Chương 28
Dụ Thư cảm thấy càng mất mặt.
Cậu bé rất vất vả học khiêu vũ, vừa rồi thấy mọi người cổ vũ như vậy, cậu bé mới làm một cú ngã thật "ngầu", kết quả mọi người lại cho rằng cậu bé bị ngã.
Như vậy coi như xong, còn không bằng là bị ngã nữa.
Lâm Duyệt giải thích xong, tất cả mọi người đều hiểu ra, nhưng Dụ Thư lại càng thu mình hơn.
Cậu bé không nói gì, tự mình tìm một chậu hoa, dựa vào chậu hoa ngồi xổm xuống, thật sự rất mất mặt.
Cục bột nhỏ vốn dĩ đã mặc rất nhiều quần áo, ngồi xổm xuống như vậy, trông như một quả cầu nhỏ. Ông Lục và bà Lục cũng nhận ra mình đã hiểu lầm màn biểu diễn của cháu trai là bị ngã, trong lúc nhất thời muốn cười lại không dám cười, dỗ dành cũng không biết làm sao.
Lục Hành Châu lúc ban đầu lo lắng qua đi, nhận ra đây là nhóc con đang "biểu diễn kỹ năng", trong lúc nhất thời không thể nhịn cười được.
Dụ Thư vẫn ngồi xổm bên chậu hoa giả làm nấm, chậu hoa chiêu tài ở bên cạnh cậu bé trông đặc biệt cao. Thời gian sao mà trôi qua chậm như vậy, cậu bé có chút muốn về nhà.
Ở nhà còn có thể trốn vào phòng, ở chỗ ông bà chỉ có thể trốn bên chậu hoa.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé, Dụ Thư không nhúc nhích, giọng nói buồn bã: "Con không bị ngã."
"Nhảy rất khá." Một giọng nói quen thuộc, mang theo sự khẳng định vang lên, tai Dụ Thư lập tức dựng lên, cậu bé rất dễ dỗ dành, quay đầu lại nhìn Lục Hành Châu, đôi mắt to ươn ướt: "Thật... thật vậy sao ạ?"
Hỏi xong cậu bé lại biết câu trả lời, chắc chắn là giả rồi.
Lục Hành Châu nhìn dáng vẻ này của cậu bé, thật sự mềm mại như một cục bột nhỏ, hắn nghĩ đến chiếc bánh mặt nhỏ vừa rồi, thế là khen Dụ Thư: "Rất... Ngầu."
Dụ Thư lập tức nắm bắt được từ ngữ then chốt, ngầu.
Cậu bé cảm thấy mình rất ngầu, cho nên anh không phải đang dỗ dành cậu bé. Cậu bé lập tức không thu mình nữa, vui vẻ đứng lên, đứng dậy quá mạnh, mặc quá dày, một cái không xong lại suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, cũng may được Lục Hành Châu vững vàng đỡ được.
Cậu bé thật sự rất thích anh trai.
Lục Hành Châu không hề tốn sức ôm cậu bé lên, rồi lại ôm cậu trở về bàn ăn.
Cơm chiều kỳ thực đã ăn gần xong, chỉ là mọi người trêu chọc đứa trẻ thôi. Không ngờ lại chọc cho cậu bé tự kỷ, mấy người lớn vô dụng còn đang suy nghĩ từ đâu mà dỗ dành, thì đã thấy Lục Hành Châu ôm cây nấm nhỏ trở lại.
Dụ Thư như một con bạch tuộc nhỏ, dính trên người Lục Hành Châu. Quan trọng nhất là Lục Hành Châu trên mặt cũng không có chút nào mất kiên nhẫn, dành riêng sự quan tâm dỗ dành cậu bé.
Đừng nói là hai ông bà, ngay cả Lục Diên Đình cũng có chút ngạc nhiên, Lâm Duyệt đặc biệt nhỏ giọng nói với ông: "Xem ra vị bác sĩ kia thật sự rất giỏi, con trai em giống như thay đổi thành người khác vậy."
"Cũng không thay đổi nhiều lắm." Lục Diên Đình lý trí phân tích: "Dụ Thư vừa tới nhà mình, nó đã đối xử với thằng bé khác biệt rồi."
Thật sự là như vậy, Lâm Duyệt nhìn hai đứa trẻ, đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng: "Dụ Bảo là tiểu phúc tinh của con trai em mà."
Cơm tất niên, như cái tên của nó, sẽ ăn đến rất khuya. Nhà cũ năm nay ít người, kết thúc có thể tính là sớm, chỉ là người lớn tụ tập với nhau không chỉ là ăn cơm, Dụ Thư nghe không hiểu, cũng chỉ cố gắng dính lấy Lục Hành Châu.
Biệt thự nhà họ Lục được trang hoàng lộng lẫy, hệ thống sưởi ấm hoạt động rất tốt, Dụ Thư cởi chiếc áo khoác mới mà dì mua cho, nằm trên sô pha cùng Lục Hành Châu xem TV.
Tiểu Lục tổng không thích xem phim hoạt hình, trên TV đang chiếu chương trình chào mừng năm mới.
Dụ Thư còn nhỏ, dễ bị mệt. Cậu bé giống như một con sâu bướm, cựa quậy một hồi, gối đầu lên đùi anh trai, bên ngoài loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng pháo hoa, cậu bé không nhúc nhích, nắm lấy vạt áo Lục Hành Châu, viên kẹo trong túi theo tư thế của cậu bé rơi xuống sô pha.
Lục Hành Châu thậm chí không nói gì, nhặt lên rồi cất đi luôn.
Dụ Thư phản ứng chậm nửa nhịp, lúc ngồi dậy đi nhặt thì kẹo đã không còn.
Trên màn hình tinh thể lỏng, tiểu phẩm chọc cười khiến khán giả vỗ tay rầm rầm, Lục Hành Châu hình như xem rất chăm chú, mắt vẫn dán vào TV. Dụ Thư muốn nói rồi lại thôi, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cuối cùng bĩu môi, lại rúc vào lòng Lục Hành Châu, lần này đặc biệt cẩn thận che chặt túi của mình.
Trong TV người dẫn chương trình nói một câu "hàng năm đều có dư", Dụ Thư lại bắt đầu tò mò.
"Anh~" cậu bé nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Lục Hành Châu, hai chân mang vớ trắng đặt cạnh nhau, đôi chân ngắn nhỏ tạo thành một vòng tròn nhỏ: "Cái gì là hàng năm đều có dư ạ?"
Lục Hành Châu vẫn luôn chú ý đến Dụ Thư lúc này mới làm bộ vừa dời mắt khỏi TV, nhìn khuôn mặt nhỏ của Dụ Thư: "Ý là các ông bà muốn mỗi năm đều có dư dả tiền bạc và thức ăn."
"À ~" Dụ Thư đối với tiền bạc và thức ăn còn chưa có khái niệm, nghĩ một lát rồi nói: "Vậy em muốn hàng năm đều có anh."
Giọng cậu bé rất nhỏ, lẫn trong tiếng ồn ào của TV, lẫn trong tiếng pháo mừng năm mới, nếu không cẩn thận nghe thì hầu như không nghe được, nhưng Lục Hành Châu nghe được, nghe rất rõ ràng, thanh âm này đối với hắn mà nói, không phải là gần như không thể nghe thấy, mà là như tiếng sấm bên tai.
Nó khiến tim hắn đập nhanh hơn một chút, Dụ Thư là một cục bột nhỏ bọc đường, giống như biết hắn thích nghe gì
Nhưng Lục Hành Châu biết, Dụ Thư có gia đình của riêng mình, chỉ là ba mẹ cậu bé còn chưa tìm được cậu. Có một khoảnh khắc như vậy, hắn nghĩ, nếu có thể giấu đi báu vật nhỏ này, như vậy cậu bé sẽ luôn là của hắn.
Tiểu Lục tổng vì một câu nói mà tim đập nhanh hơn nửa ngày, cúi đầu chuẩn bị nói vài câu thì phát hiện người nói đã ngủ rồi.
Dụ Thư đi vào giấc ngủ đặc biệt nhanh, lúc ngủ trông như một chú mèo con xinh đẹp.
Vì lo lắng cho hai đứa trẻ, Lục Diên Đình và Lâm Duyệt cũng không ở lại quá lâu, nói xong vài câu liền đưa chúng về.
Dụ Thư ngủ rất say, cứ dính lấy Lục Hành Châu, cả quãng đường về đều là Lục Hành Châu ôm cậu bé.
Đúng 12 giờ đêm giao thừa, tiếng chuông năm mới vang lên, ngoài cửa sổ có pháo hoa nổ tung, có tiếng pháo rộn ràng, hai đứa trẻ ngủ chung, tiễn năm cũ đi.
Năm mới đến, đối với Dụ Thư mà nói, có chuyện vui, cũng có chuyện không vui.
Chuyện vui là nhận được rất nhiều bao lì xì, tuy rằng cậu bé cũng không biết tiền dùng để làm gì, nhưng vẫn cẩn thận cất những bao lì xì đi.
Tin không vui là, ăn quá nhiều kẹo, bắt đầu đau răng.
Cũng không phải là sâu răng thật sự, hơn nữa răng sữa còn chưa thay, con nít bé như vậy, cũng không đáng nhổ răng, chú nha sĩ nói, phải chú ý đánh răng, sau này không thể ăn đồ ngọt nữa.
Đánh răng thì Dụ Thư làm rất chăm chỉ, nhưng kẹo thì thật sự ăn không ít.
Không thể ăn kẹo quả thực là sét đánh giữa trời quang, Dụ Thư một bên đau răng, một bên còn phải chịu đựng việc không được ăn kẹo.
Đến tháng tư thì không có vấn đề gì nữa, chỉ là học kỳ cũ kết thúc, học kỳ mới sắp bắt đầu.
Tiểu Lục tổng tốt nghiệp trường mẫu giáo, trở thành học sinh lớp một. Dụ Thư cũng từ bé học ở lớp mầm non, lên lớp chồi.
Việc không thể học cùng trường với anh trai khiến Dụ Thư đặc biệt buồn bầu.
Nhưng cậu bé đã lớn hơn một tuổi, không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cho nên cậu cũng không khóc. Bởi vì anh vẫn sẽ đón cậu bé tan học.
Ngoại trừ ngày hôm đó, cậu bé bị bệnh, chú tài xế đến đón cậu trước.
Trường mẫu giáo tan học đều sớm hơn trường tiểu học một chút, chỉ là tài xế đi từ trường tiểu học Thực Nghiệm đến trường mẫu giáo thì tiện hơn, cũng tiết kiệm thời gian hơn. Thực ra cũng không chênh lệch mấy phút, cho nên vẫn luôn là Lục Hành Châu đến đón cậu bé.
Hôm đó thứ tư, Dụ Thư vì ham lạnh, lén ăn một cây kem, buổi chiều liền bắt đầu đau bụng. Cậu bé lại không dám cho chú và dì biết, nín không nói, vẫn là cô giáo nhìn ra, gọi điện thoại cho Lâm Duyệt, tài xế mới đến đón cậu bé trước.
"Thiếu gia Dụ, bụng đau nhiều lắm sao?" Tài xế ngày nào cũng thấy cậu bé, Dụ Thư vừa ngoan vừa đáng yêu, không có người lớn nào không thích, nên ông cũng đặc biệt quan tâm Dụ Thư.
Dụ Thư tròn mắt nói dối: "Không đau ạ chú."
Thực ra vẫn đau, nhưng cậu bé cũng muốn đi đón anh trai, anh đón cậu lúc nào cũng rất ngầu.
"Không đau cũng phải đi bệnh viện xem sao." Tài xế đánh tay lái, chuẩn bị đỗ xe.
Vừa đến giờ tan học, bên ngoài rất nhiều phụ huynh và xe cộ. Thiếu gia sẽ tự mình ra.
Dụ Thư bất chấp bụng đau, cậu bé bám vào lưng ghế tài xế và thương lượng với ông: "Chú ơi, chúng ta có thể xuống xe đón anh không ạ?"
Bên ngoài đông người, thực ra ở trong xe là an toàn nhất, cũng không bị chen lấn, cũng không bị ngã. Nhưng không chịu nổi Dụ Thư giọng nũng nịu làm nũng: "Đón một lần thôi mà chú, được không ạ ~"
Cậu bé làm nũng rất có ngữ điệu, âm cuối còn ngân lên, nghe đặc biệt ngọt.
So với đám trẻ con nghịch ngợm trong nhà, Dụ Thư thật sự quá ngoan. Lý trí của tài xế "bụp" một tiếng đứt phựt.
"Được."
Cửa xe mở ra, tài xế sợ Dụ Thư đi lạc, chuẩn bị ôm cậu bé, nhưng bị cậu từ chối: "Con muốn cho anh bất ngờ, nên trộm chờ anh ấy ~"
Từ "bất ngờ" này là cậu bé mới học được, là Tạ Triết dạy cho cậu.
Tài xế bị cậu bé chọc cười: "Cháu đứng ở đây, thiếu gia vừa ra là nhìn thấy ngay."
Cũng đúng, Dụ Thư lại leo lên xe, lấy cặp sách nhỏ của mình ra, nghĩ nghĩ, giơ lên, che mặt.
Che mặt xong lại cảm thấy không ổn, anh tuy rằng không nhìn thấy cậu bé, nhưng cậu bé cũng không nhìn thấy anh trai được.
Nên cậu bé lại dịch cặp sách xuống một chút, nhìn chằm chằm cổng trường.
Lục Diên Đình và Lâm Duyệt chọn trường học luôn là tốt nhất, thầy cô và thiết bị đều là hạng nhất. Lúc tan học bảo vệ sẽ đứng ở cửa hỗ trợ giao thông.
Học sinh lớp một ra trước.
Dụ Thư mắt không chớp mà nhìn, rất nhanh đã thấy Lục Hành Châu. Anh Hành Thuyên của cậu bé thật là không giống ai, vóc dáng so với người ta cao thì không nói, khí chất còn không giống nhau, gương mặt đẹp trai hầu như không có biểu cảm gì, ánh mắt... rơi xuống phía cậu.
Dụ Thư trong lòng "thịch" một tiếng, giơ cặp sách che mặt, nghĩ lại vẫn không đủ, lại ngồi xổm xuống bên cạnh chú tài xế.
Rất nhanh, Lục Hành Châu đã đi tới.
Dụ Thư từ khe hở dưới cặp sách nhìn thấy giày của Lục Hành Chu, kìm lòng không được, giả giọng nói: "Đoán xem em là ai nha!"
Lục Hành Châu hơi khom người, thanh âm gần như vang lên trên đỉnh đầu cậu bé, hắn nói: "Là Tô Tây nhà hàng xóm sao?"
Tô Tây là một con chó nhỏ màu trắng, lông xù như cục bông. Nó nhỏ nhắn, trông như một quả bóng tròn. Mỗi khi nhìn thấy họ, nó đều vẫy đuôi mừng rỡ.
Dụ Thư nhanh chóng kéo cặp sách xuống, sốt ruột nói: "Là em nè!"
Lục Hành Châu lúc này mới thả lỏng một chút, kỹ thuật diễn xuất tuy rằng vẫn không có gì tiến bộ, nhưng khóe miệng đã cong lên, hắn nói: "Ồ, thì ra là người nhà mình."
Dụ Thư trong lúc nhất thời đặc biệt vui vẻ, cảm thấy mình giấu diếm thật sự quá thành công.
Bụng vẫn còn hơi đau, cậu bé dựa vào ghế sau, như là một quả cà tím bị sương đánh, ngữ khí lại rất tinh thần, tự hào nói: "Anh, em vừa rồi trốn có phải là rất giỏi không?"
Một chút cũng không giỏi, Lục Hành Châu nghĩ thầm, hắn còn chưa tới cổng trường đã nhìn thấy cậu bé rồi. Nhỏ xíu như vậy, cũng không giống những bạn nhỏ khác khóc nháo, như búp bê Tây Dương rón rén nhìn trộm cổng trường, sau đó lại giấu đầu lòi đuôi trốn sau cặp sách.
Đều 4 tuổi rồi, sao còn cảm thấy cặp sách sẽ che được chứ.
Nhưng Tiểu Lục tổng không nói ra, hắn đặc biệt cổ vũ: "Đúng vậy, nếu em không nói gì, anh còn tưởng là yêu tinh cặp sách đấy."
Nói xong lại hỏi tài xế: "Hôm nay sao lại đón em ấy trước?"
"Cậu Dụ có chút khó chịu trong người." Tài xế đã bắt đầu lái xe hướng bệnh viện: "Lục tổng nói, đưa đến chỗ chủ nhiệm Lư kê ít thuốc."
Lục Hành Châu nhíu mày, ỷ vào ưu thế hình thể, nhẹ nhàng kéo Dụ Thư lại gần, tay xoa bụng cậu bé hỏi: "Đau ở đây?"
Mùa hè mặc đồ mỏng, cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được cái bụng nhỏ mềm mại, Dụ Thư được anh xoa đến thoải mái, rúc trong lòng hắn bắt đầu chỉ huy: "Lên trên một chút, đúng ~"
Thoải mái như một vị hoàng đế nhỏ.
Kê đơn thuốc xong, vị hoàng đế nhỏ liền không được thoải mái như vậy nữa. Mặt mày khổ sở, thương lượng với Lục Hành Châu: "Anh ơi, có thể..."
"Không thể." Tiểu Lục tổng lạnh lùng vô tình.
"Được thôi ~"
Ăn cơm chiều xong, Lâm Duyệt cũng qua dỗ dành cậu bé uống thuốc. Cậu bé còn quá nhỏ, chưa học được cách uống thuốc viên, đều là bác sĩ nghiền thuốc ra rồi hòa với nước cho uống.
Thuốc thật sự quá đắng, nghe thôi đã thấy đắng rồi.
Dụ Thư nhăn mặt mày nhỏ, chỉ uống hai ba muỗng nhỏ là xong thuốc, nằm trên sô pha, đáng thương vô cùng nhìn Lục Hành Châu: "Anh ~ thuốc đắng quá, em có thể ăn một cục kẹo được không ạ?"
Cậu bé là kiểu người càng lớn càng xinh đẹp, lúc nhìn người khác với vẻ mặt đáng thương thì đặc biệt dễ khiến người ta mềm lòng.
Nhưng Tiểu Lục tổng luôn là người có ý chí sắt đá, Dụ Thư sắp hư răng rồi, không thể ăn kẹo. Ăn nữa là sẽ bị đau răng. Hắn cau mày lấy cốc trà hình con gấu trúc của Dụ Thư, bắt đầu hầu hạ vị hoàng đế nhỏ: "Còn đắng không? Uống thêm hai ngụm nước nữa đi."
Dụ Thư rất khổ sở nha, giọng nói lại nhỏ hơn một chút: "Thật sự không được sao?"
Một giây...... hai giây...... ba giây......
Tiểu Lục tổng lại một lần nữa thất bại.
Tiểu Lục tổng đứng lên.
Anh lấy lại một con xúc xắc nhỏ, ngồi ở trước mặt Dụ Thư, đưa con xúc xắc này cho cậu bé, Dụ Thư còn chưa biết làm gì thì đã nghe thấy anh Hành Thuyên nói: "Gieo ra một, sẽ cho em ăn một cái bánh quy nhỏ."
Bánh quy nhỏ cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Dụ Thư cầm con xúc xắc kia, không theo quy tắc nào mà tùy tiện ném một cái, xúc xắc còn chưa lăn đã dừng lại, trên cùng là hai hàng chấm đen giống nhau.
Cậu bé ném ra sáu.
Tiểu Lục tổng nhìn con xúc xắc này, nghĩ thầm, đây là do nhóc con tự mình ném, sau này nhớ lại cũng không thể dỗi hắn. Lần này chắc là sẽ không khổ sở.
Sau đó liền nhìn thấy nhóc con ghé vào đó nghiêm túc đếm.
Ngay sau đó cánh tay đã bị người ôm lấy, Dụ Thư thay đổi vẻ mặt đáng thương vô cùng vừa rồi, vui mừng đến độ muốn nhảy lên: "Anh, em thật là lợi hại nha! Em ném ra sáu cái một!"
"Em có thể ăn sáu miếng không!"
----------------------------------------------
Một đứa dám diễn đứa còn lại dám khen=)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro