Chương 21: Một dãy số quý giá
Thiếu tá Kim Taehyung ngồi xuống bàn làm việc, ánh mắt vẫn dõi theo hướng cánh cửa vừa khép lại. Dáng người nhỏ bé ấy vẫn còn in trong tâm trí hắn, từng bước chân vụng về, từng nhịp thở gấp gáp như còn vương lại đâu đây. Một thoáng lặng im, trong lòng hắn dâng lên cảm giác gì đó rất lạ vừa mềm mại, vừa tiếc nuối. Đáng lẽ… hắn có thể giữ cậu lại thêm một chút nữa. Chỉ một chút thôi, nhưng rồi Taehyung chỉ khẽ thở ra, thả lỏng vai, mở giỏ cơm ra trước mặt.
Bên trong là những chiếc hộp nhỏ xếp ngay ngắn, ngăn nắp đến mức khiến người ta thấy cả sự chăm chút trong từng động tác. Một hộp cơm trắng thơm nức, vài miếng thịt rim nâu sậm, cạnh cháy đen xém, rau xào xanh mướt điểm tỏi, bên cạnh là một hộp canh rong biển nghi ngút khói, mùi thơm dìu dịu lan tỏa trong không khí.
Từng món ăn giản dị, vụng về đến ngây ngô, nhưng lại khiến khóe môi hắn bất giác khẽ cong. Không cần nói cũng biết Jungkook đã đặt cả tấm lòng vào từng hạt cơm, dù bàn tay ấy vẫn còn non nớt, chưa quen với bếp núc.
Taehyung nâng muỗng canh lên, thử một ngụm đầu tiên.
Ngay tức khắc, vị mặn ùa tới, khiến hàng mày hắn khẽ nhíu lại. Yết hầu động nhẹ, cổ họng nghẹn lại trong giây lát. Nhưng hắn vẫn nuốt xuống, không một lời phàn nàn. Hắn múc thêm miếng thịt rim hơi khô, viền cháy sậm, rồi đến rau xào dầu còn chưa ráo hẳn. Mỗi món đều mang theo dấu ấn của một người chưa từng khéo tay, nhưng lại hết lòng muốn khiến người khác vui.
Chính cái "vụng về" đó mới khiến Taehyung thấy lòng mình mềm ra. Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh Jungkook cặm cụi bên bếp, tay vụng về lật chảo, mặt nhăn nhó vì khói, bàn tay đỏ ửng vì hơi nóng và những vết xước nhỏ li ti nơi đầu ngón…
"Ngốc nghếch thật..." Giọng hắn khẽ như gió thoảng, nhưng ánh mắt lại dịu xuống, như nước xuân tan băng.
Đúng lúc ấy, cạch cánh cửa bật mở không cần gõ. Hoseok ló đầu vào, nụ cười ranh mãnh hệt như trẻ con bắt gặp bí mật lớn:
"Ơ kìa, người yêu nhỏ của cậu mới đi khỏi mà trông cậu ngẩn ngơ như người mất hồn thế kia. Không nói cũng biết vừa có người ghé."
Taehyung nhướng mày, giọng thấp, lạnh mà bất lực: "Không biết gõ cửa à?"
"Biết, nhưng quên. Lần sau nhớ dặn tôi trước nha." Hoseok bật cười khanh khách, chẳng hề nao núng, còn phịch xuống ghế đối diện, chống cằm nhìn cái giỏ cơm: "Tò mò coi hôm nay nhóc ấy nấu gì mang đến cho anh Taehyung nghiêm nghị nhà ta."
Chưa kịp được cho phép, anh đã hít hà: "Uầy, thơm đấy chứ! Đúng gu tôi nha."
Jung Hoseok hồn nhiên múc một muỗng canh to tướng, đổ ngay vào miệng và chỉ đúng ba giây sau, anh bật ho sặc sụa.
"Khụ khụ khụ!! trời đất! Mặn như muối nguyên chất!! Ai nấu kiểu này vậy trời, đổ cả lọ muối vô hả?"
Taehyung lặng lẽ đặt bút xuống, giọng thản nhiên: "Cậu không biết thưởng thức."
Hoseok tròn mắt, như không tin nổi: "Hả?! Ý là… nghiêm túc đấy hả?!"
Taehyung chỉ nhẹ nhàng gắp miếng thịt cháy cạnh, nhai chậm rãi, rồi đáp bằng giọng trầm mà chắc: "Hương vị… thật thà. Tôi thấy ngon."
Hoseok đập trán cái bốp: "Trời ạ… thật thà đến mức muốn khóc ròng! Cậu mà không thương nhóc ấy tới tận tim gan thì chắc chắn không nuốt nổi đâu!"
Taehyung không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn, động tác chậm rãi, ánh mắt thấp thoáng ý cười. Với hắn, đây không chỉ là một bữa ăn mà là món quà mang hình dáng trái tim của một người. Mỗi vết trầy trên tay cậu, mỗi hạt cơm chưa đều, mỗi miếng thịt cháy sậm… đều khiến hắn thấy ấm áp lạ thường.
Dù mặn, dù khét, hắn vẫn ăn hết, như nuốt cả tấm lòng chân thành của Jungkook vào trong ngực.
---
Cùng lúc đó, bên ngoài phố, Jungkook về đến nhà thì thở phào một hơi dài. Mặt vẫn nóng ran, má ửng đỏ như người vừa chạy bộ dưới nắng. Vừa bước vào cửa, cậu đã bị mẹ bắt gặp dáng vẻ lạ kỳ ấy, liền cười khẽ, giọng pha chút trêu chọc:
"Ơ, con trai mẹ hôm nay lại đỏ mặt hả? Hồi bằng tuổi con, mẹ gặp ba con cũng y chang vậy đó."
Jungkook hốt hoảng, ôm mặt phụng phịu:
"Mẹ lại trêu nữa! Con giận đó nha!"
Mẹ cậu chỉ bật cười, xoa vai cậu đầy trìu mến:
"Giận gì nổi, có khi mai mốt mẹ lại được ăn kẹo cưới đó chứ."
Cậu “hừ” nhẹ, chạy ào vào phòng như trốn, đóng cửa cạch một cái. Cả người nhào xuống giường, úp mặt vào gối, hai chân đạp loạn xạ như con mèo con cuộn tròn trong mền.
"Không biết… ngài ấy có ăn không ta…" Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi, nhưng run run lo lắng. "Hay… mặn quá không? Trời ơi… huhu…"
Chỉ vừa nghĩ đến cảnh Taehyung nhăn mày, trái tim Jungkook đã siết chặt lại, còn gương mặt thì đỏ bừng như cà chua chín. Jungkook lăn qua lăn lại trên giường, vừa ngượng, vừa vui, vừa sợ, vừa thương đúng kiểu của một kẻ đang yêu, vụng về mà chân thành đến đau lòng.
---
Đêm đó, tại cửa hàng tiện lợi, Jungkook vẫn đang làm thêm vì một phần cậu cảm thấy tiếc thời gian kím tiền, phần khác lại vì khách tới muộn, lại phải kiểm hàng đột xuất. Mãi hơn 8 giờ mới xong việc, cậu nằm gục lên quầy, đôi mắt long lanh nhìn ra cửa kính, miệng phụng phịu:
"Không biết ngài ấy hôm nay làm gì ta… đã ăn chưa… Sao nhớ dữ vậy nè trời…" Cậu tự đánh nhẹ vào má, rồi thở dài: "Lần nào gặp cũng quên hỏi xin số điện thoại người ta… Đúng là ngốc mà…"
"Được rồi nhóc, em cứ nằm ườn ra đấy mãi"
"Chị đừng có chọc nó, một lát nữa nó thành thỏ nướng đấy"
Jungkook phụng phịu lườm nguýt các chị nhân viên, tính ra cậu là bé nhỏ tuổi nhất lại còn mềm mềm xinh xinh mới bị mấy chị trêu miết đấy thôi. Mà kệ, Jungkook cũng quen rồi chỉ chịu đỏ mặt một tẹo thôi.
Bên ngoài, gió đêm lùa qua, ánh đèn đường rọi xuống tạo thành vệt sáng dịu dàng. Taehyung vừa xong một cuộc họp ngắn, đang đi bộ về chung cư gần doanh trại. Dáng cao lớn thong thả bước, ánh mắt vô thức nhìn quanh… cho đến khi hắn dừng lại trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi quen thuộc.
Bên trong là một con thỏ nhỏ nằm dài trên quầy, gò má phồng lên, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ ấm ức rất rõ ràng. Hắn đứng đó vài giây, khóe môi giật nhẹ. Rồi không hiểu vì sao, chân đã tự động đẩy cửa bước vào.
Ting.
Tiếng chuông vang lên khiến Jungkook giật bắn, ngồi bật dậy. Khi thấy Taehyung đứng đó, mắt cậu suýt nữa rớt khỏi tròng:
"Ng… Ngài?!"
Taehyung ra vẻ thản nhiên: "Đi ngang, tiện ghé mua nước."
Jungkook lập tức đứng nghiêm, líu ríu:
"Dạ… ngài muốn mua gì để em lấy ạ!"
Taehyung chọn đại một chai nước ép nho, đặt lên quầy. Đôi ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt quan sát cậu bé trước mặt đang run lẩy bẩy bấm máy tính tiền.
"Của ngài đây ạ… cảm ơn ngài đã mua…"
Taehyung gật nhẹ, nhưng vẫn chưa rời đi. Hắn đứng đó, như có điều chưa nói ra rồi cũng quay đi. Jungkook bối rối, nhìn theo hắn đang quay lưng bước ra, cắn môi dưới thật chặt.
"Không được… lần này mà không xin thì lỡ đâu mất liên lạc luôn…"
Cậu lấy hết can đảm: "Ngài ơi…!!"
Taehyung dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mày khẽ nhướng lên:
"Hửm?"
Jungkook ôm chặt vạt áo, giọng lắp bắp:
"Ngài… có thể… cho em số điện thoại không ạ?"
Im lặng. Taehyung chỉ nhìn cậu, không nói gì. Jungkook càng hoảng, lí nhí:
"Chỉ là… lỡ sau này em có chuyện cần báo, hoặc… hoặc muốn hỏi ngài ăn chưa thôi cũng được…"
Một thoáng sau, Taehyung thở ra, đưa tay:
"Điện thoại."
Jungkook giật mình, rồi mừng quýnh móc máy đưa liền. Ngón tay Taehyung lướt nhanh, nhập số, lưu tên: Taehyung 🐯.
"Có gì thì gọi. Nhớ chưa?"
Jungkook ôm điện thoại trước ngực như báu vật, suýt nữa khóc vì được crush cho số:
"Dạ… nhớ ạ…"
Taehyung xoay người rời đi. Nhưng trước khi chạm tay vào cửa, hắn lại quay đầu:
"Và nhớ nhắn cho tôi… trước khi đi ngủ."
Bịch
Jungkook suýt ngã khỏi ghế. Mắt mở tròn, miệng há hốc. Còn Taehyung thì đã rời khỏi, để lại hương bạc hà nhẹ thoảng trong không khí, phải nói rằng chính bản thân hắn không rõ lí do vì sao lại kêu bạn nhỏ làm như vậy. Jungkook bặm môi, rồi nhảy cẫng lên, ôm điện thoại hét thầm:
"Trời ơi trời ơi!!! Em có số của ngài rồi!!!"
Đêm hôm ấy, trời đêm vẫn tối như mọi khi… nhưng trong lòng Jungkook, đèn đã sáng.
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro