Chương 11: Đừng sợ tớ

CPU của Tiêu Tùng Hứa đã như đốt cháy.

Nhóm học sinh hư kia đánh với Triệu Tĩnh Nhã còn khó phân thắng bại. Tại sao ở trước mặt Trì Đông Dương lại ngoan ngoãn đến vậy? !

Trì Đông Dương chỉ có một người mà lại có thể chế ngự những người kia ...

Tại sao bước ra ngoài mà trông vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi? !

Tiêu Tùng Hứa choáng váng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Tùng Hứa, Trì Đông Dương do dự một lúc, chợt nhận ra, vội vàng giải thích:

"Tôi chỉ cảnh cáo họ thôi! Chỉ là cảnh cáo thôi!"

Vì hoảng sợ, Trì Đông Dương vô thức giơ tay ra hiệu đầu hàng khi giải thích.

Vì vậy, con dao găm trong tay anh tỏa sáng như bạc dưới ánh trăng.

Tiêu Tùng Hứa: Cảnh cáo.

Cậu đang sử dụng cái gì để cảnh báo? !

"Đợi đã! Đây không phải của tớ!" Trì Đông Dương cũng chú ý đến thứ trên tay mình, ném nó trở lại tòa nhà bỏ hoang, rồi giải thích:

"Đây là của họ, tớ tiện tay cầm luôn."

Tiêu Tùng Hứa: Tiện tay.

Mọi thứ phải suôn sẻ đến mức nào để thứ này được chuyển từ họ đến tay của cậu? !

Câu chuyện khó tin ban đầu càng trở nên khó tin hơn sau khi con dao găm xuất hiện.

Đầu óc Tiêu Tùng Hứa không hoạt động nữa, cậu thế nào cũng không hiểu được, Trì Đông Dương đã làm như thế nào. Tiêu Tùng Hứa vì không hiểu được mà cảm thấy choáng váng.

Nhưng Trì Đông Dương rõ ràng đã hiểu sai ý anh.

Chàng trai cẩn thận lại gần, xòe tay ra, lật lại cho cậu xem rồi nhẹ nhàng nói:

"Nhìn xem, tớ không làm gì cả. Thậm chí vết bầm tím tớ còn không có. Tớ thực sự không làm gì cả."

Tiêu Tùng Hứa nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh và xinh đẹp đó và ngơ ngác chớp mắt.

Trì Đông Dương nói tiếp: "Tớ chỉ cảnh cáo bằng lời nói thôi".

Tiêu Tùng Hứa nhìn khuôn mặt vô hại của đối phương và chớp mắt ngơ ngác.

Trì Đông Dương thở dài, vẻ mặt bất lực, như muốn lấy lòng và có chút dỗ dành, nhỏ giọng nói: "Tớ không phải người xấu, đừng sợ tôi, được không?"

Cậu không sợ tớ, được không?

Tiêu Tùng Hứa thích thú với câu nói này và cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái uể oải.

Tiêu Tùng Hứa chưa bao giờ nghĩ đến việc sợ Trì Đông Dương.

Cậu chỉ là không hiểu đối phương làm thế nào nên mới cảm thấy choáng váng.

Trì Đông Dương là một người rất tốt.

Dù không hiểu nhưng Tiêu Tùng Hứa cũng không nghĩ mình sẽ sợ Trì Đông Dương.

"Tớ không sợ cậu." Tiêu Tùng Hứa tò mò hỏi lại, "Nhưng tại sao bọn họ lại sợ cậu như vậy?"

Trì Đông Dương giật mình, đang định nói gì đó, nhưng nghĩ lại lại nuốt xuống, cúi đầu lẩm bẩm: "Tớ không muốn lừa cậu."

"Đây là chuyện không thể công bố ra ngoài sao?"

"..." Trì Đông Dương im lặng một lúc rồi nói: "Đây là điều tớ chỉ muốn giữ bí mật với cậu."

Tiêu Tùng Hứa nghe được câu trả lời này... Đột nhiên cảm thấy Trì Đông Dương rất bí ẩn.

Cậu nghĩ không ra vũ khí bí mật của Trì Đông Dương là gì, điều gì đã khiến những người đó sợ hãi đến vậy và tại sao anh không thể cho cậu biết.

Tuy nhiên, chỉ cần cậu không biết thì trong lòng Trì Đông Dương vẫn như cũ, không vì điều đó mà trở nên tốt hơn hay xấu đi.

Như mọi khi, không thay đổi.

Đây là điều tốt nhất cho cuộc đời của Tiêu Tùng Hứa.

Vì vậy, không biết cũng không sao.

Tiêu Tùng Hứa không muốn biết nữa.

Tuy nhiên, Trì Đông Dương lúc đầu "dỗ" Tiêu Tùng Hứa, nhưng bây giờ, chàng trai trẻ hơi bĩu môi, vẻ mặt trẻ con và có chút bất mãn, "Đồ dối trá nhỏ, cậu còn nói là không sợ tớ."

Vẻ mặt "nhanh dỗ tới".

Tiêu Tùng Hứa mở to hai mắt, vội vàng nói: "Tớ thật sự không sợ cậu!"

"Cậu không sợ tớ, tại sao còn hỏi nhiều như vậy. . . "

"Tớ chỉ là tò mò thôi, tớ thật sự không sợ cậu!"

"......Tớ không tin."

"Tớ thực sự, thực sự không sợ cậu! Vậy làm thế nào tớ mới có thể chứng minh điều đó?"

Thấy Tiêu Tùng Hứa có chút lo lắng, Trì Đông Dương nhẹ nhàng mỉm cười, ngừng trêu chọc cậu, "không sợ là được rồi, không cần chứng minh. Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà."

Từ "về nhà" khiến Tiêu Tùng Hứa nảy ra một ý tưởng.

Cậu lập tức nói: "Nếu tớ mời cậu về nhà, có phải sẽ chứng minh được tớ không sợ cậu?"

Trì Đông Dương choáng váng.

Có lẽ người này thực sự không ngờ rằng trò đùa bình thường của mình lại bị Tiêu Tùng Hứa xử lý cẩn thận như vậy và chứng minh bằng nỗ lực chăm chỉ như vậy.

"..." Trì Đông Dương muốn đồng ý ngay, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, xác nhận hỏi thăm, "Hình như vừa rồi tớ cũng nghe nói, Triệu Tĩnh Nhã cũng đến nhà cậu à?"

"Ừ." Tiêu Tùng Hứa gật đầu.

Khi Trì Đông Dương, người ban đầu định đi, nghe thấy điều này ...

Anh ấy càng quyết tâm đi hơn, "Được rồi. Đi. Đi ngay bây giờ."

Thấy chàng trai lúc đầu còn "do dự", khi nghe tin Triệu Tĩnh Nhã cũng đến nhà cậu, anh ta đã liền ngay lập tức đồng ý...

Tâm trí nhỏ bé ngây thơ của Tiêu Tùng Hứa quay lại và nghĩ: "Trì Đông Dương, cậu có thích Triệu Tĩnh Nhã không?"

Trì Đông Dương: "???"

Tiêu Tùng Hứa: "???"

Ba giây sau.

Trì Đông Dương: "Hả?!"

Tiêu Tùng Hứa: "Hả?!"

Cả hai người đều bối rối vì nhau.

Trì Đông Dương ngẩng đầu lên tiếng trước: "Sao cậu không nói người tớ thích là cậu đi?"

Tiêu Tùng Hứa nghe vậy mặt đỏ bừng, che mặt lại nói: "Cậu, cậu, cậu, cậu đừng đùa nữa!"

"A, tớ xin lỗi." Sau đó Trì Đông Dương nhớ ra rằng đứa trẻ đối diện sẽ nghiêm túc thực hiện điều đó cho dù có ai nói gì đi chăng nữa.

Sau khi xin lỗi, chàng trai trẻ dường như bị thu hút bởi sự dễ thương của đối phương, đưa tay lên miệng và ho nhẹ để giấu đi nụ cười.

"Cậu cứ nghĩ là tớ ghen tị với cô ấy. Chúng ta đều là bạn bè, nhưng cô ấy có thể đến nhà cậu." Trì Đông Dương nói với nụ cười trong mắt, "Nhưng bây giờ công bằng mà nói, cậu không hề thiên vị ai."

Công bằng, không thiên vị.

Nghe có vẻ như một đứa trẻ hành động như một đứa trẻ hư hỏng đối với người lớn.

Tiêu Tùng Hứa cảm thấy vui mừng không thể giải thích được, mặt trẻ con của Trì Đông Dương dường như chỉ có mình cậu nhìn thấy.

"Vậy chúng ta đi thôi!" Tiêu Tùng Hứa khó hiểu nói: "Dẫn cậu về nhà!"

"Được." Trì Đông Dương ngoan ngoãn làm theo.

Trên đường trở về tìm "đại quân", Tiêu Tùng Hứa càng nghĩ về điều đó càng vui vẻ hơn.

Lúc ấy cậu không có phản ứng, nhưng càng nghĩ càng hiểu ra.

Lời nói của Trì Đông Dương không phải ngụ ý rằng anh ấy đến đây vì Tiêu Tùng Hứa sao?

Một người xuất sắc như vậy thực sự đã bị thu hút bởi một người bình thường như cậu sao.

Trì Đông Dương thật tốt, mình...có vẻ cũng tốt!

Sự lo lắng và buồn bã suốt đêm của Tiêu Tùng Hứa đã biến mất.

Cậu chợt phát hiện ra rằng gặp được Trì Đông Dương là điều hạnh phúc nhất xảy ra với cậu trong thời gian này.

*

Tiêu Tùng Hứa một đường dẫn người về nhà. Đối với chủ nhà mà nói thì chiêu đãi khách là không hề khó. Suy cho cùng, cho dù Tiêu Tùng Hứa làm không tốt thì mẹ Hứa và Triệu Tĩnh Nhã vẫn rất giỏi chiêu đãi khách.

Hơn nữa, hành vi "cho đi tất cả" của Tiêu Tùng Hứa và mang ra tất cả những thứ ngon và thú vị mà cậu sưu tầm được và chia sẻ chúng với Triệu Tĩnh Nhã và Trì Đông Dương...

Chỉ thế thôi cũng đủ đáng yêu rồi.

Vì thế việc chiêu đãi khách không khó.

Cái khó là làm thế nào để phân chia phòng cho ba đứa trẻ.

mẹ Hứa và bố Tiêu sợ Tiêu Tùng Hứa sẽ không ngủ được nếu chuyển phòng.

Tiêu Tùng Hứa sợ Triệu Tĩnh Nhã và Trì Đông Dương sẽ buồn nếu ngủ một mình.

Triệu Tĩnh Nhã và Trì Đông Dương sợ nằm trên sàn với nhau sẽ không thoải mái.

Sau nhiều rắc rối, cuối cùng mọi người cũng thỏa hiệp với nhau——

Cứ để ba đứa trẻ ngủ chung một phòng.

Cô gái Triệu Tĩnh Nhã ngủ trên giường, trong khi chàng trai Trì Đông Dương và Tiêu Tùng Hứa chuyển chiếc giường sofa vào phòng để chen vào.

Kế hoạch vừa ra, mọi người đều nhất trí tán thành.

Đêm đó, Trì Đông Dương và Tiêu Tùng Hứa liếc nhìn chiếc giường sofa cực kỳ hẹp...

Họ nhìn nhau, cả hai đều chìm trong suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro