Chương 60

Trong phòng tràn ngập sự mệt mỏi sau khi sống sót qua kiếp nạn và căng thẳng trước điều chưa biết, nhưng dưới lời thề "tất cả mọi người đều sẽ ra ngoài" của Cát Thương, một bầu không khí bình tĩnh nhuốm màu bi tráng bao phủ lên tất cả. Những người chơi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhắm mắt tĩnh dưỡng, tích góp chút sức lực cuối cùng.

Thẩm Trì Phi và Cát Thương lại nằm trên chiếc giường ấy. Vết máu bẩn trên ngón tay anh đã được lau sạch. Trước kia, trên người anh lúc nào cũng vương mùi máu tanh, anh đã sớm quen với mùi ấy, giờ đây sự sạch sẽ này trái lại khiến anh thoáng hoảng hốt, như thể mình đã quay về thành kẻ ngốc mất trí nhớ, hoang mang vô định giữa vực sâu năm nào.

Cát Thương ở ngay bên cạnh, tựa như một ngọn núi lặng lẽ, ngăn cách tiếng còi báo động và mùi máu tanh mơ hồ bên ngoài cánh cửa, cũng chặn lại cơn cuồng phong bão tố đang gào thét trong lòng Thẩm Trì Phi. Y nhìn cái đầu đang cúi thấp của anh, nhìn đôi vai căng chặt như gánh vác cả trọng lượng của vực sâu, ánh mắt sâu thẳm, mang theo một nỗi đau như nhìn thấu tất cả, cùng một thứ dịu dàng gần như cố chấp.

Sự im lặng chảy giữa hai người, nặng nề, nhưng kỳ lạ thay lại không còn khiến người ta nghẹt thở. Một lời xin lỗi muộn màng, một câu "không sao", như một chiếc chìa khóa vô hình, cuối cùng đã cạy mở cánh cửa trái tim bị khóa kín quá lâu.

Không rõ đã qua bao lâu, có lẽ chỉ vài phút, cũng có thể dài như cả thế kỷ.

Cát Thương đón lấy ánh mắt của anh, trong mắt y tĩnh lặng như biển sâu. Y mở miệng: "Nếu em muốn ở lại đây, anh cũng sẵn lòng ở bên em. Tiếc là, nếu không bước vào phó bản thứ mười, Chủ Thần sẽ không buông tha em. Anh thấy cáu, bởi phó bản này chính là nó tạo ra để nhắm vào anh."

"Anh không muốn thấy em đau khổ, cũng không muốn thấy em nhớ lại những chuyện khiến em đau khổ."

"Hãy đi cùng anh đi, anh muốn mời em một lần nữa." Y nhìn chăm chú vào mắt anh, giọng hạ thấp, mang theo một sự trang trọng chưa từng có, như đang thề hẹn điều quan trọng nhất đời: "Lời mời này rất đặc biệt."

"Anh muốn mời em cùng anh đi hết quãng đời còn lại."

"Bên ngoài có một nơi, là nhà của anh, cũng là nhà của em." Giọng Cát Thương trầm thấp, rõ ràng, từng chữ như viên đá ném vào hồ, vang vọng rõ rệt trong mặt hồ hỗn loạn nơi trái tim Thẩm Trì Phi. Y khựng lại, ánh mắt trở nên vô cùng chuyên chú, như đang phác họa một khung cảnh đã được cất giữ từ lâu: "Không lớn, nhưng ánh nắng rất đẹp. Anh... đã cố ý để trống một căn phòng, bên trong chẳng bày trí gì cả, em có thể lấp đầy nó bằng tất cả những thứ em thích."

Cát Thương nhìn sâu vào mắt anh, trong ánh mắt mang theo một sự mong chờ dè dặt, gần như thành kính, giọng cũng dịu đi vài phần, như đang thổ lộ một bí mật: "Thẩm Trì Phi, em... có đồng ý không?"

"Em có đồng ý với anh không?"

Căn phòng trống? Nhà? Ánh nắng? Những từ ngữ ấy đối với anh xa xôi như một huyền thoại từ thế giới khác. Ấm áp là xa xỉ, yên ổn là hư ảo. Khung cảnh Cát Thương vẽ ra, đẹp đến mức gần như tàn nhẫn, như một thanh sắt nung đỏ áp lên trái tim bị đóng băng của anh, đem đến nỗi đau lạ lẫm mà mãnh liệt, cùng khát vọng chưa từng có.

Anh hé miệng, cổ họng như bị sỏi đá bỏng rát chặn lại, không thể phát ra tiếng.

Anh muốn hỏi "Tại sao lại là em", muốn mỉa mai "Thật nực cười", muốn cảnh báo "Em e rằng mình không làm được"... Nhưng tất cả những lời ấy, dưới ánh mắt chất chứa sự nghiêm túc, mong đợi và một thứ tình cảm mà anh không dám chạm tới trong mắt Cát Thương, đều hóa thành tiếng nghẹn không lời.

Anh chưa từng nói ba chữ "Em yêu anh".

Bởi chưa từng có ai nói với anh như thế, chưa từng ai dạy anh, tình yêu chưa từng bén rễ nảy mầm trong vùng đất khô cằn cảm xúc của anh. Anh không biết đó là cảm giác như thế nào, càng không biết nên diễn đạt ra sao.

Ngôn từ là thứ bạc bẽo.

Hành động mới là cách duy nhất anh hiểu để giao tiếp.

Trong ánh mắt chuyên chú, xen lẫn chút căng thẳng khó nhận ra của Cát Thương, khi sự im lặng ngột ngạt giữa hai người sắp chạm tới đỉnh điểm—

Thẩm Trì Phi động rồi.

Anh bất chợt nghiêng người áp sát, động tác nhanh đến mức mang theo một luồng gió nhẹ, mang theo chút run rẩy khó thấy, mạnh mẽ nâng lấy khuôn mặt Cát Thương.

Những đầu ngón tay lạnh buốt chạm lên làn da ấm nóng, khiến cả hai đồng thời rùng mình một thoáng.

Không do dự, không dò xét, Thẩm Trì Phi đặt đôi môi khô nứt, lạnh lẽo của mình nặng nề áp xuống môi Cát Thương.

Đó không phải là nụ hôn tạm biệt ở rìa vực sâu — lạnh lẽo, vụng về và ẩn chứa ý nghĩa hủy diệt. Đây là nụ hôn chứa đựng tất cả những cảm xúc anh chưa từng nói ra, cũng chẳng thể nói ra. Là khát khao ánh sáng của một linh hồn lạc lối, là sự hiến dâng ấm áp từ trái tim băng giá, là phản hồi thuần khiết và nặng nề nhất mà một kẻ gánh trên vai toàn bộ bóng tối và tội lỗi có thể trao.

Bằng nụ hôn này, anh vụng về mà mãnh liệt nói rằng: Em đồng ý, em nguyện đi theo anh.

Giữa trời băng đất tuyết, có một người đàn ông đưa tay ra với anh, và anh sẵn sàng đi theo người đàn ông đó.

Cơ thể Cát Thương lập tức cứng lại. Y có thể rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lẽo và run nhẹ nơi môi Thẩm Trì Phi, cảm nhận được nỗi cô độc và nhiệt huyết đến mức như muốn thiêu cháy linh hồn y, được truyền vào nụ hôn ấy. Y đã chờ khoảnh khắc này, chờ một sự đáp lại thực sự thuộc về Thẩm Trì Phi.

Ngay giây tiếp theo, một niềm vui sướng và chua xót khổng lồ, gần như muốn nhấn chìm y, dâng trào như sóng thần. Y bất chợt siết chặt vòng tay, ôm chặt người đàn ông đã trao nụ hôn và trái tim mình vào lòng, như muốn hòa anh vào máu thịt, từ nay chẳng bao giờ rời xa nữa.

Cái ôm ấy siết chặt đến mức khiến Thẩm Trì Phi gần như nghẹt thở, nhưng lại kỳ lạ xua tan lạnh buốt tận xương tủy. Cơ thể cứng ngắc của anh dần mềm ra trong vòng tay nóng bỏng của Cát Thương, như dòng sông băng cuối cùng cũng đón được mùa lũ xuân.

Nụ hôn của Cát Thương không dừng lại ở đôi môi. Y ôm chặt Thẩm Trì Phi, như đang ôm báu vật vô giá vừa tìm lại được. Đôi môi nóng bỏng, chứa đựng vô hạn thương tiếc và trân trọng, nhẹ nhàng như mưa, trước hết đáp xuống đỉnh đầu vương máu và mồ hôi của Thẩm Trì Phi, mang theo sức mạnh an ủi; tiếp đó là trán mịn nhưng lạnh, rồi mí mắt khẽ run đang nhắm chặt.

Cuối cùng, môi y mới trở lại nơi đôi môi đã hơi sưng đỏ của Thẩm Trì Phi.

Lần này, đó là một nụ hôn dịu dàng, quấn quýt và sâu lắng đến tận cùng.

Y kiên nhẫn, tỉ mỉ vẽ lại đường nét đôi môi đối phương, khẽ tách hàm răng đang mím chặt, dịu dàng đón nhận và đáp lại ngọn lửa bị giấu dưới lớp băng giá.

Tựa như muốn dùng nụ hôn này, truyền toàn bộ ấm áp, sức mạnh và lời hứa vào linh hồn đầy thương tích đang ở trong vòng tay mình.

Thẩm Trì Phi thụ động đón nhận. Sự gần gũi chưa từng có ấy, cùng dòng cảm xúc dịu dàng nhưng kiên định bao phủ khắp bốn phương từ Cát Thương, như luồng nước ấm cuốn trôi mọi cảm giác bị đóng băng, khiến anh bối rối, nhưng lại theo bản năng chìm đắm.

Anh vụng về, dè dặt đáp lại, như đứa trẻ tập đi, dưới sự dẫn dắt của Cát Thương, từng chút một khám phá sự thân mật xa lạ nhưng khiến tim đập dồn dập này. Những ngón tay lạnh buốt vô thức siết chặt vạt áo sau lưng y, như đang nắm lấy khúc gỗ cứu mạng duy nhất.

Thời gian chảy trôi trong nụ hôn và vòng ôm lặng lẽ. Tiếng gầm của vực sâu ngoài cửa, hơi thở nén lại của đồng đội trong phòng... dường như đều đã rời xa.

Trong căn phòng bệnh chật hẹp, chỉ còn lại hai linh hồn đã tìm thấy nhau giữa đống tro tàn tuyệt vọng, gắn bó không rời, cháy lên và hòa vào nhau trong im lặng.

Mãi đến khi lớp sương mù xám đặc quánh ngoài cửa sổ, thứ vốn bao trùm tuyệt vọng vĩnh viễn, dường như bị một sức mạnh vô hình khuấy động. Một tia sáng vàng cực mảnh nhưng tinh khiết vô ngần, như mũi kim sắc nhọn, khó nhọc xuyên thủng tầng sương dày.

Bình minh sắp đến.

"Đến giờ rồi!" Cát Thương bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt lập tức sắc bén như ưng. Y và Thẩm Trì Phi cùng xuống giường, xoay người nhìn toàn bộ đồng đội vừa đồng loạt mở mắt đứng lên, giọng nói như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ: "Chúng ta phải xông lên!"

Bầu không khí bị đè nén lập tức bùng cháy, trong mắt tất cả đều rực lên ngọn lửa cuối cùng của quyết tâm liều chết.

"Tất cả, đi!" Cát Thương quát khẽ, lập tức dẫn đầu lao ra cửa.

Thẩm Trì Phi bám sát sau, sát khí lạnh lẽo lại ngưng tụ.

Trong hành lang, còi báo động vẫn gào thét, ánh đèn đỏ chớp nháy. Xác lũ quái vật bị Thẩm Trì Phi tàn sát trước đó vẫn chưa dọn, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt.

Cát Thương dẫn đầu, trong tay từ lúc nào đã bùng lên một ngọn lửa trắng nhảy nhót. Nơi y đi qua, bóng tối và uế khí đang cố tụ lại lập tức tan biến. Thẩm Trì Phi giữ vững bên cánh, những chiếc gai xương lặng lẽ bao quanh, chuẩn xác quét sạch bất cứ mối nguy nào dám đến gần. Đội ngũ như lưỡi dao nung đỏ, cứng rắn chém ra một con đường đẫm máu giữa hành lang đầy uế trọc, thẳng tiến về cầu thang dẫn lên mái.

Cửa cầu thang đã ngay trước mắt, nhưng đóng chặt, ánh lên sắc kim loại bất tường.

Cát Thương không chút chần chừ, tung một cú đá phá tung cánh cửa chống cháy nặng nề!

Nhưng sau cánh cửa, không phải những bậc thang hướng lên như họ tưởng. Hiện ra trước mắt, là một bệ đá lơ lửng giữa hư không, tỏa ánh sáng trắng mờ nhạt. Đối diện bệ đá, là ba cánh cửa khép kín, mỗi cánh mang phong cách khác nhau, tỏa ra khí tức bất tường khiến người ta run sợ, như ba cái miệng khổng lồ chờ nuốt mồi.

Cùng lúc ấy, một ý niệm lạnh lẽo, vô cảm, trực tiếp tràn vào tâm trí tất cả:

Bậc thang lên trời, cần dẫn đường bằng linh hồn.

Một bậc một hồn, một cửa một thang.

Người hiến tế dâng linh hồn, kẻ còn lại mới có thể tiến lên.

Cầu thang dẫn tới sân thượng không tồn tại sẵn, mà phải dùng linh hồn của người hy sinh làm tế phẩm mới trải được lối đi lên. Một cửa một thang, một hồn một bậc, nghĩa là năm người họ, ít nhất phải có ba người ở lại.

Ở lại... có phải đồng nghĩa với cái chết?

"Ha!" Một tiếng cười trẻ trung đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí đông cứng. Đường Cát Cát đẩy mọi người ra, tiến thẳng đến cánh cửa đầu tiên. Cánh cửa ấy tỏa khí lạnh thấu xương, qua khe hở thấp thoáng bóng tuyết trắng xóa và tiếng gió rít.

Cậu ta quay người, trên mặt là nụ cười rạng rỡ quen thuộc, hơi ngốc nghếch, ánh mắt lướt qua Cát Thương, Thẩm Trì Phi, rồi dừng lại nơi Tôn Kiều và Hồ Khả.

"Các anh đi trước đi." Giọng cậu ta vang dội, mang chút hào sảng giả vờ nhẹ nhõm. "Đừng cau mày nữa! Việc này, tất nhiên là để tôi làm trước!" Cậu ta đập tay vào ngực, chỉ về phía cánh cửa băng giá ấy.

Cậu ta hít sâu một hơi, nụ cười vẫn ở đó nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: "Đừng để tôi chờ uổng công! Nhất định phải ra ngoài! Nếu tôi chết, vậy thì hãy mang cả phần của tôi mà sống thật tốt và đi nhìn thế giới bên ngoài nhé!"

Nói dứt lời, cậu ta không hề do dự, mang theo nụ cười dũng liệt tiến bước, mạnh mẽ đẩy cánh cửa gió tuyết kia ra.

Gió lạnh thấu xương cuộn theo băng tuyết lập tức nuốt chửng thân hình cậu ta! Cánh cửa đóng sầm lại phía sau.

Ngay khoảnh khắc cửa khép, một bậc thang được kết tinh hoàn toàn từ băng giá trong suốt đột nhiên xuất hiện giữa không trung của bệ đá, nối dài hướng lên, dẫn tới một bệ đá lơ lửng thứ hai.

"Đường Cát Cát... cậu ấy chết rồi sao?" Tôn Kiều cất tiếng hỏi.

"Đi, chỉ cần chúng ta kịp thời thắp sáng ngọn đèn đó," Thẩm Trì Phi nói, "thì cậu ấy sẽ không chết."

Mọi người hoàn hồn, lập tức trèo lên. Trước mắt họ, cánh cửa thứ hai hiện ra.

Đó là một cánh cửa gỗ đầy những hoa văn kỳ dị, khe cửa rỉ ra tiếng cười âm u quái gở, phía sau khe hở thấp thoáng vô số ánh mắt rỗng tuếch và khóe miệng nhếch toác của những con rối gỗ.

Tôn Kiều bước lên, chặn trước cửa. Hắn không nói gì, chỉ quay đầu lại, sâu sắc nhìn họ một lượt, trong ánh mắt chứa đựng ngàn lời chưa nói: tin tưởng, gửi gắm, từ biệt... Cuối cùng, khóe môi hắn khẽ nhếch thành một nụ cười vô cùng ngắn ngủi nhưng thản nhiên.

Hắn không chút do dự, đẩy mở cánh cửa con rối.

Vô số cánh tay trắng bệch lập tức chộp lấy, kéo hắn vào bên trong. Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, những tiếng cười quái dị kia bỗng chốc cao vút, trở nên sắc nhọn chói tai. Tiếp đó, một bậc thang xiêu vẹo, được chắp ghép gượng ép từ vô số tứ chi gãy vụn của con rối và những sợi dây xoắn vặn, vang lên tiếng kẽo kẹt, kéo dài hướng lên trên.

Chỉ còn lại cánh cửa cuối cùng, một cánh cửa kim loại lạnh lẽo, dày nặng, phảng phất mùi fomandehit đặc trưng của phòng bảo quản xác, trên mặt in một ký hiệu nhà xác màu đỏ như máu.

(*Fomandehit: dung dịch formol pha loãng, thường dùng để ướp xác, khử trùng trong y khoa và nhà xác.)

Hồ Khả, người đàn ông ít nói trầm lặng bước tới trước cửa. Hắn không nhìn ai, chỉ giơ tay khẽ vuốt bề mặt lạnh băng của tấm kim loại, rồi bất chợt dồn sức, đẩy mạnh cánh cửa nhà xác.

Một luồng khí lạnh buốt, hòa lẫn mùi tử khí và mùi thuốc sát trùng, lập tức ập tới. Bên trong là bóng tối vô tận và những hình dáng phủ vải trắng mơ hồ.

Bóng lưng Hồ Khả không hề chần chừ, kiên quyết bước vào cõi tĩnh mịch và băng lạnh vĩnh hằng ấy.

Cánh cửa kim loại nặng nề khép lại phía sau hắn.

Họ đã lặng lẽ lựa chọn, để lại hai người có khả năng thắp sáng ngọn đèn lớn nhất cho lượt cuối cùng.

Bậc thang cuối cùng, được kết từ những khúc xương trắng lạnh và hơi lạnh băng giá ầm ầm hiện ra, dẫn thẳng lên bệ đá cao nhất. Trên bệ đá, một cánh cửa sắt khổng lồ phủ đầy gỉ sét sừng sững như một tòa thành. Sau cánh cửa ấy chính là sân thượng, là hy vọng của bình minh.

Cái lạnh xuyên qua đế giày như đâm thẳng vào linh hồn. Cát Thương nắm chặt tay Thẩm Trì Phi, cả hai như hai luồng chớp đen, lao về phía cánh cửa sắt khổng lồ tượng trưng cho hy vọng cuối cùng!

Cuối cùng, họ cũng tới trước cánh cửa.

Nó sừng sững như bộ xương khổng lồ của một quái thú tiền sử, dày nặng, gỉ sét như máu đông, không tay nắm, không điểm tựa, như thể mọc ra từ vực tuyệt vọng, hòa làm một với không gian lạnh lẽo xung quanh, tỏa ra khí tức từ chối mọi sự sống, khiến tủy xương cũng đông cứng.

Cát Thương không hề chần chừ, buông tay Thẩm Trì Phi, lùi nửa bước, thân thể căng như dây cung, dồn toàn bộ sức mạnh trong từng sợi cơ, từng giọt máu vào bờ vai, rồi dùng hết lực, lao mạnh vào cánh cửa sắt ấy.

"Bùm——!"

Tiếng va đập trầm đục vang vọng trong không gian hẹp, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Lực phản chấn khổng lồ khiến vai Cát Thương đau nhói, khí huyết đảo lộn.

Ánh mắt Thẩm Trì Phi bỗng trở nên sắc lạnh. Anh không cần bất kỳ lời nói nào, bản năng cơ thể đã thôi thúc anh lập tức hành động tương tự. Anh nghiêng người, dồn toàn bộ sức mạnh vào vai và cánh tay, mang theo sự cuồng liệt muốn hủy diệt tất cả, lao mạnh vào cánh cửa.

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm——!"

Cát Thương và Thẩm Trì Phi như hai chiếc chùy công thành không biết mệt mỏi, lần lượt dùng thân thể đầy thương tích của mình, điên cuồng và bất chấp tất cả, liên tục va đập vào cánh cửa sắt đang chặn đường sống ấy.

Mỗi cú va đập đều kèm theo tiếng rên rỉ của xương cốt quá tải và cơn đau rách toạc cơ bắp, máu trào ra khóe miệng họ, thấm qua phần vai va chạm rồi loang đỏ trên lớp gỉ lạnh buốt, nhưng họ dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn.

"Ầm——!"

Một tiếng nổ vang chói tai, tựa như tiếng ai oán của kim loại.

Dưới cú hợp lực cuối cùng, dốc cạn toàn bộ sức lực của cả hai, cánh cửa sắt tưởng chừng tồn tại tự thuở hồng hoang ấy rốt cuộc cũng bị húc mở một khe hẹp, rồi khe hẹp nhanh chóng nới rộng, bản lề phát ra tiếng rên rỉ chói tai, và toàn bộ cánh cửa bị họ lấy thân thể máu thịt mà mạnh mẽ đẩy tung.

Ánh sáng ban mai chói lòa, lành lạnh, lập tức tràn vào qua khe cửa. Nó mang theo hơi thở của sự sống mới, mang theo sức mạnh tẩy rửa mọi ô uế, trong khoảnh khắc quét sạch toàn bộ khí lạnh bên trong, ôm trọn hai bóng hình đẫm máu dìu nhau, tựa như vừa từ vũng máu địa ngục bò ra, trong một vùng sáng vàng rực rỡ dịu dàng.

Trời đã rạng.

Thế nhưng, ngay lúc Thẩm Trì Phi và Cát Thương loạng choạng lao lên sân thượng, bước chân Thẩm Trì Phi bỗng khựng lại!

Sân thượng trống trải, ánh sáng nhạt của bình minh dát một lớp vàng nhạt lên nền bê tông lạnh lẽo. Ở chính giữa sân thượng, ngay bên cạnh ngọn sinh đăng tượng trưng cho hy vọng và cứu rỗi cuối cùng, lặng lẽ nằm một thi thể.

Người đó đã chết. Mái tóc người ngồi xe lăn vẫn bị gió lạnh thổi tung, ánh mắt đã tán loạn, đầu nghiêng về phía vực dưới sân thượng.

Đó là... chính thi thể của anh. Nó giống như một sự chế nhạo lạnh lùng, tàn khốc, lặng lẽ nằm nơi ranh giới của sự sống và cái chết.

Một nỗi bi thương khổng lồ, như thủy triều lạnh buốt, trong nháy mắt nhấn chìm Thẩm Trì Phi. Anh nhìn xác chết kia, dường như lại thấy gương mặt Thẩm Tự Thanh, thấy những ký ức bị phản bội, bị bỏ rơi, bị lãng quên.

Ngay khi ý niệm tuyệt vọng ấy sắp nuốt chửng anh, một bàn tay ấm áp, rắn chắc, dính máu và mồ hôi, kiên quyết không cho kháng cự, siết chặt bàn tay lạnh lẽo của anh.

Là Cát Thương.

Y không nhìn thi thể lạnh lẽo đó, ánh mắt vững như đá tảng, khóa chặt vào ngọn sinh đăng cổ xưa đang yên lặng đứng đó, như thể thân xác kia chỉ là một chướng ngại vô nghĩa.

"Thẩm Trì Phi, chúng ta phải thắp sáng ngọn đèn." Giọng Cát Thương khàn đặc nhưng vô cùng rõ ràng, mang một sức mạnh xuyên thấu linh hồn, kéo anh về từ bờ vực trầm luân.

"Ừ." Thẩm Trì Phi đáp.

Cát Thương nắm tay Thẩm Trì Phi, sải bước tiến về phía sinh đăng. Ánh mắt y chưa từng dao động, như thể kia chỉ là một hòn đá bên đường. Bước chân y kiên định, mục tiêu rõ ràng, thắp sáng ngọn đèn, đưa tất cả về nhà!

Thẩm Trì Phi bị Cát Thương kéo đi, loạng choạng theo sau. Nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay y truyền sang, như tia sét xé toạc đám mây đen trong tim anh. Nỗi đau buồn vẫn còn đó, nhưng một khao khát sống mãnh liệt hơn, như đám cháy hoang, lập tức bùng lên dữ dội.

Họ lao đến trước sinh đăng. Ngọn đèn cổ kính đứng lặng trên bệ đá, dầu đèn trong vắt, tim đèn nguyên vẹn.

Cát Thương không do dự, đưa tay ra, đầu ngón tay ngưng tụ một điểm sáng yếu ớt nhưng tinh khiết. Gần như cùng lúc, Thẩm Trì Phi cũng đưa tay ra. Đầu ngón tay anh không có ánh sáng, chỉ có sát ý băng giá và một quyết tâm liều chết.

Hai đầu ngón tay, một lạnh một nóng, một tượng trưng cho hủy diệt, một tượng trưng cho sự sống, vào khoảnh khắc này, cùng mang theo sự quyết tuyệt, chạm vào tim đèn khô.

Ngay khoảnh khắc ấy.

"Ầm——!"

Một cột sáng vàng kim ấm áp và mênh mông không thể hình dung, đột ngột bùng lên từ sinh đăng, lao thẳng lên trời, xé toạc lớp sương xám cuối cùng bao phủ sân thượng, xuyên tới tận thiên không. Ánh sáng vàng rực, như thủy triều hữu hình, trong khoảnh khắc nhấn chìm toàn bộ sân thượng, nhấn chìm Cát Thương và Thẩm Trì Phi, cũng nhấn chìm cả thi thể lạnh lẽo kia.

Một giọng nói uy nghiêm hùng tráng, như đến từ cội nguồn thế giới, vang lên trong ánh vàng, vang khắp đất trời, vang tận sâu trong linh hồn mỗi người sống sót:

【Người chơi: Cát Thương, Thẩm Trì Phi, Tôn Kiều, Đường Cát Cát, Hồ Khả......】

【Ý chí bất diệt, diệm hỏa vĩnh tồn.】

【Chúc mừng vượt ải!】

【Sinh lộ đã mở, hành trình hồi hương bắt đầu.】

Ánh vàng dần thu lại.

Trên sân thượng, sinh đăng yên tĩnh cháy lên ngọn lửa ấm áp, vững vàng.

Cát Thương và Thẩm Trì Phi đứng trong ánh ban mai, tay siết chặt, không bao giờ buông. Phía sau họ, thi thể lạnh lẽo kia, dưới ánh vàng, lặng lẽ tan biến thành vô số điểm sáng, như băng tuyết tan, hoàn toàn hòa vào làn gió sớm tinh khiết.

Vực sâu đã xa, trước mặt là ánh sáng.

Họ — đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro