Chương 260: (2)

Nghĩ đến đây, Nhà nghiên cứu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi nói: "6 giờ 10 phút, đây là sáng hay tối? Hôm nay là ngày thứ mấy rồi..."

Phương Tử: "Bây giờ là đêm thứ hai rồi. Thời gian vẫn còn nhiều. Ừm... để tôi suy nghĩ một chút. Sau đêm nay, vẫn còn hai ngày và một buổi ngày nữa."

"Đủ vượt qua cấp độ này rồi."

Phương Tử cong một chân, một tay chống cằm nói: "Đi theo chúng tôi sẽ nhanh hơn, nhưng sẽ mệt mỏi và nguy hiểm hơn."

"Nhưng anh không cần lo lắng về việc lỡ chuyến tàu trở về. Cửu Ca của chúng ta, à chính là Quan Chủ, và Tả Ca đều rất lợi hại."

Cửu ca? Đây chắc là tên trong thế giới thực.

Nhà nghiên cứu không nhịn được đẩy kính lên nói: "Nói với tôi như thế này có được không?"

Phương Tử quay đầu lại mỉm cười. Ngay cả trong mật thất mờ tối của rạp xiếc, đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cậu nhóc vẫn lấp lánh.

Cậu nhóc nói: "Không vấn đề gì, vì nhóm chúng tôi đã tới trạm dừng cuối cùng rồi."

Sau khi nghe xong điều này, Nhà nghiên cứu hoàn toàn sửng sốt. Phải mất một lúc lâu anh ta mới phản ứng lại. Bình thường anh ta rất bình tĩnh và lý trí, nhưng lúc này lại lắp bắp: "Cuối, trạm dừng cuối cùng? Tất cả mọi người sao?"

"Ý của cậu là nếu chúng ta quay lại từ nhà ga này thì có thể hoàn toàn thoát khỏi chuyến tàu luân hồi sao?"

Điều này đối với Nhà nghiên cứu thật không thể tin được.

Suy cho cùng, kể từ khi bị kéo vào chuyến tàu luân hồi với tư cách là một hành khách mới trong toa tàu cũ và lần đầu tiên trải nghiệm những bí ẩn và nguy hiểm của Xa Hạ Thế Giới, Nhà nghiên cứu đã hiểu đầy đủ về những rủi ro của chuyến tàu luân hồi.

Anh ta có thể đoán được những trạm dừng mà anh ta sẽ trải nghiệm trong tương lai, cũng chính là Xa Hạ Thế Giới, sẽ xa lạ và đáng sợ đến thế nào.

Nhưng vào lúc này, tại nơi này, người trước mặt nói với anh ta rằng, ngoại trừ anh ta và Kiến ​​trúc sư, hai hành khách mới, năm hành khách cũ sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi đoàn tàu luân hồi sau khi kết thúc Xa Hạ Thế Giới này.

Đây có phải là trạm dừng chân cuối cùng của bọn họ, rồi cùng nhau rời đi không?

Xác suất này có vẻ hơi khó tin đối với Nhà nghiên cứu.

Đồng thời, anh ta không khỏi nảy sinh một ý nghĩ: Chẳng lẽ Xa Hạ Thế Giới thực ra rất tốt sao?

Không, Nhà nghiên cứu đã xóa ngay suy nghĩ này.

Hoàn toàn không thể dễ dàng vượt qua được.

Bản thân anh ta hiện đang trải nghiệm điều này. Nếu không có đủ sức mạnh và trí tuệ, thì không thể dễ dàng thoát khỏi Xa Hạ Thế Giới chứa đầy nguy hiểm.

Trên thực tế, nếu không phải anh ta cùng Tiểu Phương đi qua mật thất này, nếu chỉ có một mình anh ta, có lẽ đã chết ở đây rồi.

Giống như hiểu được suy nghĩ của Nhà nghiên cứu, Phương Tử nói: "Có thể gặp gỡ và vượt cửa cùng với chúng tôi chính là một loại thực lực của anh."

"May mắn không phải cũng được coi là thực lực sao?"

Có chút nhàm chán, Phương Tử cũng ít khi nói nhiều thêm một chút.

Cậu nhóc nói: "Tôi thấy anh có bộ não tốt và khá thông minh. Từ thể lực của anh, tôi cũng thấy anh tập thể dục thường xuyên, không phải là một tài năng nghiên cứu gầy gò."

"Mặc dù tôi không biết chính xác anh làm gì ở thế giới thực."

"Nhưng trong Xa Hạ Thế Giới, hãy tiếp tục duy trì sự bình tĩnh, nhanh nhẹn và suy nghĩ sáng suốt như anh đã duy trì trong mật thất của rạp xiếc này."

"Một ngày nào đó, có lẽ anh cũng sẽ trải qua được trạm dừng thứ mười ba."

"Đương nhiên, nếu chết giữa đường thì cứ bỏ qua lời tôi nói."

Nói xong Phương Tử nhún nhún vai.

Nhà nghiên cứu thì thầm: "Tôi sẽ không. Đây là trạm dừng cuối cùng của mọi người và là trạm dừng đầu tiên của tôi, nhưng một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ trải qua trạm dừng cuối cùng."

Phương Tử mỉm cười.

Hai người ngồi im ở đây, chờ thời gian làm lạnh đạo cụ của Phương Tử qua đi.

...

Ngũ Hạ Cửu xoa xoa lông mày trong mật thất giống như mê cung này. Lúc này cậu đang ở một khoa khác, thậm chí cậu còn không chắc đây có phải là khoa mình đã vào trước đó hay không.

Tính toán thời gian, cậu đã ở trong mật thất này trọn hai mươi phút, đã vào khá nhiều phòng bệnh.

Nhưng mỗi lần ra khỏi phòng bệnh, hành lang, hướng đi và những thứ bên ngoài lại thay đổi một lần nữa, lặng lẽ, không thể nhận ra.

Trong thời gian này, Ngũ Hạ Cửu cũng phải chịu đựng những đòn tấn công vô hình.

Cũng may, trên người cậu có đủ giấy bùa, hơn nữa thanh Long hồn cốt kiếm trong tay lại rất mạnh nên không bị thương.

Có thể mô tả mật thất này như thế nào đây? Tuy không đủ để đe dọa đến tính mạng của Ngũ Hạ Cửu nhưng lại rất khó chịu.

Chính là kiểu giam cầm, khiến người ta không thể tìm ra manh mối hay lối thoát, cho đến khi hàng phòng ngự tinh thần từng bước đến bên bờ vực sụp đổ.

Một khi con người không còn chịu được áp lực tinh thần, bắt đầu cảm thấy cáu kỉnh, lo lắng, thiếu kiên nhẫn... thì chắc chắn khuyết điểm sẽ xuất hiện.

Lúc này, nguy hiểm chết người sẽ đến. Những thứ vô hình tồn tại trong mật thất giống như mê cung này sẽ nắm bắt cơ hội để tra tấn, giết chết những kẻ xâm nhập.

Ngũ Hạ Cửu cố gắng sử dụng đạo cụ Long hồn cốt kiếm để phá vỡ bức tường của phòng giam, nhưng vô ích, trên tường không lưu lại dấu vết của đòn tấn công.

Cậu cũng thử từ trên cao, nơi bức tường của phòng bệnh không chạm vào đỉnh của mật thất.

Nhưng có một chướng ngại vật, cậu không thể leo lên được.

Ngũ Hạ Cửu bám vào tường phòng bệnh nhảy nhảy, nhưng khi phát hiện chân mình không thể rời khỏi mặt đất nửa mét, sắc mặt lạnh lẽo nhảy xuống.

Qua bộ đàm, Ngũ Hạ Cửu biết được rằng Thời Thương Tả và Đường Vân Tư đang tiến triển tương đối thuận lợi. Họ đã thu hồi được hầu hết các miếng sắt nam châm và đặt chúng vào khối Rubik.

"Mọi chuyện bên đó thế nào rồi, Tiểu Cửu?" Thời Thương Tả hỏi qua bộ đàm.

Ngũ Hạ Cửu lại xoa xoa lông mày, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Không tốt, mê cung này cứ thay đổi liên tục, em không ra được."

"Ngoài ra, em không biết thứ gì và khi nào sẽ xuất hiện ở gần mình."

Giọng nói lo lắng của Thời Thương Tả vang lên từ đầu dây bên kia.

Ngũ Hạ Cửu thấp giọng nói: "Mệt quá, A Tả, mật thất này khó mà thông qua, em..."

Có vẻ như cậu không thể tiếp tục ở đây được nữa. Ngũ Hạ Cửu nắm chặt thanh Long hồn cốt kiếm, cảnh giác với mọi thứ xung quanh, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi, thở dài nhíu chặt mày.

Giọng nói trên bộ đàm dường như dừng lại, Thời Thương Tả nói: "Sao em không nghỉ ngơi một chút? Giáo sư Đường và anh sắp hoàn thành khối Rubik rồi."

"Tiểu Cửu, anh xin lỗi, anh thực sự không có thời gian lo cho em được."

Ngũ Hạ Cửu đáp: "Không sao đâu."

Sau đó, máy bộ đàm ở đầu dây bên kia im bặt.

Ngũ Hạ Cửu đi đi lại lại giữa các phòng bệnh thêm mười phút nữa, cuối cùng bực bội vò đầu bứt tóc. Sau đó, cậu lật một chiếc giường trong phòng bệnh, di chuyển nó vào góc, đồng thời di chuyển chiếc tủ thấp sang đó, chặn chặt góc phòng, chỉ để lại một khe hở hình tam giác bên trong.

Ngũ Hạ Cửu bước vào khe hở, nhét hai lá bùa còn lại vào trước mặt rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một người co ro trong góc, vẫn sợ kẻ thù ở khắp mọi nơi, giống như một sinh vật nhỏ bé tội nghiệp bị đẩy vào tình huống tuyệt vọng, hoặc giống như một con vật tuyệt vọng chờ đợi nguy hiểm và bị giết hại, chống cự vô ích.

Ba phút, chín phút, rồi hơn mười phút trôi qua như thế, đầu của Ngũ Hạ Cửu càng ngày càng cúi xuống, giống như đã ngủ thiếp đi.

Vào phút thứ mười ba, có sự chuyển động trong phòng bệnh. Một vật trang trí bất ngờ chuyển động, phát ra tiếng động nhỏ.

Nhưng Ngũ Hạ Cửu vẫn như không nghe thấy gì, không phản ứng gì cả.

Cho nên, sau một lúc, một bóng người cao lớn nhưng kỳ lạ dần xuất hiện trong phòng bệnh, hắn lặng lẽ bước về phía Ngũ Hạ Cửu.

Cho đến khi toàn bộ thân hình cao lớn gần như che khuất góc mà Ngũ Hạ Cửu đang ẩn núp, hắn mới cúi xuống và đưa tay ra --

Bàn tay kia dường như lộ ra thứ gì đó kỳ lạ, nhưng lá bùa trước đó đã phản ứng với những thứ vô hình lại không hề có phản ứng gì khi người này xé nó ra, trực tiếp bị xé rách.

Mặc dù người này không phát ra tiếng động nào, nhưng lưng hắn dường như lộ ra sự tự mãn và ác ý.

Sau khi xé lá bùa, bàn tay của người này sắp chạm vào đầu của Ngũ Hạ Cửu. Đúng lúc này, roi xương từ Long hồn cốt kiếm biến thành đột nhiên bay lên khỏi tay Ngũ Hạ Cửu, trong nháy mắt quấn quanh người đàn ông đó.

Trước đó, Ngũ Hạ Cửu chưa từng biến Long hồn cốt kiếm thành roi xương. Ngay cả khi tấn công vào bức tường, chỉ có phù văn lửa mới sáng lên.

Người đàn ông này hiển nhiên không ngờ rằng Ngũ Hạ Cửu không vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Sau khi roi xương xuất hiện, cậu ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự thanh tỉnh và khinh thường.

Ngũ Hạ Cửu nhếch khóe miệng lên, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ thú y Keith, ngươi nhịn lâu như vậy mới công kích ta, thật là khó khăn..."

Hết chương 260.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro