17. Tìm cách phản kích
Chương 17: Tìm cách phản kích
—————
Thương Lộc Diễn ngủ một giấc trên máy bay, rời khỏi sân bay liền mở điện thoại lên, liền thấy một đống tin nhắn trong nhóm chat.
Ông chủ quán bar nói có một lô rượu ngon mới về, hỏi cậu có muốn đến uống thử không.
Trong nhóm có rất nhiều người đi theo hắn, bề ngoài là mời, nhưng thực ra bọn họ muốn xem hắn có thực sự trở thành omega hay không.
Thương Lộc Diễn vốn định bỏ qua những lời khiêu khích hoặc thăm dò này, nhưng sau đó lại nghĩ, sao bố mày phải trốn?
Cho dù trở thành omega, thì cậu vẫn là Thương Lộc Diễn với nắm đấm cứng rắn đến mức không ai dám khiêu khích hắn.
Mở app đặt xe lên, Thương Lộc Diễn định đặt một chiếc xe đi thẳng đến quán bar, thì đột nhiên bị người phía sau kéo lại.
Còn chưa kịp phản ứng, Giản Bạch Liễm đã cưỡng chế nhét cậu vào hàng ghế sau của một chiếc xe taxi đang dừng bên đường.
"Làm gì thế?"
Thương Lộc Diễn khó chịu ngồi thẳng, ánh mắt vô cùng bất mãn nhìn Giản Bạch Liễm lên xe.
"Về nhà trước đã."
Giản Bạch Liễm không để tâm cảm xúc của cậu, xác nhận số cuối điện thoại với tài xế.
Thương Lộc Diễn bám vào phía sau ghế lái, đè nén cơn tức giận đang dâng lên trong lòng, nói với tài xế: "Về khu chung cư ven sông trên đường XX trước."
Đó là địa chỉ căn hộ mà cậu thuê ở ngoài trường học.
Tài xế ngẩng đầu nhìn bọn họ trong gương chiếu hậu, không nói gì, Giản Bạch Liễm bình tĩnh nói: "Cứ đi theo lộ trình tôi ghi trên app là được."
"Ồ."
Tài xế đáp lại một câu, rồi bắt đầu lái xe đi.
Trên đường, điện thoại của Thương Lộc Diễn ở trong túi quần rung liên tục, bởi vì trước khi lên xe cậu đã trả lời ông chủ quán bar hai từ "Đến ngay."
Nhóm chat có gần 500 người, hơn nửa đều là ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm nên đến hóng hớt, không sợ phiền phức.
Thấy cậu nói sẽ đến, từng người lần lượt hỏi cậu khi nào thì đến.
Thương Lộc Diễn đến thành phố S học hành ba năm, nơi cậu thường xuyên đến nhất chính là quán bar.
Nhân duyên của cậu rất tốt, lại còn đẹo trai, lâu lâu sẽ đưa một người ở quán bar rời đi, xong việc thì đối phương sẽ đi khắp nơi khen cậu hay nói lời hay ý đẹp, khen cậu thích sự sạch sẽ.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là chỉ được ngủ một lần, và sẽ không có lần thứ hai.
Cho dù có không vui cũng là vì đối phương muốn tiếp tục quan hệ mà Thương Lộc Diễn lại quá tàn nhẫn.
Vậy nên, trong nhóm chat này dù là omega hay beta, hoặc thậm chí là alpha, phần lớn đều muốn leo lên giường của cậu.
Nhưng bản thân Thương Lộc Diễn rất kỳ lạ, nhìn thì phong lưu nhưng mắt nhìn cực kỳ kén chọn.
Cậu không thích những người quá ham chơi, cũng không thích những người quá ngây thơ. Cậu thích uống rượu và tán tỉnh những người lớn tuổi hơn mình, nhưng hầu hết những người mà cậu đưa về đều trẻ hơn cậu.
Vậy nên, ai ngủ rồi thì khó lòng quên được, ai chưa được ngủ thì sẵn sàng hiến dâng, có người đố kị đến mức muốn dồn cậu vào chỗ chết.
Trong nhóm chat gần 500 người này, thì ba loại người này được chia theo tỉ lệ 1:1:3.
Thương Lộc Diễn còn chưa trả lời mấy tin nhắn chào mừng trong nhóm, thì chiếc xe đang từ từ giảm tốc.
Vừa ngẩng đầu, cậu đã thấy chiếc ô tô đậu cạnh một căn biệt thự song lập vô cùng xa lạ.
Tấm bảng trên tường ghi "số 27, khu XX".
Đó là một khu biệt thự ở thành phố S, nổi tiếng là nơi tập trung những trí thức cấp cao và những trụ cột tương lai của đất nước.
Thương Lộc Diễn ngơ ngác, bị Giản Bạch Liễm kéo xuống xe, lúc sau liền hỏi anh: "Ý tôi là đưa tôi về nhà tôi trước."
"Thôi."
Cậu lười không thèm chỉ trích cách làm ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân của Giản Bạch Liễm, bám vào cửa xe định ngồi vào trong.
Vừa cúi người xuống, cậu đã bị kéo lên.
Một tay của Giản Bạch Liễm nhấn vào sau gáy cậu, đầu ngón tay ấm nóng chạm vào tuyển thể của cậu qua một lớp ngăn cách, tiếp xúc thân mật.
Thương Lộc Diễn không diễn tả nổi cảm giác đó, giống như một chú mèo hoang bị con người túm lấy gáy cổ, theo bản năng làm chậm lại sự vùng vẫy.
Giản Bạch Liễm dùng vân tay mở khóa, một tiếng "tít" vang lên, cửa liền mở ra, rồi đẩy cậu vào trong.
"Sau này, nơi này chính là nhà của em."
"Căn hộ của em, tôi sẽ giúp em trả, đồ đạc trong đó cũng đã nhờ công ty vận chuyển đưa đến đây."
"Nếu không thích cách trang trí ở đây, thì em cứ bảo tôi, tôi sẽ thuê người đến sửa."
"Anh dựa vào cái gì mà đòi trả căn hộ của tôi?"
Thương Lộc Diễn nhíu mày, cảm xúc trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Giản Bạch Liễm không nói gì, đột nhiên có tiếng chó sủa phát ra từ phía cầu thang.
Thương Lộc Diễn còn chưa nhìn rõ là cái gì. Chỉ cảm thấy hoa mắt, một quả cầu trắng như tuyết lao về phía cậu.
Một chú chó Samoyed cao nửa người nặng khoảng bốn đến năm mươi cân, toàn thân trắng muốt và mềm mại, đôi mắt tròn và sáng.
Thương Lộc Diễn mất cảnh giác, và bị một con chó to lớn vồ lấy, ngã xuống tấm thảm.
Phần gáy của cậu đập xuống sàn, ngay khi dùng tay đỡ để đỡ gáy cổ lên thì liền chạm mặt với chú chó Samoyed có nụ cười tự nhiên. Đôi mắt đen láy của nó phản chiếu lại hình bóng khuôn mặt anh, một chân trước đặt trên vai anh.
Nó nhấc đầu lên, ánh mắt mang chút gì đó kiêu ngạo, như đang đánh giá kẻ xâm nhập bất ngờ vào lãnh thổ của mình. Thương Lộc Diễn cảm thấy bị xúc phạm, tức giận muốn đẩy nó ra.
Không ngờ rằng sau khi bị đẩy, Samoyed không những không rời đi mà còn cố dùng đầu cọ vào anh, hệt như một chú chó bá đạo không chịu nhường ai, quyết tâm khiến anh phải "thua" mà khóc vậy.
"Tránh ra..."
Thương Lộc Diễn vừa nói một câu, cả miệng dính đầy lông chó.
Chú chó Samoyed giẫm loạn ba chân còn lại lên người anh, giẫm lên xương sườn và ngực cậu làm cậu đau điếng.
Thấy sắc mặt Thương Lộc Diễn trắng bệch, Giản Bạch Liễm lập tức cúi xuống giữ lấy chân trước của chú Samoyed đang được đằng chân lân đằng đầu, lạnh lùng cúi mặt xuống, hạ giọng trách mắng: “Ngũ Dương, đừng có ức hiếp Chuyết Chuyết.”
Chú Samoyed vừa nãy còn hùng hổ lập tức xị mặt, ngoan ngoãn bước xuống khỏi người Thương Lộc Diễn.
Sau đó, nó ngoan ngoãn đi tới bên chân Giản Bạch Liễm, cọ cọ vào ống quần của anh như thể đang lấy lòng.
Thương Lộc Diễn ngẩn ra khi nghe tiếng gọi thân mật và tự nhiên “Chuyết Chuyết.”
Mãi đến khi Giản Bạch Liễm quỳ nửa gối xuống xoa xoa sau đầu cậu, cậu mới tỉnh lại, nhăn mày né ra.
"Tôi không có ý định sống cùng anh."
Giản Bạch Liễm đặt một tay lên đầu gối, giọng điệu không quá mạnh mẽ, nhưng lời nói lại khiến Thương Lộc Diễn không thể phản bác: “Không ở chung với tôi, đến lúc kỳ phát tình của cậu sẽ làm sao?”
“Đã học qua bài sinh lý của omega chưa?”
Thương Lộc Diễn liếc anh như nhìn kẻ ngốc: “Trước đây tôi là beta.”
Giản Bạch Liễm hạ mắt xuống, đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước phản chiếu vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nói với cậu như giảng bài: “Thông thường, omega sẽ có kỳ phát tình mỗi tháng một lần, kéo dài từ ba đến năm ngày.”
“Tình trạng của cậu đặc biệt hơn, tuyến thể phát triển không tốt, pheromone có tính công kích cao, giống như một chú chó Teddy hình người vậy.”
“Nếu không có pheromone của alpha để bảo vệ, cậu muốn bị đưa vào viện cách ly, hay muốn gây hỗn loạn xã hội?”
Thương Lộc Diễn bị câu so sánh thẳng thừng “chó Teddy hình người” chọc tức, nổi nóng đáp lại: “Nếu anh thấy phiền thì đi làm thủ tục ly hôn, không ai cần anh lo chuyện bao đồng.”
“Tôi không thấy phiền.”
Có vẻ như cảm nhận được sự khác biệt trong suy nghĩ, Giản Bạch Liễm giơ tay véo má cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Thương Lộc Diễn khó chịu nhất là kiểu giọng điệu dạy đời như bố dạy con, lạnh nhạt đáp: “Không cần anh lo.”
Cậu đẩy tay Giản Bạch Liễm ra, đứng dậy, rồi im lặng đóng sầm cửa rời đi.
Ông chủ quán bar cầm điện thoại đứng bên quầy, chờ gần nửa tiếng mà vẫn không thấy Thương Lộc Diễn trả lời.
Đang lúc thất vọng, bỗng nghe tiếng phục vụ đứng ở cửa lớn giơ giọng gọi: “Anh Diễn!”
Thương Lộc Diễn bước từ cổng chính sáng đèn vào, dáng người cao lớn, đường nét sắc sảo đậm chất lai tây, tinh tế và nổi bật.
Dù là omega, nét yếu đuối đặc trưng của họ lại không hề xuất hiện trên người cậu; ngược lại, cậu vẫn nhìn mọi người đang liếc nhìn mình với ánh mắt lạnh nhạt, cao cao tại thượng.
Giống như một con sư tử tuần tra lãnh địa của mình, đẹp đến mức khiến người ta phải e dè.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng huýt sáo dài, vô tình đầy ngụ ý của người pha chế.
Tiếng huýt sáo mập mờ đó khiến khu vực quầy bar nối với sàn nhảy đều reo hò theo, không khí ngưng đọng lập tức trở nên sôi động trở lại.
Thương Lộc Diễn không có biểu cảm gì, bước tới quầy, chào ông chủ rồi nhận lấy ly rượu từ tay người pha chế.
"Không sao chứ?"
Ông chủ quán bar giả vờ quan tâm hỏi vài câu, tiện thể nhìn xuống chiếc vòng trên cổ tay phải của cậu
Hôm nay, Thương Lộc Diễn mặc một chiếc áo khoác to, tay áo dài che hết cả cổ tay, khiến người khác không biết được liệu cậu có đeo vòng tay giới tính hay không.
"Vẫn ổn."
Thương Lộc Diễn giả vờ không nhận ra ánh mắt dò xét của anh ta, "Lần trước, gây phiền phức cho anh rồi, thành thật xin lỗi, lần này tôi mời."
"Khách sáo quá, không sao cả."
Ông chủ quán bar nhìn tay phải của cậu vài lần, không nhìn ra được gì, liền thất vọng mà rời đi.
Sau khi ông chủ rời đi, bartender liền làm tiếp công việc điều chế rượu, nhỏ giọng mà nhắc nhở cậu, "Anh Diễn, anh ngẩng đầu lên, nhìn về hướng 10 giờ."
Thương Lộ Nhan làm theo lời cậu ta, nhướng mi lên, nhìn thấy phía bên kia cầu thang vốn là nơi đặt bàn ghế, còn có một đấu trường nhỏ tạm thời được bày ra ở phía bên kia cầu thang.
"Tối nay bọn họ muốn dụ cậu đến để đánh nhau", lão Tiêu nói: "Lát nữa tôi sẽ phối hợp với cậu diễn một vở kịch, cậu giả vờ không khỏe rồi đi về trước."
Thương Lộc Diễn tùy ý dùng lưỡi liếm giọt rượu trên khóe môi, "Sao tôi phải chạy?"
Lão Tiêu là một alpha, nhất thời mặt đỏ bừng. Phải mất một lúc hắn mới lấy lại tinh thần, cúi đầu gỡ những lát chanh dính trên mép cốc.
"Anh Diễn, đừng phô trương nữa, lát nữa những người chiến đấu với anh đều sẽ là alpha cả đấy."
"Anh biết vì sao kho AO ở bên nhau thì O chỉ có thể nằm dưới không? Bởi vì dưới sự áp chế của pheromone, O không bao giờ đánh thắng được A."
Thương Lộc Diễn vô thức đưa tay lên sờ miếng dán ngăn cách trên gáy cổ, "Dùng miếng dán ngăn cách rồi cũng không được à?"
"Miếng dán ngăn cách bình thường đương nhiên là..."
Lão Tiêu nói được một nửa thì dừng lại, sau đó lại tròn mắt mà nhìn vào gáy cổ của cậu, "Anh Diễn, miếng dán ngăn cách này của anh ở đâu ra vậy?"
"Sao thế?" Thương Lộc Diễn lấy làm lạ.
"Miếng dán ngăn cách được làm từ pheromone của alpha cấp S, alpha bình thường không đè được anh, đồ tốt đấy."
Thương Lộc Diễn nhớ tới lý thuyết bảo vệ pheromone mà Giản Bạch Liễm đã đề cập cách đây không lâu.
Cậu đã ở bên ngoài lâu đến vậy mà vẫn chưa biến thành gấu Teddy hình người, là do miếng dán ngăn cách này sao?
Cảm nhận thấy tuyến thể dường như lại bắt đầu nóng lên, Thương Lộc Diễn ra hiệu với lão Tiêu rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh không có ai, Thương Lộc Diễn đi vào trong khóa cửa, rồi lấy lọ thuốc an thần mùi bạc hà mới trong túi ra.
Sau khi xé bao bì, cậu tháo một nửa miếng dán ngăn cách phía sau cổ, rồi xịt ba bốn lần vào tuyến thể đang nóng rực.
Đợi khi nhiệt độ hạ xuống, cậu mới dán lại miếng dán ngăn cách rồi đi ra ngoài.
Bên cạnh quầy bar lại có một vị khách mới đến, bóng lưng rộng rắn chắc, nhìn qua có vẻ quen quen.
Thương Lộc Diễn vừa đến gần, người đó đã quay người lại.
Mái tóc ngắn, ngũ quan cứng rắn, chuẩn gương mặt của một alpha dữ tợn.
"Thật trùng hợp, Thương Lộc Diễn."
【Tác giả: Miếng dán ngăn cách pheromone alpha là miếng dán được làm từ pheromone của alpha. Ví dụ, nếu giáo sư thuộc cấp S, thì khi Thương Thương dán miếng dán ngăn cách cấp S này, các pheromone của alpha có cấp thấp hơn S sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy, với điều kiện là miếng dán không bị tháo ra.】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro