28
Ngay khi Tạ Trản trông thấy Úc Ninh suýt chết trong tay Hạc Đình, hơi thở hắn ngừng lại, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Hạc Đình nhìn Tạ Trản rồi cụp mắt nhìn Úc Ninh dưới đất. Trên cổ đồ ngốc hằn dấu tay đỏ ửng, khuôn mặt tái nhợt, y nhìn chằm chằm Tạ Trản, trong mắt tựa như không chứa được ai khác.
Lý trí của Hạc Đình chợt trở về, sự hung ác điên cuồng trong mắt cũng tan đi, hắn bực bội nhíu mày, không để ý Tạ Trản mà chỉ gọi một tiếng, "Đồ ngốc.........."
Úc Ninh nghe thấy giọng hắn thì rùng mình nhưng không dám nhìn hắn.
Trong lòng Hạc Đình vừa khó chịu vừa ảo não, có cần sợ đến mức đó không, nếu Tạ Trản lột ra lớp da hình người dạng chó kia để lộ yêu tướng cũng chưa chắc đã tốt hơn hắn đâu.
Hạc Đình nói: "Lẽ ra ngươi không nên ném ta."
Hắn lại nhìn Tạ Trản cười lạnh, "Không động vào y? Nếu không có ta thì đồ ngốc này đã sớm bị quỷ trên trấn ăn sạch rồi, hồn cũng không còn."
Tạ Trản lạnh lùng nói: "Người của ta không cần ngươi lo."
Hạc Đình cười nhạo, "Người của ngươi? Tạ Trản, nếu giờ ta muốn đánh với ngươi thì ngươi có chắc sẽ thắng được ta không?"
Hắn hờ hững lắc lắc mũi kiếm, Hạc Đình không phải người thường nên tất nhiên có thể nhìn ra, trên thân Tạ Trản không lộ ra bất cứ điểm gì nhưng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có vẻ tối tăm hơn mọi khi.
Tạ Trản vẫn điềm tĩnh nói: "Ngươi cứ thử xem."
Hắn bảo Úc Ninh: "Ninh Ninh, tới đây."
Úc Ninh sực tỉnh, lồm cồm bò dậy chạy tới chỗ Tạ Trản, vì chạy quá nhanh nên suýt vấp té, Tạ Trản phải túm lấy cánh tay y.
Úc Ninh yên tâm nắm chặt cánh tay Tạ Trản, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà trên người hắn có mùi máu tanh nồng khiến người ta rùng mình. Úc Ninh không tránh đi mà đứng sát bên Tạ Trản, còn tiến lên nửa bước cảnh giác nhìn Hạc Đình.
Hạc Đình thấy ánh mắt y nhìn mình như kẻ thù thì sực nhớ ra gì đó, nở nụ cười lạnh rồi không nói thêm gì nữa mà biến mất tăm.
Úc Ninh gọi khẽ, "Tạ Trản......"
Tạ Trản cúi đầu nhìn Úc Ninh rồi đưa tay xoa cổ y, "Sao lại chạy vào?"
Lông mi Úc Ninh run rẩy, cúi đầu lí nhí như trẻ con phạm lỗi, "Ta, ta lo cho ngươi mà."
Tạ Trản nói: "Ta nói rồi, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng vào."
Úc Ninh tủi thân không lên tiếng, hai mắt cay xè.
Tạ Trản nhìn y, cuối cùng chỉ biết thở dài, "Đồ ngốc, cổ có đau không?"
Úc Ninh mím môi lắc đầu.
Tạ Trản đưa tay xoa đầu Úc Ninh rồi không nói thêm gì nữa.
Sau lưng có tiếng bước chân khẽ khàng, Úc Ninh ngẩng đầu nhìn qua vai Tạ Trản, lộ ra đôi mắt đen láy, trên đường chẳng biết từ lúc nào có thêm hai người, bộ dạng họ cực kỳ chật vật, cả người nhuốm máu nhưng ngoại hình vẫn rất đẹp. Người trẻ tuổi mặc áo bào đạo sĩ dìu người đứng cạnh, người kia vừa giống đạo sĩ lại vừa không giống, lộ ra vẻ tà khí, nửa gương mặt hiện ra chữ bùa đen nhánh giống như dấu ấn.
Úc Ninh luống cuống nhìn người bên cạnh hắn, đối mặt với hai con ngươi đỏ rực dựng thẳng như rắn, vừa lạnh lẽo vừa kỳ quái.
Tạ Trản nhìn hai người họ, Mộ Tiễn Nghiên nói khàn khàn, "Chuyện hôm nay xin đa tạ."
Tạ Trản hờ hững nói: "Sau này tự giải quyết cho tốt đi."
Mộ Tiễn Nghiên yên lặng nhìn Úc Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó chỉ nói: "Đi đây."
Tạ Trản khẽ gật đầu, "Bảo trọng."
Dứt lời hai người chậm chạp đi ra khỏi trấn, Úc Ninh nhìn bóng lưng bọn họ kề sát nhau, không hiểu sao lại bần thần ngẩn ngơ, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro