Băng Trừng: H Vô Đề

Lạc Băng Hà trôi nổi trong khoảng không vô định, hắn chẳng biết mình đi đâu. Không gian xung quanh lúc tối lúc sáng, đủ loại hỗn tạp màu sắc pha vào với nhau. Lần này lỗ hổng do Tâm Ma kiếm chém vào khiến hắn có chút hoài nghi, Lạc Băng Hà đã ở trong đây rất lâu rồi, không biết ngoài kia đã trôi qua bao nhiêu ngày. Ở trong đây, khái niệm thời gian biến mất, hắn cứ vậy, trôi đi vô định trong cái không gian này.

Đột nhiên, một lực hút cực mạnh hút Lạc Băng Hà vào, hắn cố mở mắt, trước đó, một hố đen, sâu thăm thẳm, giống như muốn nuốt trọn mọi thứ, hút hắn vào. Lạc Băng Hà không ngần ngại, tay nắm chặt Tâm Ma, nhảy vào nó. Dù gì trôi nổi ở trong cái không gian này cũng chẳng biết bao giờ hắn mới về được nơi mình muốn, chi bằng, cứ phó thác cho số mệnh đi.

" RẦM"

Một tiếng ngã lớn vang lên, phá tan khung cảnh u tối, tĩnh mịch của màn đêm. Lạc Băng Hà đứng dậy, nhìn xung quanh. Đây không phải Xích Vân Quận của hắn, càng không phải Thanh Tĩnh Phong. Lạc Băng Hà chính xác là đang ở một cái đình viện, giữa hồ nước, toàn sen.

Dù là buổi tối, nhưng hắn vẫn có thể nhìn được, cái ánh đèn của một nơi trù phú, nhộn nhịp. Đặc biệt là cái mùi sen luôn thoang thoảng trong không khí. Lạc Băng Hà bước theo cầu, hướng về một hành lang, trước một căn phòng.

Hắn không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào. Gọn gàng, là hai từ xuất hiện trong đầu của Lạc Băng Hà lúc này. Một căn phòng gọn gàng, mà tím và.....sen. Hắn đảo mắt một lượt, chủ nhân căn phòng này liệu là người như thế nào đây. Chỉ qua, chưa kịp suy nghĩ hết, một tiếng kêu đã phá vỡ tất cả:

- Gâu

Lạc Băng Hà quay lại, là một con chó. Nó hướng hắn mà sủa, răng nanh nhe hết ra ngoài, tưởng chỉ muốn xông vào xé xác kẻ trước mặt, kẻ đã xâm phạm phòng chủ nhân của nó. Con chó liền ngay lập tức lao đến chỗ hắn, nhè cổ mà cắn.

Lạc Băng Hà nhíu mày, một tay vung Tâm Ma. Chém một nhát, máu liền bắn lên tung toé, con chó bị đứt làm đôi. Nhìn đống bầy nhầy trước mặt mình, Lạc Băng Hà liền nhận ra, trong đống ruột gan lẫn lộn đó, có thứ giống như.....bào thai. Ha, hóa ra con chó này đang có bầu, vậy hắn đã giết tất sao. Nghĩ đến đây, máu trong người trở lên sôi sùng sục. Ma khí quanh hắn nhiều hẳn lên.

Chợt, ánh mắt Lạc Băng Hà rời đến cái bàn gần đó. Dù ở đây rất tối, nhưng với thị lực của mình, hắn dễ dàng nhận ra, có thứ gì đó ở trên bàn. Tiến đến gần, cầm vật đó lên. Sáo, sáo đen, lại còn là vật có linh tính. Ở đây lại có thứ thế này sao.

- Kẻ nào

Tiếng nói phá tan khoảng không lúc này, Lạc Băng Hà quay đầu lại. Ánh trăng bị che bởi mây giờ đã có thể chiếu sáng, phản trên con người đứng ở cửa. Mắt hạnh xinh đẹp, gương mặt sắc sảo, tóc xoã ngang vai, cả người chỉ mặc đúng trung y mỏng tang, phản phất có thể nhìn được nhũ hoa hồng hồng lấp ló sau cánh áo.

Lạc Băng Hà cứ nhìn như vậy, đầu óc không biết đang suy tính điều gì.

Giang Trừng vốn đang ngồi ở trên thuyền uống rượu, liền chợt cảm nhận được tà khí. Lại còn phát ra ở Tư Thất của mình, liền phi đến. Nhưng đập vào mắt của y lại là bóng hình quen thuộc, có thể là quen. Hắc y phiêu dật, tà khí đầy mình, bất giác, Giang Trừng liền liên tưởng đến Ngụy Vô Tiện, người y đã chờ suốt 4 năm.

Nhưng kẻ này không phải Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng có thể khẳng định như vậy. Cả người hắn toát lên tà khí, sắc mặt âm trầm, trên trán còn có một ấn đỏ kì dị. Giang Trừng liếc mắt xuống sàn, một mùi tanh hôi sộc thẳng nên mũi. Trên sàn, hình ảnh một đống bầy nhay toàn ruột gan, hai nửa của con cẩu y nuôi nằm trên đấy.

Tử Điện triệu hồi, Giang Trừng lườm kẻ đứng trước mặt mình, dám giết cẩu của y. Rồi y giật mình, trên tay hắn là Trần Tình, là sáo của Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng không giữ được bình tĩnh nữa, quất một roi về phía Lạc Băng Hà:

- Bỏ Trần Tình xuống.

Một roi này rất mạnh, quật thẳng về phía Lạc Băng Hà. Hắn cũng nhẹ nhàng tránh được. Nhìn người trước mặt run lên vì giận, Lạc Băng Hà lại có cảm giác thích thú.

Ma khí ôm lấy Tâm Ma, Lạc Băng Hà lao đến chỗ Giang Trừng. Tâm Ma cùng Tam Độc không ngừng giao tranh. Giang Trừng một tay Tam Độc, một tay Tử Điện, không ngừng công kích Lạc Băng Hà. Căn phòng vốn được sắp xếp gọn gàng giờ trở lên lộn xộn, đồ đạc vỡ nát.

Nhưng Lạc Băng Hà là Ma Tôn, Giang Trừng dù mạnh đến đâu cũng tuyệt nhiên không phải đối thủ của hắn. Quả nhiên, sau một hồi giao chiến, Giang Trừng rơi vào thế bất lợi. Trung y toàn thân rách nát, cơ thể loang lổ vết chém. Lạc Băng Hà thì vẫn đứng đó, thân thể hầu như không bị tổn thương gì.

Giang Trừng nhìn hắn, Lạc Băng Hà tay không ngừng vân vê Trần Tình. Miệng cất giọng:

- Cái này quan trọng với ngươi đến vậy sao?

Giang Trừng bỏ mặc lời nói của Lạc Băng Hà, tiếp tục lao lên. Hắn nhìn y một hồi, liền lấy chân, đạp mạnh vào bụng Giang Trừng, khiến thân thể y ngã xuống giường. Có thể nghe thấy cả tiếng gãy xương. Lạc Băng Hà thuận thế, nhảy đè lên người y, một tay chế trụ hai tay, một tay xé đi quần áo vướng víu.

Nâng chân người dưới thân mình lên. Giang Trừng thấy cảnh này liền lên giọng mắng:

- Cmn, ngươi bỏ ra, bỏ ra- Chân liền vung loạn xạ. Lạc Băng Hà liền bắt lấy chân hắn.

Rắc, tiếng gãy xương giòn tan vang lên, chân y bị bẻ gập vào trong, để lộ cả xương trắng ra ngoài.

Bẻ đi cái chân không yên phận đó, hắn chuyển mắt xuống dưới hậu huyệt nhỏ hồng, không ngừng co rút. Giang Trừng bị hắn bẻ đi chân, cơn đau chưa dứt, liền tiếp nhận thêm cơn đau dưới hạ thể. Lạc Băng Hà cứ thế đi vào.

Giang Trừng vặn vẹo thân mình, như muốn đẩy vật của hắn ra khỏi thân, miệng không ngừng chửi:

- Cút, cút...

- Bây giờ ta là chủ, ngươi có quyền ra lệnh sao.

Lạc Băng Hà không quan tâm, phía dưới tiếp tục luôn động. Vách tràng không ngừng ôm sát lấy cự vật thô to, máu từ đó cũng chảy ra.

Nhục nhã, đau đớn và hổ thẹn, Giang Trừng giờ cảm nhận rõ hơn bao giờ hết. So với loại nhục nhã năm y bị Ôn Cẩu phá nát kim đan còn hơn gấp bội lần. Đường đường là một tông chủ thế gia lại bị một nam nhân không quen biết áp dưới thân, tùy ý xâm phạm.

Lạc Băng Hà đè nén eo Giang Trừng lên, từng đợt trìu sát ngày càng nhanh, nhưng tuyệt nhiên, Giang Trừng không hề phát ra tiếng kêu nào. Môi dưới bị y cắn đến chảy máu. Cả không gian chỉ có tiếng hai thân thể va vào nhau cùng tiếng thở gấp của Giang Trừng. Lạc Băng Hà có vẻ không hài lòng với chuyện này, cố tình thức mạnh mấy cái. Miệng không ngừng châm chọc người dưới thân:

- Sao không kêu, không phải nam nhân khi bị đè cũng sẽ rên sao. Sao không kêu cho ta nghe. - Lạc Băng Hà nhớ lại "Thẩm Thanh Thu" khi bị " Lạc Băng Hà" đè ở thế giới kia không phải không ngừng rên rỉ sao. Vậy tại sao kẻ này không kêu. Giang Trừng nghe Lạc Băng Hà nói, liền quay mặt ra trừng hắn. Lạc Băng Hà nhìn cảnh này lại thấy thích mắt, chỉ qua, chưa được bao lâu, cánh tay hắn lại nhói lên. Ngoảnh mặt lại luôn thấy cánh tay mình bị đứt lìa, rơi xuống mặt đất. Máu chảy lênh láng. Tiếp đó là tiếng rơi của Tam Độc. Giang Trừng vậy mà lại điều khiển Tam Độc, cắt đứt một tay của Lạc Băng Hà.

Hắn nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn Giang Trừng. Mắt nhiễm sắc đỏ, nổi lên từng gân máu. Cầm lấy tay y, hắn gằn:

- Dám cắt tay ta, được, vậy dùng một tay của ngươi đổi đi- Nói là làm, Lạc Băng Hà tay không dứt đứt cánh tay của người dưới thân ra, máu bắn lên mặt của y và hắn.

"A"

Giang Trừng cứ vậy mà nhìn cánh tay mình bị Lạc Băng Hà xé đứt. Nhìn được vẻ mặt thống khổ của Giang Trừng khi bị mình xé tay, Lạc Băng Hà nhếch môi hài lòng. Nhưng rồi, nụ cười đó vụt tắt, Giang Trừng ngay sau đó liền im bặt, mặc kệ cái ánh mắt giết người của hắn. Lạc Băng Hà cố tình thức mạnh mấy cái, Giang Trừng dù đau đến đâu vẫn không hề mở mồm, vẻ mặt nhẫn nhịn của y như chọc tức Lạc Băng Hà.

Hắn chợt chú ý đến cây sáo gọi là Trần Tình ở gần đấy, dùng lực hút nó đến. Việc làm này thành công khiến Giang Trừng bất ngờ, y đang yên lặng, đột nhiên lên tiếng:

- Cmn, ngươi muốn làm gì, bỏ Trần Tình xuống.

Hắn ghé sát vào tai y, thì thầm:

- Ngươi thích nó đến vậy, ta sẽ cho ngươi thấy, nó sẽ trở lên thế nào.

Nói đoạn, Lạc Băng Hà liền tụ ma khí vào Trần Tình.

Rắc, rắc. Trần Tình hoàn toàn bị Lạc Băng Hà bóp nát, ngay trước mặt Giang Trừng. Đồng tử giãn mạnh, Giang Trừng tận mắt chứng kiến kỷ vật của Ngụy Vô Tiện tan vỡ ngay trước mắt, cơ thể bất chợt run lên,bên hốc mắt liền chảy ra một giọt nước. Nhìn y như vậy, Lạc Băng Hà càng đắc chí, hắn làm nhục y như vậy, y lại chẳng hề rơi nước mắt kể cả một giọt cam chịu, vậy chỉ vì một cây sáo, liền có phản ứng như vậy.

- Sao nào, nhìn vật quan trọng của mình biến mất, vui chứ.

Giang Trừng với ánh mắt vô hồn, tụ lại nguyên khí còn lại, nhìn cũng biết, Giang Trừng là muốn tự bạo. Y chịu đủ rồi, nhục nhã, y chịu đủ rồi. Nhưng Lạc Băng Hà đâu để y chết dễ như vậy, dùng chính ma khí của mình, đè lại nguyên khí của y. :

- Muốn chết, ta chưa chơi xong, ai cho ngươi chết.

Hắn liền tiếp tục luân động, mỗi đợt liền mạnh lên. Huyết nhục cùng dịch ruột liên tục tiết ra, trực tiếp làm chất bôi trơn. Tinh khí của Lạc Băng được bao bọc trong hậu huyệt cua Giang Trừng, hắn càng thoải mái bao nhiêu, y càng thống khổ bấy nhiêu. Thật muốn chết, thật muốn thoát khỏi cảnh này.

Giang Trừng dùng chút sức còn lại, điều khiển Tam Độc, đâm một nhát vào ngực Lạc Băng Hà. Hắn nhìn xuống lưỡi kiếm đâm xuyên ngực mình, nhếch mép:

- Thứ này ngươi không thể giết..

Chỉ qua, chưa nói hết câu, hắn liền cảm nhận sự đau đớn toát ra trên ngực mình, rõ ràng vết thương này đối với hắn chẳng là gì, vậy tại sao. Giang Trừng cố mở mắt, liền nhìn thấy một bóng hình đằng sau, tay cầm kiếm, không ngừng đâm sâu vào người Lạc Băng Hà. Bóng người đó, lần này y không thể nhầm được, là Ngụy Vô Tiện. Sau nhát kiếm chí mạng đó, cơ thể Lạc Băng Hà dần tan biết, nỗi thống khổ nơi hạ thân liền biến mất. Mà Ngụy Vô Tiện, cũng dần tan biến, hắn nở nụ cười, hướng y mà nói:

- Giang Trừng, xin lỗi.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro