Chương 45

Bà Đường lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc Nhã Bửu, đợi rất lâu cũng không thấy con gái mở miệng, lúc này bà nói: "Mặc kệ là có chuyện gì, cha mẹ đều ở phía sau con.Nhã Bửu bắt đầu rơi lệ, cô luôn là người được mẹ nuông chiều, trong lòng nhịn khôngđược liền ủy khuất.Bà Đường vô cùng lo lắng, hỏi: "Sao vậy, ai dám bắt nạt con?" Sắc mặt bà đã bắt đầukhó coi. Tính cách bà Đường thế nào Nhã Bửu đều hiễu rõ, chỉ sợ bà suy nghĩ lungtung: "không có gì, chỉ là tập luyện vất vả quá, mẹ, mẹ đừng lo cho con." Nhã Bửungồi dậy: "Con hơi mệt thôi.""Được rồi, nếu cảm thấy vất vả mà không dám than phiền, để mẹ đến đoàn múa nóihộ."Nhã Bửu bất lực nhìn bà: "Con không muốn mẹ lo lắng, chẳng qua con chỉ oán giậnmột chút mà thôi, me, con thích khiêu vũ."Bà Đường nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Vậy tốt rồi."Ai hiểu con cái bằng cha mẹ chứ, tuy là con gái bà luyện múa khắc khổ nhưng cảmxúc cũng chưa bao giờ như vậy: "Mỹ Bảo, gần đây con ở bên cạnh Nhã Bửu, có thấynó khác thường không?"Mỹ Bảo lắc đầu, gần đây cô bận công việc, muốn làm việc để quên đi phiền muộn nêncũng không quan tâm: "không ạ, mẹ, có chuyện gì sao?"Bà Đường lắc đầu, gần đây tâm trạng của Mỹ Bảo cũng không tốt: "không có gì, nónũng nịu bảo mệt."Mỹ Bảo cười nói: "Mỗi ngày Nhã Bửu tập múa xong còn phải lái xe về nhà, đươngnhiên mệt rồi."Về phần tại sao Nhã Bửu không còn trở về nhà riêng, bọn họ đương nhiên đều biết,đây là vì Nhã Bửu muốn chăm sóc Mỹ Bảo. Mu bàn tay đều là thịt, bà Đường cũngkhông muốn nói nhiều, dù sao tình thân chị em yêu thương lẫn nhau cũng là chuyệntốt.một bên là người thân, một bên là bạn trai, mức độ quan trọng như nhau, Nhã Bửungồi vào bàn ăn ở phía trước cửa sổ, xoa xoa nước mắt, hạ quyết tâm không bao giờnhớ đến Bùi Giai nữa.Hiện thực không hề dễ chịu, nhất là mấy tháng trước, cô ngày ngày đau khổ, đầu ócchập chờn hình bóng của anh, có đôi khi cô cũng oán giận mẹ, thời điểm này sao mẹkhông chịu giới thiệu bạn trai cho cô, nghe nói muốn quên đi một chuyện tình,phương pháp tốt nhất là phát triển một tình cảm mới.Nếu William bây giờ xuất hiện, không chừng kết quả sẽ không như vậy.Nhã Bửu khó khăn vượt qua đến lễ Giáng Sinh, đoàn múa cho cô nghỉ phép ba ngày.

Đêm trước, Mỹ Bảo còn thuê biệt thự để chuẩn bị đãi tiệc, chị cô vốn là nữ vươngthích xã giao. Giờ đây Nhã Bửu có thể lý giải được vì sao Mỹ Bảo nhiệt tình rồi, ngườithích náo nhiệt luôn có nội tâm cô độc.Lần này không cần Mỹ Bảo tận tâm chỉ bảo, Nhã Bửu đã nhấc tay nói: "Tuần trước emđã sai người đặt làm một chiếc mặt nạ rồi."Nhã Bửu đặt làm một chiếc mặc nạ nữ hoàng bóng tối, lông màu đen kết hợp màutím, có chút quái dị, đeo trên khuôn mặt cô, da thịt trắng nõn càng thêm nổi bật.Váy cũng là màu tím được làm bằng vải satin, mặc dù bí ẩn cũng không thể che giấuđược vẻ đẹp kiêu sa đằng sau chiếc mặt nạ.Mỹ Bảo không đồng ý nhíu nhíu mày: "Chị có rất nhiều mặt nạ khác đẹp hơn, em chọnmột cái đi."Nhã Bửu nhìn chiếc mặt nạ của mình nói: "Em rất thích cái này, cứ như vậy đi."Mỹ Bảo cài một chiếc kẹp tóc kim cương lên đầu Nhã Bửu, nhéo nhéo khuôn mặt cônói: "Quê mùa."Mặt nạ vũ hội là ưu thế lớn nhất để thu hút người khác. Tuy nhiên người được mờitham dự cũng đa phần là người quen, có lãng mạn cũng không đạt được hiệu quảcao."Alleria."Nhã Bửu nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu nhìn qua: "Lugo." anh ta đeo mộtchiếc mặt nạ chim cú mèo nhưng khí chất táo bạo của anh ta cô vẫn nhận ra.Lugo cầm ly sâm banh trong tay đưa cho Nhã Bửu: "Sao lại trốn ở đây một mình? anhvà em dạo quanh vườn đi."Từ sau lần chơi bóng, Lugo hẹn cô nhiều lần đều bị cô thoái thác, cô cho rằng anh tasớm đã rút lui, không nghĩ tới hôm nay vẫn rất nhiệt tình.Nhã Bửu nhìn Lugo, nội tâm có chút rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn muốn thông quaLugo để nghe được tin tức về Bùi Giai: "Chân em hơi đau, không đi được.""anh giúp em đến khu phòng nghỉ nhé." Lugo ân cần nói.Nếu lại cự tuyệt thì hơi thô lỗ, Nhã Bửu vừa muốn gật đầu thì nhìn thấy Bùi Giai vàDiệp Thịnh cùng một đám người đi tới.Lugo nâng chén chào bọn họ."Alleria, anh còn nghĩ đêm nay em không tới." Người mở miệng chính là Diệp Thịnh.Nhưng người khiến Nhã Bửu quan tâm lại chính là một người khác -- Trình Y San.

Nếu nói trong thành phố này ai có thể so sánh với tiểu thư nhà họ Đường, chỉ sợkhông ai không biết là Trình tiểu thư.Nói về Trình Y San, không người đàn ông nào gặp cô ta rồi lại không động lòng, vừaxinh đẹp vừa quyến rũ, sinh ra trong một gia đình danh giá, lần này cô ta trở về thànhphố là sau khi ly hôn."Nhã Bửu." Trình Y San từ bên người Bùi Giai đi tới."Chị Y San, chị về khi nào?" Nhã Bửu chào hỏi.Hai người không chút thân thuộc hàn huyên vài câu.Rồi sau đó Trình Y San đem tay mình đặt lên khủy tay Bùi Giai: "Theo em đi qua chàohỏi mọi người."một đám người bỏ đi, Lugo giúp Nhã Bửu đỡ đến khu phòng nghỉ, Nhã Bửu rất nhanhđã đuổi anh ta đi.Mỹ Bảo đi tới vuốt tóc Nhã Bửu."Chị Y San ly hôn rồi ạ?" Nhã Bửu xê dịch một bên.Mỹ Bảo vén váy ngồi xuống "Ừ" một tiếng, hiển nhiên cô đối với Trình Y San không ưalắm. Dù sao lúc còn tuổi thơ bọn họ đều bị đem ra so sánh, không phải kẻ thù cũngtrở thành kẻ thù. Năm đó, Trình Y San thân thiết với Bùi Giai khiến cho Mỹ Bảo ngộtngạt.Nhã Bửu cũng không ghét Trình Y San, nhưng đó là chuyện cách đây vài năm, đứng ởvị trí bây giờ, lại nhìn thấy Trình Y san gác tay lên tay Bùi Giai, khó tránh khỏi xúcđộng."Nếu cảm thấy chân đau quá thì gọi tài xế chở về đi." Mỹ Bảo vỗ vỗ vai Nhã Bửu."Cảm ơn, thưa nữ hoàng." Nhã Bửu cười nói, cô mang giày cao gót lâu là cảm thấykhó chịu.Nhã Bửu đứng dậy, đi đến hành lang lấy áo khoác, điện thoại di động bỗng dưng runglên."Ban công." Tin nhắn là của Bùi Giai.Nhã Bửu đưa điện thoại di động cất vào túi, hít sâu, đầu tiên là không muốn đi, Bùiđại thiếu gia xem cô là gì, gọi thì đến đuổi thì đi? Nhưng mà cô cảm thấy chuyện nàydù sao cũng phải kết thúc, còn phải giáp mặt nói rõ.Nhã Bửu cắn cắn môi, xoay người đi đến góc thang lầu, lên ban công lầu ba, lúc nàyBùi Giai đang đưa lưng về phía cô đứng.

Nhã Bửu buông góc váy, giày cao gót thả trên mặt đất, phát ra tiếng giòn vang.Bùi Giai quay đầu liếc mắt nhìn Nhã Bửu một cái, lại đem tầm mắt nhìn về phía trước.Nhã Bửu đi tới đứng cạnh Bùi Giai, không biết nên mở miệng nói cái gì, chỉ có thểngoan ngoãn đứng yên, giống như đứa nhỏ đang chờ thầy giáo phát bảng điểm."Em vẫn chưa nói?" Bùi Giai hỏi.Nhã Bửu không phản bác được, nhưng khí giận trong lòng phẫn nộ, lại nhịn khôngđược trả lời: "không có gì để nói."Bùi Giai quay đầu nhìn Nhã Bửu: "không có gì muốn nói với anh?"Mùi hương nước cạo râu nhẹ nhàng khoan khoái trong đêm đông lạnh lùng thổi quachóp mũi Nhã Bửu, ánh mắt cô có chút chua xót, không dám nhìn thẳng anh, quan hệcủa hai người sẽ có ngày hôm nay, cô đã sớm đoán trước, hiện thời chỉ là hy vọng,chịu đựng ước hẹn ba tháng.Nhã Bửu thấp giọng: "không có gì muốn nói." Lại xoay người đưa lưng về phía BùiGiai: "Chú Lưu còn chờ, em đi trước.""Nhã Bửu, em thậm chí còn không muốn nỗ lực kéo dài, liền xem thường buông bỏ?"Giọng Bùi Giai tràn ngập chất vấn nhưng cũng đầy thất vọng.Nhã Bửu dừng bước, chỉ cảm thấy cô đối với Bùi Giai thất vọng, trước khi lên đây gặpanh, có lẽ trong lòng cô còn tồn tại hy vọng, nhưng Bùi đại thiếu gia thì sao? anh vẫnnhư cũ lãnh băng cao cao tại thượng, Nhã Bửu cho đến bây giờ vẫn còn nhớ được cáiđêm hôm đó, dạ dày cô đau tới khi chờ anh trở về.cô bước đi về phía trước, mới bước ra nửa bước, đã bị anh đưa tay kéo lại.Nước mắt Nhã Bửu tuông rơi, hét: "Buông ra." cô giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tayanh."Buông em ra." cô không hất tay ra được, ngược lại còn bị anh ôm chặt trước ngực.Tinh thần Nhã Bửu lúc này vỡ òa, cô nói không ngừng: "Buông ra, anh buông rachưa." cô thậm chí còn lấy túi xách đánh lên người anh.Bùi Giai một tay giữ đầu Nhã Bửu đặt tại ngực, một tay vuốt ve lưng cô: "Em muốnmọi người nhìn thấy cảnh tượng này đúng không?"Nhã Bửu lúc này đã bình tĩnh lại, oán hận lau nước mắt: "Bùi Giai, anh là tên khốn!""Vừa vặn xứng đôi với người như em." Bùi Giai hôn lên khuôn mặt Nhã Bửu.

cô vừa muốn nói chuyện liền nghe thấy tiếng bước chân, khuôn mặt cô cứng đờ, nếubị người khác nhìn thấy bọn họ như thế này, vậy thì hỏng bét rồi.Nhã Bửu nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng túm chặt tay Bùi Giai, kéo anh đến phíasau cửa ban công.Người đi lên là một người nghiện thuốc lá, hóa ra anh ta lên đây để hút thuốc, cănbản hút xong liền đi xuống.Nhã Bửu thật sự thót tim, thật sự sợ hãi, chuyện vừa nãy rõ ràng là muốn chọc giậnBùi đại thiếu gia rồi.Hai người đi ra, Nhã Bửu cúi đầu đi theo phía sau Bùi Giai, Nhã Bửu thở dài một tiếng."Đối với anh, em chỉ biết áy náy thôi sao?" Bùi Giai nâng cằm Nhã Bửu, ép cô đối diệnmình.Nhã Bửu không nói nên lời, trong đôi mắt đẹp lấp lánh mông lung."Em nói xem kiếp trước anh tạo tội nghiệt gì, kiếp này bị một tiểu nha đầu như em thuphục?" Bùi Giai tức giận nói.Nhã Bửu lẩm bẩm: "anh nói xem kiếp trước em tạo tội nghiệt gì, kiếp này bị anh bắtnạt, thích thì gọi, không thích thì quẳng em sang một bên, một tháng cũng không liênlạc."Bùi Giai nắm chặt eo Nhã Bửu, thay cô vuốt lại mái tóc rối bời: "anh không gọi điệncho em, chẳng lẽ em cũng không biết gọi lại cho anh?""Em là con gái!" Nhã Bửu buột miệng, sau đó cảm thấy hơi xấu hổ. Những quan niệmnày là do mẹ cô truyền đạt, điển hình là phương pháp nâng cao kiêu ngạo.Bùi Giai cười lạnh một tiếng: "Sao em không học theo tính cách của mẹ em, năm đóbà cũng ép buộc cha em, chuyện tình của bà cũng đủ để viết thành một quyển sách.""Bọn họ là Chu Du đánh Hoàng Cái(1), một người nguyện đánh, một người nguyệnyêu." Nhã Bửu không nhịn được cười, chuyện xưa của mẹ từ thời thơ ấu cô đã ngherồi.(1) Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục.Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô tráhàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cáitrước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cáigiả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung,Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sanghàng là thật."Nhưng cha em không dám không quan tâm mẹ em một tháng." Trong lòng Nhã Bửu vẫn thập phần để ý."Nhã Bửu, một tháng nay anh bình tĩnh ngồi suy xét." Bùi Giai nói.Nghe giọng nói hết sức nghiêm túc của anh, trong lòng cô sinh ra dự cảm bất thường,cô ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp."Nhã Bửu, nếu anh không ép buộc em công khai chuyện này, em chắc chắn sẽ cố ýkéo dài, hoặc là anh ở trong bóng tối bí mật làm tình nhân cả đời, hoặc là anh chịuđựng đến khi hết tình cảm với em, đường ai nấy đi?" Bùi Giai hỏi.Nhã Bửu tuyệt đối không dám thừa nhận, nhưng tình nhân bí mật cả đời gì chứ, côthề là tuyệt đối cô không có lá gan kia."Em muốn nỗ lực." Hai tay Nhã Bửu túm lấy quần áo Bùi Giai."anh sai rồi, hẳn là anh nên cho em thêm thời hạn." Bùi Giai nâng khuôn mặt cô lên,xoa xoa, cầm áo bành tô mặc vào cho cô.Nhã Bửu chỉ cảm thấy áp lực trong lòng đã giảm bớt, những đám mây đen trên đầuđã tiêu tan, mặc dù bầu trời đêm Giáng sinh u ám, những tiếng rít gió, cô vẫn cảmthấy ấm áp kỳ lạ."Đêm nay về nhà đi." Bùi Giai hôn môi Nhã Bửu.Nhã Bửu nhất thời khó xử, tuy rằng cha mẹ cô đã đi chơi ở Thụy Sĩ, nhưng còn MỹBảo ở nhà. "Lúc nãy em vừa nói với Mỹ Bảo sẽ về nhà, chú Lưu hiện tại còn chờ em.""Tối nay Mỹ Bảo sẽ không có thời gian quản em." Bùi Giai nói.Nhã Bửu không rõ lời nói của Bùi Giai, cô theo tầm mắt của anh nhìn xuống, trước cửabiệt thự có một chiếc xe ngừng lại, trên xe có người bước đi xuống. Nhã Bửu thòngười ra muốn nhìn cho rõ, đột nhiên cô hét lên: "Arthur?"Bùi Giai cười cười.Nhã Bửu ôm chặt cổ Bùi Giai nói: "không phải là anh nhúng tay vào chứ?""anh chỉ gọi một cú điện thoại mà thôi." Bùi Giai vỗ vỗ mông Nhã Bửu: "đi thôi.""Em xuống xe nói với chú Lưu đã." Nhã Bửu kiễng chân hôn mạnh lên mặt Bùi Giaimột cái, sau đó cô nhanh chóng đi xuống lầu, sợ nhìn sắc mặt của Bùi tiên sinh,phỏng chừng lúc này anh lại bắt đầu trầm mặt rồi.Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn quả không sai, kỳ thực vừa mới cãi nhau ầm ĩ,bây giờ so với tân hôn còn ngọt ngào hơn, như mỡ trong mật, ngọt đến chết rồi.

(1) "Tiểu biệt thắng tân hôn" để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. rõ ràng, trong đời sống tình dục, việccách xa nhau sẽ mang lại nhiều cảm xúc mới mẻ. Thế nhưng, việc tận dụng triệt để cơhội này không hề đơn giản.

Nhã Bửu có ba ngày nghỉ, có hơn phân nửa thời gian cô phải chiến đấu với anh trêngiường. Lúc này cô vô lực cuộn mình nằm ở trên giường, nhìn người đang bận rộnngồi xem máy tính, thật sự cô rất bội phục thể lực của anh, lúc này anh còn đang đọcemail công việc của cấp dưới.Nhã Bửu nhìn nhìn Bùi Giai không chớp mắt, anh đeo mắt kính thật sự rất đẹp, khó cóthể hình dung ra người này ở trên giường xấu xa cỡ nào.Thời quá khứ, Bùi Giai ở trong mắt Nhã Bửu là một người đàn ông tinh tế và tao nhã,khác biệt với những người đàn ông bình thường, thậm chí cô còn nghĩ rằng anh khôngcần một người phụ nữ. Bây giờ thì sao, mọi thứ hoàn toàn đổi mới rồi.Nhã Bửu dùng mũi chân nhẹ nhàng cọ cọ lên cẳng chân Bùi Giai, tâm trí Bùi Giai nhấtthời dao động, anh dùng một bàn tay đè cô xuống drap giường, một tay giựt thẳng áongủ của cô lên, xoa bóp một phen.Đường tiểu thư hất tay Bùi tiên sinh ra, đem drap giường kéo lên che ngực, lấy khuỷutay chống đỡ thân thể hơi hơi ngẩng đầu: "thật khó có thể tưởng tượng Bùi tiên sinh ởtrên giường lại là một người như vậy. Nhân viên của anh chắc cũng không ngờ đếnđâu?" Nhã Bửu thở dài.Bùi Giai sau khi gửi thư đi, khép laptop, lấy mắt kính xuống, cúi đầu nhìn Nhã Bửucười nói: "Cho nên em hẳn là vinh hạnh, chỉ có em mới may mắn trải nghiệm cùnganh."Nhã Bửu thè lưỡi lẩm bẩm: "Em không muốn trải nghiệm đâu, trí tưởng tượng của emrất tệ.""Vậy trước đây em tưởng tượng anh là người thế nào?" Bùi Giai nghiêng người nằmxuống, lấy tay đỡ đầu nhìn Nhã Bửu."Dù sao cũng không sắc dục thế này." Nhã Bửu xoay người nằm ngửa.anh xoay người đè lên cô, bộ dáng cố ý hung tợn nói: "Nếu anh không làm điều đó,chẳng phải rất có lỗi với em sao?"Khoan hãy đề cập đến chuyện đó, Bùi Giai trong bộ dạng này thật sự đáng yêu, khiếncho Nhã Bửu cười duyên một trận, nhượng bộ cầu xin tha thứ.Mãi cho đến khi cô ở đoàn múa tập luyện, cô mới gọi điện thoại cho Mỹ Bảo, lời cô cònchưa kịp nói, đã nghe thấy Mỹ Bảo quát: "Hai ngày nay em đi đâu hả?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro