🦄Chương 9: Ba ba nuôi bé con, còn sống là tốt rồi!
DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI
Tác giả: Công Tử Văn Tranh.
Edit + Beta: Dung phi nương nương.
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️
🥥🫑🍅
Chương 9: Ba ba nuôi bé con, còn sống là tốt rồi!
Phản ứng của Hoắc Tùy Thành có chút vượt quá dự kiến của Hoắc Tiểu Tiểu.
Từ Mạn Nhân tướng mạo thanh thuần, dáng người yểu điệu, là một mỹ nữ gặp một lần khó quên, tốt nghiệp loại xuất sắc, con nhà gia giáo hiểu dương cầm biết khiêu vũ.
Dựa theo sự phát triển này, ba của cô cũng phải trầm mê trước sắc đẹp, chỉ nói tình không nói yêu, chơi đùa tiêu khiển một phen sau đó sẽ vứt bỏ người ta ngay lập tức.
Làm sao nhanh như vậy đã bóp chết từ trong trứng nước?
"Cô không thấy con gái của tôi không thích cô sao?"
Sợ hãi nha.
Lên giường ngủ một đêm, tình cảm cha con sao đột nhiên trở nên thâm hậu như vậy?
Thăng hoa nhanh đến như vậy?
Hoắc Tiểu Tiểu hoài nghi nhân sinh, Từ Mạn Nhân cũng không rõ ràng cho lắm.
Cô ta mờ mịt thất thố nhìn Hoắc Tùy Thành, hỏi: "Hoắc tiên sinh, tôi... tôi không biết ngài có ý tứ gì, cả một năm qua, đều là tôi chăm sóc cho Tiểu Tiểu, giữa chúng tôi ở chung rất hòa hợp, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau đánh đàn dương cầm, tôi cũng không cảm thấy Tiểu Tiểu không thích tôi."
Hoắc Tùy Thành giương mắt, "Nếu như con bé thích, nó đẩy cô làm gì?"
Từ Mạn Nhân cắn môi, không phản bác được.
Chăm sóc Hoắc Tiểu Tiểu lâu như vậy, cô ta thực ra có thể cảm giác được đứa trẻ này không thích cô ta, một giây trước còn đang cười với người khác, một giây sau cô ta tới, liền hờ hững lạnh lẽo đối với mình.
Từ Mạn Nhân cũng không biết mình đến cùng có chỗ nào để Hoắc Tiểu Tiểu không thích, rõ ràng mình là người ở chung với nó lâu dài nhất.
Ngay tại lúc Từ Mạn Nhân chân tay luống cuống không biết nên nói cái gì để cứu vãn, Hoắc Tùy Thành mang Hoắc Tiểu Tiểu đi ra ngoài.
"Hoắc tiên sinh!"
Âm thanh Từ Mạn Nhân hoảng hốt gọi hắn lại, con mắt xinh đẹp mơ hồ thấy được ánh lệ, ánh mắt cầu khẩn nhìn Hoắc Tùy Thành, "Chắc là Tiểu Tiểu đối vối tôi có hiểu lầm gì đó, Hoắc tiên sinh, ngài hẳn là rõ ràng năng lực của tôi, nếu không lúc trước cũng sẽ không mời tôi đến dạy Tiểu Tiểu. Xin ngài cho tôi một cơ hội nữa."
Lúc mỹ nhân rưng rưng lệ, cầu khẩu một tiếng, cơ hồ không có nam nhân nào có thể chống cự được.
Nhưng Hoắc Tùy Thành hiển là một người đàn ông không hiểu phong tình, hắn mặt không biểu tình nhìn Từ Mạn Nhân, không có một chút mềm lòng, thậm chí nhíu mày nói: "Nhỏ giọng một chút."
Hoắc Tùy Thành mang Hoắc Tiểu Tiểu ra khỏi cửa phòng, mơ hồ còn có thể nghe thấy nghe thấy tiếng khóc trầm thấp của Từ Mạn Nhân trong phòng.
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt.
Cô muốn nói Từ Mạn Nhân đừng khóc, mặc dù cô ta không thể vui vẻ một đêm với Hoắc Tùy Thành, nhưng dù gì cũng đã cứu cô ta một mạng.
Sinh mệnh đáng ngưỡng mộ, dây dưa với Hoắc Tùy Thành cũng chỉ là phong quang nhất thời, càng về sau thua thiệt càng lớn!
Nhưng từ chuyện này xem ra, Hoắc Tùy Thành cũng không phải một người đàn ông gặp sắc là vong, cũng không có hung tàn như trong tưởng tượng của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùy Thành một chút.
Ánh mắt đi lên.
Lại hướng lên.
Tiếp tục đi lên.
Một mực đi lên.
Há!
Khá lắm, nhìn thấy đều là chân.
Hoắc Tiểu Tiểu ở nhà, trừ khi cô luyện tập, bình thường không có lúc nào tự mình đi đường, lần đầu tiên lấy ánh mắt này nhìn người khác, cô chỉ có thể thấy được chân của Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành bình thường độc lai độc vãng đã quen, đi đường mang gió, nhanh chân dạo bước về phía trước, hoàn toàn không có chú ý mình trong tay còn dắt một Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu nện bước chân ngắn nhỏ gian nan đuổi theo không kịp, còn bị hắn nắm, hai chân cơn giống như bị cơn lốc nhỏ đuổi theo, nhưng vẫn không đuổi kịp, giao thế trễ, chân trái đẩy chân phải, lảo đảo về phía trước, cả người ngã nhào xuống đất.
Thế nhưng tay của cô còn đang bị Hoắc Tùy Thành nắm lấy.
Tưởng tượng một người đàn ông 1m89, từ cổ trở xuống tất cả đều là chân, dắt tay một đứa bé cao không đến tám mươi centimet?
Nói dắt cũng rất miễn cưỡng, Hoắc Tiểu Tiểu quả thực chính là bị Hoắc Tùy Thành lôi đi.
Đến lúc Hoắc Tùy Thành phản ứng kịp thời, Hoắc Tiểu Tiểu đã bị hắn kéo đi ba bốn năm bước.
Hoắc Tiểu Tiểu một mặt mờ mịt: Tôi là ai? Đây là đâu? Vì sao tôi bị người ta kéo đi?
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hắn, một lời khó nói hết.
Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Sau khi đối mặt hai giây, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Hoắc Tùy Thành khiếp sợ, đất bằng cũng có thể ngã được?
Hoắc Tiểu Tiểu khiếp sợ, còn có dạng người làm cha như thế này?
Ba ba chăm bé con còn sống là tốt rồi.
Cô quyết định về sau lúc không có người, vẫn là cách xa Hoắc Tùy Thành một chút.
Đây cũng quá không đem cô để trong lòng!!!
Dắt đi mấy bước, Hoắc Tiểu Tiểu cảm giác bắp chân bị đập có chút đau, miệng nhỏ cong lên, há mồm muốn khóc.
Hoắc Tùy Thành một tay ôm Hoắc Tiểu Tiểu từ dưới đất, thấp giọng nói: "Không cho phép khóc!"
Có lẽ là phát giác được giọng điệu mình quá cứng nhắc, Hoắc Tùy Thành hòa hoãn lại, "Ông nội con thân thể không tốt, không được ầm ĩ đến ông."
Hoắc Tiểu Tiểu: "..."
Vì để che giấu "việc ác" vừa rồi của mình, Hoắc Tùy Thành giao cô cho dì Triệu chăm sóc, cũng nói sơ qua nguyên nhân sa thải Từ Mạn Nhân.
Dì Triệu cân nhắc nói một câu: "Tiểu Tiểu đã đến tuổi học bài rồi."
"Tôi sẽ tìm người đến."
Hoắc Tiểu Tiểu kéo tay dì Triệu, ủy khuất nhìn ba ba vén váy nhỏ của bản thân lên, chỉ vào một khối hồng hồng ở đầu gối, "Đau."
Dì Triệu vội vàng ngồi xuống xem xét, quá mức sợ hãi, "Tiểu Tiểu, đây là có chuyện gì? Đầu gối làm sao đỏ lên? Con ngã ở đâu rồi?"
Người hiềm nghi phạm tội - Hoắc Tùy Thành ho nhẹ một tiếng, ý đồ che giấu tội của mình, "Vừa rồi nó không cẩn thận chạy nhảy lung tung, trẻ con va chạm là chuyện thường xảy ra, chớ khẩn trương, tìm một chút dầu thuốc lau một chút là tốt rồi, không cần nói với lão tiên sinh."
Hoắc Tiểu Tiểu oán trách nhìn hắn.
Dì Triệu nhíu mày.
Trừ Từ Mạn Nhân ra, là bà chăm sóc Tiểu Tiểu thời gian dài nhất, bình thường cũng xem như cháu gái của mình mà đối đãi, đập vào đâu đều cực kì đau lòng, lúc này tìm dầu thuốc xức cho Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tùy Thành tiếp điện thoại, thả bên tai nghe hai câu, "Hội sở Ung Phúc? Đi, đợi chút nữa gặp."
Hoắc Tiểu Tiểu thính tai, nghe được mấy chữ này, ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Tùy Thành chạy lên lầu.
"Con đứa nhỏ này, luôn thích nhảy nhảy nhót nhót, ngã rồi đó. Có đau hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
"Về sau phải chú ý biết chưa? Té ngã rất đau đó."
Trong thời gian Hoắc Tiểu Tiểu thoa thuốc, Hoắc Tùy Thành đã đổi xong quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
Âu phục màu xanh đậm, nơ chỉnh tề thắt ở dưới hầu kết, quần tây không có một tia nếp gấp, giày da sáng loáng không nhuốm bụi trần.
Lúc Hoắc Tùy Thành mặc quần áo ở nhà có mấy phần hiền hoà, mặc âu phục vào lại hiện ra một cỗ khí tức cấm dục lạnh lùng cách xa ngàn dặm.
Hoắc Tiểu Tiểu đã thấy dáng vẻ Hoắc Tùy Thành Âu phục giày da dự định đi ra ngoài, vội vàng từ trên ghế salon nhảy xuống, chạy chậm đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.
Chọc dì Triệu một phen nhíu mày.
"Tiểu Tiểu, đừng chạy, chậm một chút!"
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngăn lại trước mặt hắn, "Sao vậy?"
Hoắc Tiểu Tiểu há mồm cực lực hồi tưởng lại lời muốn nói, mỗi chữ mỗi câu ở trong miệng gian nan thổ lộ, "Muốn... Muốn đi... đi... Ra ngoài... rời khỏi."
"..."
"Muốn... Ra... Đi... Chơi!"
Cô cắn răng cắn cổ, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng, rốt cuộc từng chữ từng chữ đem lời muốn nói nói rõ.
Cũng không biết Hoắc lão tiên sinh là có tâm tư gì, một năm qua cũng không mang cô đi ra ngoài chơi một lần, khoảng cách xa nhất cũng chỉ là tản bộ ở trong khu nhà, đã lớn như vậy, cô còn chưa xem được thế giới phồn hoa bên ngoài nhà!
Nơi mà Hoắc Tùy Thành muốn đi, mang theo đứa bé không thích hợp, lúc này nói: "Lần sau mang con ra ngoài chơi, ngày hôm nay con cùng dì Triệu ở nhà đi."
Ở nhà chơi?
Nói đùa cái gì vậy?
Cô cũng đã ở nhà chơi một năm!
Mà lại đừng tưởng rằng cô không biết, hội sở Ung Phúc cũng không phải là cái chỗ làm chuyện đứng đắn gì.
Chỗ kia tốt, cô cũng muốn đi chơi.
Hoắc Tiểu Tiểu vén lên váy của mình, chỉ vào chỗ đầu gối đỏ bừng, dùng cách ngắn gọn nhất biểu đạt ý kiến của mình, "Đau, ông nội!"
Hoắc Tùy Thành thử phiên dịch ý của cô, "Không mang theo con đi ra ngoài chơi, con liền nói cho ông biết?"
Hoắc Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu.
Hai cha con trầm mặc giằng co năm giây.
Hoắc Tùy Thành cúi đầu trước, ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu đi ra ngoài, cũng để lại một câu nói: "Nói với lão gia tử một tiếng, tôi mang Tiểu Tiểu đi ra ngoài chơi."
*****
Phía sau Bentley, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở trên ghế ngồi của trẻ em, ghé vào trước cửa sổ xe tràn đầy phấn khởi nhìn xem thế giới bên ngoài, trong đôi mắt to giống như nho đen tràn đầy hiếm lạ, như là chưa có thấy qua việc đời.
Một năm!
Hơn một năm!
Một năm này cô chưa từng thấy qua dòng người xe cộ, phố xá ồn ào sầm uất.
Cô làm sao có thể không kích động!
Hoắc Tùy Thành ngồi ở bên người nhìn hai mắt cô, đôi mắt nhắm lại, nói với Tiểu Tiểu: "Con so với trong tưởng tượng của ba còn thông minh hơn, lời ba nói con có thể nghe hiểu được."
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn hắn.
"Đợi chút nữa con an tĩnh chút, tự chơi một mình, không cho quấy không cho phép náo không cho phép khóc, nghe thấy không?"
Hoắc Tiểu Tiểu suy tư một lát.
Hoắc Tùy Thành giống như có chút hoài nghi cô.
Cũng thế, ngày hôm nay biểu hiện được quả thật có chút quá mức rồi.
Nghĩ nghĩ, cô mê mang nhìn Hoắc Tùy Thành, trong lúc nhất thời không có bất kỳ biểu thị gì.
Hoắc Tùy Thành lặp lại lần nữa, "Không cho phép khóc không cho phép náo, ngoan ngoãn nghe lời, rõ ràng chưa?"
Hoắc Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, lý do an toàn, không đáp lại Hoắc Tùy Thành, đem đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Nghi hoặc trong đáy mắt Hoắc Tùy Thành chợt lóe lên, nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, đã đến hội sở Ung Phúc.
Hội sở Ung Phúc được tạo theo kiểu dáng phong cách nửa thế kỷ trước ở Châu Âu, từng là đại sứ quán của nước nào đó, sau bị người ta cải tạo thành Club như bây giờ.
Người phục vụ của hội sở tiến lên mở cửa xe, Hoắc Tùy Thành xuống xe, lại đi qua một bên khác, ôm Hoắc Tiểu Tiểu từ trên ghế ngồi trẻ em xuống, trong ánh mắt khiếp sợ của phục vụ đi vào hội sở.
Nơi này mặc dù là hội sở, nhưng cũng không phải là loại chướng khí mù mịt kia, trang trí lịch sự tao nhã phong cách nào cũng có, nhưng muốn bước vào cửa hội sở, cũng phải có tư cách nhất định, không phải ai cũng có thể đi vào.
Là nói, người tới cũng không phải là mấy đám ô hợp.
Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào đầu vai Hoắc Tùy Thành, say sưa ngon lành nhìn xem loại trang trí lịch sự tao nhã trên đường đi, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt khiếp sợ của phục vụ gặp được trên đường.
Đến đây mặc dù loại người gì cũng có, nhưng... Mang theo đứa bé, rất ít gặp.
Hoắc Tùy Thành quen thuộc ánh mắt từ bốn phương tám hướng, mặt không đổi sắc dưới sự hướng dẫn của phục vụ, ôm Hoắc Tiểu Tiểu tiến vào phòng trung tâm.
Vừa đẩy cửa ra, trong không khí nồng đậm mùi khói thuốc, bị Hoắc Tiểu Tiểu ngửi được, cô đem mặt vùi vào trong áo sơ mi của Hoắc Tùy Thành, ngửi được mùi gỗ hương tươi mát nhàn nhạt trên người hắn.
Hoắc Tùy Thành đứng tại cửa ra vào, mi tâm nhíu chặt, sau khi dừng lại mấy giây, vòng qua bình phong, nói với mấy người chơi bài trong phòng: "Tắt thuốc lá đi. Đổi phòng."
Một, hai, ba người trong phòng ngẩng đầu, giữa ngón tay kẹp lấy thuốc lá, lạch cạch dụi mất.
Trận địa rất nhanh chuyển đến một gian phòng khác.
Tám con mắt của bốn người đàn ông nhìn đứa bé ngồi ở trên ghế sa lon, trong lúc nhất thời nghẹn lời.
"... Hoắc Nhị, chúng ta đây là mấy người đàn ông, cậu mang theo đứa bé, không tốt lắm đâu?"
"Đây chính là đứa con gái trong truyền thuyết của cậu à?"
Hoắc Tùy Thành cao lãnh ừ một tiếng.
Một người tương đối trẻ tuổi trong đó, nhéo nhéo khuôn mặt béo ụ của Hoắc Tiểu Tiểu, hỏi cô: "Con tên là gì?"
Hoắc Tiểu Tiểu ước chừng biết mấy người trước mặt kia là ai, đập đập phán phán trả lời: "Hoắc... Tiểu Tiểu."
"Mấy tuổi?"
Hoắc Tiểu Tiểu dựng thẳng một đầu ngón tay.
Người đàn ông cười cười, "Mới một tuổi mà nghe hiểu được? Con thật thông minh."
Người lớn trong khắp thiên hạ đều là một dạng, thấy trẻ con luôn thích đùa hai câu.
"Ba con lúc con vừa ra đời liền xuất ngoại bỏ con, con được ông nuôi nấng lâu như vậy, thích ba hay là thích ông hơn?"
"..." Lại là cái vấn đề châm ngòi li gián không có chút tình người này.
Từ nhỏ đến lớn, loại câu hỏi này Hoắc Tiểu Tiểu không biết đã bị hỏi qua bao nhiêu lần, nhưng người trêu đùa cô mỗi lần đều bởi vì cô không biết nói chuyện mà tự chuốc nhục nhã.
Hiện tại thật vất vả mới học xong cách nói chuyện, hỏi một cái oán một cái, thật sự coi cô đứa trẻ sao!
Hoắc Tiểu Tiểu tốn sức mỗi chữ mỗi câu hỏi lại hắn: "Vậy, chú... Thích... Ba chú, hay là... ông chú hơn?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro