Chương 56

Bàng Mục thật ra có chút ngoài ý muốn, “Tiên sinh là nổi lòng thương người tài?”

Bọn họ quen biết nhau gần mười năm, chưa từng thấy đối phương chủ động mở miệng chỉ điểm cho ai đâu.

Liêu Vô Hà không nói phải, cũng không nói không phải, “Khoa cử có nhiều thủ đoạn, nếu thật sự có thể hiểu rõ đạo lý, mới là kế thừa đại đạo.”

Yến Kiêu nghe vậy minh bạch: Vị này chính là cậy tài khinh người, so với việc luồn cúi mưu lợi để leo lên trên, hiển nhiên là chú trọng nội tâm cứng cỏi.

Gặp phải thảm cảnh không chỉ làm thay đổi cách đối nhân xử thế của Vệ Lam, hiển nhiên cũng làm thay đổi cái nhìn vị tiên sinh này về hắn.

Sau đó Yến Kiêu đi tìm Vệ Lam, nói Liêu tiên sinh muốn hắn viết một bài văn để xem qua, có vẻ là cố ý chỉ điểm.

Vệ Lam ngây người mất một lúc lâu, sau đó lại đột nhiên chống cái chân gãy đứng lên, mặt đỏ lên, lắp bắp hỏi: “Là, là vị Liêu tiên sinh kia?”

Yến Kiêu gật gật đầu, “Đúng vậy, chính là Liêu tiên sinh.”

Vệ Lam đột nhiên hít hà một hơi, đôi mắt trừng đến mức không thể lớn hơn nữa, thanh âm hơi hơi phát run hỏi: “Là vị Liêu tiên sinh viết "luận thời phú "?!”

Tuy rằng sớm biết là vị chủ bộ họ Liêu trong nha môn, nhưng hắn chỉ dám hoài nghi, không dám hỏi.

Yến Kiêu nỗ lực hồi tưởng lại, lúc trước xác thật có nghe đám Bàng Mục nói Liêu Vô Hà có kiệt tác gì đó, lại gật đầu, “Chắc là vậy.”

“A nha!” Vệ Lam hung hăng đập một cái lên bàn, hai con mắt hận không thể phát ra ánh sáng, lại có chút thụ sủng nhược kinh xoa xoa tay nói, “Thế này, nhưng phải làm thế nào cho phải! Ta, ta có tài đức gì!”

Vị kia chính là Liêu tiên sinh đấy!

Trên phố sớm đã đồn đãi, nói năm đó tính tình tiên đế có chút cổ quái, không những vô cùng đề phòng mấy vị hoàng tử tuổi trẻ sung sức, lại thường thường đa nghi, ngay cả lúc nhìn đại thần tuổi trẻ trong triều và người đọc sách sinh khí bừng bừng bên ngoài cũng không thấy thuận mắt.

Dựa vào cái gì trẫm từ từ già đi, bệnh tật quấn thân, các ngươi lại sức sống tràn trề như thế? Không chừng đối với một lão bệnh nhân lâu năm như trẫm cũng chỉ là mặt ngoài kính trọng, sau lưng như hổ rình mồi……

Năm đó tuổi Trạng Nguyên so Liêu Vô Hà lớn hơn hai thế hệ, tài hoa cũng không xuất sắc bằng hắn, nhưng tiên đế lại cố tình đem người ở vị trí thứ ba này thành Trạng Nguyên.

Tuy là như vậy, nhiều năm qua đi, trong lòng thế nhân vẫn chỉ nhớ rõ đến vị Bảng Nhãn kinh tài tuyệt diễm kia, cái gì Trạng Nguyên, Thám Hoa, mọi người đã sớm quên hết.

Yến Kiêu tuy không thể đồng cảm nhưng cũng hiểu được, tưởng tượng đến một Liêu Vô Hà tuổi còn trẻ đã danh mãn cả nước, một thân tài hoa càng làm người khó có thể với tới, là thần tượng trong cảm nhận người đọc sách.

Nàng sùng bái Liêu Vô Hà, đối với hắn tự nhiên là mù quáng tín nhiệm, thấy Vệ Lam nói như vậy, cũng thật cao hứng, liền nói: “Nghe nói tiên sinh chưa bao giờ nói vậy với ai đâu, ngươi cần phải viết thật tốt.”

“Rất đúng rất đúng, cô nương nói rất đúng!” Vệ Lam gật đầu như gà mổ thóc, hưng phấn mà nói.

Hắn thậm chí không rảnh lo cho cái gãy chân kia, ở trong phòng xoay mấy vòng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói: “Có thể được tiên sinh chỉ điểm một lần, cho dù có chết, cũng không uổng phí cuộc đời này!”

Yến Kiêu thầm nghĩ, đại nhân còn nói ta đối Liêu tiên sinh quá mức nhiệt tình, thật nên gọi bọn họ đến xem, vị này mới gọi là cuồng nhiệt……

Hiện tại Vệ Lam vô cùng phấn khởi, hạ bút như có thần trợ, chưa đến nửa canh giờ, đã tự mình đưa đến bên ngoài phòng Liêu Vô Hà, cũng không dám nhiều lời, cung cung kính kính hành lễ rồi đi trở về, trong bóng dáng mơ hồ lộ ra sự thỏa mãn.

Yến Kiêu và Bàng Mục cũng rất chú ý, còn lén lút chạy tới hỏi kết quả.

Liêu Vô Hà khẽ cười một tiếng, “Phá rồi mới lập, như hai người  khác nhau. Mọi người chú ý làm hắn có thêm tinh thần hăng hái, hắn hiện giờ tựa như ngựa hoang được thả ra, cả người tràn đầy nhuệ khí mãnh liệt, nếu không có gì mà trì hoãn một năm, ngược lại làm giảm nhuệ khí.”

Yến Kiêu và Bàng Mục đều thò đầu nhìn, nhưng thấy toàn là chi, hồ, giả, dã, cái gì mà nói có sách, mách có chứng, nhìn một lúc đồng thời la hét đau đầu.

Liêu Vô Hà nhìn bộ dáng của hai người này, cười mắng: “Nhanh đi ra ngoài, đừng ở chỗ này chắn ánh sáng.”

Vì thế hai người tay bắt tay, vui mừng chạy đi, Liêu Vô Hà ở phía sau nhìn bóng dáng nhảy nhót của bọn họ, thẳng lắc đầu.

Đối với Vệ Lam, Yến Kiêu vừa tiếc hận lại đồng tình, hiện giờ thấy có kết quả như vậy, cũng cao hứng thay hắn, nghĩ nên làm chút gì đó để chúc mừng mới tốt.

Bàng Mục đến thư phòng, thấy một chồng công văn cao ngất liền đau đầu, rầm rì nói: “Quá mệt rồi, còn chưa được ăn uống cái gì.”

Hắn thà rằng ra ngoài bắt phạm nhân, mang binh đánh giặc, cũng không muốn nghẹn ở trong phòng xử lý công văn!

Hiện giờ Liêu tiên sinh có thê nhi bên người, thoái thác công việc càng thêm thuần thục, có nói gì cũng là lừa đảo…

Yến Kiêu bật cười, cầm đôi tay to của hắn, nhéo mười ngón, sau đó giơ tay vỗ vỗ ót hắn, “Đáng thương, vụ án này không tầm thường, ngài thật vất vả, ta sẽ làm vài món cho ngài.”

Bàng Mục thập phần hưởng thụ, sau đó phục hồi tinh thần, liền cảm thấy có chút không thích hợp:

Cái động tác sờ ót này của nàng, giống khi nàng trấn an Tiểu Bạch Mã rồi cho nó ăn táo… Dường như không có gì khác nhau.

Bàng Mục nhìn khắp nơi, thấy không có người, bỗng nhiên tâm sinh “Ác ý”.

Giọng nói hắn thanh thanh, dán nửa bên mặt lên, “Này……”

Yến Kiêu ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần cố ý giả ngu, “Cái gì?”

Bàng Mục da mặt càng dày, hướng lại gần bên kia, trong mắt tràn đầy chờ mong, “Nàng hôn ta, ta sẽ không mệt.”

Yến Kiêu cười ra tiếng, “Ngụy biện, đều là ngụy biện!”

Bàng Mục hạ miệng xuống, tay sờ cằm, bỗng nhiên thở dài, “Cùng lắm thì ta ăn mệt chút, nàng không muốn thì thôi.”

Yến Kiêu phụt cười ra tiếng, giơ tay đấm hắn một phen, “Phi, được tiện nghi còn khoe mẽ, đứng đắn chút đi!”

Bàng Mục cho nàng đánh hai cái, lại bắt lấy tay nàng ấn ở ngực, nhẹ nhàng hôn hôn đầu ngón tay, thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ nói: “Nàng nói ta oan hay không? Tiện nghi không vớt được, ngoan cũng không được cho, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”

Lời còn chưa dứt, Yến Kiêu đã nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt hắn, “Rồi đấy!”

Hai người tuy đã nói ra lòng mình, nhưng loại sự tình thân mật này rốt cuộc cũng có điểm khó nói, hắn cũng chỉ nỗ lực tranh thủ thôi, ai ngờ thử lần này, thật đúng là thành công!

Cả người hắn bị một loại mừng rỡ như điên thổi qua, mặt đầy hồng quang đem nửa bên kia dán lên, chính nghĩa nói: “Bên này cũng muốn, đừng thiên vị…”

Bàng đại nhân cuối cùng vẫn là mang theo nửa bên mặt được thiên vị đi, vừa đi vừa thầm hận chính mình không đủ quả quyết: Lần sau có cơ hội, phải để nàng thơm bên này trước …

Trong lòng Yến Kiêu vừa buồn cười vừa ngọt ngào, đi đường nhẹ nhàng như muốn bay lên, vừa ra khỏi nha môn lại gặp ngay Vương công công.

"U, nhìn ai đang vui mừng đây,” Vương công công làm mặt quỷ nói, “Vừa mới thấy ai?”

"Vừa rồi, đại nhân còn nhắc tới ngài đấy, cũng đã làm phiền đến ngài.” Yến Kiêu cũng không ngượng ngùng, thoải mái hào phóng nói.

Nhóm người bọn họ đối với hậu trạch quan viên kinh thành thật sự không biết gì, giống như hai mắt bị bôi đen, người Đổng phu nhân thường lui tới cũng chỉ có chính thê, đích nữ, làm sao biết tình huống đệ đệ tiểu thiếp nhà họ như thế nào? Nếu không có Vương công công ở đây, án này không biết đến bao giờ mới phá được.

Vương công công vui tươi hớn hở  xua tay với nàng, cũng không kể công, “Không có gì, cùng lắm là nghe được mấy kẻ thanh nhàn nói lung tung thôi.”

“Mặc dù là nhàn thoại, không phải mất công nghe sao?” Người này sống thông thấu lại tùy tính, năng lực thích ứng lại mạnh mẽ, Yến Kiêu rất nguyện ý cùng hắn nói chuyện tào lao.

“Ngươi đấy, nói chuyện quá xuôi tai,” Vương công công cười, cười xong lại thổn thức đánh giá khắp nơi, “Chớp mắt một cái, thời gian cũng qua thật nhanh, qua hai ngày nữa, ta phải quay về. Khi đến tốt xấu còn có Bạch cô nương, mẫu tử Đổng phu nhân, nói nói cười cười cũng đỡ tịch mịch……”

Liêu Trăn năm sau chuẩn bị đi thi, vừa lúc cần ở bên ngoài tìm hiểu thêm kiến thức về dân sinh, bên người lại có phụ thân chỉ điểm, so với tiếp tục vùi đầu đọc sách ở Thái Học kinh thành thì ở đây tốt hơn. Cho nên ba người Đổng phu nhân tạm thời không chuẩn bị hồi kinh.

Còn Bạch Ninh, đây là một dã nha đầu, vừa tới đây liền không muốn trở về nhà.

Kinh thành dưới chân thiên tử, quy củ quá nhiều, cái này không được cái kia không được, tùy tiện nói một câu trong yến hội cũng không được, người như nàng? Vẫn là thích ở bên ngoài hơn, náo nhiệt lại tùy tính.

Nàng đã sớm nói với Đồ Khánh, hiện giờ muốn làm thân với Đổng phu nhân, dù sao đã nói rồi cho nên phải làm.

Cho nên Vương công công phải trở về một mình.

Tuy nói có thể ở trước mặt thánh nhân được thưởng, nhưng tưởng tượng đến tháng ngày kế tiếp lại phải lặp đi lặp lại cái loại cẩn thận chặt chẽ này, thận trọng từ lời nói đến làm việc, sinh hoạt, hắn đối với cuộc sống tự tại hiện giờ có chút khó xa.

Bao nhiêu thứ, cái gì trứng cuộn trứng, món kho, thịt dê, chân gà kho, cổ vịt cánh vịt, lẩu cay, canh vịt củ cải chua ……

Nghĩ nghĩ, hắn nhịn không được mà hung hăng nuốt nước miếng, sau đó mặt đầy chân thành nhìn về phía Yến Kiêu, lại nỉ non, “Luyến tiếc, thật luyến tiếc.”

Yến Kiêu không nín được cười, ai biết lão nhân gia ngài là luyến tiếc người ở đây, hay là cơm ở đây?

“Đúng rồi,” Vương công công vỗ đầu một cái, cũng không biết nhớ tới cái gì tới, bỗng nhiên thần thần bí bí, từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền nhỏ, nhét vào tay Yến Kiêu, “Đây là lão phu nhân trong nhà thưởng cho, bên ngoài tìm không được thứ tốt, ta cân nhắc rồi, ta không có mẫu thân, tỷ muội, giữ cũng chẳng để làm gì, chi bằng tặng cho ngươi chơi. Mấy ngày nay ta bệnh, đầu mơ màng hồ đồ, lần trước trong nha môn lại vội rối tinh rối mù, thường xuyên qua lại đến mức hồ đồ, ta suýt nữa lại phải mang về.”

Lão phu nhân? Chẳng lẽ là Thái Hậu?

Yến Kiêu theo bản năng chối từ, “Quá quý trọng, ngài giữ lại cho chính mình là được.”

“Ta ăn không biết bao nhiêu bữa cơm của ngươi mà không trả tiền rồi, sao lại khách khí với ta như vậy?” Vương công công giả vờ tức giận nói, “Dù sao cũng đã mang đến rồi.”

Nói đến mức này, Yến Kiêu cũng cầm lấy, trực tiếp mở ra vừa thấy, vui mừng cực kỳ, “Cái này cũng thật đẹp, đa tạ ngài.”

Là một chiếc vòng tay gồm một chuỗi mười tám viên bạch ngọc, mặt trên mỗi một hạt châu đều điêu khắc một bông hoa sen hình dạng khác nhau, mặt sau còn khắc kinh văn, chắc là chữ Phạn, dù sao Yến Kiêu xem không hiểu, nhưng cũng không gây trở ngại việc nàng thích nó.

Nàng đeo lên tay, xoay vòng hai cái, Vương công công cười tủm tỉm gật đầu, “Nhìn ngươi đeo vào trông hợp lắm,” lại hơi hơi đè thấp thanh âm nói, “Nữ tử thuần âm, ngươi hàng năm phải làm công việc này, chẳng phải là âm càng thêm âm? Cho nên, ta nhìn thấy cái này liền nhớ tới ngươi, tốt xấu cũng thêm an tâm phải không?”

Yến Kiêu nghe thấy liền cảm động, “Buổi trưa hôm nay ta làm cá hầm cải chua, thịt cá mềm mềm, ê ẩm cay, rất thích hợp ăn tromg thời tiết trời đầy mây. Đúng rồi, ta nhớ rõ hôm kia ngài nói thịt heo khô ăn ngon, hai ngày nữa đi, cũng nên mang theo một chút?”

Vương công công liên tiếp gật đầu, lại mặt dày nói, “Ngày ấy ta thấy ngươi cho Liêu gia tiểu thư làm cái gì chà bông, mắt thấy mà thèm.”

Yến Kiêu nỗ lực nhớ lại, cười nói: “Chà bông, cái kia cũng tốt, trên đường ăn cơm không thoải mái bằng ở nhà, ngài nếu ăn uống không tốt, chẳng phải là lỗi của chúng ta sao, chỉ cần cho một chút chà bông lên trên, lại thêm chút gia vị, ăn cơm cũng rất ngon…”

Ước chừng ngày thường ở trong cung ăn cơm không thoải mái, Vương công công vừa đến bên này lại đặc biệt thích ăn. Mấy ngày hôm trước tiểu bằng hữu Liêu Hành ăn cơm không ngon, Yến Kiêu làm cho nàng một nồi chà bông, Đổng phu nhân khi cho ăn cơm ăn cháo cũng bỏ vào, tiểu bằng hữu rất thích. Chỉ là không biết Vương công công nhìn thấy khi nào mà nhớ.

****

Án của Triệu Lương liên quan đến quan lại nhiều châu phủ, cho nên tin tức được truyền khẩn cấp tám trăm dặm đến kinh thành, trên dưới triều đình chấn động mạnh mẽ.

Thánh nhân sấm rền gió cuốn, không bận tâm Lại Bộ Thị Lang Phương Chi An đau khổ cầu xin, trực tiếp sai người giam giữ hắn cùng vây cánh liên can, lại truyền tâm phúc tra rõ. Lão sư của Phương Chi An, hai nguyên lão đại nhân trong triều cũng bị răn dạy, được giao trách nhiệm ở nhà đóng cửa ăn năn, không biết ngày về .

Buổi tối lúc cùng Thái Hậu dùng cơm, thánh nhân nói đến việc này, vẫn là cảm khái vạn ngàn.

“Trẫm nể mặt phụ hoàng trên trời, trọng dụng mấy cựu thần đó, nhưng bọn họ? Chỉ sợ trong lòng vẫn cho rằng trẫm chỉ là hoàng tử vô dụng không được sủng ái, căn bản là không đặt trẫm ở trong mắt! Bây giờ dám trắng trợn táo bạo mua quan bán tước, không phải châm chọc trẫm không quản nổi giang sơn, thiên hạ sắp sụp đổ sao?”

“Nhìn cả triều văn võ bá quan, mười năm giống như một ngày, cũng chỉ có hắn thật tình đãi trẫm! Quả nhiên là thiên hạ chỉ có một trung thần, trẫm muốn thật thưởng lớn cho hắn.”

Hắn cùng Bàng Mục quen biết từ thời niên thiếu, tình cảm thâm hậu, giờ vẫn thấy tương xứng.

Thái Hậu hỏi lại: “Định Quốc Công đã phong rồi, ngài còn muốn như thế nào?”

Đừng nói Bàng Mục, ngay cả cha mẹ hắn huynh đệ hắn đều đã sớm truy phong, gia phong, thậm chí đến nhi nữ không biết khi nào mới xuất hiện cũng đã có tước vị…

Thánh nhân quả nhiên cũng chần chờ.

Phía trên quốc công còn có cái gì?

Dưới gối hắn có hai hoàng tử nhưng cũng sắp lớn, có thể phong chỉ sợ chỉ có tam sư Thái Tử, nhưng lại gặp vấn đề lập trữ……

Tự mình trải qua quá trình tranh quyền đoạt vị thảm khốc, thánh nhân kỳ thật rất không muốn lập Thái Tử, cảm thấy hiện giờ chưa quan trọng, chờ về sau trực tiếp chọn người nhất thích hợp nhường ngôi.

Nhưng nếu là ban thưởng tài vật, lại quá tục.

Mấu chốt là hắn cũng không thiếu cái gì!

Thái Hậu nói: “Định Quốc Công không phải là hạng người tham luyến quyền thế phú quý, nếu tùy tiện hành sự, ngược lại xem nhẹ hắn.”

“Mẫu hậu nói phải.” Thánh nhân gật đầu, lại xoa xoa tay nói, “Nhưng nếu không có nửa phần tỏ vẻ, trong lòng trẫm thật sự bất an.”

Hắn vì người trong thiên hạ, chủ động thối lui đến huyện Bình An nho nhỏ đã đủ ủy khuất, hiện giờ lập công lớn, sao có thể không có ban thưởng?

Thái Hậu cười, vỗ vỗ tay hắn, từ ái nói: "Thiên hạ to lớn, trân bảo muôn vàn, chỉ có tấm lòng là khó có được nhất.”

Thánh nhân trước mắt sáng ngời, “Thỉnh mẫu hậu dạy ta.”

“Tín nhiệm,” Thái Hậu cười nói, “Hắn chịu thoái nhượng đến tận đây, đó là tin tưởng tình nghĩa huynh đệ với bệ hạ; mà bệ hạ cũng phải cho hắn thấy, tự nhiên cũng là ngang nhau tín nhiệm.”

Nàng từ một phi tần không được sủng ái, hiện giờ là Thái Hậu, tự nhiên không phải công của ai, cũng tự biết là vì ai mà tính toán.

Hiện giờ thiên hạ thái bình, những kẻ giấu đầu hở đuôi trước kia dần dần lộ đầu, cả ngày có cơ hội liền chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói lời toan tính, lại đầy mặt ưu quốc ưu dân hiên ngang lẫm liệt bảo mẫu tử họ đề phòng hắn đuôi to khó vẫy.

Quả thực chê cười, nếu Định Quốc Công kia thực sự có lòng không phục, một năm trước hắn nắm mấy chục vạn tinh binh, chớ nói bức vua thoái vị tạo phản, buộc mẫu tử bọn họ viết chiếu thư thoái vị có gì khó? Tội gì chờ đến khi hoàng nhi ngồi ổn vương vị?

Người kiêu dũng thiện chiến như vậy, lại biết đúng mực, hiểu cách tiến lùi của thần tử, là mẫu tử bọn họ may mắn, cũng là Đại Lộc Triều này may mắn.

Quân thần tin lẫn nhau, chân thành đoàn kết, nàng thực yên tâm, các bá tánh cũng thực an tâm.

Việc này quá tốt.

Thánh nhân sau khi nghe xong, như đạt được chí bảo, lập tức đứng dậy hành đại lễ, “Đa tạ mẫu hậu đề điểm, nhi thần như thể hồ quán đỉnh, trong lòng đã có chủ ý.”

Mấy ngày sau, Bàng Mục nhận được một phong thư do thánh nhân tự tay viết.

Hắn giống như thường rửa tay sạch sẽ, hướng phía bắc kinh thành lạy tam bái, lúc này mới mở ra thư xem, kết quả càng xem tay càng run, cả người nổi da gà, cuối cùng điểm tâm trong miệng cũng nôn ra.

Thấy chữ viết rồng bay phượng múa của thánh nhân nói: “…… Cao tòa cô hàn, ưu tư giao sợ, cực niệm…… May mà con đường phía trước tuy khó đi, có quân làm bạn, ái khanh trong lòng trẫm tựa bảo kiếm, một lòng hướng tới trẫm, luôn luôn thuận lợi, trẫm lòng rất an ủi. Lại, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, trằn trọc, nhớ năm đó, ta ngươi nắm tay cùng đi, ngủ chung một giường, không thắng sung sướng… Hiện giờ cách xa nhau ngàn dặm xa, không biết khi nào có thể tái kiến, tự đừng đi, tư chi như cuồng…… Khác, phủ quốc công, đây là hình minh hoạ, ngày ngày mong quân về, trông mòn con mắt……”

Editor: Mình chỉ hiểu đại khái nội dung bức thư của anh Thượng gửi cho tiểu Mục như vậy thôi, mọi người có gì cần góp ý nhớ bình luận nhá :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro