Chương 14: Cái động nhỏ nằm ngay dưới mà ta không vào
Lệ Cửu Nhi bị giày vò đến bủn rủn cả hai chân, nằm trên giường hồi lâu vẫn chưa lấy lại được sức, giữa chân nhơ nhớp dịch thể, ướt át dính vào nơi riêng tư, nùng tinh nóng bỏng chậm rãi trượt dọc qua mông, nhỏ xuống khăn trải giường khiến nó nhanh chóng ướt đẫm...
Trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng.
Cố Minh An ôm chặt Lệ Cửu Nhi vào lòng, tim đập như trống đánh sau khi tiết, hơi thở thô suyễn nóng bỏng đều phả vào vai nàng.
Lệ Cửu Nhi rốt cuộc cũng định thần lại, nổi giận đẩy nam nhân, Cố Minh An buông nàng ra, khuôn mặt anh tuấn vừa hưởng thụ qua sung sướng thật tươi tỉnh, phấn chấn. Hắn cúi đầu trằn trọc mút lấy bờ môi đỏ một cách say mê, cái lưỡi dính nhớp quấn lấy đầu lưỡi nhỏ mềm mại, Lệ Cửu Nhi nức nở kháng cự mãi hắn mới chịu buông ra, lại thỏa mãn dỗ dành nói: "Chờ ta, ta đi lấy nước."
Hai mắt Lệ Cửu Nhi đỏ hoe, miệng đau, trong đùi lại càng đau hơn, nàng thậm chí có thể cảm giác côn thịt nóng bỏng kia như vẫn đang hung ác rong ruổi bên trong, nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu têu, phồng má nói: "Đồ lừa đảo."
"Đại lừa đảo~!"
Cố Minh An: "......"
Lệ Cửu Nhi đột nhiên dùng sức đẩy mạnh hắn ra ngồi dậy, không để ý một nửa bầu ngực của mình bị lộ ra sau áo lót xộc xệch, nàng giận đến nỗi lồng ngực run lên, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta... hôm nay ta lập tức dọn ra khỏi Cố gia, không liên quan gì với Cố gia các người nữa."
Cố Minh An nghe vậy liền khựng lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm mỹ nhân thanh tú, "Vì sao?"
"Đồ lừa đảo nhà ngươi, hứa mà không làm."
"Ta lừa nàng khi nào?"
"Nhìn xem, cái động nhỏ của nàng nằm ngay bên dưới côn thịt của ta, tao thủy dính đầy lên côn thịt của ta, không phải ta đã nhẫn nhịn không cởi quần lót nàng chui vào sao?"
Lệ Cửu Nhi: "!!!"
Lệ Cửu Nhi tức giận đến choáng váng cả đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ như máu, ngón tay thon hồng nhuận chỉ vào giữa không trung, nghẹn hồi lâu mới phun ra một câu, "Ta... ta không nói lý với ngươi nữa, ngươi cút ra ngoài ——"
Cố Minh An nhíu chặt mày, thấy nàng không giống như đang nói đùa, trong lòng hắn khó chịu như có hàng vạn con kiến bò qua, hắn thấp giọng nói: "Ta đi lấy nước cho nàng tắm trước..."
Nói xong, hắn mặc lại quần lót vào, đứng dậy đi nhanh tới nhà bếp.
Động tác của hắn nhanh thoăn thoắt, múc nước từ vại đổ vào nồi, nhóm bếp rồi thả hai khúc củi vào, tiếp đó đi đến lu gạo cất tận cuối nhà bếp, duỗi tay bốc một nắm hạt kê đem đi rửa sạch, bỏ vào một cái nồi khác để nấu cháo, bên trên lại kê một cái khay, trên khay bày hai cái bánh nướng lớn và hai quả trứng gà.
Chỉ trong chốc lát khói từ trong bếp đã lượn lờ bốc lên.
Nước sôi rất nhanh, ước chừng chỉ mất mười lăm phút.
Cố Minh An xách thùng tới, đổ nước nóng vào thùng mang về phòng phía đông, kế đó lại đổ nước vào cái bồn lớn, trong phòng lập tức mờ mịt khí nóng.
Cố Minh An ngước mắt lên nhìn Lệ Cửu Nhi, Lệ Cửu Nhi vẫn rúc mình trên giường, bờ vai mảnh khảnh khẽ run, mặt quay vào trong góc, lúc hắn đi ra trông thế nào thì bây giờ vẫn thế ấy.
Tâm Cố Minh An như bị thứ gì cắn đau, hắn đổ nước xong lại quay người đi đến gian phòng phía tây, lát sau lại bước vội trở về, im lặng đi đến mép giường, duỗi tay ôm nữ nhân nhỏ vào lòng, chóp mũi của Lệ Cửu Nhi đỏ bừng, hiển nhiên nàng vừa mới khóc.
Cố Minh An nhìn nàng như vậy, trái tim cũng như bị dẫm nát.
Hắn khẽ mím môi, nói: "Đừng khóc, khóc đỏ mắt như vậy thật xấu. Sau này đừng nói linh tinh chuyện rời khỏi Cố gia này nữa, nếu không tin ta thì hôm nay ta quét dọn sạch sẽ nhà chính cho nàng ở được không? Ta sẽ chờ đến khi nàng chịu ở đó."
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà hắn đưa ra sau khi cân nhắc.
Lệ Cửu Nhi cụp mắt không nói gì.
Cố Minh An ôm nàng đến bên bồn tắm rồi thả xuống, "Tắm đi, tắm xong ra ăn sáng, ta đã hấp trứng gà rồi."
Nói xong liền ra ngoài trước.
Trong phòng chỉ còn lại Lệ Cửu Nhi, nàng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, rũ mắt lại thấy y phục sạch sẽ đặt trên chiếc ghế cạnh bồn.
Hắn lại tới gian phòng phía tây.
Lệ Cửu Nhi không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, nàng cởi y phục dơ ra rồi bước vào bồn, nước ấm chạm vào da thịt, tâm trạng mệt mỏi lúc này tựa như được xoa dịu.
Trong lúc tắm gội, bên ngoài chợt vọng đến tiếng của Cố Minh An.
"Cửu Nhi, bên ngoài có người tìm nàng."
Lệ Cửu Nhi ngẩn ra, "Ai vậy?"
Cố Minh An nói: "Không biết, là một nữ nhân, tắm xong thì mau ra đi."
Lệ Cửu Nhi hơi nhướng mày, chẳng lẽ là Quý Tang?! Tâm trạng buồn bã đột nhiên tan đi phân nửa, nàng vội đáp: "Biết rồi, ra ngay đây."
Khi Lệ Cửu Nhi xách đôi chân mềm nhũn bước ra khỏi phòng thì từ xa đã trông thấy Quý Tang mặc bộ đồ xanh lục đứng dưới tán cây, Lệ Cửu Nhi mừng rỡ, chịu đựng cảm giác tê mỏi dưới chân mà kêu lớn: "Tang Tang ——"
Quý Tang quay đầu nhìn về phía Lệ Cửu Nhi, chỉ thấy cô nương đã mấy tháng mình không gặp da trắng môi đỏ xinh đẹp, nét mặt ngập ngừng, nhan sắc kiều diễm như cánh đào, phong thái lại ưu nhã như đóa lan.
"Cửu Cửu ~"
"Tang Tang, đúng là ngươi sao?" Vẻ mặt Lệ Cửu Nhi tràn đầy phấn khởi.
Quý Tang bật cười, "Là ta đây."
Lệ Cửu Nhi bắt lấy tay Quý Tang định kéo nàng vào phòng nói chuyện, nhưng mới đi hai bước về hướng đông thì chợt khựng lại, nơi đó cũng không phải phòng của nàng, hơn nữa trên giường...... Quý Tang là người từng trải, liếc mắt một cái có thể nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Nàng bỗng dừng bước.
Quý Tang nghi hoặc nhìn nàng, "Sao không đi tiếp?"
Đúng lúc này, Cố Minh An hướng về phía Lệ Cửu Nhi gọi to: "Cửu Nhi, lại đây ăn sáng."
Nghe thấy cách gọi 'Cửu Nhi' đầy trìu mến mờ ám này, toàn thân Lệ Cửu Nhi nổi da gà, trong đôi mắt đen khẽ xẹt qua một tia không rõ ràng, nàng "biết rồi" một tiếng, lại nói với Quý Tang: "Tang Tang, ngươi có ăn không? Chúng ta cùng dùng cơm với nhau đi?"
Quý Tang tinh ý lập tức nhìn ra sự khác thường giữa hai người này, cười nhẹ, "Đi."
Cố gia thật sự rất nghèo, lúc ở một mình hắn chưa từng nghĩ đến việc ăn cơm, chủ yếu đều ăn bánh bột ngô lót dạ, chỗ gạo này là thím Chu cho hắn khi giúp Chu gia bắt cá, còn trứng gà là quà của Cường Tử thành thân năm ngoái.
Cố Minh An biết Lệ Cửu Nhi yếu ớt, để đền bù lại sau một bữa "ăn" sạch tiểu cô nương, hắn quan tâm nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn bảo Lệ Cửu Nhi ngồi vào bàn, còn mình thì lấy một cái bát, múc đầy cháo đặc đặt lên bàn, trong nồi vẫn còn dư lại một ít cháo, vốn định để dành làm bữa tối cho Lệ Cửu Nhi, nhưng bây giờ có bạn của Lệ Cửu Nhi tới nhà, hắn liền múc đầy cháo đưa cho nữ nhân kia, sau đó lại đưa các nàng thêm hai quả trứng gà.
Cố Minh An làm xong liền lấy cái khay rồi đặt bánh nướng lớn lên, nói với Lệ Cửu Nhi: "Cửu Nhi, mấy người ăn đi, ta mang đồ ăn qua cho Cố Trì An."
Cố Minh An nói xong liền nhường không gian lại cho bọn họ.
Cố Minh An vừa đi, Quý Tang liền cười nhìn Lệ Cửu Nhi, không nói lời nào.
Lệ Cửu Nhi bị nhìn đến hai má đỏ bừng, "Quý Tang, ngươi làm sao vậy? Làm gì mà cứ nhìn ta như vậy?"
Quý Tang ôm vai Lệ Cửu Nhi, cố ý xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, mập mờ nói: "Chậc chậc chậc —— đóa hoa trải qua một trận mưa sương dễ chịu đúng là khác hẳn, nhìn làn da ẩm ướt nhuận sắc này..."
Lệ Cửu Nhi vừa nghe xong liền xấu hổ chỉ muốn chui đầu xuống đất, thanh âm cũng bất giác cao hơn, "Quý Tang, ngươi nói cái gì vậy?"
Quý Tang một tay chống cằm, "Ai nha, ở trước mặt ta mà giả bộ cái gì? Cố Trì An trước kia phản bội ngươi, hiện giờ ngươi cùng ca ca của hắn...... Cửu Cửu, như vậy không phải rất được sao! Để ta đoán xem nào, Cố Trì An chắc phải tức điên lên đúng không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Cửu Nhi càng đỏ hơn, nàng duỗi tay che cái miệng đang lải nhải của Quý Tang, vội vàng nói: "Tối qua là hiểu lầm."
Nói ra rồi mới biết mình đã lỡ miệng.
Quý Tang che miệng cười rộ lên.
Đôi mắt của Lệ Cửu Nhi ngấn nước, giận dỗi trừng mắt nhìn Quý Tang, dứt khoát nói: "Thật sự là hiểu lầm......" Nàng suy nghĩ một lúc rồi kể lại ngọn nguồn cho Quý Tang nghe, đương nhiên chuyện Cố Minh An dùng tay nắm lấy vật to lớn kia toát lộng tự giải quyết thì có đánh chết nàng cũng không dám nói ra.
Quý Tang nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp liền nở nụ cười.
Lệ Cửu Nhi nhìn biểu tình tươi cười của nàng mà trong lòng càng phiền muộn, "Tang Tang, ngươi tới thật đúng lúc, ta muốn nói với ngươi, ta đang định dọn ra khỏi Cố gia, Cố gia này và ta nhất định là xung khắc với nhau, bây giờ ta chỉ muốn một mình sống thoải mái."
"Sống thoải mái?"
"Phải." Lệ Cửu Nhi gật đầu thật mạnh.
"Tối qua ngươi không thoải mái hay sao?"
Lệ Cửu Nhi nghẹn họng.
Nói cái gì vậy?
Sắc đỏ trên mặt lại lan tới mang tai.
Tối qua rất đau, nhưng...... sau đó, sau đó lại có chút lâng lâng, nàng thư sướng đến mức như sắp bay lên trời.
Quý Tang nghiêm túc nhìn Lệ Cửu Nhi, lại hỏi: "Thoải mái đúng không?"
Lệ Cửu Nhi: "...... A ~~~ Quý Tang, ngươi có còn là nữ nhi hay không, không biết xấu hổ ư?"
Quý Tang cười cười rồi nghiêm túc nói: "Cửu Cửu, theo ta thấy, không bằng ngươi tạm thời ở lại đây đi, hắn cũng đồng ý dọn dẹp nhà chính cho ngươi rồi, ngươi cứ ở tạm đó trước, một mình ra ngoài e là thật sự không yên tâm~ ta thấy Cố Minh An kia còn đáng tin hơn Cố Trì An cắm sừng ngươi nhiều. Ngươi đã quen sống ở phủ thái sư, chỉ sợ không thích nghi được cảnh sống thiếu thốn thôi."
Nàng lại chỉ vào bát cháo, nói: "Cứ nhìn việc ngươi ăn cháo đây, ngươi nghĩ dân nghèo lấy đâu ra cháo mà ăn? Phần lớn đều ăn bánh canh lót bụng. Còn nữa, nhìn cái sân viện này, tuy dột nát nhưng cũng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, Cố Minh An này hẳn cũng là kẻ có năng lực."
Lệ Cửu Nhi nghe nàng phân tích, cau mày suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng dù sao hắn cũng là ca ca của Cố Trì An, chuyện này......"
"Thì ra ngươi lo lắng cái này ư? Sống là vì bản thân, nghe theo tiếng lòng của mình mới là cái quan trọng nhất. Ngươi xem ngươi cũng là người ở phủ thái sư ra, cần gì phải để tâm đến ánh mắt của thế tục. Sống tiêu sái một chút đi."
Lệ Cửu Nhi: "......"
Quý Tang lại nói: "Ngươi cứ suy ngẫm cho cẩn thận. Ta không nói mấy chuyện này nữa, bàn chuyện chính đi. Về chuyện đào kênh......"
Gian phòng phía tây.
Cố Trì An không ngủ cả một đêm, dưới mắt cũng trở nên thâm quầng.
Phòng phía đông và phía tây cách nhau không xa, đều là mấy gian nhà tranh, chỉ vài tiếng gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe được. Đêm qua hắn đã nghe thấy rõ tiếng khóc kiều mị của Lệ Cửu Nhi.
Trên chiếc bàn nhỏ có đặt hai cái bánh nướng nóng hổi.
Ngồi trước bàn là Cố Minh An.
Giờ phút này Cố Trì An chỉ hận không thể giết chết Cố Minh An.
"Cố Minh An!"
"Ngươi thành công rồi!"
Cố Minh An liếc nhìn đồ đạc trong phòng, Cố Trì An tuy mất một chân nhưng đồ dùng đều là loại tốt, giường nằm được chạm khắc tinh xảo, chiếc áo lông cáo đắp trên người hắn và áo lót của Cửu Nhi đều có chất liệu như nhau, áo khoác được may thủ công tinh xảo, ngay cả những đường viền sẫm màu cũng rất có hồn.
Lại nhìn giường của Lệ Cửu Nhi, nó được làm từ chất liệu giống với của Cố Minh An nhưng tinh xảo hơn, còn chưa kể đến hòm y phục và bàn trang điểm.
Cố Minh An thu lại ánh mắt u ám không nhìn nữa, trong lòng thầm nghĩ phải nỗ lực hơn nữa để kiếm thật nhiều tiền cho nàng cuộc sống thoải mái. Nghe lời nói phẫn hận của Cố Trì An, hắn cong môi lên, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng.
"Cố Trì An, ta đã nói rồi, ngươi có thể một đường thăng quan tiến chức như vậy, nếu một ngày ngươi trở về đây, ta sẽ cướp đi tất cả của ngươi."
Cố Trì An nhíu chặt mày.
"Cố Minh An, ngươi là cầm thú, nàng là em dâu của ngươi."
"Là em dâu còn tấm thân xử nữ sao?" Cố Minh An cười nhạt một tiếng.
Trong lòng Cố Trì An đánh bộp một cái.
Cố Minh An dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn hắn, tầm mắt rơi vào vị trí dưới bụng hắn, nhẹ nhàng cười, "Lúc nhỏ ngươi không phát hiện mình bất lực trong chuyện kia sao?"
"Ngươi!"
Cố Minh An cắn một miếng bánh bột ngô, "Cố Trì An, mấy năm qua chỉ có duy nhất một việc ngươi làm đúng."
"...... Cái gì?"
"Ngươi, chưa từng chạm vào Cửu Nhi."
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro