Chương 6

Sự ra đời của nhóm học môn Độc dược Lucini + Severus đã thu hút rất nhiều sự chú ý, tất nhiên, mấy chú lửng nhỏ chỉ tò mò liếc nhìn, sau đó làm gì thì làm, còn ánh mắt của Slytherin rất mơ hồ, ý tứ hàm xúc không rõ. Ngay cả giáo sư Slughorn cũng bất ngờ khi bước vào và nhìn thấy, ông còn cố ý dừng lại trước mặt họ và nói: "Các học sinh giúp đỡ lẫn nhau là rất tốt, độc dược của Snape cũng rất tốt, tôi tin rằng tiểu thư Evelina hẳn là có thể học hỏi thêm nhiều điều." Giáo sư, đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy ông vừa mới thở phào nhẹ nhõm đấy nhé, được rồi, không phải chỉ là hiểu biết về môn học Độc dược có chút kém thôi sao? Tôi đang học tập rất chăm chỉ, được chưa? Lucini đau khổ nhìn Slughorn, nhìn đến mức vị giáo sư mũm mĩm luôn mỉm cười cũng thấy lúng túng và nhanh chóng rời đi.

Lucini không thể không cảm nhận được sự thờ ơ của Severus, nhưng mà sau một kỳ nghỉ hè không gặp mặt và cũng không thư từ qua lại thì chuyện đó cũng là bình thường. Hơn nữa, cô thực sự muốn học thật tốt môn Độc dược, vì vậy cô không hề nhận thấy người vốn thân thiết với mình như Severus lại không nói năng gì.

Lớp học này là về chế tạo thuốc cảm. Lucini tràn đầy nhiệt huyết và đã sẵn sàng để chiến đấu. Trong thời đại mà cảm lạnh cũng có thể gây chết người này thì đây chỉ đơn giản là thứ cần có cho chuyến du lịch xa nhà. Ở Mỹ thì cũng chỉ mới phát triển thuốc, thậm chí ở thế giới phép thuật cũng không chắc là nó có hiệu quả không, cho nên vẫn cần phải biết làm thì tốt hơn! Mình nhất định phải có được kỹ năng này! Lucini đã quyết tâm!

Trong suốt quá trình chế biến, Lucini đã đi từ chọn nguyên liệu và thái nó cho đến nấu chín, quá trình sản xuất, kỹ thuật, cô đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần và cẩn thận ghi chép lại vào cuốn sổ tay dày cộp mới toanh của mình. Nhìn thấy sự nhiệt tình của Lucini đối với độc dược, tuy rằng Severus bị hỏi đến tê cả da đầu, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười thật tâm. Mà giáo sư Slughorn dường như cũng nhận ra điều đó, chỉ nhìn Lucini với vẻ thông cảm và thương hại: Cô bé tội nghiệp, thích độc dược đến thế, nhưng lại không có thiên phú cho lắm! Ôi! Merlin ơi!

"Severus, đây có phải là cải tiến mà cậu đã thực hiện không?" Lucini đã sớm biết bạn học Severus thường hay tìm kiếm những cải tiến khác nhau, một người tệ hại trong môn Độc dược như Harry Potter mà còn có thể để đạt được điểm cao nhất sau khi có được quyển sách của Severus. Vì vậy, Lucini đặc biệt chú ý đến quá trình nấu thuốc của Severus, và quan trọng nhất là quyển sách độc dược của cậu ấy! Nhìn đi, cô đã phát hiện ra điều này, phải không? Cô gái nhỏ bé trong lòng Lucini đang chống tay ngang hông bật cười. Nhìn thấy biểu tình kỳ lạ của Lucini, ánh mắt Severus lóe lên, cậu khẽ gật đầu một cái, muốn nói điều gì đó thì lại bị Lucini chen ngang.

"À! Severus, cho mình mượn sách xem chút đi!" Lucini ghé sát vào, cố ý hạ thấp giọng điệu đang cao hứng: "Nhìn sách cậu đơn giản hơn nhiều so với trong sách bình thường!"

"Cậu tin mình sao?" Severus chớp mắt, cậu nghĩ Lucini ít nhất cũng sẽ phải nghi ngờ một chút, dù sao thì cậu cũng chỉ mới học năm hai, đúng không?

"Tất nhiên rồi!" Lucini cho cậu một ánh nhìn kiểu "cậu đang nói nhảm nhí gì vậy", rồi lập tức nở nụ cười hài lòng nói: "Cậu có giữ lại cuốn sách giáo khoa của học kỳ trước không? Cậu có thể cho tớ mượn được không?" Sau khi có được câu trả lời là được, Lucini không nhịn được mà mỉm cười, như một đứa con nít được nhận đồ chơi, nhưng vẫn than thở với cậu vài câu: "Sao cậu không đưa cho tớ sớm hơn chứ, nếu không thì tớ sẽ học môn này tốt hơn rồi, bây giờ thì nhìn giáo sư nhìn kìa, nhìn thấy mình còn đi đường vòng!"

Lucini, người đang rất phấn khích không hề nhận thấy lúc này lông mày của Severus đang giãn ra, đôi mắt quanh năm lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Có Severus hỗ trợ, có thể nói học kỳ này của Lucini khá thuận buồm xuôi gió, dù không được điểm O nhưng điểm A cũng không thành vấn đề. Điều này khiến Lucini tràn đầy nhiệt huyết với môn Độc dược và có cơ hội chia sẻ nó với Lily hoặc Severus.

Sau khi kết thúc buổi học độc dược, Lucini, người đang có tâm trạng rất tốt, và Lily, người đang đợi cô bên hồ, chia sẻ kinh nghiệm nấu thành công loại thuốc đầu tiên, đặc biệt còn cố ý nhấn mạnh rằng cô đã sử dụng phương pháp của Severus và khen ngợi Severus rất nhiều, nhưng Lily đột nhiên cúi mặt xuống và rất tức giận: "Cậu ấy vẫn dạy cậu sao? Rõ ràng mình đã bảo cậu ấy không được làm loại chuyện này nữa!"

Điều mà Lucini không biết là Severus đã chia sẻ cách cải thiện thuốc với Lily, mặc dù kết quả thí nghiệm rất tốt nhưng Lily nói rằng công thức chế tạo lọ thuốc đã được truyền lại hàng nghìn năm là cũng có lý do của nó, cứ làm theo sách vở là tốt nhất, bảo Severus đừng để bị phân tâm bởi những điều này.

Lucini bối rối, đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ Lily cho rằng giữa cô và Severus có bí mật gì đó, làm cho cậu ấy ghen tị rồi sao? Nhưng mà không phải như vậy đâu! Lucini cũng không đoán ra được, thử nói: "Mình đã dùng thử cách của cậu ấy, nó tốt lắm, nó đơn giản và hiệu quả hơn nhiều so với trong sách! Làm sao vậy?"

"Mình đã đến hỏi giáo sư Slughorn, và ông ấy không đồng ý với những cải tiến này! Công thức nấu độc dược đã được truyền lại hàng nghìn năm là có lý do, vì vậy tốt hơn là nên làm theo sách." Lily không đồng ý nhìn về phía Lucini.

"(ˉ ▽  ̄ ~) Cắt ~~" Lucini không để bụng: "Mặc dù giáo sư Slughorn là một bậc thầy về độc dược, nhưng ông ta nổi tiếng bảo thủ trong lĩnh vực đó. Hơn nữa, giáo sư cũng không phải là Merlin mà làm cái gì cũng đúng. Ngay cả khi là Merlin, thì chẳng lẽ ông ấy không bao giờ phạm sai lầm sao?"

Về lý luận miệng lưỡi, Lucini nhất định là người dẫn đầu: "Nhưng chúng ta cũng không cứ để cậu ấy đi đường tắt như vậy được!" Lily buột miệng, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Lucini, đột nhiên có chút xấu hổ giải thích: "Cậu ấy vốn sống trong môi trường như Slytherin, nếu như quen với những bàng môn tà đạo thì... "

Thì ra Lily đã có thành kiến với Slytherin từ sớm như vậy, chẳng trách sau đó hai người lại mỗi người một hướng. Dưới ánh mắt như có điều suy nghĩ của Lucini, Lily không nói gì nữa, dứt khoát kết luận: "Dù sao, với tư cách là bạn tốt của Severus, chúng ta không thể để mặc cậu ấy đi lạc hướng, đúng không? Lucini."

Một lúc lâu sau, ánh mắt Lucini có chút phức tạp, cô nói: "Thì ra đây là suy nghĩ trong lòng cậu sao, thì ra đó là định nghĩa bạn tốt của cậu hả!" Chẳng trách...Lucini cảm thấy không đáng giá với những gì Severus sẽ làm trong tương lai, tâm trạng có hơi tồi tệ.

"Lucini, cậu không nghĩ như vậy sao? Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn Severus đi sai đường và trở thành một Tử thần Thực tử sao?" Lily bị giọng điệu của Lucini làm cho ngượng ngùng và hỏi ngược lại.

Lucini đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người, nhìn vào mắt Lily, nghiêm túc nói: "Mình chỉ nhìn thấy rằng Severus rất có tài trong môn Độc dược, mình không những nghi ngờ mà còn tin rằng cậu ấy nhất định sẽ trở thành người giỏi Độc dược nhất trong lịch sử ma thuật. Mình và cậu ấy đã ở chung hơn một năm, cũng biết Severus có thể hơi ít nói, lạnh lùng và u ám, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cậu ấy là một người bạn chân thành, cứng rắn. Slytherin nổi tiếng về sự xảo quyệt và nham hiểm, nhưng mình chưa bao giờ dựa vào điều đó mà đánh giá bạn bè của mình. Gryffindor dũng cảm và không sợ hãi, nhưng nó cũng không đại diện cho công lý. Mình không biết tại sao cậu lại nghĩ rằng việc bạn tốt học tập chăm chỉ là đang đi đường tắt, dính vào bàng môn tà đạo?" Lucini cũng không muốn nhận được câu trả lời, cô quay người và bỏ đi. Tâm trạng của cô đang rất tồi tệ, tuy rằng biết rằng tình bạn giữa Lily và Severus là cũng sẽ sớm tan rã, nhưng không ngờ những lý do quái quỷ lại không thể giải thích được mà lại bắt đầu sớm như vậy!

Cả hai đều không ai để ý đến bóng đen đằng sau cái cây, Severus không đi cùng Lucini sau giờ học là vì cậu phải quay lại lấy sách cho Lily mượn. Từ lúc hai người bắt đầu tranh chấp, cậu đã đến rồi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là hy vọng Lucini có thể thuyết phục được Lily, dù sao thì việc Lucini nhanh mồm nhanh miệng là điều hiển nhiên, hoặc có lẽ là cậu muốn nghe quan điểm của hai người, tóm lại, Severus đã trốn cho đến khi cả hai người họ rời đi mới đi ra.

"Thực sự, thật bất ngờ đấy!" Một câu cảm thấn tuyệt đẹp đến từ Lucius Malfoy, anh ta và Narcissa đang ở phía bên kia, nhưng họ đã bị che chắn bởi những cái cây.

"Đàn em Snape thân mến, Slytherin thông minh có thể phân biệt được cái gì mới gọi là bạn bè thực sự." Lucius không hề cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện đang nghe lén, còn hào phóng nói một câu.

"Hiện tại tiểu thư Evelina chắc chắn đang rất cần được an ủi, còn tiểu thư Evans của Gryffindor có lẽ đã gợi lại những ký ức khó chịu cho cô ấy." Trong mắt Narcissa có chút lo lắng.

"Narcissa, em luôn tốt bụng như vậy!" Lucius cảm thán.

Narcissa không để ý đến anh ta, sự lo lắng của cô là xuất phát từ nội tâm: "Đừng như vậy, Lucius. Em đã quen biết cô ấy từ trước." Câu cuối cùng, Narcissa nói có vẻ nhẹ hơn, vẻ mặt cũng có chút sững sờ, hình như đang nhớ lại cái gì đó, trong mắt hiện lên nước mắt: "Cô ấy sống cũng không dễ dàng gì."

"Anh xin lỗi, Cissy." Lucius nhanh chóng xin lỗi, rõ ràng anh ta đã phát hiện ra lòng tốt của Narcissa đối với Lucini: "Nếu có cơ hội, lần sau anh sẽ mời em ấy đi ăn tối cùng."

Narcissa lắc đầu: "Không, vẫn nên không tiếp xúc với nhau nữa thì hơn, để cậu ấy không phải suy nghĩ lung tung."

Severus cau mày, cậu đã nghe rất nhiều lời đồn thổi về gia đình Evelina, và cậu cũng có thể đoán đại khái được là cậu ấy dường như đã trở thành chủ nhân của Evelina từ khi cô ấy 8 tuổi, luôn lẻ loi một mình, cha mẹ cậu ấy dường như đã chết vì mối quan hệ tồi tệ. Nhưng bây giờ hình như có một bí mật nào đó ẩn giấu đằng sau chuyện này, cậu rất muốn biết, nhưng lại không thể hỏi. Severus chỉ muốn nhanh chóng đến gặp Evelina.

Nhưng thật không may, cậu không tìm thấy Evelina, cậu thậm chí còn đi đến Hufflepuff, nhưng những con lửng nhỏ nói rằng Evelina chưa hề quay trở lại. Severus nằm trên giường, màn đêm yên tĩnh khiến cậu thấy bình tĩnh hơn. Suy nghĩ về mọi thứ ban ngày, trong lòng Severus đầy phức tạp, một bên là thanh mai trúc mã, là tia nắng đầu tiên trong cuộc đời mình. Đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ rõ trong những ngày u ám ấy, Lily đã mang đến cho cậu sự ấm áp. Cậu trân trọng người bạn Lily này và cẩn thận duy trì tình cảm của họ, mặc dù bọn họ ở hai nhà hoàn toàn không thân thiện với nhau.

Tuy nhiên, tình bạn mà cậu cẩn thận duy trì còn không chân thành bằng tình bạn của Lucini. Câu hỏi cuối cùng của Lucini, đó không phải là điều mà Severus vẫn luôn muốn hỏi sao? Cậu vẫn luôn muốn biết được suy nghĩ thực sự của Lily, thực sự là...Severus cười khổ, ánh mắt u ám. Ngược lại mỗi khi nghĩ đến Lucini, sắc mặt của Severus cũng mềm mại hơn rất nhiều. "Hufflepuff trung thành và cũng chân thành ~" Severus nghĩ thầm, mỉm cười đi vào giấc ngủ.

Evelina, người đã chạy mất giờ đang trốn trong phòng cầu được ước thấy, và sử dụng câu nói cổ hủ nhất "Tôi cần một nơi để cất giấu đồ vật" để làm lý do mở cửa phòng! Đương nhiên, cổ hủ nhất cũng là phổ biến nhất, phổ biến nhất cũng sẽ được nhiều người biết đến nhất! Khi Evelina đang thỏa thích khóc và trút bầu tâm sự thì có người bước vào!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro