Chương 52-1: Lợi dụng
Editor: Jenny Thảo 🍁
Sau khi ra khỏi bệnh viện, lần đầu tiên trong đời Tần Lâu sinh ra cảm giác "thẹn quá hoá giận", muốn đem tiểu vỏ trai nhà hắn giết chết tại chỗ.
Chiếc xe đang chạy trên đường để trở về công ty, sau khi xe chạy được một quãng đường khá xa, thì Tần Lâu ngoái đầu, nhịn cười nhìn người con gái đang ngồi ở ghế phụ, hắn có thể thấy vành tai của Tống Thư sau màn tóc đang không ngừng đỏ ửng lên.
Hắn cố gắng nhịn một hồi, nhưng vẫn không nhịn được, cuối cùng phải cười ra tiếng.
Tiếng cười khanh khách, không giấu được niềm sung sướng trong đó.
"........."
Biểu tình trên mặt Tống Thư trống rỗng quay đầu đi, hắn liếc mắt nhìn một cái, rồi quay đầu nhìn về phía trước. Trên kính cửa sổ xe phản chiếu lại gương mặt đang từng chút từng chút hồng lên của cô.
Ảo não với cách làm của Tần Lâu, nhưng Tống Thư không thể không thừa nhận cách này là cách hữu hiệu nhất trong khoảng thời gian ngắn..... Chỉ có điều quá trình diễn ra thật đúng khiến cho người ta phải thẹn thùng.
Đặc biệt là khúc cuối, cái người nọ còn làm ra vẻ mặt tiếc nuối lôi kéo bác sĩ hỏi: "Thật sự cô ấy không mang thai sao? Ngài khẳng định máy móc kiểm tra không có vấn đề chứ?"
--- Cái biểu tình cộng với ánh mắt và giọng điệu, đều mang theo cảm xúc đúng trường hợp. Nếu như Tống Thư không biết bọn họ đang trong tình trạng nào, thì rất có thể cô sẽ có cùng suy nghĩ với bác sĩ và các y tá trong phòng bệnh lúc đó. Cảm thấy tiếc nuối thay cho một người đàn ông tốt chưa thể làm cha.
Càng nhớ lại chuyện lúc nãy thì khuôn mặt của Tống Thư càng đỏ ửng, vài giây sau cô nhịn không được mà lẩm bẩm trong miệng mấy câu: "Tập đoàn Vio có hứng thú đầu tư vào giới giải trí không? Em cảm thấy nếu như anh không gia nhập vào giới giải trí thì đó sẽ là một điều đáng tiếc, lãng phí nhân tài!"
Tần Lâu nghe thấy vậy liền nghiêm túc tự hỏi bản thân: "Có thể, em đang muốn kịch bản như thế nào? Để anh tìm người viết kịch bản cho hai chúng ta."
Tống Thư: "......."
Mặt Tống Thư không biểu cảm liếc hắn một cái: "Không cần tìm ai hết, anh cũng rất thích hợp để viết kịch bản."
Đúng lúc này đèn giao thông từ màu xanh chuyển thành màu đỏ, Tần Lâu dừng xe lại, vừa thấp giọng cười vừa nghiêng người về phía cô: "Vậy thì em sẽ rất thảm, tiểu vỏ trai."
"?" Tống Thư chậm rãi nâng lên mí mắt, nhìn hắn một cái.
Tần Lâu hiểu ý, tiến đến gần bên tai cô, giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn khàn truyền đến: "Đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất, nam diễn viên chính, một mình anh đảm nhiệm hết tất cả ---- vậy thì em cần phải làm quy tắc ngầm bốn lần."
"---!"
"Quy tắc ngầm" ba chữ này bị người nào đó cố ý nhấn vào từng chữ, Tống Thư lại một lần nữa không thể điều chỉnh lại nhiệt độ trên khuôn mặt, khiến nó một lần nữa đỏ ửng lên.
Cô có chút ảo não giương mắt nhìn Tần Lâu.
Tần Lâu cũng đang cúi đầu nhìn cô cười, muốn nhìn một chút xem lần này trêu chọc tiểu vỏ trai mở vỏ có hiệu quả như thế nào.
Sau đó tầm mắt của hai người giao nhau, cả người Tần Lâu bỗng khựng lại.
Ước chừng khoảng năm giây sau, hắn chậm rãi nheo mắt lại.
"Em khóc sao?"
"Anh mới khóc."
"Nhưng trong mắt em lại đang ứa nước mắt, làm như sắp chảy ra!"
"......... Đó là do bị anh chọc tức."
"Cũng đúng, khó có được nhìn thấy cảm xúc em mãnh liệt như vậy." Tần Lâu khôi phục nở ra một nụ cười tươi, nhưng trong lúc này sâu trong đáy mắt hắn lại nổi lên sự thâm trầm nồng đậm, cùng với cảm xúc tham luyến. Hắn cúi đầu tiến đến sát bên tai Tống Thư nói: "Anh rất thích ánh mắt của em nhìn anh lúc nãy, rất có cảm giác."
Tống Thư ngẩn ra: "Cảm giác gì?"
Tần Lâu thong thả ung dung mở miệng: "Hừm, cảm giác như muốn khóc nhưng lại không khóc được!?"
Tống Thư: ".."
"Lúc trước anh luôn cho rằng anh rất sợ khi thấy em khóc, nhưng hiện tại lại không giống như vậy nữa."
"......."
"Cái biểu tình và ánh mắt lúc nãy của em, thật sự khiến anh rất muốn "khi dễ" em."
Tống Thư trầm mặt hai giây, chậm rãi dịch người ra xa Tần Lâu hai cm, đồng thời mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào hắn: "Tần tổng, tôi cảm thấy những suy nghĩ của ngài không phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội bây giờ, tôi kiến nghị ngài nên đi giải phóng hết những phế liệu có trong đầu của ngài ngay bây giờ thì sẽ tốt hơn."
"Em biết anh đang suy nghĩ cái gì?"
".........."
"Quả thật em vẫn luôn biết trong đầu anh suy nghĩ cái gì, vậy bây giờ anh sẽ ngả hết bài với em."
Giọng Tần Lâu hơi buồn cười, tiến về phía trước đem khoảng cách hai cm mà Tống Thư dịch người lúc nãy xoá bỏ, hắn khẽ hôn vào vành tai của cô gái nhỏ.
"Tiểu vỏ trai, anh vẫn luôn chán ghét kết hôn, gia đình, con cái, những chuyện như thế này. Nhưng vừa nãy khi đưa em đi kiểm tra, lúc đó......."
Hắn cười nhẹ, nhưng tựa hồ như đang than thở.
"Không được làm cha, anh cuối cùng vẫn cảm thấy có gì đó tiếc nuối."
Tống Thư sửng sốt.
Cô há miệng muốn nói cái gì đó, thì phía sau một trận tiếng còi truyền đến---
Đèn giao thông không biết từ lúc nào đã chuyển từ màu đỏ thành màu xanh, hai người cùng lúc tỉnh táo lại.
Tần Lâu trở về ghế lái của mình, một lần nữa lái xe chạy về phía trước, hắn khôi phục lại dáng vẻ không đúng đắn thường ngày của mình.
"Quả thật nếu muốn làm cha, thì phải hoàn thành bước đầu tiên đó mới được."
"....... Lái xe của anh đi."
"Hử? Không phải anh đang lái xe sao?"
"Tần, Lâu."
--- Sự thật chứng minh, ngày đó Tần Lâu có thể sống sót chạy xe về công ty, hoàn toàn là do mạng lớn, cũng một phần là do tính tình của tiểu vỏ trai nhà hắn vô cùng tốt.
Sau khi Tần Lâu kết thúc chuyến công tác này, cũng không có làm theo những gì mà hắn đã nói trong điện thoại, là kể cho Tống Thư nghe rốt cuộc hắn đi chuyến công tác này là để làm gì, có được những tin tức gì.
Tống Thư đã thử vài lần nhưng không có kết quả, chỉ có thể kiềm chế sự tò mò của mình lại. Cô chọn cách tin tưởng Tần Lâu vô điều kiện và nghĩ chắc anh đang cần phải xác minh chuyện gì đó nên chưa nói với cô, tận tâm kiên nhẫn chờ Tần Lâu nói ra hết tất cả mọi chuyện cho cô nghe.
Sự việc diễn ra tại bệnh viện ngày hôm nay cùng sẽ âm thầm làm cho lòng người thêm cảnh giác. Mặc dù việc giả vờ mang thai đã giúp cho Tống Thư không trực tiếp bại lộ thân phận, nhưng người biết rõ tiền căn hậu quả An Hành Vân vẫn ra lệnh cảnh cáo cô. Tống Thư chỉ có thể lựa chọn nghe theo lời bà ấy tạm thời không tiếp xúc hay điều tra sâu về việc đó nữa.
Tống Thư tạm thời buộc bản thân phải tập trung vào công việc ở tập đoàn Vio, và hy vọng trong thời gian ngắn bên Dư Vân Đào và Dư Khởi Sanh sẽ có bước ngoặt mới trong việc triển khai và kiểm soát Đặng Tiêu Khải và Công ty Khoa Học Kỹ Thuật của ông ta.
Ngày hôm sau khi Tần Lâu vào công ty, liền chính thức sắp xếp cho "Tần trợ lý" gặp mặt các lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Trong sự kiện lần này, giữa Tống Thư và Tần Lâu đã xảy ra một cuộc tranh cãi không hề nhỏ---
Ý định ban đầu của Tống Thư là dùng hết tất cả khả năng tiếp xúc với tất cả nhà lãnh đạo cấp cao trong hội đồng quản trị, nhưng Tần Lâu kiên quyết cự tuyệt.
"Trong hội đồng quản trị nhất định có người liên quan đến vụ án năm đó, thậm chí có thể không chỉ một người --- Để em ở lại Vio tiếp xúc với bọn họ đã là điểm mấu chốt của anh rồi."
"Tần Lâu, đây là trong công ty, bọn họ sẽ không làm gì được."
"Chỉ là ở trong công ty thôi cũng đủ rồi!" Tần Lâu hạ giọng xuống nói: "Mỗi lần nghĩ đến những người gặp thoáng qua em, người đó mỉm cười chào hỏi với em nhưng lại tùy thời tùy khắc có ý muốn đẩy em vào chỗ chết, anh cảm thấy bản thân mình muốn phát điên-- Cho nên đây đã là điểm mấu chốt của anh rồi. Tuyệt đối không có khả năng tiến thêm một bước nào nữa, chuyện này không thể thương lượng."
"......."
Đối diện với ánh mắt gần như ảm đạm của Tần Lâu, Tống Thư chỉ có thể thỏa hiệp.
Hai người vì thế mà đạt thành nhất trí. Trong khoảng thời gian Lâm Ô đi công tác ở nước ngoài, Tống Thư chỉ có thể tiếp xúc với hai vị giám đốc trong hội đồng quản trị của công ty.
Một vị giám đốc mà trước đây Tống Thư đã gặp qua ở tiệc khánh công là người phụ trách quản lý tài sản, đầu tư phát triển và công nghệ thông tin- Giám đốc Lữ Vân Khai, vị còn lại chính là người quản lý tài vụ ba mảnh còn lại- Giám đốc Jerry Kiều.
Người ở vế trước thì biểu hiện thong dong bình tĩnh -- giống như ở trong bữa tiệc khánh công, việc ông ta và Tống Thư có tiếp xúc nói chuyện qua chỉ là việc cô ảo giác, vì hai người trong lúc này giống như chưa từng gặp qua nhau.
Còn người ở vế sau......
Tống Thư giờ phút này đang đứng trong văn phòng của Tổng giám đốc, nụ cười trên mặt sắp cứng đờ, tâm tình của cô hết sức phức tạp nhìn người ở trước mặt. Hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một vị giám đốc đến từ nước ngoài, nghe giọng của hắn gần như là nhiệt tình nịnh nọt, còn mang theo khẩu âm Hán ngữ kỳ quái nói chuyện với cô.
"Tần tiểu thư, tôi thật sự không biết cô lại là một mỹ nhân xinh đẹp đến như vậy, nghĩ đến thời gian kế tiếp có thể cùng làm việc với cô trong công ty, tôi liền cảm thấy như đang ở bồng tất sinh huy (*)!"
(*) Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh...
"Không phải dùng bồng tất sinh huy như vậy."
Ở bàn làm việc của Tổng giám đốc, Tần Lâu đem bản đánh giá báo cáo cuối cùng đọc qua một lượt rồi ký tên, sau đó hắn liền cau mày ngẩng đầu lên --
"Còn nữa, đem móng vuốt của mình ra khỏi bàn tay của cô ấy."
"Đúng là một người đàn ông keo kiệt. Cậu cho rằng tôi không biết sao? Từ ngữ móng vuốt cũng không phải sử dụng như vậy." Jerry Kiều trợn to mắt nhìn về phía Tần Lâu, rồi xoay đầu nhìn về phía Tống Thư, một lần nữa lộ ra nụ cười nhiệt tình.
"Tần tiểu thư, cô xem tôi có nói đúng hay không?"
"Ừm....Ừm."
Tống Thư cười có lệ tỏ vẻ đồng ý. Từ tay của đối phương "cứu vớt" thu hồi lại tay của mình, cô khó có khi cảm thấy xấu hổ, nên quay đầu nhìn Tần Lâu với ánh mắt cần giúp đỡ.
Tống Thư nhìn ra được---
Tần Lâu và vị giám đốc Jerry Kiều này có mối quan hệ không giống với những nhân viên cấp dưới khác, quan hệ giữa hai người họ có thể là quan hệ bạn bè thân thiết. Tại vì không phải người nào cũng dám làm hành động không cố kỵ này ở trước mặt kẻ điên hết.
Nhận được tín hiệu cầu cứu của Tống Thư, Tần Lâu hạ tầm mắt cười nói: "Kiều, nếu như không có việc gì thì nhanh chóng rời đi."
Jerry Kiều nghe vậy liền quay đầu nhìn: "Tôi chỉ mới tới có một chút mà cậu đã nhẫn tâm đuổi tôi đi?"
~~~~~~~~~
Jenny: Đây là chương đầu tiên mình edit của truyện này, nếu như có vấn đề gì thì mọi người bình luận, góp ý cho mình biết nhé. Love u❤️😍
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro