Chương 32: Giẫm lên ngực phụ nữ bị chủ nhân bắt tại trận
Hai cánh cửa đồng thời mở ra, tầm mắt Tinh Nhung lướt qua Trần Tử Ninh một lượt. Thấy cô mặc tất lưới đen, mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Cậu, sao cậu lại ăn mặc thế này?" Tinh Nhung nói với vẻ mặt phức tạp.
Áo sơ mi trắng, váy ngắn bó sát màu đen, kết hợp với tất chân đen và giày cao gót.
Đây là đang chơi trò "thư ký" sao?
Trần Tử Ninh cố gắng giữ vẻ tự tin, ánh mắt cũng đánh giá bạn mình một vòng, "Nóng thế này mà cậu mặc váy dài?"
Áo cộc tay màu xanh bạc hà, váy cotton trắng dài đến bắp chân.
Tinh Nhung căng thẳng nuốt nước miếng, "Tớ... tớ không nóng."
Kỳ Nam liếc cô một cái, khóe môi khẽ nhếch, "Thật sự không cần anh đưa các em đi?"
Tinh Nhung lắc đầu lia lịa, "Không cần, không cần đâu."
Trần Tử Ninh liếc mắt với cô bạn, phụ họa: "Không xa, bọn em đi bộ một chút là tới."
Tinh Nhung: "...Nhưng mà cũng đâu gần lắm."
Đi xe mất 15 phút, đi bộ thì cả tiếng đồng hồ ấy chứ!
Kỳ Nam nhướn mày, "Vậy các em đi đi, chú ý an toàn. Đi chơi xong thì gọi cho anh."
"Vâng, chủ nhân tạm biệt." Tinh Nhung nói xong, vội vã ra hiệu cho Trần Tử Ninh chuồn lẹ.
---
Thang máy vừa đi xuống, Tào Liệt từ phòng Kỳ Nam bước ra.
"Họ đâu rồi?" Hắn hỏi.
"Làm sao?"
Tào Liệt lắc lắc chiếc điện thoại màu đen trong tay, "Trần Tử Ninh cầm nhầm điện thoại của tôi rồi."
Điện thoại của hai người là cùng một kiểu, quà Lễ Tình nhân hắn tặng cô.
Cả hai đều thích đơn giản nên điện thoại không có ốp lưng, không mở ra thì không phân biệt được.
Kỳ Nam khẽ cười một tiếng, "Đi rồi."
"À, thế thôi vậy." Tào Liệt gạt bỏ ý định đổi điện thoại.
Hắn vừa định quay lại, Kỳ Nam đã đóng cửa phòng.
"Đi, đi đổi điện thoại."
Tào Liệt khó hiểu nhìn hắn, "Không cần, tôi dùng của cô ấy chơi cũng được mà."
"Nhanh lên, mang giày vào."
Tào Liệt: "...Thật sự không cần mà."
Năm phút sau, Tào Liệt đi dép lê ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Này, mày không thể xa bạn gái mày dù chỉ nửa phút à? Người ta đi shopping, mày cũng phải bám theo? Còn mượn danh nghĩa của tao..."
Kỳ Nam nhìn thấy hai cô gái lên xe buýt, lúc này mới từ từ lái xe ra. Hắn cắt ngang lời Tào Liệt với vẻ thiếu kiên nhẫn, "Hy vọng lát nữa mày đừng phát hỏa."
Tào Liệt nhìn chằm chằm hắn vài giây, giọng nói căng thẳng: "Mẹ nó, có phải mày biết cái gì không?"
Kỳ Nam đảo tay lái, bám theo chiếc xe buýt ở phía trước, không nhanh không chậm.
"Tao mà biết thì còn phải bám theo xe buýt làm gì?"
Tào Liệt ngậm miệng.
Bực bội nghĩ, người phụ nữ kia không mặc quần lót ra ngoài, chẳng lẽ là đi "lêu lổng" thật sao?
Xe buýt đi đi dừng dừng, trên xe người qua lại chen chúc.
Trần Tử Ninh đi giày cao gót nên hơi đứng không vững, "Thà gọi taxi còn hơn."
"Cũng không ngờ trạm này lại lên đông người thế." Tinh Nhung cũng có chút hối hận.
Phần mông trần cọ vào lớp váy tung bay, chiếc quần lọt khe chữ T có "trứng rung" khẽ chấn động, tuy không đủ làm dâm dịch trào ra, nhưng lại đủ khiến chân cô mềm nhũn.
"Ưm!"
Cơn chấn động đột ngột từ trứng rung dâng lên, khơi dậy một trận tê dại, Tinh Nhung nắm chặt tay vịn, ngón chân trong đôi giày trắng nhỏ cong lại.
"Làm sao thế?" Trần Tử Ninh từ ngoài cửa sổ quay lại hỏi.
Tinh Nhung mím môi lắc đầu, cố trấn tĩnh ấn sáng điện thoại xem giờ.
Đến trạm thứ ba, hai người chen chúc xuống cửa sau.
Ở phía sau không xa, chiếc xe đen cũng đỗ lại bên lề đường.
Tinh Nhung toàn thân cứng đờ. Hạt ke như sắp bị rung đến mức rụng xuống, cảm giác tê dại dâng lên không ngừng.
"Đi thôi." Trần Tử Ninh cảm giác người bên cạnh không đi theo kịp, khó hiểu quay đầu lại nhìn.
Tinh Nhung đứng tại chỗ, cố nhịn muốn che đi lỗ lồn non đón nhận cơn cao trào sắp đến.
Ngay trước khoảnh khắc đạt đỉnh, cơn kích thích trên hạt le bỗng dừng lại. Những khoái cảm tích tụ như bị ấn nút tạm dừng, rồi nhanh chóng rút đi.
Cảm giác không được giải tỏa nghèn nghẹn, lan khắp cơ thể, tạo nên cơn ngứa ngáy khó chịu.
Trần Tử Ninh nheo mắt nhìn cô, nhấn mạnh vào chỗ nào đó, "Cậu không lẽ..."
Tinh Nhung: "Không có!"
"...Cậu có biết dáng vẻ của cậu bây giờ gọi là gì không?"
"..."
"Giấu đầu lòi đuôi, bịt tai trộm chuông." Trần Tử Ninh chậm rãi nói.
Tinh Nhung đỏ mặt trừng cô bạn, "Còn nói tớ, cậu cũng đâu khác gì?"
Trần Tử Ninh cãi lại, "Đừng vu khống, tớ không có mang đồ chơi nhỏ ra ngoài."
Tinh Nhung hất cằm về phía chân cô bạn, "Vết roi trên đùi cậu, cả tất chân cũng không che được đâu!"
"...Rõ lắm à?"
Tinh Nhung gật đầu rồi lại lắc đầu, "Cái đó còn tùy vào ai nhìn."
Nói xong, cô còn bồi thêm một câu, "Tối qua kịch liệt lắm nhỉ."
"Nói chính cậu đấy hả?" Trần Tử Ninh liếc xéo.
Tinh Nhung: "!"
"Cái tiếng rên của cậu ấy, tớ phải đến nửa đêm mới ngủ được."
Tinh Nhung lập tức đỏ mặt như cà chua. Nếu có một cái hố, cô sẽ nhảy xuống ngay không chút do dự.
Trần Tử Ninh buồn cười chạm vào gương mặt đỏ bừng của cô, "Đến mức này sao? Ngại vậy à?"
Tinh Nhung không nói gì.
"Ôi, đêm nay tớ 'kêu' cho cậu nghe, được không?"
"...Tớ không có gì để 'làm' cậu đâu." Tinh Nhung nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Tử Ninh một tay khoác vai cô, trông như một tên lưu manh, "Dùng gì mà chẳng được, mua quả dưa leo hai ngàn đồng cũng xong."
"...Cậu im miệng đi, bị nghe thấy đấy." Tinh Nhung đè thấp giọng.
---
Trong lúc hai người còn đang cọ xát ở cửa, Kỳ Nam đã đậu xe xong.
Tào Liệt không biết từ đâu lấy ra một chiếc kính râm đặt lên mũi, dáng vẻ lén lút trông chẳng giống người tốt lành gì.
Mấy người đi thang cuốn lên thẳng tầng 4.
Hai cô gái rẽ phải, đi vào cửa hàng thứ ba.
Thứ nhất, tiệm nail. Thứ hai, tiệm cắt tóc. Thứ ba...
"Cái thứ quái gì đây?" Tào Liệt cau mày, đẩy kính râm lên trán.
"Mày không biết đọc chữ à? Quán massage hóa trang." Kỳ Nam nghiến răng nói.
Không ngờ lại biết chơi đến thế!
"Mẹ nó, mày gắt tao làm gì?" Tào Liệt cũng hét lại.
Cánh cửa cửa hàng công nghệ cao màu đen được đẩy ra, vài cô gái mặc đồ hầu gái, tất chân có dây và giày cao gót đứng thành hai hàng.
"Chào mừng chủ nhân trở về."
Ngực đầy đặn dập dờn, eo thon, đùi dài, mắt cá chân mảnh mai, cùng với cách xưng hô đầy ẩn ý.
Một cơn giận xộc thẳng lên đầu Tào Liệt, "Hai cái đồ xui xẻo kia vào đây làm gì?"
Kỳ Nam tức đến mức muốn bật cười, quỷ mới biết các cô ấy vào đây làm gì!
"Chủ nhân, xin hỏi đã đặt trước chưa?"
"Chủ nhân thích kiểu nào ạ? Chúng tôi có Lolita, hầu gái, JK, tiếp viên hàng không, và cả kiểu tình thú nữa..."
"Tìm người, hai cô gái vừa vào, chúng tôi đi cùng họ." Kỳ Nam cắt ngang lời cô gái đang giới thiệu.
Chị gái ngực lớn khựng lại một giây, "À, vâng, hai vị xin mời đi theo tôi."
Khi hai người bước vào, đẩy cửa ra thì thấy hai "đồ chó má" kia đang ngồi trên giường, hai bàn chân đặt lên ngực hai cô gái ăn mặc mát mẻ đang quỳ trên sàn.
Một mảng trắng xóa, nhất thời không phân biệt được đó là chân cô, hay là ngực của người kia.
Mặt Tinh Nhung đỏ bừng, cảm nhận được xúc cảm mềm mại dưới chân, như lún vào một khối bột nhào.
Nghe tiếng động ở cửa, cô ngước mắt nhìn lên, lập tức mọi dây thần kinh bắt đầu gào thét, miệng cô không tự chủ há ra.
Trần Tử Ninh lập tức đứng dậy, vừa định trốn vào sau tấm màn, giọng nói kiềm chế của Tào Liệt đã xuyên thấu màng nhĩ cô.
"Trốn? Lăn qua đây cho tao!" Tào Liệt mắng, sải hai ba bước đến túm người đang cố rúc vào sau màn, tát một cái lên mông cô. Bờ mông mềm mại lún sâu vào lòng bàn tay hắn.
Kỳ Nam cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang tròn mắt, sải chân đến, ngồi xổm xuống giúp cô lau đi lớp bọt dày đặc trên chân.
"Biết chơi đấy."
Tinh Nhung vội lắc đầu, một chút cũng không muốn thừa nhận lời khen của hắn.
Kỳ Nam dùng mu bàn tay vỗ vào má cô, không nhẹ không nặng, "Thích không?"
"...Cũng không..."
"Cút ra đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro