Chương 56- 60 (hết)
"Chuyện này thương lượng nữa, con muốn gọi điện thoại, mẹ trực tiếp liên hệ với bên kia." Thái độ bà Đường vô cùng kiên quyết.
"Mẹ!" Nhã Bửu thét lên, cảm xúc quá mức kích động, trước mắt tối xầm, đột nhiên gục xuống mặt đất, Bà Đường sợ tới mức bất động, Đường Húc choáng váng vài giây, sau đó ông tiến lên nắm chặt người Nhã Bửu: "Mau gọi xe cứu thương."
Nhã Bửu ở trong bệnh viện mơ màng mở mắt, nhưng rất nhanh liền thiếp, lúc thật sự tỉnh táo, là hai ngày sau.
Mỹ Bảo và Arthur canh giữ ở trước giường, thấy tỉnh lại, lập tức qua thăm dò: "Nhã Bửu, em sao chứ, có chỗ nào thoải mái, có đói bụng?" Mỹ Bảo hỏi liên tiếp.
Nhã Bửu nhìn xung quanh, mới phát đây là bệnh viện: "Em lại xỉu à?"
"Ừ, hù chết mọi người, tay mẹ run cả lên. Cảm giác của em bây giờ thế nào rồi?" Mỹ Bảo cầm tay Nhã Bửu hỏi.
"Em sao, chắc hôm đó em kích động quá." Nhã Bửu hối hận nhìn Mỹ Bảo, mắt Mỹ Bảo còn xuất hiện quầng thâm: "Chị thức trắng đêm?"
" sao, dù sao trong phòng cũng có giường." Mỹ Bảo thay Nhã Bửu đem gối đệm lót ở sau lưng, đỡ ngồi dậy.
"Ôi chao, bệnh của em cũng đâu có nghiệm trọng." Nhã Bửu bỗng nhiên nhớ tới: "Hôm nay là đêm độc thân cuối cùng của chị. Được rồi, chị trở về nghỉ ngơi, để dì Vương ở lại chăm sóc cho em."
" càn, nhìn em bị ốm thế này, bọn chị làm gì có tâm trạng vui chơi." Mỹ Bảo.
"Như vậy được, chị Kỳ Phương và chị Y San đã chuẩn bị rất lâu, kết hôn chỉ có đời người, làm sao có thể qua loa?"
"Nói bậy." Mỹ Bảo nhéo mặt Nhã Bửu: "Em xem người em còn miếng thịt kìa, phải bồi bổ cho tốt vào."
"Được rồi được rồi, nhanh thôi." Nhã Bửu dùng hết sức đẩy Mỹ Bảo và Arthur: "Em sao rồi, đợi lát nữa dì Vương sẽ giúp em làm thủ tục xuất viện, buổi chiều em sẽ trở về."
"Bác sĩ em phải ở viện quan sát." Mỹ Bảo nhéo nhéo khuôn mặt Nhã Bửu.
Vừa tiễn bước Mỹ Bảo, bà Đường và ông Đường liền đến bệnh viện, trong tay còn cầm hộp giữ nhiệt. Nhã Bửu nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của bà Đường, thể kiên trì uống hết hộp canh gà.
"Mẹ xem, con sao rồi." Nhã Bửu làm vài động tác ở trước mặt bà Đường.
Sắc mặt bà Đường vô cùng khó coi.
"Để con về nhà tĩnh dưỡng mẹ, mẹ cũng biết con quen giường lạ mà, mẹ." Nhã Bửu phe phẩy cánh tay bà Đường.
"Ở lại quan sát nửa buổi." Bà Đường thỏa hiệp.
Nhã Bửu nhào qua hôn mặt bà Đường: "Mẹ, mẹ là tốt nhất."
Bà Đường bị tính khí của Nhã Bửu chọc cười.
Buổi chiều, ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, hội nghị đúng năm giờ kết thúc, Bùi Giai nhìn về phía Diệp Thịnh: "Cùng nhau thôi, đêm nay là đêm độc thân cuối cùng của Arthur."
Mặc dù trước đó Arthur và Mỹ Bảo ly hôn, nhưng ta vẫn ở trong nước kinh doanh nghiệp, thường bay từ thành phố H qua Canada và ngược lại, cùng Bùi Giai, Diệp Thịnh cũng thường xuyên tụ tập. Chương trình đêm nay là do Lugo một tay chuẩn bị.
Diệp Thịnh nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nay tớ sẽ."
Bùi Giai hồ nghi nhìn Diệp Thịnh, mấy ngày trước phải vẫn cùng Lugo hàn huyên hăng say hay sao, hôm nay lại?
Diệp Thịnh lên tiếng: "Nhã Bửu nằm viện rồi, tớ muốn tới thăm ấy." ta theo đuổi Nhã Bửu rất lâu, mặc cho công việc bận rộn nhưng ta vẫn thường xuyên bay qua Đan Mạch, chỉ cầu cùng giai nhân ăn bữa cơm. Bình thường ta cũng gọi điện thoại mặc dù Nhã Bửu tiếp, lần này xem ra có cơ hội, ta đương nhiên thể bỏ qua.
"Nằm viện?" Bùi Giai nhìn Diệp Thịnh thắc mắc.
"Hai hôm trước biết tại sao đột nhiên té xỉu." Diệp Thịnh mở miệng: "Tớ trước."
Ngoài phòng họp, Lisa hỏi Vic: "Bùi tiên sinh vẫn còn chưa ra?"
Vic lắc lắc đầu, mọi người trong phòng họp đều đã giải tán, ông chủ ngồi ở trong đó nửa giờ rồi.
Hai người chuyện, liền nghe thấy có tiếng nổ bên trong, Vic và Lisa cùng nhìn nhau, cũng dám vào. Boss nổi giận, bọn họ dám trêu vào.
"Sao rồi?" Lisa tiếng động hỏi Vic.
Vic nhún nhún vai, tỏ vẻ: "Tôi biết."
Tuy rằng ông chủ ít khi phát hỏa nhưng mà Vic cũng rất lo sợ, chỉ cần bị ông chủ nhìn cái, cảm giác giống như mình phạm một sai lầm. Nhất là hai năm qua, Vic và Lisa cảm thấy ông chủ đã tu luyện đạt tới cảnh giới tối cao rồi, nhìn ai là người đó liền phát run.
Có tiếng bước chân, Vic và Lisa lập tức điều chỉnh lại bộ mặt nghiêm nghị, Bùi Giai mở cửa ra, nhìn Vic: "Đem sim điện thoại nhặt lên, đưa cái điện thoại mới đến khách sạn."
Bùi Giai rồi, Lisa theo Vic vào cửa, mặt đất rất nhiều mảnh vỡ của điện thoại, cuốn ba tất lưỡi,: "Có cần tàn nhẫn quá, chiếc điện thoại hơn mười vạn, thật quá lãng phí."
Vic nhìn Lisa liếc mắt cái, đem thẻ đưa đến trước mặt Lisa: "Xử lý."
Lugo chuẩn bị một tiết mục ngoài dự đoán, là vũ công khỏa thân của Câu Lạc Bộ, vũ công mắt xanh tóc vàng người Nga, rất xinh đẹp.
Khi vũ công nhảy múa, một đám đàn ông bắt đầu chảy nước miếng, nói tới Lugo, thậm chí cả Arthur cũng si mê nhìn.
Nhìn thấy cảnh này chứng tỏ đây chính là đêm độc thân cuối cùng của ta, khó tránh khỏi kích động.
Lugo cầm ly rượu hướng về phía Bùi Giai: " này, vẫn chưa đủ high sao?"
Tiết tấu nhạc khiến cho người ta nhịn được phải lắc lư, vũ công xinh đẹp vặn vẹo vòng eo, trong câu lạc bộ lớp sóng gào thét, Thật sự Bùi Giai có chút đê mê.
"Đừng quên cậu đã kết hôn." Bùi Giai.
Lugo có hơi mất hứng: "Kết hôn thì đâu nhất thiết được tự do, đêm nay có thể nào đừng đề cập nữa được?" Lugo lại cùng Bùi Giai chạm ly.
Bùi Giai ngửa đầu uống cạn: "Sống trong hạnh phúc mà biết hưởng."
Đêm nay Lugo uống rất nhiều, đầu óc quay cuồng, phản ứng nửa ngày mới lý giải được lời Bùi Giai: " này, lẽ nào cũng muốn kết hôn?"
Bùi Giai đáp lại: " thể sao?"
Lugo cười: "Được, được chứ." Lugo vừa muốn đặt câu hỏi thì nhìn thấy Diệp Thịnh từ bên ngoài vào.
" phải đến sao?" Lugo hỏi.
Bùi Giai cũng quay đầu nhìn Diệp Thịnh.
"Nhã Bửu xuất viện về nhà rồi. Đường phu nhân đề phòng giống như ăn cướp, sợ đem con gái của bà ta ngậm." Diệp Thịnh cười khổ.
"Bà ta chính là loại người như vậy, những người mẹ khác đều muốn con gái gả ra ngoài, chỉ có bà ta khư khư cất giấu." Lugo ợ hơi rượu, vỗ vỗ bả vai Arthur: "Vẫn là vị huynh đài này lợi hại, có thể nắm giữ trái tim Mỹ Bảo."
Arthur mỉm cười nhưng tác phong rất nghiêm, mặc kệ Diệp Thịnh và Lugo nói lời khách sáo, ta cũng đề cập tới chuyện Nhã Bửu, nhà họ Đường bảo vệ con gái thế nào, Arthur tự mình lĩnh hội qua, ta muốn đối nghịch với mẹ vợ.
Vũ công uốn éo vô cùng gợi cảm, Bùi Giai lẫn Diệp Thịnh cũng hứng thú, những người khác đã trải nghiệm qua, lúc ban đầu hăng hái trận, cuối cùng cũng thoái lui rồi.
Lugo gọi điện thoại cho vợ, kết quả lại giận dữ: "Chết tiệt, Mỹ Bảo và nhóm người ở bên kia nhảy múa cùng mấy gã đàn ông!"
"Điên thật." Lugo đứng lên: "Em phải tới đó dắt vợ em về nhà, còn nữa, Nhã Bửu cũng có mặt." Lugo nói với Diệp Thịnh.
"Mấy người đó so với chúng ta còn high hơn." Arthur cũng ngồi yên.
đám đàn ông ồn ào náo nhiệt, cam chịu cam chịu, tất cả đều lái xe đến biệt thự Mỹ Bảo.
Party được tổ chức ở cạnh bể bơi, đám đàn ông điên cuồng quỳ rạp xuống đất nhìn mấy phụ nữ nhảy múa điên cuồng. Lang Kỳ Phương mặc bikini cùng người cao lớn tuấn mặt kề mặt.
gã đàn ông khác lại lắc lư cùng Mỹ Bảo, động tác tương đối sexy.
Về phần Nhã Bửu, lúc sơ hở còn bị gã tóc vàng chét bánh kem lên mặt, người nọ cúi xuống toan tính liếm mặt, sợ tới mức đẩy hắn ra, lôi kéo Mỹ Bảo chạy trốn.
Arthur đẩy cửa ra, nổi giận đùng đùng đến bên cạnh hồ bơi: "Mỹ Bảo!"
Mỹ Bảo nhìn thấy Arthur lại, phía sau còn có Bùi Giai và Diệp Thịnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Trình Y San, Lang Kỳ Phương nhiệt tình quẩy cũng lập tức thu lại nụ cười.
"Sao mọi người lại tới đây?" Mỹ Bảo chột dạ mở miệng.
Tô Ngải giận dỗi trừng mắt nhìn Lugo: "Là cho bọn họ biết?"
Lugo nhanh chóng nhấc tay đầu hàng.
khí náo nhiệt nháy mắt tiêu tan.
"Nhã Bửu, phải em bệnh sao?" Diệp Thịnh đến gần hỏi thăm.
Nhã Bửu lấy tay rút khăn giấy lau mặt: " sao, dù gì hôm nay cũng là đêm độc thân cuối cùng của Mỹ Bảo, em muốn ở lại tham gia với mọi người."
Ánh mắt Nhã Bửu lén nhìn người đứng sau lưng Diệp Thịnh, cũng nhìn, từ khi bọn họ gặp lại, đây là lần đầu tiên nhìn lâu như vậy.
Chỉ tiếc trong mắt Bùi Giai tràn ngập ảm đạm, điều này khiến cho Nhã Bửu khó chịu, Nhã Bửu thở dài nhìn thấy Bùi Giai qua chỗ Trình Y San hàn huyên.
"Tôi trước." Trình Y San hướng Mỹ Bảo chào hỏi, đồng thời cùng Bùi Giai rời.
"Đừng nhìn, Y San và Bùi Giai có gì đâu." Giọng Mỹ Bảo vang lên ở phía sau.
Nhã Bửu quay đầu nhìn Mỹ Bảo, trong mắt thể nghi vấn.
"Chúng ta chuyện chút." Sau khi dàn xếp với Arthur, Mỹ Bảo lại lôi kéo Nhã Bửu về phòng.
Nhã Bửu thào hỏi: "Vừa rồi chị...."
Mỹ Bảo ngồi xuống đối diện Nhã Bửu, cúi đầu, lại ngẩng đầu: "Chị từng nhìn thấy Bùi Giai đưa em về nhà."
Gương mặt Nhã Bửu nhất thời nóng lên, áy náy: "Xin lỗi, lúc đó em...."
Mỹ Bảo đoạt lời liền: "Đương nhiên chị rất giận."
" phải em muốn lừa gạt chị, Mỹ Bảo, em xin lỗi." Nhã Bửu đưa tay kéo tay Mỹ Bảo.
Mỹ Bảo vỗ vỗ lên mu bàn tay: "Lúc đó chị rất giận em, là vì em dám lừa gạt chị, đương nhiên chị cũng muốn Bùi Giai trở thành em rể của mình. tại mọi chuyện qua rồi."
Mặc dù và Bùi Giai ở cùng nhau, nhưng chuyện gạt Mỹ Bảo luôn luôn là tảng đá rất lớn trong lòng, hôm nay, cả người đều nhõm thoải mái.
"Được rồi, chuyện của em, vì sao lại chia tay, Bùi Giai dám bỏ rơi em? Loại người này đúng là tính cách thay đổi được, Nhã Bửu, nhất định em tìm được người đàn ông tốt, tin chị." Mỹ Bảo an ủi, nhìn ra được Nhã Bửu cố đè nén.
" phải." Nhã Bửu mở miệng muốn vì Bùi Giai biện giải: " phải ấy bỏ rơi em." Nhã Bửu sửa lời chút: "Đúng là ấy lời chia tay nhưng phải là lỗi của ấy."
"Nhã Bửu, em ngốc lắm. Em và Bùi Giai quen nhau bao lâu, lại giấu diếm để người khác biết, thời điểm đó Bùi Giai còn cùng người phụ nữ khác, đầu tiên là Triệu Đồng, sau này còn có Y San, chẳng qua Bùi Giai chỉ muốn chơi đùa em, nếu mẹ mà biết chuyện này, mẹ nhất định bỏ qua sao?" Mỹ Bảo phẫn nộ.
" phải, là em muốn ấy công khai, em muốn chị khổ sở, lúc đó......" Lời kế tiếp Mỹ Bảo hiểu, lúc đó vẫn còn rất thích Bùi Giai.
Ánh mắt Mỹ Bảo mờ mịt: "Em muốn công khai, Bùi Giai lại cam tâm làm tình nguyện trở thành người tình bí mật của em?" Mỹ Bảo thở dài tiếng: "Nhã Bửu, em đừng quá ngây thơ, chẳng qua Bùi Giai chỉ mượn nước đẩy thuyền."
Nhã Bửu lắc đầu: " ấy phải loại người như vậy." Nhã Bửu lôi sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, chiếc nhẫn kim cương vẫn nằm ở đó: "Giao thừa vào hai năm trước, ấy cầu hôn em."
Mỹ Bảo nhìn chiếc nhẫn, chỉ biết là Bùi Giai nghiêm túc, Carat tuy rằng lớn nhưng màu sắc và độ tinh xảo rất đẹp. Điều khiến cho Mỹ Bảo ngạc nhiên, chính là Bùi Giai cầu hôn Nhã Bửu.
"Vì sao lại chia tay?" Mỹ Bảo hỏi.
Nhã Bửu im lặng, bối rối hồi lâu mới: "Bùi Giai muốn gặp cha mẹ, em ngăn cản bảo muốn chuyện với chị trước." Nhã Bửu cúi đầu.
Mỹ Bảo im lặng hồi, cuối cùng kéo tay Nhã Bửu: "Nhã Bửu, chị xin lỗi."
Nhã Bửu có chút hiểu, hỏi: "Sao chị lại xin lỗi?"
việc là như thế này, từ lúc phát Nhã Bửu và Bùi Giai quen nhau, quả rất tức giận, mà lúc đó quan hệ giữa và Arthur rơi vào tình trạng tốt, thể phủ nhận đáy lòng ác ý, ngày đó khi nhìn thấy Bùi Giai đưa Nhã Bửu trở về, cố ý mở miệng, còn Bùi Giai.
Và hy vọng bọn họ chia tay, thể chấp nhận Bùi Giai trở thành em rể, tự nhận quyết định này đối với Nhã Bửu là tốt, bằng bọn họ quen nhau càng lâu, Nhã Bửu càng tổn thương sâu sắc.
Nhưng tuyệt đối dự đoán được, Bùi Giai lại cầu hôn với Nhã Bửu, chuẩn bị tới gặp mặt trưởng bối.
Nhã Bửu và Bùi Giai chia tay khẳng định thành kết cục, chỉ là xem tình cảm giữa bọn họ, cũng xem việc em bị tổn thương.
"Lúc đó, chị cố ý như vậy, Nhã Bửu, cố ý cho em biết là chị còn Bùi Giai." Mỹ Bảo thẳng thắn thành khẩn.
Ban đầu Nhã Bửu hơi sốc, nhưng biết lúc đó trong lòng Mỹ Bảo vẫn còn có Bùi Giai, bằng cãi nhau với Arthur như vậy.
"Chuyện qua rồi, Mỹ Bảo, phải bây giờ chúng ta đều tốt sao?" Nhã Bửu vui vẻ cười.
" đúng, Nhã Bửu, bác sĩ sức khỏe của em tốt là do áp lực tinh thần, trong lòng em chắc chắn còn nhớ thương Bùi Giai?" Mỹ Bảo nhìn vào mắt Nhã Bửu, cho phép em mình dời tầm mắt.
Nhã Bửu phiền chán: "Bây giờ ra câu này cũng còn ý nghĩa nữa."
"Sao lại còn?" Mỹ Bảo ngược lại: "Vấn đề của mẹ em cần lo lắng, chị giúp em."
Nhã Bửu nản lòng cúi đầu: "Lúc trước Bùi Giai từng, cho dù tương lai em có hối hận cũng đừng trở về tìm ấy."
Nhã Bửu xong ngẩng đầu nhìn Mỹ Bảo, muốn Mỹ Bảo ủng hộ mình cố lên, muốn nghe Mỹ Bảo, Bùi Giai nghĩ đằng nẻo, nhưng Mỹ Bảo chỉ nhíu mày.
"Chị xem, ấy có chịu tha thứ cho em?" Nhã Bửu yên lòng hỏi.
" chị cũng biết." Mỹ Bảo thở dài: "Nhưng mà dựa theo tính cách của Bùi Giai ở thương trường, rất giữ lời hứa."
Nhã Bửu ngã xuống giường, thở dài: "Em biết."
"Nhưng phải là có cơ hội." Mỹ Bảo cũng ngã người xuống bên cạnh Nhã Bửu, hai chị em cùng nhìn trần nhà.
"Em tranh thủ hối tiếc. Giống như chị, Arthur lúc trước cũng chịu tha thứ, nhưng cuối cùng vẫn bị chị thu phục." Mỹ Bảo cười, nghiêng người nhìn Nhã Bửu: "Em cũng có thể thử lần, dùng chiêu phụng tử bức hôn(1), dì Ninh Luyện và chú Bùi Nhượng khẳng định rất muốn ôm cháu."
(1) Ý dùng đứa con để ép chuyện cưới hỏi.
"Cám ơn lời đề nghị của chị." Nhã Bửu bĩu môi, chuyện này Mỹ Bảo còn có thể, nhưng nếu đổi lại là, đối tượng vẫn là Bùi Giai, bà Đường nhất định bắt nạo thai, chẳng khác nào khiến nhà họ Bùi mất mặt.
"Nhưng em khổ sở như vậy, vì sao thử lần?" Mỹ Bảo làm động tác ủng hộ, nhiệt liệt hoan hô việc Nhã Bửu dùng cách của mình theo đuổi Bùi Giai: "Ít nhất em phải thử, và sau đó có thể yên tâm nhận lấy kết quả."
Nhã Bửu cắn cắn môi, lát sau: "Được, cùng lắm cả đời bao giờ quay về."
Hôm sau, Mỹ Bảo và Arthur tổ chức hôn lễ ở trong nhà hàng, sáng sớm Nhã Bửu phải lái xe về nhà họ Đường, một nhóm stylist chờ sẵn ở đó.
Nhã Bửu nhìn Mỹ Bảo mặc áo cưới, cảm thán: "Cả đời mặc áo cưới hai lần đều gả cho cùng một người, giấc mộng lúc nhỏ của em là mỗi ngày đều được mặc áo cưới."
Lang Kỳ Phương cũng với theo: "Cũng chính là giấc mộng của chị. Haiz, mỗi lần nhìn thấy ai mặc áo cưới là chị lại muốn lập gia đình. Mỹ Bảo, lát nữa cậu phải quăng hoa cho tớ."
"Được thôi nhưng cậu phải đứng gần tớ cơ." Mỹ Bảo cười.
Sau khi trang điểm, chú rể đã tới đón dâu, Mỹ Bảo nói nhỏ bên tai Nhã Bửu: "Chị đã sắp xếp chỗ để Bùi Giai ngồi cạnh em."
Nhã Bửu ngạc nhiên mở to hai mắt: "Khi nào vậy?" Chỗ ngồi phải đã được ́ vấn an bày rồi sao.
"Vừa nãy thôi, gọi điện thoại." Mỹ Bảo đắc ý khoát tay.
Bởi vì Arthur theo đạo thiên chúa nên hôn lễ được cử hành ở trong nhà thờ. khí vô cùng trang nghiêm, Nhã Bửu nhịn được rơi lệ. Từ nhà thờ ra, mọi người chụp một tấm hình kỷ niệm.
" dâu chuẩn bị ném hoa!" Lang Kỳ Phương cười tiếng, ta liên tục di chuyển về phía trước.
Nhã Bửu tin điều này, đứng ở chỗ cuối cùng, Mỹ Bảo lại rất nỗ lực quăng hoa thật xa, hoa rơi xuống bên cạnh. xoải bước tới, mỉm cười gượng gạo.
Lúc dùng cơm, ông bà Đường và ông bà Bùi ngồi cùng bàn, những thế hệ trước ngồi cạnh nhau, Nhã Bửu đại biểu cho đời sau, ngồi cạnh Bùi Giai ở phía bên trái, bên kia là Lang Kỳ Phương.
Mỹ Bảo sắp chỗ cho Diệp Thịnh ở một nơi khác, sau hôn lễ ta còn hướng Mỹ Bảo phát bực.
Chỉ tiếc Mỹ Bảo ngàn tính vạn tính nghĩ tới Bùi Giai dẫn theo bạn, người kia là người Nhã Bửu gặp ở sân bay, Allen Đổng.
Đổng thị là một tập đoàn lớn ở thành phố C, Allen tuy trẻ nhưng đã thành lập được công ty, ta và Bùi Giai từng học chung ở Mĩ, quan hệ hai người rất tốt.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Giai cũng chưa từng nhìn qua Nhã Bửu, chỉ cúi đầu trò chuyện cùng Allen Đổng, Nhã Bửu đôi khi nghe được vài từ, là thuật ngữ về ngành tài chính.
Nhã Bửu ngồi thẳng, trong lòng có thanh giựt giây là hãy chào hỏi Bùi Giai, nhưng lại có một thanh khác, khẳng định là thèm quan tâm đến, trường hợp này làm gì cũng tự tìm nhục nhã.
Lang Kỳ Phương lấy khuỷu tay chạm vào Nhã Bửu, ở bên tai: "Thấy, Bùi Giai và ấy rất xứng đôi, khó trách Trì Nhã Trác bại trận."
"Mười năm trước cũng có người đoán Bùi Giai sắp kết hôn, cuối cùng phải vẫn độc thân sao?" Nhã Bửu thấp giọng trả lời.
"Lần này giống với những lần trước, Đổng gia và Bùi gia môn đăng hộ đối, hai ngày trước chị còn nhìn thấy dì Ninh Luyện cùng ấy uống trà, trò chuyện rất vui."
Lời nói của Lang Kỳ Phương khiến cho Nhã Bửu phiền chán, trong lòng nóng bừng, thầm nghĩ tìm cái gì đó để ngăn chận buồn bã. Thực đơn của bữa tiệc là cơm Trung, hầu như là các món ăn nổi tiếng của nhiều thành phố, đương nhiên cũng có món ăn mà Nhã Bửu thích, cá Tứ Xuyên chần nước sôi, thịt cá mềm và ngon, vào miệng là tan chảy.
Nhã Bửu ăn thử miếng, cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, ở nước ngoài ăn thấy ngon, về nước lại bị mẹ giám sát, ăn uống được tự do, Nhã Bửu vui vẻ lại gắp một miếng, đũa mới đến giữa trung thì đột nhiên tay Bùi Giai cẩn thận làm đổ ly nước, cũng may nhanh chóng tránh kịp, váy chỉ ướt một chút.
Bùi Giai nhàn nhạt một câu xin lỗi, Nhã Bửu nhìn cái: " sao." Sau đó đứng dậy về phòng, bình thường trong trường hợp này vì sợ ngoài ý muốn, đều chuẩn bị rất nhiều quần áo, thay váy xuống lầu.
Lại nhập tọa, món cá chần nước sôi bàn đã hết, Nhã Bửu chỉ có thể hậm hực hờn dỗi chọn rau xanh.
Sau khi kết thúc, Nhã Bửu cũng thể nói chuyện với Bùi Giai, và Allen Đổng trực tiếp rời, nghe mấy ngày sau Allen Đổng muốn mua đặc sản để tặng người thân, Bùi Giai phụ trách lái xe.
Nhã Bửu vạn phần cao hứng vì Allen Đổng sắp rời khỏi thành phố H, tiễn khách nên mặt tươi cười sáng lạng.
Tải E+b+o+o+k ở trang ñghiep-du•ñet.
Qua ba ngày, vừa vặn là thứ sáu, Nhã Bửu thầm nghĩ Allen Đổng đã rời, muốn gọi điện thoại cho Bùi Giai, bởi vì hai ngày nữa là đến Chủ nhật, hẳn có thời gian.
Nhã Bửu cầm điện thoại qua lại ở trong phòng, vỗ vỗ trán rồi ấn phím, đến phút cuối lại bỏ cuộc, muốn gọi điện thoại cho, nhưng lại nhút nhát dám gọi.
"Chết mất --" Nhã Bửu thở dài một hơi, vẫn có dũng khí ấn số, khi Mỹ Bảo gọi điện thoại tới, Nhã Bửu ngược lại cảm thấy nhõm.
"Tuần trăng mật thế nào?" Nhã Bửu hỏi. Cứ mỗi lần hưởng tuần trăng mật, Mỹ Bảo và Arthur hầu như khắp mọi nơi thế giới.
"Tuyệt vô cùng. Đúng rồi, em gọi điện thoại cho Bùi Giai chưa?" Mỹ Bảo hỏi.
Nhã Bửu than thở: "Vẫn chưa."
"Biết ngay em dám gọi. Nhã Bửu, nghe chị, hãy giáp mặt với Bùi Giai nói rõ."
"Dạ." Nhã Bửu thầm nghĩ, đến cả điện thoại cũng dám gọi huống chi phải gặp mặt Bùi Giai.
Sau khi tắt máy, Nhã Bửu bỗng nhiên cảm thấy việc gặp mặt trực tiếp làm được, gọi điện thoại tương đối ít xấu hổ, ít nhất Bùi Giai nhìn được khóc.
Đôi co một hồi, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, nhấn sô điện thoại đã thuộc nằm lòng vô số lần.
Trong phòng họp của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, nhạc chuông lỗi thời đột nhiên vang lên. Bởi vì lợi nhuận quý này thấp hơn so với quý trước, toàn bộ các phòng ban giám đốc điều hành đều phải ở đây giải thích, sắc mặt Bùi tiên sinh trầm như ngày tuyết, khiến trái tim mọi người khỏi run sợ.
Điện thoại vang lên tạo cho mọi người cảm giác khủng bố, rõ ràng ai cũng nhất thời mất trí, nhớ nổi nhạc chuông điện thoại của mình là gì, phản ứng đầu tiên của mọi người là, hỏng bét, quên tắt chuông điện thoại.
Mãi đến giây sau, mọi người mới bắt đầu phản ứng, phải, đây phải là nhạc chuông điện thoại của mình, nhạc chuông ràng là "Trái táo nhỏ"(1).
(1) Trái táo nhỏ: Đây là bài nhạc nổi tiếng ở Trung Quốc, tên gọi khác là Little Apple do nhóm nhạc Hàn quốc cover lại, nghe rất hay
Chỉ có Vic bất ngờ nhìn về phía áo vest khoát lưng ghế dựa của Bùi Giai.
Mọi người trong phòng họp đều thở dài nhõm, trong lòng lập tức muốn ông chủ đứng dậy nghe điện thoại.
Bùi Giai liếc mắt nhìn Vic, Vic lập tức lại móc điện thoại đưa qua. ta nhìn lướt qua màn hình, mặt chỉ có ba chữ: "Tiểu tinh".
Xưng hô vô cùng thân mật, Vic nháy mắt nhớ lại tất cả những người phụ nữ ta đã từng gặp, nghĩ ra được ai có tư cách được gọi là "Tiểu tinh." Hơn nữa nhạc chuông này nếu ta nhớ lầm, hẳn là đã hơn hai năm vang lên.
Bùi Giai tiếp nhận điện thoại, nhìn vào màn hình, lại nhìn lướt qua mọi người. Muốn ra ngoài nghe điện thoại?
Bùi Giai cúp điện thoại: "Tiếp tục." Hiển nhiên "Tiểu tinh" thể cứu vớt những người này, có điều sắc mặt ông chủ dường như thay đổi.
Nhã Bửu bắt đầu rối rắm vì bị Bùi Giai cự tuyệt, họp? muốn tiếp điện thoại của? Hoặc là hẹn hò?
Nhã Bửu ngồi phịch ở giường, uể oải lát, lại ngồi dậy, có số việc ắt hẳn phải khó khăn từ bước đầu tiên, về sau có lẽ sẽ dễ dàng đối phó. Buổi trưa, Nhã Bửu lại tiếp tục gọi điện thoại cho Bùi Giai, vẫn như cũ cự tuyệt nghe.
Đường Nhã Bửu được nuông chiều từ bé, trình độ kiêu ngạo cũng thuộc hàng đầu, hiếm khi phải cúi mình trước mặt người khác, bị Bùi Giai cự tuyệt lại khơi dậy lòng kích động của.
tiếp điện thoại phải gọi cho tới khi nào tiếp mới thôi. Nhã Bửu đếm được trong ngày hôm nay đã gọi cho bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng chỉ là thanh bận máy, chắc chắn là số điện thoại của bị bỏ vào sổ đen rồi.
Nhưng mà Đường tiểu thư lại biết mệt mỏi, kiên quyết gọi điện rất nhiều lần.
Bùi Giai vẫn trả lời điện thoại, Nhã Bửu thể nhận lời đề nghị của Mỹ Bảo, trực tiếp "chặn đường" Bùi Giai. Ở ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu khẳng định làm được, Bùi Giai mỗi ngày đều thang máy riêng xuống bãi đỗ xe, Nhã Bửu có cơ hội, đương nhiên cho dù có cơ hội, cũng thể xuất hiện từ gara.
Nhã Bửu chỉ có thể thuê thám tử tư, rất nhanh liền lấy được nơi cư trú của Bùi Giai, về Mạn Nguyệt Loan, vẫn ở trong khách sạn cũ.
Nhã Bửu trang điểm tinh tế, đeo mắt kính đến Đế Đình, tầng cao nhất của khách sạn phải quẹt thẻ mới vào được khu vực bên trong, lại còn cả bảo vệ, vô cùng nghiêm ngặt.
Nghe nói tầng VIP ở đây chỉ có vài phòng, trang trí rất đẹp. Đáng tiếc khi Nhã Bửu đến quầy lễ tân, lại bị thông báo hết phòng.
"Những người đó thuê mất bao lâu?" Nhã Bửu hỏi.
" tháng ạ." Lễ tân.
tháng? có nhiều thời gian, nửa tháng nữa phải quay trở về Đan Mạch, vở kịch cũng phải công diễn.
Nhã Bửu thất thần khỏi Đế Đình, tầng cao nhất lại được bảo an rất nghiêm ngặt, người ngoài thể lên đó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao các diễn viên nổi tiếng khi đến thành phố H đều chọn tầng VIP, cần lo lắng về paparazzi.
Lần đầu tiên Nhã Bửu oán hận một khách sạn năm sao.
Tuy nhiên, trong những tình huống căng thẳng đầu óc con người dễ dàng linh hoạt, Nhã Bửu suy nghĩ lát, liền gọi điện thoại cho Mỹ Bảo: "Chị, giúp em một chuyện."
"Chuyện gì, em gặp Bùi Giai rồi sao?" Mỹ Bảo hỏi.
"Chưa ạ, em cần tìm người hỗ trợ." Nhã Bửu buồn bã.
"Tuổi trẻ như em mà cũng cần người khác giúp đỡ, thật kém quá mà." Mỹ Bảo cảm thán.
"Bùi Giai ở khách sạn, ấy thuê tầng VIP cùng, em thể tiếp cận." Dùng danh thiếp của nhị tiểu thư nhà họ Đường cũng được, chỉ cần có trong danh sách thuê phòng được phép lên. "Mỹ Bảo, gần đây công ty của chị có kế hoạch hợp tác gì với ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu? Có cần đưa tài liệu, bản kế hoạch hay thứ gì linh tinh?"
"Chà, chẳng lẽ người có thân phận cao quý như em mà phải đưa tài liệu?" Mỹ Bảo cười.
"Mỹ Bảo, chị là tốt nhất, chị mau nghĩ cách." Nhã Bửu năn nỉ.
"Được rồi, gần đây công ty có kế hoạch hợp tác, nhưng mà chị có thể gọi một cuộc điện thoại, bảo Henry hoả tốc viết bản kế hoạch." Mỹ Bảo.
"Moahz~~" Nhã Bửu hôn hôn Mỹ Bảo qua điện thoại: "Chị bảo Henry nhanh nhé, em sẽ qua đó lấy bản tài liệu."
Henry là trợ lý của Mỹ Bảo, hiệu suất làm việc rất cao, sáng hôm sau bản kế hoạch đã được đưa tới.
Buổi sáng, Nhã Bửu ngồi hai giờ đồng hồ để chuẩn bị, cuối cùng chọn bộ đồ màu đỏ trắng, rất tôn làn da, quyến rũ lại còn gợi cảm. Nhã Bửu đứng ở trước gương, vén vén mái tóc gợn sóng, ngoại trừ màu son có chút thay đổi so với trước, những thứ khác đều ổn.
Lúc Nhã Bửu vào tập đoàn Hoàn Cầu, 100% đàn ông đều quay đầu lại ngắm nhìn. đến trước quầy lễ tân,: "Tôi là Đường Nhã Bửu của tập đoàn Trường Thiên, có hẹn với Bùi tiên sinh đưa bản kế hoạch."
"Vâng ạ." Nhân viên ở quầy lễ tân kiểm tra hệ thống, xác định có hẹn, ta gọi điện thoại lên lầu 55: "Lisa, Đường tiểu của tập đoàn Trường Thiên đến ạ."
Lisa nghe đến từ Đường tiểu thư, còn tưởng là Đường Mỹ Bảo: "Mời Đường tiểu thư lên."
Thang máy từ đại sảnh di chuyển đến tầng cao nhất.
Nhã Bửu từ trong thang máy bước ra, Lisa và Vic đều sửng sốt, trong lòng tự hỏi, sao lại là Đường Nhã Bửu?
"Đường tiểu thư, bản kế hoạch đưa tôi là được rồi ạ." Vẫn là Vic phản ứng mau lẹ, ta nhanh chóng mời Nhã Bửu đến phòng khách, rót ly cà phê.
Nhã Bửu trợn mắt lời bịa đặt: "Chị tôi muốn tôi trực tiếp đưa cho Bùi tiên sinh."
Điều này trước giờ chưa từng xảy ra, hơn nữa bản kế hoạch từ các tập đoàn khác đưa tới đều phải sắp xếp theo thứ tự, xem xét, kiểm duyệt rồi mới đến bước đàm phán gặp mặt trực tiếp, bình thường đều do Vic quản lý, sau đó ta mới viết mail cho Bùi Giai.
Có điều Đường Nhã Bửu đã như vậy, Vic cũng thể cự tuyệt: "Bùi tiên sinh họp, tôi với ông chủ tiếng."
Nhã Bửu gật đầu, trong lòng bồn chồn, cũng biết Bùi Giai có đồng ý gặp mình hay, nếu là cự tuyệt, thật quá mất mặt.
Qua lát, Vic lại: "Cuộc họp kết thúc, mời."
Nhã Bửu đứng lên, thở phào hơi: "Cám ơn."
Sau khi Nhã Bửu vào văn phòng của Bùi Giai, Lisa nhịn được chạy đến tìm Vic, sở dĩ ta tò mò bởi vì muốn biết chuyện tình cảm của ông chủ.
"Nhị tiểu thư nhà họ Đường sao lại tự mình tới đây, còn kiên trì muốn gặp ông chủ?" Lisa hưng phấn, điều này chắc chắn là tin đồn lớn.
Vic liếc Lisa cái, ta theo Bùi Giai khá lâu, trong lòng đoán được, nhưng cũng muốn bàn luận chuyện riêng.
Lisa biết ý nhìn Vic, nhưng vẫn khống chế nổi tò mò: "Chuyện này nếu như người ngoài biết được, chậc chậc, mị lực của Bùi tiên sinh quá lớn."
"Còn lo làm việc." Vic trừng mắt với Lisa cái.
Đường Nhã Bửu vào văn phòng của Bùi Giai, ngồi ở bàn làm việc.
Nhã Bửu hít sâu một hơi, đem bản kế hoạch phóng lên bàn: "Đây là bản kế hoạch."
Bùi Giai cũng thèm nhìn đến phần văn kiện, thẳng: "Được rồi, còn phải tiếp khách, Vic sẽ tiễn em xuống."
"Bùi Giai, chúng ta cần chuyện." Nhã Bửu ấn phím tắt call khi Bùi Giai chủ động gọi cho Vic, giành.
Bùi Giai dừng động tác, hướng ghế tựa nhích lại gần, ung dung nhìn: "Việc công hay tư?"
Nhã Bửu và Bùi Giai làm gì có chuyện liên quan đến công việc, thành nói: "Việc tư."
" rất bận, có thời gian chuyện riêng." Bùi Giai nghiêng người ấn phím: "Vic, cậu thay tôi tiễn Đường tiểu thư."
Đã đến mức này, Nhã Bửu còn có lý do lưu lại, bằng thật mất mặt.
"Tan tầm, có thời gian?" Nhã Bửu vội vàng hỏi.
Đáng tiếc Vic quá nhanh chân, tiếng mở cửa vang lên.
Bùi Giai trả lời, nhìn Vic liếc mắt cái, ta nhanh chóng chạy tới: "Đường tiểu thư, lối này."
Nhã Bửu thể xoay người rời.
Đôi khi thể hiểu nổi bản tính của mình, càng bị áp chế lại càng hung hăng, Bùi Giai muốn nói chuyện cùng, lại cố tình ngang bướng muốn thử.
Thứ sáu, mười giờ đêm, Nhã Bửu lại đến Đế Đình tìm vận may, tới đây ít lần, tiếp tân vừa nhìn thấy liền: "Tiểu thư, vị kia cũng là người trú ở tầng cao nhất."
Nhã Bửu quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ tây, ta sổ tràng tiếng ở trong điện thoại.
Có lẽ cái nhìn của quá nóng bỏng, người đàn ông kia cũng đột nhiên ngoái đầu, thản nhiên tháo mắt kính xuống, hướng về phía ta nhoẻn miệng cười.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu khí lập tức trở nên ái muội.
Khi ta vào thang máy, Nhã Bửu cũng tiến vào.
"Tầng mấy?" ta hỏi.
Nhã Bửu nhìn thoáng qua ta, lại nhìn số tầng lầu, vén vén tóc, cánh môi khẽ mở, ánh mắt gợi cảm: "..."
Da đầu của người đành ông đột nhiên run lên, ta nở nụ cười. Nhã Bửu vì muốn gặp mặt Bùi Giai, tất cả chiêu thức quyến rũ đều lấy ra sử dụng.
Sau khi thang máy dừng ở tầng cùng, ta vừa định cúi người ôm eo Nhã Bửu, lại bị khéo léo tránh thoát, mỉm cười sáng lạn: "Hẹn gặp lại."
Nhã Bửu trực tiếp đến phòng Bùi Giai, ấn chuông cửa. Thám tử tư vừa báo cho biết, Bùi Giai vừa về khách sạn, mười phần xác định ở bên trong.
Nhã Bửu khẩn trương kéo kéo cổ áo, cúi đầu nhìn nhìn, nâng tay mở ra hai cúc áo, hôm nay mặc một chiếc áo ngực vô cùng khiêu gợi, bên trong còn có miếng lót, thoạt nhìn ngực to hơn bình thường.
Cửa mở, Bùi Giai mặc một bộ đồ đơn giản, người còn có mùi sữa tắm, trái tim nháy mắt mềm sũng: "Bùi Giai, chúng ta cần chuyện."
Bùi Giai lui về phía sau bước để Nhã Bửu vào.
"Uống gì?" Bùi Giai hỏi.
"Cho em ly rượu đỏ." Nhã Bửu vừa đến là cần tới rượu để lấy thêm can đảm, ngoài ra còn muốn mượn rượu giả điên, tốt nhất là có thể say rượu làm càn.
Trong phòng chỉ có nước lạnh và rượu Whisky, Bùi Giai xoay người đưa ́c sữa tới cho Nhã Bửu.
"Cám ơn." Nhã Bửu đã quen với thói quen độc tài trước kia của Bùi Giai, ôn lại kỷ niệm lại cảm thấy ấm áp, đồng thời chuyện này còn cổ vũ thêm can đảm.
Bùi Giai ngồi xuống, rót cho mình ly Whisky. Lúc chuyện, khí thế áp bức vô cùng, lúc dùng ánh mắt soi mói, đối phương liền muốn chạy trốn. Hôm nay có thể ngồi ở đây, phải dễ dàng, cho phép mình bỏ cuộc.
Nhã Bửu nắm chặt ́c sữa, nhắm mắt, sau đó bất chấp mở miệng: "Chúng ta, chúng ta có thể làm lại từ đầu?"
Bùi Giai trả lời ngay, liếc cái, trong mắt ẩn chứa kinh ngạc, sự trầm mặc này tựa như cơn giông bão sắp nổi cuồng phong, trái tim Nhã Bửu loạn nhịp, ngừng thổn thức.
Ngay tại thời điểm sắp thở nổi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Nhã Bửu, còn nhớ lúc chia tay đã nói gì?"
Sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt đẹp yếu ớt cay cay, biết thế nào nước mắt lại chảy ra.
muốn mất mặt nhưng thật sự thể kìm chế cảm xúc, mặc cho đã sớm dự đoán được câu trả lời, nhưng kết quả này đã làm tiêu tan tinh thần nỗ lực của trong mấy ngày qua, trái tim vẫn như cũ ôm hy vọng, giờ khắc này ảo tưởng tan thành bọt biển, bỗng chốc còn một chút sức lực.
"Nhớ chứ, chỉ là em muốn thử lần." Nhã Bửu ́ gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, từ bàn rút ra tờ khăn giấy lau mặt.
" thôi, đưa em xuống." Bùi Giai đứng dậy.
đứng lên theo bước chân, nhịn được bước tới bước, từ phía sau lưng ôm eo, thấp giọng nỉ non: "Bùi Giai, chúng ta thật sự thể làm lại từ đầu sao?"
Bùi Giai xoay người, chậm rãi kéo tay Nhã Bửu ra, nhìn: "Nhã Bửu, em phải học cách trưởng thành, học cách nhìn về phía trước, đừng ép buộc bản thân mình nữa."
Nhã Bửu bắt đầu khóc nức nở, tuy là Bùi Giai có ý tốt nhưng lại cảm thấy cay nghiệt.
"Hơn nữa, từ trước đến giờ ở trong lòng em có, em chỉ cần người nhà là đủ." Bùi Giai.
" phải, phải như vậy." Nước mắt Nhã Bửu chảy xuống rất nhiều, gấp đến độ chỉ biết mấy câu: "Em, rất."
Bùi Giai im lặng.
Sự im lặng này càng giống như xé tan miệng vết thương chưa được chữa lành của, nỗi đau càng lúc càng lớn.
"Đinh đong." Chuông cửa vang lên.
Bùi Giai ra mở cửa, Nhã Bửu hoảng loạn lấy mu bàn tay xoa xoa nước mắt.
"Surprise chưa!" giọng nữ hoạt bát vang lên: "Bùi tiên sinh, có hứng thú giúp em mở bình rượu đỏ này?"
Bùi tiên sinh, ba chữ này tựa như cây đinh đâm thẳng vào đầu Nhã Bửu, cảm thấy biệt danh này chỉ dành cho khi ở cùng Bùi Giai, thì ra chẳng phải độc quyền, đầu nổ tung.
"Allen?" Bùi Giai kinh ngạc.
Allen Đổng có thể lên đây, khẳng định là nằm trong danh sách khách quý của phòng Bùi Giai, nhìn bọn họ thân mật là có thể suy đoán.
"Ơ, có khách sao?" Allen Đổng nhìn thấy Nhã Bửu thì hơi ngạc nhiên, nhất là mặt Nhã Bửu còn có nước mắt. Nháy mắt ta liền hiểu. Phụ nữ bị Bùi Giai cự tuyệt phải lần đầu, Đường Nhã Bửu cũng ngoại lệ.
Sắc mặt Nhã Bửu từ trắng bệch chuyển sang tái mét.
"Em tới đúng lúc?" Allen Đổng xấu hổ hỏi, hướng Bùi Giai liếc mắt cái, dường như trách cứ Bùi Giai sao lại bắt nạt con gái người ta.
mặt Allen Đổng hiện rõ hai chữ "tự mãn", đồng thời cũng cảm động với nỗi đau mà Nhã Bửu vừa trải qua.
" có, em ngồi, tiễn ấy xuống trước." Bùi Giai quay đầu nhìn về phía Nhã Bửu, ra hiệu cho rời.
Nhã Bửu chỉ cảm thấy tối nay đã quá mất mặt, có mất mặt thêm nữa cũng chẳng hề gì, lau khô nước mắt, nói: ", em cũng muốn ở lại uống rượu." Chai rượu đỏ hơn mười vạn, có gì đáng giá chúc mừng? cũng muốn thử xem, muốn tưởng nhớ đến những khoảnh khắc bi thảm nhất trong cuộc đời mình.
Bùi Giai để tới ý Nhã Bửu, đưa tay kéo rời khỏi phòng.
" thôi."
Giọng Bùi Giai thiếu kiên nhẫn, đại khái trách cứ quấy rầy chuyện vui của và Allen Đổng. Trái tim Nhã Bửu quặn đau, thở nổi, dạ dày cũng bắt đầu ỉ.
Nhã Bửu tựa người vào tường, chậm rãi trượt xuống dưới đất, tay ôm đầu gối, lớn tiếng khóc.
Thật mất mặt, chuyện này khiến cho nhục nhã, biết mình hết hy vọng, nhưng nghĩ lại tệ đến thế này. Bùi Giai cũng lên tiếng, tùy khóc đến khi dừng lại.
Đôi mắt Nhã Bửu sưng tấy, Bùi Giai cầm khăn giấy đưa qua.
Nhã Bửu lặng lẽ đứng lên nhận lấy, thần trí đã tỉnh táo hơn, nhìn Bùi Giai: "Lúc trước, còn thiếu nợ em nụ hôn chia tay."
"Muộn rồi." Bùi Giai về phía thang máy.
"Bùi Giai, kể từ khi nào thì đã còn em nữa hả?" Nhã Bửu vùng vẫy hỏi, có lẽ là sau tháng, đầu óc Nhã Bửu tại trống rỗng, mặt chảy đầy nước mắt.
"Nhã Bửu, cái cần là gia đình, muốn cùng em chơi trò đuổi bắt nữa." Bùi Giai chính diện trả lời vấn đề: "Nếu em muốn đùa, có thể tìm Diệp Thịnh."
Nhã Bửu hiểu vì sao Bùi Giai lại đột nhiên nhắc tới Diệp Thịnh, sốt ruột giải thích: "Em chưa từng, chưa bao giờ mở lòng để cho ấy hy vọng."
"Vậy à?" Bùi Giai hỏi tiếng, như thể câu trả lời quan tâm, có lẽ là muốn đẩy sang vòng tay của một người đàn ông khác, hẳn là muốn giảm bớt phiền toái cho mình.
"Đinh" thanh vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
" thôi." Bùi Giai cầm tay Nhã Bửu vào thang máy, xoay người ấn nút thang cho rồi bước ra.
chỉ cảm thấy mình lưu lại đây đã còn ý nghĩa nữa, cầm mắt kính đeo lên, che khuất ánh mắt sưng đỏ, nhịn được hỏi: " muốn cùng Allen Đổng kết hôn sao?"
Trước khi cửa thang máy khép lại,: " phải chuyện của em."
cho một câu trả lời đau lòng, khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, tựa như duyên phận của bọn họ đã bị chặt đứt.
Nhã Bửu trở về nhà họ Đường, trái tim trở nên suy sụp. Chỉ vì Mỹ Bảo ửng hộ ́ gắng, ngờ tâm trí lại quá ảo tưởng, tỷ như lúc đó dũng cảm cho Mỹ Bảo biết, tỷ như nếu Bùi Giai chịu tha thứ cho ...
Có đôi khi tình là một loại tra tấn, bi thương chỉ diễn ra trong từ, "Nếu".
Ngày hôm nay Bùi Giai triệt để rời bỏ, ngược lại cảm thấy dễ chịu.
Thời gian trôi qua đã được một tháng, Nhã Bửu cũng lên cân, bà Đường thể lay chuyển được con gái, cuối cùng chỉ có thể đem hộ chiếu trả lại.
Tuy nhiên, tình của cha mẹ là vô bờ bến, ông bà Đường cuối cùng quyết ̣nh bay sang Đan Mạch cùng với Nhã Bửu, tính toán đóng quân trường kỳ, giám sát sức khỏe của con gái.
Trước khi, còn phó thác cho Mỹ Bảo bán căn hộ riêng của mình, đã từng cùng Bùi Giai trải qua giây phút ngọt ngào, giờ muốn cất giấu những kỷ niệm đó nữa. Một tháng ở thành phố H, đều chọn lái xe đường vòng thay vì lái ngang ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, hoặc là cả đời này cũng có dũng khí tới đó.
"Vậy còn đồ đạc ở trong căn hộ thì sao?" Mỹ Bảo hỏi.
Nhã Bửu ngẫm nghĩ: "Chị tìm người thay em dọn dẹp đem về tầng hầm nhà mình." Về phần đồ đạc của Bùi Giai, dường như cũng đã chuyển rồi.
***
Vở múa "Nàng tiên cá" khiến cho Nhã Bửu nổi tiếng hơn ở mặt trận quốc tế, nghiệp của ngày càng thăng hoa, từ hình thể cho đến sắc thái biểu cảm, thể chê vào đâu được.
Vũ công thiên tài chính là danh hiệu mà mọi người đặt cho.
Nhưng thành tựu này lại thể chia sẻ cùng ai, tựa như miếng bánh có mùi vị, chỉ có thể đáp ứng thèm ăn.
"Nàng tiên cá" biểu diễn tại Newyork là kết thúc quá trình lưu diễn, vé bán ra được tiêu thụ hết toàn bộ vào hai tháng trước.
Sau màn trình diễn, đoàn múa an bày cho Nhã Bửu một buổi giao lưu trực tiếp, đồng thời buổi phỏng vấn này còn được phát tivi.
MC của chương trình vô cùng hài hước và thú vị, tuy rằng lời của ta sắc sảo nhưng đối với Nhã Bửu lại vô cùng khen ngợi.
Nhã Bửu là người khiêm tốn, những lời tốt đẹp đều dành khen cho biên kịch, giám đốc nghệ thuật và vũ đoàn của mình, nhờ có bọn họ nên mới có được thành công như ngày hôm nay.
Đoàn múa của Nhã Bửu vốn là nổi danh thế giới, vũ đạo và nhạc đều do chính tổ thiết kế và nhà sản xuất dàn dựng...
Kết thúc chương trình, MC hỏi Nhã Bửu còn có điều gì muốn, Nhã Bửu ngẩn người, vấn đề này chưa từng chuẩn bị nhưng bỗng nhiên trong đầu nóng lên, đối mặt với màn ảnh dùng tiếng Trung: "Bùi Giai, có đồng ý lấy em?"
MC chương trình ràng sửng sốt, bởi vì tiếng của Nhã Bửu rất tốt, cho nên đoàn múa mới thuê người phiên dịch. Nhưng đây là tiết mục trực tiếp, rất nhanh câu này được dịch ra, đột nhiên "Nàng tiên cá" vẽ kết thúc lãng mạn hoàn hảo...
Một bộ phận phóng viên dựa vào hai chữ Bùi Giai điều tra được Bùi Giai chính là ông chủ của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu. Tài năng và diện mạo luôn luôn là người đứng đầu ở thành phố H, cũng có người cảm thán, thì ra vũ công ba lê phương Đông cũng có khoảnh khắc táo bạo như vậy.
Về phần Nhã Bửu, lúc ngồi xe trở về khách sạn, trong đầu vẫn còn hỗn loạn, cũng biết tại sao mình lại thế.
Nhưng ở trong đáy lòng, luôn luôn biết nợ một lời công khai, mặc dù nghĩ đến chuyện gương vỡ lại lành, nhưng mà rất muốn tìm một tia hy vọng, theo thời gian khuấy động trái tim.
Nếu hỏi muốn chúc mừng thành công như thế nào, đương nhiên muốn được nằm ngửa ở trong lòng Bùi Giai, nghe bình luận vở múa "Nàng tiên cá"...
Cửa khách sạn tụ tập ít phóng viên, so với thành công của vở múa, bọn họ càng thích tìm hiểu về đời sống riêng tư của người nổi tiếng hơn. Lời Nhã Bửu vừa mới nói ở tivi, thể khiến bọn họ tò mò.
Nhã Bửu dùng lối riêng của khách sạn trở lại phòng, tắm rửa, ngã mình giường nệm mềm mại, bắt đầu phiền não, nếu câu nói đó bị mẹ nghe thấy, tiêu rồi. Lúc này Nhã Bửu lại bắt đầu hối hận, chỉ khiến mẹ mất mặt, còn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Bùi Giai.
Nhã Bửu ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ cảm thấy mất mặt với toàn bộ mọi người ở thế giới, khó trách Bùi Giai trưởng thành, đó là một trong những lý do sao? Nhã Bửu trở mình vùi đầu trong gối, hận thể nghẹn chết bản thân. Lúc đó chỉ là quá nhớ Bùi Giai, muốn ở bên cạnh mình chia sẻ niềm vui.
Tiếng chuông cửa vang lên nhiều lần, Nhã Bửu xoay người rời giường mặc áo khoác vào, chắc là đồng nghiệp tìm, mở cửa, người đàn ông mặc áo bành tô xách theo hành lý đứng ở ngoài cửa.
Nhã Bửu dụi dụi mắt, nghĩ tới mình nghĩ đến Bùi Giai nhiều quá nên sinh ra ảo giác, nhắm mắt lại, mở mắt ra, Bùi Giai vẫn như cũ đứng ở trước mặt, lại nhắm, mở ra, Bùi Giai vẫn đứng đó.
"Được rồi, đừng xoa mắt nữa." Bùi Giai buồn cười.
"Sao lại ở đây?" Tốt quá, Nhã Bửu tin, cũng dám tự mình đa tình.
"Nghe thấy có người cầu hôn với nên đến đây." Bùi Giai: " muốn để vào sao?"
Nhã Bửu nhanh chóng né tránh, lúc đóng cửa còn dám tin, Bùi Giai lý nào nhanh như vậy, hoặc là vốn ở Newyork, hơn nữa vừa khéo nhìn thấy chương trình trực tiếp.
Khóe miệng Nhã Bửu chậm rãi nhếch lên, mỉm cười đến tận mang tai, nhanh chóng nhào vào lòng, nhịn được nước mắt lăn dài, nghẹn ngào: "Thế đã đáp ứng lời rồi sao?"
"Nhẫn có, làm sao tính là cầu hôn?" Bùi tiên sinh kiêu ngạo.
Nhã Bửu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Giai: "Ai có?" Từ bên trong cổ áo kéo ra, một chiếc nhẫn tòn ten sợi dây chuyền: "Ở đây."
đem vòng cổ cởi bỏ, lấy nhẫn xuống đưa cho, vừa khóc vừa cười đưa bàn tay qua, ang cầm nhẫn chỉ: "Lần này mang vào thì nhất ̣nh được gỡ xuống."
Nhã Bửu kích động nên lời, chỉ có thể gật đầu mạnh. Khi chiếc nhẫn lần nữa đeo lên ngón áp úp, lại nhào vào lòng, ôm thắt lưng chặt.
cảm giác được hôn lên ̉nh đầu mình, hai tay đặt ở sau lưng, sức lực dần dần mạnh bạo, giống như muốn đem hòa vào thân thể.
Hai người cứ lẳng lặng ôm ấp, ai cũng chịu chuyện, hận thể hợp hai thành, tựa như mãi một vòng rồi cũng về bên nhau...
_Hoàn_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro