Chương 18: Dạ đàm
Đêm khuya, Giang Dương mãi không ngủ nổi, anh chăm chăm nhìn vào vết thương dài năm phân của mình mà đau đầu kinh khủng. Vì nhiệm vụ, Trình Diệc Hàm từng phổ biến kiến thức sơ cứu cho anh, trong đó có điểm là nếu vết thương dài quá ba phân thì phải khâu lại – anh ấy đã đề cập rõ chuyện này với người có vẻ như là bác sĩ kia nhưng đối phương không có ý định phản hồi, chỉ tập trung tinh thần nối lại thiết bị liên lạc dưới sự đồng ý của Poseidon.
Lúc biết Trình Diệc Hàm sáng suốt không nhận điện thoại, anh cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, Poseidon liền mắng tất cả mọi người ra ngoài, kề dao giải phẫu lên động mạch cổ của Giang Dương. Giang Dương không trốn tránh, hồi lâu sau, Poseidon buông dao nhỏ ra, nở một nụ cười xin lỗi:
- Thật xin lỗi, tôi luôn không thể khống chế ham muốn giết người của mình.
Giang Dương cười sang sảng, đại khái không giống một người vừa mới bị cắt da lấy thiết bị liên lạc.
Đùi trong đau đớn như lửa đốt, anh chống vách tường ngồi xuống trong bóng tối, nương theo ánh sáng bên ngoài hàng rào để nhìn vết thương đã kéo vảy mờ. Giang Dương trước tiên tháo móc trên thắt lưng mài thành kim, sau đó tự tay nhổ vài cọng tóc ngắn – anh đột nhiên hối hận việc bắt Tô Triêu Vũ cắt đi mái tóc dài xinh đẹp vào lần đầu gặp lại ở căn cứ – ngay lúc anh chuẩn bị khâu, còn cắn chặt vạt áo giữa hai hàm răng, một giọng nói miễn cưỡng vang lên mang theo một ngọn đèn khẩn cấp:
- Thật sự có thể xuống tay à?
Đối với sự xuất hiện của Tô Mộ Vũ và Tô Triêu Vũ, Giang Dương cũng không hề hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh đưa ra yêu cầu muốn tìm bác sĩ của mình.
Lúc Tô Triêu Vũ vội vàng nhìn qua khe hở từ bên ngoài hàng rào, cậu thấy quần của Giang Dương bị cắt ra, chỉ mặc một cái quần lót cotton, kể cả khi nằm trên mặt đất nghỉ ngơi cũng phải tách hai chân ra, còn sắc mặt thì tái nhợt miễn bàn. Không đợi cậu mở miệng, Tô Mộ Vũ đã nhíu mày:
- Hắn cưỡng hiếp anh?
Giang Dương sửng sốt, mất vài giây mới hiểu được dáng vẻ chật vật nhằm tránh đụng tới miệng vết thương của mình đã gây ra hiểu lầm đáng xấu hổ:
- Tôi đại khái không hấp dẫn như cậu và anh của cậu... Tôi muốn khám ngoại thương.
Tô Mộ Vũ cười giòn:
- Anh cho rằng sau khi anh nhận xét tôi như vậy, tôi sẽ còn tìm bác sĩ cho anh à?
Nói thì nói thế nhưng trước khi Tô Triêu Vũ nổi giận, cậu vẫn lấy điện thoại ra bấm số, rành mạch ra lệnh:
- Tới đây ngay, địa lao.
Tô Mộ Vũ đặt ngón tay lên thiết bị cảm ứng ngoài hàng rào, cửa "kẽo kẹt" mở ra, Tô Triêu Vũ xông vào, cởi áo khoác mới của mình cúi người đắp trên người Giang Dương, sau đó nắm tay anh thật chặt.
Ánh mắt sắc bén của Giang Dương chợt lóe lên:
- Không sợ tôi chạy trốn à?
- Mời thử. – Tô Mộ Vũ tựa vào cửa nhìn người thanh niên sở hữu đôi mắt màu hổ phách đang không mặc quần – Hơn mười năm ở đây tôi vẫn chưa tìm hiểu hết các lối ra vào và những tuyến đường tương ứng của Hải Thần điện. Chỉ Poseidon mới có bản đồ. Nghe anh của tôi nói anh xuất sắc như người ngoài hành tinh, đúng không?
Tô Mộ Vũ thấy bác sĩ tư nhân đến nên tránh đường:
- Nhưng mà một bé ngoài hành tinh bị thương cũng không có khả năng chạy quá xa, nhỉ?
Giang Dương thoải mái nở nụ cười:
- Cậu khác với Tô Triêu Vũ.
- Đương nhiên. – Tô Mộ Vũ cẩn thận nhìn bác sĩ chuẩn bị dụng cụ, vặn sáng đèn khẩn cấp – Anh ấy là trợ thủ tốt nhất của Giang thiếu soái, còn tôi chỉ là một món đồ chơi.
Giang Dương cảm thấy vết thương mất cảm giác sau khi mũi kim lành lạnh đâm vào làn da 30 giây. Anh biết bác sĩ dùng thuốc mê loại tốt nhất nên cười cảm ơn với Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ cũng chẳng nói gì đến việc mình tự ý tương trợ, đôi chân thon dài giống như anh trai một cong một duỗi, thoải mái ngồi xuống đất.
Vị bác sĩ này rõ ràng có y đức hơn người lấy thiết bị liên lạc từ Giang Dương ra, không chỉ sát trùng cẩn thận mà còn thu nhỏ bề mặt vết thương với ba mũi khâu khéo léo gọn gàng. Tô Mộ Vũ không biết từ chỗ nào lấy ra một ly nước đưa tới bên miệng anh:
- Thật không biết sao phải giúp anh nữa. Nếu không phải vì anh, anh của tôi có lẽ cũng không rơi vào chỗ này.
Nói xong thì nghiêng cái ly đến một góc độ phù hợp, tự nhiên nhếch khóe miệng.
Giang Dương uống hết nước, nhẹ nhàng cười:
- Có vẻ Triêu Vũ đã nói cho cậu mọi chuyện rồi, vậy tôi cũng không định giải thích gì đâu.
- Giang Dương. – Tô Triêu Vũ im lặng hồi lâu, rốt cục không nhịn được nói – Mộ Vũ vô tội.
Tô Mộ Vũ phất tay, bác sĩ lập tức kính cẩn xoay người yêu cầu Tô Triêu Vũ cởi bỏ quần áo để kiểm tra và chữa trị những vết thương còn sót lại trên cơ thể cậu. Đúng lúc này, Tô Mộ Vũ trở tay khóa cửa tắt đèn. Chỉ dựa vào ánh trăng, hai người chăm chú nhìn nhau, một người kiêu ngạo đẹp đẽ, một người bình tĩnh động lòng người. Tô Mộ Vũ ngông nghênh chớp chớp đôi mắt lam giống với anh trai, mở miệng trước:
- Tới đây với mục đích gì?
- Chịu chết. – Giang Dương cảm thấy thích thú trước sự bình tĩnh của chính mình, điềm nhiên nói thêm – Mục tiêu cuối cùng trong báo cáo là tấn công Hải Thần điện, dù sống hay chết, bắt Poseidon – đương nhiên, tôi chắc chắn không dũng mãnh như cậu nghĩ.
- Khách sáo, Hải Thần điện cũng không phải không thể đánh bại. – Tô Mộ Vũ nói xong, đột nhiên đổi giọng – Sớm muộn gì cũng chết, tôi cứu anh không được, phải làm sao đây?
Tô Triêu Vũ đã kiểm tra xong, đang cài cúc áo thì nghe thấy những lời này, cả kinh sửng sốt, đang tính mở miệng thì nghe được Giang Dương tiếp lời:
- Không cần lo lắng. Anh em sinh đôi đoàn tụ đã vượt qua mong đợi của tôi đối với chuyện này, vậy là đủ rồi.
Tô Mộ Vũ bỗng nhiên đứng dậy, sải bước đi đến trước mặt Giang Dương, trầm giọng quát:
- Anh chết, anh của tôi sống thế nào?
- Mộ Vũ! – Tô Triêu Vũ không nặng không nhẹ rống lên.
Hai người đều không chú ý đến Tô Triêu Vũ có chút khó xử đứng một bên.
- Nếu tôi có thể lựa chọn, mọi chuyện đã không thành ra thế này. – Giang Dương vô cùng bình tĩnh nhưng lại mang theo đau thương – Nếu tôi có thể lo liệu, bây giờ cậu đã có một người chị dâu thông minh xinh đẹp rồi! Đề bài sinh tử, người ra đề không phải là tôi, vì vậy tôi chỉ có thể chọn đáp án mang lại lợi ích lớn nhất.
- Cái nào?
Giang Dương rạng rỡ tươi cười:
- Cậu không thể ngốc hơn Triêu Vũ được, hỏi vậy làm gì? Tôi muốn Triêu Vũ sống sót, chỉ đơn giản như vậy.
- Lựa chọn sai lầm. – Tô Mộ Vũ trầm mặt nhưng giọng nói lại đề cao một chút – Khiến anh của tôi phải day dứt, nhớ nhung, thống khổ hoài niệm cả đời? Anh cùng anh của tôi không biết chuyện này khó khăn đến thế nào, để tôi nói cho anh nghe, thiếu tướng Giang Dương trẻ tuổi, kiểu ép buộc viết lại cuộc đời này thật sự rất tàn nhẫn.
Giang Dương nghiền ngẫm câu này, dường như suy tư mà hỏi:
- Nói như vậy, tôi phải trở thành một ví dụ cho câu "không sinh cùng lúc nhưng chết cùng huyệt" à?
Tô Mộ Vũ không nói gì, nâng gương mặt thanh tú lên dưới ánh trăng, lắc đầu cười. Giang Dương nhìn khuôn ngọc giống như đúc Tô Triêu Vũ hồi lâu, hai người nhìn nhau dưới sự chênh lệch chiều cao như nước sông và mặt biển, Giang Dương tinh tế đọc hết ý tứ trong đôi mắt xanh như đại dương kia, cuối cùng thành công gật đầu cười bảo:
- Được, tối nay có thể để Triêu Vũ ở cùng tôi không?
- Đương nhiên. – Tô Mộ Vũ cười nói – Tôi tin anh là "chị dâu" thông minh.
Nói xong thì thong thả bước ra ngoài, không khóa cửa, chưa tới một phút sau lại quay ngược về, đặt một cái túi nhựa trước mặt Giang Dương. Nhờ ánh trăng, Giang Dương vốn đang hơi cảm thấy mệt mỏi do thuốc giảm đau phát hiện bên trong chứa một cái quần dài thoải mái hoàn toàn mới, chất vải tinh khiết, tay nghề mặc dù không thể bì được với thợ may của Giang gia nhưng cũng vô cùng tinh tế, quan trọng nhất là khi Giang Dương gắng gượng nhúc nhích mặc vào thì nó rất vừa vặn.
Tô Mộ Vũ liếc nhìn Tô Triêu Vũ:
- Anh, em phải về. Nghỉ ngơi tốt nhé, chuyện còn lại chúng ta ngày mai bàn.
- Trở về chỗ của Poseidon? – Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Tô Triêu Vũ, chậm rãi hỏi.
- Mỗi đêm em đều ngủ với hắn, có vậy hắn mới ngủ ngon. – Tô Mộ Vũ buộc tóc lại, bên cạnh nụ cười nhàn nhạt là vẻ nam tính hấp dẫn, khiến người ta cảm thấy thoải mái mà không tự phụ.
Tô Triêu Vũ nhìn em trai xoay người, đột nhiên đứng dậy phi thân đá vào đầu gối của em ấy, ngay lúc Tô Mộ Vũ nhũn người ngã xuống thì khuỷu tay phải của Tô Triêu Vũ đã đập mạnh xuống cạnh cổ đối phương, thanh niên giống hệt cậu im lặng ngã vào lồng ngực của Tô Triêu Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro