Chương 59 - 60 (Hoàn chính văn)
Editor: Min
Chương 59: Chụp ảnh
"Hai bạn nhìn vào ống kính rồi cười lên chút nào, ừ đúng rồi ... tốt lắm tốt lắm."
Hôm nay là ngày chụp ảnh cưới của Đào Diệp và Du Đại Tuấn, vì để mau chóng chốt lại các công việc cho hôn lễ, tiệc cưới đã được gấp rút ấn định vào tháng sau. Tất cả các khâu đều được bàn bạc và quyết định rất khẩn trương, nhưng đối với Đào Diệp, thì anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
Du Đại Tuấn là một người thực hiện tốt nhất, mọi trở ngại đều được hắn dẹp bỏ hết trước cả khi anh kịp lo lắng.
Tới tận hôm nay là ngày chụp ảnh, đó cũng là khâu mà Đào Diệp không thể không tham gia.
Bộ lễ phục trắng tinh khôi được may đo riêng đính kèm kim tuyến lấp lánh, càng làm tôn lên khí chất cao quý không thể xâm phạm vốn có của Đào Diệp. Việc mang thai lại càng giúp anh tăng thêm nét dịu dàng, vừa thiêng liêng vừa ấm áp.
Chỉ là alpha bên cạnh anh lại không có điềm tĩnh được như thế, trong khoảng nghĩ giữa set chụp hình, Du Đại Tuấn lập tức nhíu mày, nhìn Đào Diệp giống như nhìn báu vật hiếm có trên đời này.
"Em có bị khó chịu không? Set tới mình chụp kiểu ngồi nhé, em ăn uống gì không? Em có đói không, bụng có bị khó chịu không? Chụp đủ để dùng trong hôn lễ là được em ạ, em cảm thấy không thoải mái thì đừng cố chịu nhé, phải mau chóng nói với anh..."
Du Đại Tuấn nói xong thì mặt liền tái xanh cả đi, bộ dạng như sắp nôn tới nơi.
"Em ổn mà."
Đào Diệp dở khóc dở cười, bé cưng trong bụng anh giờ mới chỉ lớn bằng hạt đậu tằm, còn chưa mang tới bất kì gánh nặng to lớn nào cho anh cả. Có lẽ là vì có người phải chịu ốm nghén thay anh, cho nên bản thân Đào Diệp lại thấy ăn uống khá ổn.
"Em lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ ..." Du Đại Tuấn phải kìm lại cảm giác buồn nôn trong người, nhưng hắn vẫn rất lo lắng, "Là tận hai đứa đó, mọi người nói mang thai một đã khổ lắm rồi, hai đứa thì sao mà em chịu nổi."
Đúng vậy, trong bụng Đào Diệp không chỉ có một em bé, mà là thai đôi.
Điều này làm anh cực kì vui mừng, bản thân anh trước đây cũng dự tính sinh hai bé, giờ lại chỉ cần một lần là hoàn thành mục tiêu, cho nên cũng chẳng có gì là không tốt cả.
Mọi người xung quanh ai cũng vui vẻ, chỉ có mỗi Du Đại Tuấn là mặt mày tái nhợt, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn mới là người mang thai.
Sau đó hắn cứ bận tới bận lui bên anh, còn hận không thể nhét Đào Diệp vào túi áo mà mang theo người.
"Anh cười một cái đi, anh chụp ảnh cùng em mà chẳng cười gì cả, là không tình nguyện đúng không?" Đào Diệp cố tình trêu hắn, "Người biết thì còn hiểu mình đang kết hôn, ai không biết lại tưởng em cưỡng ép anh lấy em."
Một mỹ nhân lại đi cưỡng ép tên đàn ông to cao như hắn, Du Đại Tuấn chỉ có thể cười khổ, hắn ôm lấy anh rồi nghiêng mặt sang dán sát vào.
"Anh có phải không vui đâu, mà là anh rất rất vui."
Mộng đẹp của hắn đã trở thành sự thật, tốt đẹp tới nỗi bản thân hắn còn không thể tin nổi, nửa đêm tỉnh giấc cũng phải ôm lấy người bên gối mà thở dài.
Em vậy mà lại yêu anh ư, thật sự là khó tin mà.
Hết chương 59.
Chương 60: Cảm ơn anh
Thời gian trôi nhanh một cách khó thể tin nổi. Khi Đào Diệp ngồi trước bàn trang điểm để thợ make-up tùy ý hí hoáy làm việc, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Anh thật sự sắp tổ chức hôn lễ rồi này.
Mấy hôm trước đi đăng ký kết hôn mà anh vẫn còn có hơi lơ mơ, hoàn toàn chưa cảm nhận được mình cũng được coi như là một người đã kết hôn. Cho tới hôm nay là ngày cử hành hôn lễ, anh mới thật sự ý thức được sự thay đổi trong thân phận của bản thân.
Chỉ có trời mới biết cách đây hơn một năm về trước, anh còn chẳng từng nghĩ đến chuyện tình cảm, lại càng không nghĩ mình sẽ nhanh chóng lập gia đình, cũng chưa từng tưởng tưởng rằng mình sẽ làm ba.
Lần mang thai này của anh rất an ổn, hai bé cưng rất ngoan. Ngoại trừ việc thi thoảng anh sẽ bị buồn ngủ, thì thậm chí anh còn thường xuyên quên mất rằng mình đang có bầu.
Anh vô cùng may mắn khi có được một gia đình hoàn mỹ thế này.
Cho dù là ba lớn của các con, hay hai bên gia đình, tất cả mọi người đều coi anh như một báu vật.
Mỗi một hành động của anh đều được mọi người xem là chỉ thị mà phải thực thi ngay.
Thậm chí Đào Diệp còn phải an ủi Du Đại Tuấn rằng hắn nên thư giãn đi, không cần phải cứ lo lắng quá mức như vậy sẽ hại sức khỏe.
"Tiểu Diệp em có mệt không, có muốn ăn chút gì không?"
Du Đại Tuấn cầm một khay đồ ăn mở cửa bước vào, hắn khiến bộ lễ phục chú rể được đặt may đo tỉ mỉ giờ chẳng khác gì bồi bàn.
"Anh cứ làm như em yếu đuối lắm vậy, em mới dậy được có một tiếng thôi."
Vì cân nhắc đến sức khỏe của anh, cho nên toàn bộ phần rước dâu đã bị hủy bỏ, nhiệm vụ duy nhất của Đào Diệp ngày hôm nay chính là chuẩn bị gọn gàng và tham dự lễ chính vào trưa nay. Ngoài ra, anh cần phải ăn uống đầy đủ và ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
"Sớm biết vậy thì anh đã không tổ chức rồi." Du Đại Tuấn vẫn vô cùng lo lắng, ý tứ như có vẻ đã hối hận tổ chức, "Cũng chỉ là để mọi người ăn một bữa cơm làm chứng, tổ chức hay không cũng chẳng sao."
Cái bệnh lo âu tiền sản của Du Đại Tuấn bị cường điệu hóa hơn bất kì ai, Đào Diệp đã quen với việc lúc nào Du Đại Tuấn cũng cuống quýt rồi, cho nên anh trực tiếp đổi đề tài.
"Hôm nay thật tiết đẹp thật đó, anh xem kìa ngoài kia ánh nắng rực rỡ quá..."
"Tất nhiên rồi, là anh đã chọn ngày rất kĩ lưỡng mà." Quả nhiên vừa thay đổi đề tài, Du Đại Tuấn cũng hồi máu sống dậy, "Ngày có nắng dài, nhiệt độ vừa phải, không để em bị quá nóng cũng không quá lạnh, anh đã tính cả rồi."
"Du Đại Tuấn."
Mỹ nhân vừa được trang điểm xinh đẹp gọi người hâm mộ trung thành của mình lại gần. Khi đối phương vừa ân cần ngồi xuống trước mặt anh, Đào Diệp liền nhẹ nhàng ôm lấy mặt Du Đại Tuấn, cùng nhau cụng trán, tâm ý tương thông.
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn tình yêu và sự quan tâm của anh, cảm ơn anh vì đã viết cho em một câu chuyện cổ tích lãng mạn đẹp như mơ.
Em kết hôn rồi, 'thử ái bất du' – tình yêu này sẽ không bao giờ đổi thay.
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro