai của Bùi Lĩnh, hắn đã xách lên ném ra ngoài rồi.

Về sau đọc từ đơn cũng rất khó chịu.

Thắng nhóc mập này còn cố ý cọ cọ vào Bùi Lĩnh.

Nửa tiếng sau, nghi thức khai mạc kết thúc, đại diện lớp Hai trở về. Mấy phụ huynh của Từ Liễu Tôn Chiêu thì khỏi phải nói, trước hết tặng cho một tràng khen ngợi, tiếp lại bị dúi một đống hoa quả vào trong ngực, mặt đỏ tới mang tai tranh thủ thời gian trốn ra đằng sau.

"Trời ơi, vừa nãy ngại quá đi."

"Cũng đâu phải khen bà đẹp mắt với đôi chân dài một mét bảy đâu ha ha ha"

"Cũng ngại mà."

Phụ huynh Hoàng Đồng Huyên không đến, ôm hoa quả lên bậc thang, bỗng nhiên nhìn đến một chỗ lập tức sợ ngây người, cũng không trò chuyện với Từ Liễu nữa, hai ba bước vọt tới vị trí ngồi của đồng bọn. Ba người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, đều nín hết tiếng cười lại, không giấu được sự vui vẻ kia.

"Mau mở điện thoại đi, vào trong nhóm mà coi." Đồng bọn nhắc nhở.

Hoàng Đồng Huyên vừa mới cầm điện thoại, ấn mở lên xem, thiếu chút nữa là hét ra tiếng rồi.

Có hai tấm ảnh chụp trộm, đều là bóng lưng, không dám chụp đằng trước.

"Một nhà ba người gì đây aaa." Hoàng Đồng Huyên sờ ảnh chụp nhếch miệng lên, lại nhìn nghiêng xuống chỗ hai lớn một nhỏ, cực kỳ thỏa mãn.

Một người khác nói: "Nãy cậu không nhìn thấy thôi, em trai Bùi rất đáng yêu, nói chuyện cứ chu chu cái mỏ ra làm nũng cơ. Trùm trường còn nghịch tóc thằng bé nữa, Bùi thần còn nhìn trùm trường một cái đầy ẩn ý, trùm trường lập tức thu tay lại luôn."

Hoàng Đồng Huyên: Trời ạ, bỏ lỡ khoảnh khắc đó rồi!

Mà tình hình thật sự là, Tần Trì Dã không nhịn được nhóc mập mạp bên người cứ dính lấy Bùi Lĩnh cho nên lấy bàn tay chụp đầu thằng nhỏ, cũng làm rớt luôn cái mũ rồi. Tiểu Bồi Tiền ôm đầu cáo trạng với anh trai, sau đó Bùi Lĩnh ngồi ăn dưa cũng sẽ ngẫu nhiên nhìn một cái, ý nói đánh hai cái thôi, chú ý chừng mực chút đi.

Trùm trường nhận thấy nên cũng rất có chừng mực, chẳng qua là xoa bóp cánh tay Bồi Tiền, còn xoa luôn cả tóc của nhóc. Tiểu Bồi Tiền cũng rất có chừng mực, chỉ là dùng đầu đập xuống ngực của trùm trường, sau đó không cho cái anh trai này bắt nạt người này ăn đồ ăn vặt của nhóc, cực kỳ hài hòa.

"Đã như vậy rồi, mấy cậu nên tin tớ đi chứ?" Hoàng Đồng Huyên nói: "Cái vợ trong trò chơi gì đó nhất định là giả hoặc là vì nguyên nhân khác, dù sao cũng không thể nào là bạn gái của trùm trường được, trực giác tớ nói thế."

Đồng bọn khác cũng sờ cằm: "Cậu nói đúng, không phải Văn Văn nói à, cậu ấy nghe thấy Trương Gia Kỳ nói trùm trường leo lên giường Bùi thần ——"

"Không phải chuyện này giải thích rồi à. Gặm đường cũng phải cẩn thận, về sau Văn Văn còn nói là trùm trường vì muốn học tập nên mới leo lên giường Bùi thần học chung một chỗ đó thôi."

"Đó cũng là lên giường rồi."

"Mấy cậu nói như thế, cứ như trùm trường vì học tập mà bán, khụ khụ, cái này tớ không thể nói ra được."

"Dù sao cũng sắp cuối tuần, chờ đến thứ Sáu tớ về nhà lên máy chơi, tìm Trương Gia Kỳ chơi thì sẽ biết." Cuối cùng Hoàng Đồng Huyên nói.

Có mấy hạng mục thể thao là tổ chức cùng một lúc, ví như mấy môn chạy bộ, nhảy cao, ném tạ, nhảy xa. Trên đường chạy đã bắt đầu thi đấu chạy bộ, ở giữa sân vận động, một đầu là nơi thi đấu nhảy cao, một bên khác là nơi thi đấu ném tạ, nhảy xa thì ở một nơi có hố cát khá hẻo lánh.

Trương Gia Kỳ: . . .

Tất cả mọi người đều vô cùng náo nhiệt, cũng chỉ có mình cậu ta ở nơi hẻo lánh.

"Mẹ đi qua cùng con, cổ vũ cho con." Mẹ Trương nói.

Tinh thần Trương Gia Kỳ lập tức phấn chấn lên, nhã nhặn từ chối nói: "Mẹ à, con có thể, con không hề có tí cảm giác cô đơn nào, mẹ vẫn nên ở lại chăm sóc cho những người khác đi." Nói xong lập tức nhảy lên thật nhanh rồi chạy biến.

Buổi sáng đấu vòng loại, buổi chiều là trận chung kết. Toàn trường có khối mười, khối mười một tham gia đại hội thể dục thể thao, khối mười hai không tham gia, đến phiên khối mười một đã tầm mười giờ.

Trương Gia Kỳ đi thi nhảy xa về, cằn nhằn lạnh lùng nói: "Trận chung kết buổi chiều gặp."

"Con trai mẹ thật giỏi." Mẹ Trương khen ngợi.

Da mặt Trương Gia Kỳ dày, vẻ mặt đấy là chuyện đương nhiên, sau đó lại bị gọi: "Trương Gia Kỳ, nhanh lên, thi đấu tiếp sức chuẩn bị."

"Đến đây đến đây."

"Lâm Khả đâu rồi?"

Thời gian lớp hai thi đấu tiếp sức và nhảy cao của Bùi Lĩnh bị trùng nhau. Khi lựa chọn đi cổ cũ cho ai, đại bộ phận học sinh của lớp hai đều chọn đi đến đường chạy, thi đấu tiếp sức là cả tập thể lớp thi, mà nhất định Tần Trì Dã sẽ lựa chọn cổ vũ cho Bùi Lĩnh.

Hắn còn ngại ngồi xem ở khán đài cách đấu trường quá xa, muốn đi vào cổ vũ đây.

Tần Trì Dã vừa đứng lên, chân đã bị ôm lấy.

Tiểu Bồi Tiền giơ lên khuôn mặt tội nghiệp, hỏi: "Đại cưa cưa ơi ~ Có thể dẫn Tiền Tiền đi cùng không ạ?"

Lại là bộ dạng này. Ông đây sẽ không chịu thua trước bộ dáng này đây. Trong lòng Tần Trì Dã tàn nhẫn vô tình từ chối. Trong nháy mắt hốc mắt Tiểu Bồi Tiền đã đỏ lên: "Do Tiền Tiền quá thấp, nhìn không thấy cưa cưa, Tiền Tiền cũng muốn cổ vũ cưa cưa mà."

"Nhóc mập, buông tay." Tần Trì Dã lạnh lùng nói.

Tiểu Bồi Tiền tủi thân cũng không phản bác lại 'nhóc mập mạp', chỉ là ở trong lòng nói Tiền Tiền không có mập, cưa cưa nói thân thể Tiền Tiền đồng đều đồng đều gì nhỉ?

Tiểu Bồi Tiền quên mất.

"Đại cưa cưa ~ " Tiểu Bồi Tiên khóc thút thít.

Tần Trì Dã: Sao em trai của Bùi Lĩnh lại phiền như thế chứ.

Sau đó các bạn học ngồi ở khu vực khối mười một đều thấy, trùm trường trường Anh Hoa bọn họ nổi tiếng mang tiếng xấu, vậy mà lại ôm một đứa bé đi đến đấu trường nhảy cao.

"Ủa, tại sao lại có trẻ em ở đây?"

"Con nhà ai vậy? Không đúng, kia không phải là trùm trường Tần Trì Dã sao?"

"Em trai anh Tần hả? Chưa bao giờ nghe nói."

"Còn ôm nữa? !"

"Hình như là em trai Bùi Lĩnh."

"Không phải, em trai của Bùi Lĩnh, vậy tại sao anh Tần lại ôm chứ?"

"Anh Tần còn ôm trẻ con à? Thật là con mẹ nó mở mang tầm mắt. "

"Đây rốt cuộc có phải đại hội thể dục thể thao của trường không vậy, tại sao tui lại cảm thấy không giống lắm."

Khu vực thi đấu nhảy cao của khối mười một đang diễn ra được một nửa.

Bùi Lĩnh mặc đồ thể thao, phía sau là số thứ tự. Đang lúc hoạt động làm nóng người, cậu ngẩng đầu lên liền thấy ở phía xa xa Tần Trì Dã một tay ôm Tiểu Bồi Tiền đang tới, biểu hiện trên mặt một lớn một nhỏ có thể gói gọn trong câu 'ghét bỏ lẫn nhau' nhưng lại 'miễn cưỡng chịu đựng'.

Tổng kết lại bằng hai chữ.

Cố chịu!

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã: Ghét bỏ nhóc béo nhưng mà mà nhóc béo đi không nhanh chậm trễ hắn nhìn Bùi Lĩnh!

Tiểu Bồi Tiền ngồi không thoải mái nhưng không dám di chuyển, sợ bị vứt xuống giữa đường hu hu hu ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro