Tổng tài ghen và cuộc điện thoại bí ẩn

Buổi tối sau tiệc trà, trong biệt thự Trần gia, không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng gió lùa qua hàng cây.

Lâm Minh nằm vắt chân trên giường, tay vuốt nhẹ cái bụng tròn căng, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi xen chút chán chường.

“Làm phu nhân tổng tài đúng là nghề nguy hiểm. Cười sai một cái cũng thành chủ đề nóng cho hội phu nhân.”

**Tiểu Đào** bước vào, bưng ly sữa ấm:

> “Phu nhân, uống sữa rồi ngủ sớm nha. Tổng tài dặn, khuya mà cô còn thức là ảnh sẽ về nhà kiểm tra đó.”

“Kiểm tra? Tôi đang mang bầu chứ có tàng trữ vũ khí đâu mà kiểm tra.”

> “Ngài bảo… ‘cô ấy mệt là tôi mệt gấp đôi’.”

Lâm Minh ngẩng lên, ngẩn người.
“Anh ta nói vậy thật à?”

> “Thật đó ạ! Em nghe tận tai luôn!”

Anh quay mặt sang chỗ khác, miệng khẽ cong lên, giọng nhỏ đến mức như tự nói với mình:
“Trời ơi, sao nghe câu đó lại… ấm lòng dữ vậy trời.”

---

Sáng hôm sau, khi anh đang ăn cháo yến trong phòng ăn, **Thanh** bước vào, vẻ hơi bối rối:

> “Phu nhân, sáng nay có người của Tổng tài muốn gặp riêng chị ở phòng khách.”

“Ai vậy?”

> “Trịnh Hạo Nhiên – tổng giám đốc Hạo Vân Group, bạn thân của ngài Trần.”

“Bạn thân à… lại thêm một tổng tài nữa hả? Thế giới này nhiều người giàu quá.”

> “Ngài ấy nói có quà tặng phu nhân.”

“Trà, hoa hay kim cương đây?”

> “Trà ạ. Trà mẫu đơn, nghe nói tự tay hái.”

Lâm Minh cau mày:
“Tự tay hái? Đàn ông này rảnh thiệt.”

---

Khi anh bước xuống phòng khách, **Trịnh Hạo Nhiên** đã đứng đó – dáng người cao, nụ cười nhã nhặn, ánh mắt có chút tò mò xen trêu chọc.

> “Phu nhân Trần, nghe danh đã lâu.”

Lâm Minh cố giữ điệu bộ dịu dàng:
“Ờ… danh tôi chắc do mấy bà trong hội phu nhân ‘marketing’ giúp.”

Hạo Nhiên bật cười:

> “Tin đồn nói cô lạnh lùng lắm, hóa ra cũng biết đùa.”

“Ờ, giờ tôi theo phong cách thân thiện với loài người rồi.”

Anh ta chìa ra hộp quà tinh tế:

> “Trà mẫu đơn, tôi hái từ vườn riêng. Hy vọng hợp khẩu vị phu nhân.”

“Cảm ơn, tôi sẽ trưng trong tủ cho đẹp.”

> “Không uống à?”

“Tôi đang kiêng…”

> “Trà này không có caffeine.”

“…Ờ, tôi kiêng luôn cả hương thơm nhân tạo.”

Hạo Nhiên cười khẽ, ánh mắt như muốn dò xét:

> “Dật Khang đúng là có phúc. Cô khác hẳn so với trước đây – thú vị hơn nhiều.”

Lâm Minh toát mồ hôi: *Anh nói vậy là khen hay dằn mặt tôi thế?*

---

Ngay sau khi Hạo Nhiên rời đi, **Trần Dật Khang** bước vào.
Anh mặc áo sơ mi trắng, tay cầm laptop, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên hộp trà.

> “Ai tặng?”

“Ờ… Trịnh Hạo Nhiên.”

> “Anh ta gặp em làm gì?”

“Ờ… tặng trà thôi.”

> “Em nhận?”

“Ờ, tôi lịch sự mà. Không nhận thì kỳ.”

> “Lần sau đừng nhận quà từ đàn ông khác.”

“Anh đang… ghen đấy à?” – Lâm Minh cười nửa miệng.

> “Anh chỉ không thích người khác chạm vào thứ thuộc về mình.”

“‘Thuộc về mình’? Nghe giàu quyền sở hữu dữ ta.”

> “Em là vợ anh.”

Câu nói thẳng thừng khiến Lâm Minh khựng lại.
Tim đập lạc nhịp, hơi ấm dâng lên mặt.

Anh hắng giọng, quay đi:
“Ờ, danh nghĩa thôi mà.”

> “Danh nghĩa cũng là thật.” – Khang nói khẽ, rồi bỏ đi, để lại mùi hương lạnh lẽo nhưng quyến rũ đến khó tả.

Lâm Minh thở dài, tay đặt lên ngực:
“Không được rung động, không được rung động… người ta là chồng của Bạch Vân, không phải của mày!”

---

Tối hôm đó, anh nằm trên giường, cầm điện thoại lướt mạng.
Bỗng **một số lạ gọi đến**.
Anh nhíu mày, bật loa:
“Alo?”

Đầu dây bên kia im vài giây, rồi một **giọng nữ trầm, nhẹ nhưng chắc chắn** vang lên:

> “Alo… anh là người đang sống trong cơ thể tôi, đúng không?”

Lâm Minh sững người.
“Cô… là ai?”

> “Tôi là **Bạch Vân**. Là chủ nhân thật sự của cơ thể anh đang mang.”

Toàn thân anh lạnh ngắt.
“Cô nói… cô là **Bạch Vân thật**?”

> “Phải. Còn anh – là ai?”

“Tôi… tôi là Lâm Minh.”

Đầu dây bên kia khẽ cười, giọng vang lên rất khẽ:

> “Vậy ra là thật. Tôi và anh đã… hoán đổi rồi.”

“Khoan! Cô đang ở đâu? Tại sao lại có thể gọi cho tôi?”

> “Tôi không biết vì sao. Nhưng tôi tỉnh dậy trong một thân xác khác – có lẽ là của anh. Cơ thể này không phải của tôi, nhưng ký ức của anh cứ ùa về… khiến tôi thấy sợ.”

Lâm Minh siết chặt điện thoại:
“Cô nói sao? Cô nhớ cả ký ức của tôi?”

> “Ừ. Tôi biết anh sống một mình, biết anh thích cà phê đen, biết cô từng nói ‘tình yêu không dành cho tôi’. Anh thấy chứ? Tôi nhớ cả những điều cô chưa từng nói ra.”

Anh run nhẹ:
“Cô muốn gì?”

> “Tôi muốn gặp anh. Ở nơi anh từng sống.”

“Nhà tôi?”

> “Đúng. Nếu anh còn muốn lấy lại chính mình… thì đến đi.”

*Tút… tút… tút.*

Cuộc gọi ngắt.

Lâm Minh ngồi thừ, tim đập dữ dội, đầu óc rối như tơ vò.
Ngoài cửa, **Trần Dật Khang** bất ngờ đẩy cửa bước vào, ánh mắt nghiêm:

> “Em nói chuyện với ai vậy?”

Anh giật mình, giấu điện thoại ra sau lưng:
“Ờ… không ai, chỉ là… cuộc gọi quảng cáo thôi.”

> “Khuya rồi, ngủ đi.”

Khang tiến đến, kéo chăn cho anh, động tác tự nhiên đến mức khiến tim anh nhói lên.

> “Đừng thức khuya. Em mệt, con cũng mệt.”

Anh ta quay đi.

Còn Lâm Minh, ngồi yên trong ánh đèn mờ, tay run run đặt lên bụng:
“Bạch Vân thật… cô ấy tỉnh rồi. Vậy thì… mình là ai trong câu chuyện này?”

---

**Hết chương 4 – “

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy