22
Nghe Úc Ninh nói mang thai, Tạ Trản ngẩn người, đôi mắt đồ ngốc mở to, trong mắt lóe lên hy vọng, vừa trong trẻo vừa thuần khiết.
Hắn không khỏi cười khổ rồi thở dài ôm cổ Úc Ninh, cúi đầu hôn y, bờ môi cọ xát, hôn đến lúc y thở hồng hộc mới hỏi: "Có ai lại muốn khổ thế này không chứ?"
"Đâu phải khổ," gương mặt Úc Ninh ửng hồng, đôi mắt ngập nước mờ mịt, nắm tay Tạ Trản sờ bụng mình, "Ngươi sờ thử đi."
Y làm nũng, giọng điệu đầy háo hức, "Phải không?"
Tạ Trản nắm tay y, có lẽ vì bị cảm xúc của Úc Ninh lây nhiễm nên trong lòng rung động, cũng không rõ là chờ mong hay gì khác, chợt trầm giọng nói: "Không có."
Úc Ninh ngẩn ngơ nhìn Tạ Trản, "...... Không có?"
Tạ Trản khẳng định lại: "Không có."
Úc Ninh buông tay Tạ Trản ra rồi lẩm bẩm: "Sao lại không có...... rõ ràng là có mà, nha hoàn tỷ tỷ mang thai cũng giống vậy mà."
"Rõ ràng là có mà," đồ ngốc tự nói với mình.
Trong lòng y buồn bã, ỉu xìu như quả cà héo không nói lời nào, cũng chẳng thèm để ý Tạ Trản nữa. Tạ Trản lần đầu bị lạnh nhạt nên vừa tức vừa buồn cười, còn hơi khó chịu, chẳng lẽ tình cảm của hắn không quan trọng bằng yêu thai chưa biết ở đâu kia sao?
Đêm đó hai người ở lại phòng trọ trong dịch trạm.
Úc Ninh bé nhỏ cuộn mình trong chăn, Tạ Trản ôm hôn y đều không phản ứng, nếu là bình thường thì đã sớm nũng nịu quấn lấy hắn rồi.
Tạ Trản nói: "Ninh Ninh giận ta à?"
"Không giận," Úc Ninh quay lưng về phía hắn, một tay xoa bụng mình, giọng nói rầu rĩ.
"Vậy sao không để ý tới ta?" Tạ Trản nhéo nhéo bàn tay y đặt trên bụng, Úc Ninh gạt tay hắn ra rồi lẩm bẩm như chú thỏ con: "Rõ ràng ta đã mang thai tiểu yêu quái mà ngươi cứ nói không có!"
Tạ Trản dở khóc dở cười, "...... Không có thật mà."
Úc Ninh lập tức bật dậy trừng Tạ Trản, tức giận nói: "Rõ ràng là có mà," còn nắm tay Tạ Trản áp vào cái bụng trắng nõn của mình, "Tiểu yêu quái ở đây này!"
Tạ Trản yên lặng nhìn y, Úc Ninh cụp mắt, hàng mi dài rậm dưới ánh nến vàng vọt khiến gương mặt có vẻ điềm tĩnh mềm mại, "Ở đây có tiểu yêu quái của Tạ Trản, sau này sẽ đẹp và dịu dàng như Tạ Trản vậy."
"Ngươi sờ đi...... rõ ràng là có mà ngươi cứ bảo không có," Úc Ninh tủi thân nói.
Da thịt dưới lòng bàn tay mịn màng trơn láng, Tạ Trản nhìn Úc Ninh không khỏi rung động, vô thức áp lòng bàn tay vào bụng phẳng của y, cứ như trong bụng y thật sự có con của hắn vậy.
Tạ Trản đột nhiên bừng tỉnh, oán hận xoa nhẹ lên bụng y rồi chồm tới cắn môi đồ ngốc: "Ninh Ninh chỉ nghĩ đến tiểu yêu quái kia thôi sao?"
Úc Ninh thở dài, ấp úng nói: "Ngươi sờ nhẹ thôi, đừng dọa nó."
Y càng như vậy thì trong lòng Tạ Trản càng dâng lên cảm xúc khó tả, hắn tức giận bóp núm vú non nớt của Úc Ninh rồi hậm hực hỏi: "Có thai thật sao?"
Úc Ninh kêu đau một tiếng, đôi mắt như nước long lanh nhìn hắn, Tạ Trản ấn núm vú đỏ tấy rồi nói: "Có yêu thai Ninh Ninh sẽ không đẹp nữa đâu, toàn bộ sức lực đều bị tiểu quái vật kia hút cạn."
Giọng hắn trầm thấp chứa đựng tà khí, "Yêu thai rất tham lam, hai vú nhỏ này sẽ sưng lên, ngày ngày căng sữa, chờ tiểu quái vật sinh ra để nuôi nó."
Úc Ninh bị mê hoặc, ngẩn ngơ nhìn Tạ Trản như thật sự thấy được cảnh đó, mặt mũi đỏ bừng, mắt cũng đỏ lên, "Tạ, Tạ Trản."
Y lắp bắp gọi nhưng Tạ Trản vẫn dửng dưng nói tiếp: "Đến lúc đó Ninh Ninh mềm mại đáng yêu của chúng ta sẽ biến thành nhóc lẳng lơ ôm bụng bầu, toàn thân nồng nặc mùi sữa." Ngón tay lạnh buốt nhô rõ khớp xương của Tạ Trản kẹp lấy núm vú nóng bỏng đỏ thắm, thanh tú động lòng người như mã não, "Chậc, mới nói một hồi vú Ninh Ninh đã to ra, bắt đầu căng sữa rồi sao?"
Úc Ninh bị những lời hắn nói kích thích, đầu vú như thật sự trướng lên, rên khẽ một tiếng rồi ưỡn ngực, níu chặt tay áo Tạ Trản, run giọng nói: "Tạ Trản, ngươi bú đi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro