Chương 100 : Quận chúa
Chương 100 : Quận chúa
Trong tẩm cung của Phượng Minh Vương trước kia, Ngũ Tử Ngang bị thương nặng, hôn mê quá 10 ngày, đến khi tỉnh lại thì mới biết tin tức mình bị thương đã được truyền trở về.
"Ai cho các ngươi đem tin tức ta bị thương truyền về kinh thành!"
"Vương gia! Ngài không thể nổi giận a! Bằng không vết thương sẽ bị nứt ra!" Quân y đứng ở đầu giường lo lắng mà trấn an, Ngũ Hiến vội vàng nói: "Vương gia, lúc này ngài là thập tử nhất sinh, xảy ra chuyện lớn như thế thì chúng tiểu nhân làm sao dám giấu diếm."
Phó tướng Chương Bình Chi của Ngũ Tử Ngang quỳ một gối dưới đất: "Vương gia, trước khi xuất chinh thì Hoàng Thượng đã công đạo mạt tướng cần phải bảo vệ sự an toàn của Vương gia. Mạt tướng phụ lòng Hoàng Thượng, mạt tướng nguyện lấy cái chết để đền tội."
Chịu đựng cơn đau trên lưng, Ngũ Tử Ngang với mặt mày trắng bệch mà nổi cơn thịnh nộ: "Ngươi thật đáng chết! Ai cho ngươi tự tiện báo tin về mà không có sự cho phép của bổn Vương?"
Cơn giận tác động đến vết thương trên lưng khiến Ngũ Tử Ngang thở hổn hển trong chốc lát, không thèm để ý đến lời khuyên bảo của quân y và Ngũ Hiến: "Ta là tổng soái, ta xảy ra chuyện thì sẽ lung lay lòng quân. Ngươi đem chuyện ta bị thương truyền về kinh thành lại khiến cho triều đình rối loạn không cần thiết, ngươi chê ta bị thương chưa đủ nặng có phải hay không?"
"Mạt tướng không dám!" Chương Bình Chi quỳ xuống một chân còn lại: "Là mạt tướng không cân nhắc chu toàn, thỉnh Vương gia trách phạt!"
"Ta sẽ phạt ngươi! Chờ sau khi chiến sự chấm dứt thì ta sẽ phạt ngươi thật nặng!"
Chương Bình Chi đi theo Ngũ Tử Ngang từ Lương Châu, cũng bởi vì như thế nên Ngũ Tử Ngang cực kỳ không khách đối với hắn.
Lung lay lòng quân là chuyện nhỏ, làm cho người nọ lo lắng mới là chuyện lớn! Ngũ Tử Ngang có thể tưởng tượng sau khi Tần Ca biết tin hắn bị thương thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Một trong những môn sinh của Ngũ Tử Ngang là Thương Tề cũng vội vàng khuyên nhủ: "Vương gia, tin tức đã về đến kinh thành, ngài có nóng giận thì cũng không còn kịp, chi bằng ngài tĩnh tâm để dưỡng thương thật tốt. Lúc này ngài quả thật là tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu nhát đao kia hướng lên trên một chút thì đã chém lìa cổ của ngài. Thân phận của Vương gia đặc biệt, mặc dù là bị thương nhẹ thì chúng ta cũng không dám giấu diếm Hoàng Thượng."
"Câm mồm!" Toàn thân đều đau đớn cộng với việc bị tức giận đến mức choáng váng: "Cho dù là ta chết thì các ngươi cũng phải giấu cho ta!"
"Vương gia!" Mọi người trong phòng đều cất lên những tiếng không tán thành.
Phùng Duy Châu thuyết phục: "Vương gia, Phượng Minh cách kinh thành khá xa. Nếu ngươi lo lắng tin tức báo về sẽ dẫn đến phiền toái thì chúng ta có thể lập tức báo tin thêm một lần nữa, bảo rằng ngài đã tỉnh, đem sự tình đều nói cho rõ ràng. Trước sau cũng chỉ mất 10 ngày, như vậy cũng vẫn còn kịp. Chỉ cần để cho Hoàng Thượng biết ngài bình yên vô sự là đủ rồi."
Bị tức đến mức choáng váng, lúc này Ngũ Tử Ngang liền trở nên thanh tỉnh: "Mau viết thư rồi phái người đưa tin về kinh! Dọc đường không được trì hoãn! Nói cho Hoàng Thượng biết mệnh ta rất lớn, Diêm Vương gia không dám tiếp nhận, bảo hắn cứ yên tâm."
"Thuộc hạ đi ngay." Phùng Duy Châu nhanh chóng ly khai.
Ngũ Tử Ngang nằm sấp xuống giường mà thở hổn hển vài hơi, sau khi lồng ngực dễ chịu một chút thì hắn mới mở miệng hỏi: "Tử Anh và Trang Bất Ky sao rồi? Có chuyện gì hay không?"
Quân y lập tức trả lời: "Trang tiểu tướng quân dẫn theo năm ngàn tinh binh đi bắt Hà Sầu và Hà Nhạc, nói là phải báo thù cho tướng quân. Sau khi ngài bị thương thì Trang tiểu tướng quân gấp đến độ hai mắt đều đỏ ngầu. Ngũ phó tướng vì cứu ngài cũng bị thương, rất may là không nghiêm trọng, chỉ bị thương trên cánh tay. Hắn lo lắng cho Trang tiểu tướng quân nên đã đi theo cùng."
Ngũ Tử Ngang nhắm mắt tĩnh tâm. Trang Bất Ky hơi lỗ mãng một chút, nghé con không sợ hổ, bất quá hắn được di truyền phong độ đại tướng từ phụ thân của hắn, xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ cẩn thẩn hơn.
Ngũ Tử Anh thận trọng, có Ngũ Tử Anh đi theo thì cũng không cần lo lắng. Nhị đệ của hắn biết rất rõ là phải bắt cho bằng được Hà Sầu và Hà Nhạc, cho nên mới đi theo để hắn có thể yên tâm dưỡng thương chẳng qua....
Tần Ca sau khi nhận được tin tức thì nhất định sẽ rất lo lắng.
"Bình Chi."
"Có mạt tướng."
"Ta cho ngươi cơ hội lập công. Hiện tại ta hành động bất tiện, ta lệnh cho ngươi thống lĩnh đại quân cùng Trang Bất Ky tụ họp, phải bắt sống Hà Sầu và Hà Nhạc. Ngươi mang theo quân hàm tướng quân của ta, nói cho binh lính không được quấy nhiễu dân chúng Phượng Minh, ai dám phạm vào quy củ lập tức xử tử. Sau khi bắt được Hà Sầu và Hà Nhạc phải đối đãi chu đáo, không được đánh đập. Nơi này là Phượng Minh quốc, bọn họ dù sao cũng là hoàng tộc Phượng Minh."
"Mạt tướng tiếp chỉ!"
"Thương Tề."
"Có thuộc hạ."
"Ngươi cùng Duy Châu và Bất Ly, ba người các ngươi viết cáo thị nói cho dân chúng Phượng Minh, chúng ta đến đây là thuận theo thiên đạo, là vì báo thù thay cho Quốc quân của Phượng Minh quốc, không phải đến đây để xâm chiếm bọn họ, bảo bọn họ không cần kinh hoảng. Phượng Minh quốc mặc dù trở thành phụ quốc của Đại Đông nhưng vẫn là Phượng Minh như cũ, sau này Phượng Minh và Đại Đông là người một nhà, vĩnh viễn không bùng nổ chiến sự."
"Thuộc hạ hiểu rõ, thỉnh Vương gia yên tâm."
"Ừm, các ngươi lui xuống đi."
Thương thế của Ngũ Tử Ngang rất nghiêm trọng, vết thương kéo dài từ bả vai bên phải đến thắt lưng bên trái.
Cũng may Ngũ Tử Ngang cao số, bởi vì cánh tay của đối phương bị thương nên ảnh hưởng đến lực cầm đao, cho nên mới không chém đứt đôi người của hắn.
Thừa dịp hắn đang thở hổn hển thì quân y liền bưng đến chén dược để Ngũ Hiến hầu hạ hắn uống cạn.
Trong chén dược có chứa dược liệu an thần, nhưng hắn ngủ thật sự không yên ổn, trong lòng vẫn nghĩ đến Tần Ca.
Sau khi Tần Ca biết được Ngũ Tử Ngang bị thương thì chỉ trong vòng 3 ngày ngắn ngủi liền trở nên gầy guộc. Mấy ngày nay Hoàng Thượng có thể nói là ăn không ngon, ngủ không yên, luôn luôn chờ đợi tin tức truyền về.
Khổng Tắc Huy đã mang binh rời kinh, cho dù thuận lợi đón Vương gia quay về thì cũng phải mất vài tháng, Hoàng Thượng cứ như vậy thì làm sao có thể cầm cự đến ngày Vương gia quay về.
Liễu Song bị kích động nên phải sinh non, lại là một nữ hài nhi.
Lần này Tần Ca không thất vọng như lần đầu tiên, hắn thậm chí còn không rảnh đi để ý đến bộ dáng của nữ hài nhi đó. Liễu Song bởi vì sinh non nên thân thể bị tổn thương, Tần Ca đặc biệt lưu nàng ở trong cung để điều dưỡng.
Cái thai thứ hai của Liễu Song vẫn là nữ nhi, người thất vọng nhất không có ai khác ngoài Ngũ lão thái thái và Liễu Nhiễm.
Lúc này lại không rõ thương thế của Ngũ Tử Ngang như thế nào, bầu không khí của Lương Vương phủ và Liễu phủ vô cùng nặng nề.
"Hoàng Thượng, đã khuya như thế mà ngài còn muốn đi đâu?"
Vừa thấy Hoàng Thượng muốn đi ra ngoài, Ôn Quế đang ngủ gà ngủ gật liền vội vàng đi qua.
"Vẫn chưa có tin tức báo về hay sao?"
"Hoàng Thượng, chẳng phải không có tin tức mới là điều tốt hay sao? Hiện tại chỉ mới hơn 10 ngày, có lẽ sẽ không nhanh như vậy. Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài nên vào nghỉ ngơi đi. Nếu Vương gia nhìn thấy ngài như vậy thì sẽ không yên lòng."
Sắc mặt của Tần Ca ngưng trọng, hít một hơi thật sâu, hắn nhấc chân bước ra tẩm cung, Ôn Quế vội vàng đi theo.
"Đến Đào Viên."
Ôn Quế cảm thấy giật mình, đó chẳng phải là nơi mà Liễu Vương phi đang ở hay sao?
"Đêm khuya thế này mà Hoàng Thượng đến đó thì thật sự là bất ổn a."
"Ngươi đi trước, bảo nhũ mẫu ôm đứa nhỏ đến Thiên phòng, trẫm muốn xem đứa nhỏ."
Ôn Quế thở phào nhẹ nhõm: "Dạ."
Đi vào Đào Viên, Tần Ca áp chế phiền muộn trong lòng mà đi đến Thiên phòng. Nhũ mẫu vừa ôm đứa nhỏ vừa cung kính chờ ở nơi đó.
Ngồi xuống ghế: "Đem đứa nhỏ lại đây, trẫm muốn nhìn." Ôn Quế bế đứa nhỏ đang ngủ say từ trên tay của nhũ mẫu.
Không quá bao lâu thì hắn sẽ có được hài nhi thân sinh có huyết mạch tương liên của hắn và Ngũ Tử Ngang.
Nhìn chăm chú một lúc, đứa nhỏ vẫn chưa mở mắt không có bất cứ điểm nào giống như Ngũ Tử Ngang, ánh mắt của Tần Ca trở nên lạnh lẽo.
"Hoàng Thượng?"
Hắn đoán không ra vì sao đến nửa đêm mà Hoàng Thượng đột nhiên muốn nhìn đứa nhỏ này, người mà Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy nhất đáng lý phải là đứa nhỏ này mới đúng.
"Hài nhi mới ra đời đều khó coi như thế hay sao?"
Ôn Quế sửng sốt: "Nô tài nghe nói hài nhi vừa mới sinh ra thì bộ dáng quả thật không dễ xem cho lắm, bất quá khi được đầy tháng thì ngũ quan sẽ mở ra, lúc ấy sẽ dễ xem hơn, cũng có thể nhìn ra là giống ai."
Tần Ca chằm chằm nhìn cái mũi không hề cao của đứa nhỏ: "Ngươi nói đứa nhỏ này lớn lên có giống Lương Vương hay không?" Sống mũi của Ngũ Tử Ngang rất cao, là điểm đẹp nhất.
Lúc này Ôn Quế có lẽ đã bị hù dọa, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi thấp giọng nói.
"A....Nô tài nhìn thấy hàng lông mày rất giống Vương gia. A, cái miệng rất giống Vương phi nương nương."
"Có câu nữ nhi giống cha sẽ có phúc, giống mẹ sẽ không tốt."
"Trẫm phải hồi cung, các ngươi phải chiếu cố Lương Vương phi và tiểu hài nhi cho tốt, không được xảy ra nửa điểm sai lầm, nếu không trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay!"
"Nô tỳ tuân chỉ, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc nương nương và tiểu hài nhi cẩn thận."
Ôn Quế đem đứa nhỏ trả lại cho nhũ mẫu, kinh hồn bạt vía mà đi theo Hoàng Thượng. Ra khỏi Đào Viên, Ôn Quế khoát tay về phía sau.
"Hoàng Thượng, ngài không thích tiểu quận chúa hay sao?"
Tần Ca trừng mắt liếc hắn một cái: "Trẫm phong đứa nhỏ này là quận chúa từ khi nào?"
Ôn Quế ngượng ngùng: "Trưởng nữ của Vương gia là quận chúa, nô tài nghĩ rằng lần này Hoàng Thượng cũng sẽ phong thưởng cho thứ nữ. Nô tài ngông cuồng vì đã suy đoán thánh tâm, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."
"Ngươi cảm thấy trẫm có nên phong thưởng cho đứa nhỏ này hay không?"
"Nô tài không dám nói bừa."
"Trẫm cho phép."
"Theo ý của nô tài thì cần phải phong thưởng, đây là cơ hội đề cao vinh quang cho Vương gia."
Tần Ca nhếch môi: "Nếu nàng thật sự là con của Tử Ngang thì trẫm phong nàng là công chúa cũng không hề gì."
"A!"
Ôn Quế kinh ngạc ngẩng đầu thì đã thấy Hoàng Thượng bước nhanh về phía trước. Nghĩ đến câu nói vừa rồi, hắn nhất thời toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, con của Vương gia là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro