Chương 34: Tiễn anh đi, đừng quên em chờ anh nhé

Sáng hôm đó, Jungkook đã dậy từ rất sớm. Cậu vừa dụi mắt vừa lê thân ra khỏi giường, trong lòng đầy háo hức xen lẫn bồn chồn. Cả căn phòng sớm tinh mơ chỉ có tiếng cậu lục đục lôi đồ ra, hết mở tủ rồi lại chất đống quần áo lên giường.

Ban đầu cậu chọn áo sơ mi trắng phối quần tây trông trưởng thành, lịch sự, đúng kiểu bạn trai nhà bên. Nhưng soi gương thấy nghiêm túc quá, cậu lại đổi sang hoodie thỏ tai dài, mong có chút gì đó ngọt ngào, đáng yêu, biết đâu hắn sẽ bật cười và xoa đầu một cái. Được vài phút, Jungkook lại lắc đầu nguầy nguậy, thấy mình giống học sinh cấp hai quá nên lại thay tiếp áo len mỏng màu kem phối quần đen, trông vừa ấm áp vừa tinh tế.

Mỗi lần thay là một lần cậu đứng ngẩn ngơ trước gương, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, môi chu ra như sắp mếu. Mái tóc bị cào rối tơi bời, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Cuối cùng cậu bật bực nói với chính mình:

"Jeon Jungkook, mày bị sao vậy hả? Tiễn người ta đi công tác thôi mà, đâu phải đi hẹn hò! Làm gì căng vậy trời!"

Miệng nói thế, tim lại đập thình thịch như trống hội. Bởi cậu biết, trong lòng mình không chỉ là "tiễn một người đi công tác". Cậu muốn khi Taehyung nhìn thấy, hắn sẽ nhớ mãi hình ảnh một Jeon Jungkook xinh nhất, dễ thương nhất, để suốt chuyến đi dài hai tuần kia, dù bận rộn hay mệt mỏi, hắn vẫn vô thức mỉm cười khi nhớ đến cậu.

Nghĩ đến việc sáng mai không còn ai gõ cửa giục "Jeon Jungkook, ra nhanh.", không còn ai im lặng ngồi bên trong xe, ánh mắt lạnh lùng mà dịu dàng dõi theo từng động tác của cậu, lòng Jungkook bỗng mềm nhũn ra. Cậu chống tay lên bàn trang điểm, khẽ thở dài, ánh nhìn rối bời. Hai tuần không gặp thôi mà, sao nghe cứ như sắp xa cả thế giới.

Cậu lẩm bẩm: "Thiếu tá Kim ơi, anh xem anh làm người ta khổ chưa..."

Hôm nay là ngày xuất phát của đội quân Taehyung. Cả đại đội đã tề chỉnh hàng ngũ, binh sĩ đứng thành hai hàng dài, xe quân sự xếp thành dãy, máy móc thiết bị ầm ầm kiểm tra lần cuối. Bầu không khí rất nghiêm túc, người ngoài nhìn vào cũng sẽ bị uy nghi và khí thế đó làm cho không dám nói cười.

Jungkook đi bên cạnh Taehyung, tay siết chặt túi đeo chéo. Môi nhỏ cứ mím lại như cố kìm nén điều gì. Thỉnh thoảng cậu liếc sang hắn, bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình, liền cúi gằm mặt xuống. Trông cậu như chú mèo con bị chủ mắng, cụp tai cụp đuôi, vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu muốn chết.

"Em sao vậy?" Taehyung nhẹ giọng hỏi.

Jungkook lắc đầu, nhưng tay đã vô thức bám lấy vạt áo quân phục của hắn. Bộ quân phục rằn ri, bờ vai rộng, ánh mắt nghiêm nghị khiến Taehyung trở về là thiếu tá Kim quyền lực khiến binh lính khiếp sợ. Vậy mà lúc quay sang nhìn bạn thỏ của mình, hắn lại mềm ra, ánh nhìn như tan chảy.

"Anh đi lâu không...?" giọng Jungkook lí nhí.

"Khoảng hai tuần." Taehyung nói, tay khẽ vỗ lên đầu Jungkook.

"Không thể ít hơn sao"

"Không thể"

"Ừm... vậy... vậy anh phải nhớ về sớm đó." cậu hít hít mũi, mắt đã hoe đỏ.

Taehyung cau mày, cúi xuống nhìn cậu. Một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên gáy kéo cậu vào lòng. Giọng hắn nhỏ đến mức chỉ mình Jungkook nghe được:

"Bạn thỏ ngốc. Đừng làm bộ mặt đó. Anh sẽ không chịu nổi mà vác em theo đâu."

Jungkook rúc mặt vào ngực hắn, tay vòng qua hông ôm thật chặt. Cả người run run Taehyung thấy vậy, lòng mềm nhũn, lại không nỡ tách ra. Hắn thì thầm dỗ dành:

"Chỉ hai tuần thôi. Anh sẽ gọi cho em mỗi tối."

"Nhưng... nhưng em không muốn xa anh..."

Bộ mặt Jungkook lúc đó vừa đáng thương vừa tức cười. Taehyung thở dài, đặt một nụ hôn lên tóc cậu. Mấy binh sĩ gần đó ai nấy đều mở to mắt, ngạc nhiên đến suýt rớt mũ. Họ còn chưa kịp xì xào thì đã bị ánh mắt chết chóc của thiếu tá Kim liếc cho gần xuất hồn. Không ai dám hó hé thêm. Vì sợ giống cái người bị thiếu tá đánh cho nhập viện.

Hôm nay ông Kim, bà Kim và cả Dahyun cũng đến. Họ vốn dĩ sẽ đứng bên xe nói lời tạm biệt riêng, nhưng Dahyun nhanh mắt thấy Jungkook đang ôm anh trai mình.

"Ơ... đó không phải là... Jungkook sao?" Dahyun ngạc nhiên.

Bà Kim nghe con gái nói, ngước mắt nhìn theo. Bà thấy Jungkook nhỏ xíu, tóc nâu mềm xõa bên tai, đôi tay bé xíu ôm lấy eo Taehyung, mặt thì rúc sát ngực con trai bà mà thút thít. Bà Kim sửng sốt một lúc, rồi ánh mắt dần dãn ra thành nụ cười sâu xa. Đến bà cũng không ngờ thằng con trai mình yêu nghiệt vậy mà lại thương người ta đến độ dỗ dành ôm ấp nơi công cộng. Cô tiểu thư Choi cũng đứng gần đó, trên tay còn cầm hộp cơm tự tay chuẩn bị cho Taehyung, cô tiểu thư khi thấy cảnh đó liền khựng lại, gương mặt hơi cứng đờ.

Bà Kim nhẹ nhàng kéo tay Dahyun, nhỏ giọng: "Xem ra... chuyện mai mối tiểu thư Choi không cần nữa rồi."

Dahyun che miệng cười: "Đúng rồi mẹ, con thích cậu ấy lắm, nhìn dễ thương chết đi được!"

Ông Kim nhìn sắc mặt vợ con mình song lại nhìn cô tiểu thư Choi, chẳng biết ông định toan tính điều gì mà lại nở nụ cười quái lạ. Bọn họ không đến gần con trai, mà chỉ đứng từ xa vì ngày trước có vài lần thiếu tá cũng đi công tác xa dài hạn đã đưa ra luật lệ rằng:

"Bản thân con là lính, là đứa con của đất nước. Ra đi, sống chết khó lường, chẳng ai dám hứa ngày mai còn gặp lại. Vậy nên... đừng tiễn con, chỉ khiến lòng thêm nặng, như thể đây là lần cuối."

Ban đầu ông Kim khăn khăn không đồng ý, mà Taehyung mặt lạnh nói "Tùy người, con chẳng ép." Bà Kim thấy hai cha con hể một chút lại cãi nhau ầm trời, cũng buông lời khuyên ngăn dần dần luật lệ của Taehyung được tuân theo. Chẳng ai lại gần, chẳng ai ôm ấp hắn như Jeon Jungkook. Chỉ cần đứng từ xa trông thấy hắn.

Khi Taehyung chuẩn bị lên xe chỉ huy, tiểu thư Choi rón rén bước tới, hai tay đưa hộp cơm:

"Thiếu tá, đây là chút tấm lòng của em... anh đi xa nhớ giữ gìn sức khỏe."

Taehyung thoáng cau mày, hắn định từ chối thì Jungkook nhỏ đứng bên, mắt tròn xoe nhìn cảnh đó. Đôi tai thỏ như cụp xuống, má phồng lên. Lòng cậu tự dưng nhói lên một phát.

"Bảo sao... ảnh thích gái ngoan hiền thùy mị như vậy... chứ không phải đứa nhỏ như mình..."

Taehyung thấy sắc mặt Jungkook thay đổi liền khó chịu, quay sang tiểu thư Choi, lạnh nhạt nói:

"Cảm ơn, nhưng tôi không nhận được."

"Nhưng... đây là em..."

"Tôi đã có người đặc biệt chuẩn bị cho rồi."

Hắn thẳng thừng, giọng không nể nang. Tiểu thư Choi chết đứng, mặt trắng bệch. Jungkook nghe vậy thì tròn mắt, hai má lập tức đỏ au như quả cà chua chín. Bạn thỏ hậm hực liếc Taehyung, rồi gục đầu xấu hổ.

Xe quân sự khẽ nổ máy, âm thanh trầm đục vang lên trong buổi sáng phủ sương. Từng hàng binh sĩ lần lượt leo lên xe, bước chân mạnh mẽ mà kỷ luật, tiếng giày va trên nền đất hòa cùng tiếng còi hiệu nghe vừa tự hào vừa nhói lòng. Giữa khung cảnh ấy, Taehyung nắm lấy tay Jungkook, kéo cậu lại gần, hơi cúi người, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:

"Chờ anh về."

Jungkook khựng lại, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ vô thức bấu chặt vạt áo hắn như sợ chỉ cần buông ra, người trước mặt sẽ tan biến vào màn sương mù kia. Giọng cậu run run, nghèn nghẹn:

"Anh mà không về đúng ngày... em không cho anh gặp em nữa đâu."

Lời dọa nghe non nớt mà ướt át, khiến Taehyung bật cười. Hắn khẽ nhéo má cậu một cái, ánh nhìn chan chứa cưng chiều:

"Tiễn anh đi, đừng quên chờ anh nhé."

Chưa kịp để Jungkook đáp lại, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhanh lên môi cậu vội vã mà dồn hết thương yêu. Tiếng "oà" trêu ghẹo vang lên từ đám lính phía sau khiến Jungkook giật mình, mặt đỏ bừng, vội cúi gằm xuống. Tai cậu nóng rực, trái tim đập loạn như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Khi bánh xe quân sự bắt đầu lăn, Jungkook cố gắng cười, cố vẫy tay thật mạnh. Nhưng đến khi chiếc xe khuất dần sau khúc cua, tiếng động cơ chỉ còn là âm vọng xa xăm, cậu mới sực thấy nơi ngực mình trống rỗng đến lạ. Cảm xúc dồn nén bấy lâu vỡ òa, Jungkook òa khóc như đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa lau nước mắt vừa thút thít tự an ủi mình: "Mình mạnh mẽ được mà... có hai tuần thôi mà..."

Cậu lê bước về nhà trong chiều muộn, ánh nắng nhạt dần như cũng ủ rũ theo tâm trạng. Mở cửa bước vào, căn nhà im phăng phắc chỉ còn lại hơi ấm quen thuộc của mẹ vẫn đang mải bán hàng ngoài chợ. Cậu thả người xuống giường, tay ôm điện thoại, mắt dán vào màn hình như chờ điều gì đó.

Điện thoại rung lên. Tin nhắn của Taehyung hiện ra:

"Vừa đến nơi. Em ngủ chưa?"

Jungkook bật cười, gương mặt đang ủ ê bỗng mềm ra. Cậu lăn qua lăn lại trên giường, gối ôm chặt trong lòng, tim như tan chảy. Nhưng rồi, nhớ đến hình ảnh tiểu thư Choi hôm trước cứ lẽo đẽo bám theo Taehyung, ánh mắt cậu liền tối đi.

"Thôi kệ... anh ấy từ chối rõ ràng rồi mà."

Cậu lầm bầm, cố gắng tự trấn an, nhưng ngón tay vẫn gõ mãi trên màn hình, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. Cuối cùng chỉ gửi đi một dòng đơn giản:

"Ngủ ngon nhé, Thiếu tá Kim."

Căn phòng nhỏ lại rơi vào tĩnh lặng. Ánh đèn hắt lên gương mặt Jungkook, nơi khóe môi vẫn còn vương một nụ cười ngọt ngào, mà cũng cô đơn đến nao lòng.

----


Hôm sau, bà Kim không nói không rằng, xách giỏ đi thẳng ra chợ. Đúng là bà có chuyện cần xác nhận, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình thường. Bà Kim ghé quầy kim chi, thấy mẹ Jeon đang lui cui sắp hũ, liền cười tươi:

"Chị Jeon! Hôm nay tôi đi chợ sớm ghê chưa."

Bà Jeon cũng cười: "Chào chị Kim. Nay cần gì, kim chi hả?"

"Hôm nay không, tôi chỉ muốn ngồi nói chuyện với chị chút. Này... chị kể tôi nghe đi, con trai chị... có người yêu rồi sao?"

Mẹ Jeon giật mình suýt làm rớt hũ kim chi. Bà ngượng ngùng cười khổ:

"Nói thật... nó có người thương rồi, chỉ chưa dẫn về ra mắt. Tôi cũng chưa rõ gia đình người đó ra sao, sợ lỡ mai mối con trai chị rồi không thành, hai đứa nhỏ lại khó xử."

Bà Kim nghe vậy thì suýt phì cười. Trong lòng thầm nghĩ con trai tôi cũng đang chết mê chết mệt con trai chị đó, chỉ đợi rước nó về thôi, mà ngoài miệng vẫn gật đầu "ừ" để không làm mẹ Jeon lúng túng.

"Thôi vậy, chừng nào con chị chịu dẫn về, tôi sang ăn mừng liền."

"Được rồi, chị nhớ đó nha!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro