Chương 63 - Thế giới thứ ba

Thế giới thứ baThế giới Tây huyễn: Thiên sứ hắc ám đại diện cho hỗn loạn và điên cuồng công x Tổng đại thiên sứ đại diện cho chính nghĩa và trật tự thụ

Họ tên: Theodore x Aesop

Ánh mắt của y quét qua vũng lầy sôi trào như một ngọn đèn pha—

Y đang dõi theo Theodore.

Aesop nhìn Theodore đứng giữa sự huyên náo nhơ nhớp.

Hộp đêm tại thành Valon tựa như màn sương đặc quánh bên ngoài một vũng độc, nồng nặc mùi cồn gắt, nước hoa rẻ tiền và thứ hơi chua thốc lên từ mồ hôi, hòa lẫn với một thứ mùi tanh ngọt sâu hơn, thuộc về sự lười nhác của linh hồn.

Ánh đèn neon chói mắt và rẻ tiền tựa lưỡi rắn độc, liếm láp từng tấc không gian, cắt xẻ những hình bóng người chen chúc chật chội, từng gương mặt méo mó, biến dạng dưới ánh sáng chập chờn, phát ra những tiếng rít vô nghĩa và tiếng cười truỵ lạc.

Họ xô đẩy nhau, chẳng mảy may kính sợ khi chạm vào thân thể kẻ khác, nuốt xuống thứ chất lỏng màu hổ phách trong ly, thứ có thể làm tê liệt thần trí.

Khi ý thức của y giáng lâm, người đàn ông nổi bật nhất trong tầm mắt y hơi nheo đôi mắt đen lại, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện nơi khóe môi ướt đẫm rượu.

Đôi mắt thiên sứ là màu vàng kim.

Theodore là thiên sứ — ít nhất, anh từng là như thế.

Giờ đây, anh lại bén rễ nơi bùn lầy trần thế, đôi cánh từng tượng trưng cho sự thuần khiết tối thượng đã sớm thu lại.

Anh từng là Tả Khu Thiên Thánh, một đại thiên sứ sáu cánh, nắm giữ nửa bầu vinh quang của Thánh Vực.

Đôi cánh của anh từng che khuất các vì tinh tú, hiệu lệnh của anh từng vang dội khắp vòm trời thiên quốc.

Thiên sứ sinh ra từ Thần Thụ mà Thần đích thân gieo trồng trong Vườn Eden.

Theodore và Aesop là hai quả duy nhất do cùng một Thần Thụ kết thành.

Vào khoảnh khắc thần thánh Theodore chào đời, Aesop đang ở ngay bên cạnh. Y tận mắt chứng kiến mái tóc đỏ như lửa ấy lần đầu tiên rực cháy dưới thánh quang, cũng đồng thời chứng kiến tinh hoa sự sống hùng vĩ của Thần Thụ bị hút cạn trong chớp mắt, khô héo, hóa thành tro tàn bay tản ra khắp nơi, như thể bị mái tóc đỏ vừa sinh ra ấy thiêu rụi hoàn toàn.

Gần như theo bản năng, Aesop đưa tay ra, dùng tấm áo choàng trắng tinh được dệt từ mây vĩnh hằng nơi rìa Thánh Vực mà cẩn thận bao bọc lấy người anh em mới chào đời, khi ấy vẫn chưa mọc ra đôi cánh.

Số mệnh đã sớm khắc định, họ vốn định sẵn sẽ là đôi huynh đệ thân thiết nhất trong hàng ngũ thiên sứ.

Họ đã kề vai sát cánh, chí ít cũng hàng vạn năm.

Nhưng Theodore đã phản bội Thần.

Vì loài người.

Họ từng cùng nhau chứng kiến loài người được tạo sinh.

Loài sinh vật được Thần tạo ra trong một phút ngẫu hứng ấy, thật đặc biệt, cũng thật đáng ghê tởm.

Lúc đầu, các thiên sứ tò mò chọn lấy những đứa trẻ sơ sinh nơi trần thế để quan sát, dõi theo chúng lần mò bò ra khỏi u mê, vụng về chất chồng nên nền văn minh mỏng manh.

Thế nhưng thiên sứ nhanh chóng phát hiện bản chất thật sự của nhân loại — tham lam là cốt tủy của họ, nhơ nhớp là dòng máu chảy trong huyết quản họ. Vì chút lợi ích nhỏ nhoi, họ cắn xé lẫn nhau, đưa lưỡi dao đâm vào kẻ yếu hơn, kéo cả thế gian vào vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Chán ghét lan rộng như ôn dịch khắp thiên đường. Cuối cùng, ý chí của đa số thiên sứ hợp thành dòng lũ, khẩn cầu Thần giáng xuống phán quyết, tẩy sạch dục vọng loài người, khiến họ phải chịu lấy sự trừng phạt tương xứng.

Thần chấp thuận.

Và thanh Thánh Kiếm thi hành Khải Huyền, bốc cháy ngọn lửa tẩy thế, được Thần thân trao tận tay Đại Thiên Sứ Tả Khu — Theodore.

Aesop vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy.

Thần dụ rơi xuống như thác băng lạnh lẽo, phủ kín Theodore. Anh đứng trong thánh quang, gương mặt bình thản như băng nguyên muôn thuở, không gợn chút cảm xúc khi nhận lấy thanh kiếm phán quyết ấy.

Anh thậm chí không nhìn Aesop lấy một lần, chỉ chậm rãi dang ra sáu cánh thiên sứ từng che khuất dải ngân hà. Lông vũ trắng tinh phản chiếu ánh lạnh lẽo của công lý, chói mắt đến rợn người.

Sau đó, anh một mình, như vì sao sa, lao xuống vùng đất xám xịt tràn ngập tội lỗi phía dưới.

Thế nhưng, anh đã không bao giờ quay trở lại.

Khải Huyền không giáng xuống, loài người ngược lại bước vào một kỷ nguyên mới.

Theodore ở lại trần gian, phản bội sứ mệnh Thần giao phó, quay sang rao giảng cho chính những sinh linh lẽ ra anh phải tiêu diệt, một tín điều mới — dục vọng.

Anh nói, loài người nên ôm lấy dục vọng của mình, thay vì kìm nén hay sợ hãi; những điều từng bị cấm kỵ trên thiên giới, anh xem đó là chuẩn mực nơi nhân gian.

Kẻ phản bội đáng bị xóa sổ.

Thần ban xuống mệnh lệnh mới cho Aesop: "Aesop, hãy giết hắn."

Thánh Vực chấn động, đại biến bắt đầu. Tả Khu Thiên Thánh cùng một nhóm thiên sứ sa ngã khỏi thiên giới, rơi xuống trần thế.

Aesop buộc phải chấp nhận, chấp nhận sự thật rằng Theodore đã phản bội Thánh Vực, phản bội Thần.

Với tư cách là Tổng Đại Thiên Sứ, truy bắt Theodore, xử quyết Theodore, là trách nhiệm y phải gánh vác.

Cuộc truy đuổi ấy kéo dài qua bao thăng trầm của nhiều kỷ nguyên loài người, vạch ra một quỹ đạo ngoan cố và phai màu trong dòng sông thời gian. Theodore xảo quyệt như một mãnh thú cổ xưa thấu rõ mọi cạm bẫy, luôn hoàn hảo ẩn mình dưới dòng lũ nhơ bẩn của nhân thế, hết lần này đến lần khác biến mất ngay tại rìa cảm nhận của Aesop.

Họ từng bùng nổ vài lần đại chiến, đúng thế, là chiến tranh giữa thiên sứ và sa thiên, cũng là cuộc chiến giữa thiên sứ và ma quỷ. Aesop giữ gìn sự yên bình của Thánh Vực, còn Theodore không ngừng ẩn thân giữa khói lửa.

Thế nhưng giữa khói lửa, thế giới loài người lại vươn cao những tòa tháp thép.

Đã là chuyện của mấy ngàn năm trước. Hiện tại, thiên sứ Wicklia báo lại cho Aesop tung tích của Theodore — Valon, một thành phố do con người đặt tên.

Theodore đang ở chốn yêu ma này.

Khi Theodore phát hiện ra y, Aesop cũng không còn che giấu nữa.

Khi Tổng Đại Thiên Sứ thực sự giáng lâm, thánh quang bao phủ toàn bộ trung tâm nhơ nhớp, tinh thuần, mãnh liệt, thần thánh không thể xúc phạm bùng nổ dữ dội lấy y làm trung tâm, như một chiếc búa vô hình, giáng mạnh xuống mảnh không gian dơ bẩn ấy.

Âm nhạc điện tử chói tai bị cắt đứt trong tích tắc, chỉ còn vài tiếng rít nghẹn ngào hấp hối. Quả cầu đèn neon xoay cuồng như giọt lệ đông cứng, lập tức đứng yên bất động. Tiếng ồn, âm vang, tiếng cười truỵ lạc và rên rỉ bị luồng thánh quang hùng dũng nghiền nát, san bằng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng như chết.

Áp lực vô hình giáng xuống mọi sinh linh trần tục. Những nam nữ còn múa may, cười đùa, đắm mình trong sắc dục khi trước, đồng loạt như bị bàn tay vô hình đè đầu, phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, đầu gối đập phịch xuống nền đất lạnh ngắt và dính nhớp.

Họ co quắp, run rẩy, tựa như đàn kiến bị nước sôi dội xuống, phát ra từng tiếng nức nở kinh hãi. Ngay cả không khí cũng như đặc quánh thành chì nặng, mỗi một lần hô hấp đều đau buốt như lửa đốt.

Thống khổ nhất chính là những kẻ hầu hạ bên Theodore, hình thể vặn vẹo, toát ra mùi lưu huỳnh và thối rữa, ma quỷ, sinh vật tà ác nhất. Chúng ẩn mình nơi ngã ba đường, dụ dỗ nhân loại đổi linh hồn lấy điều ước.

Sừng xấu xí của chúng bốc khói dưới thánh quang, làn da phủ đầy vảy sôi lên từng hồi như mỡ bị ném vào lửa.

Chúng gào rú trong đau đớn, nhưng vẫn cố chống đỡ không quỳ xuống, chỉ càng cúi gập thân hình gù gập, móng vuốt vặn vẹo cắm sâu vào mặt sàn, máu đặc màu xanh thẫm rỉ ra giữa các kẽ ngón.

Ánh nhìn chúng dành cho Aesop ngập tràn oán độc khắc cốt và nỗi sợ bản năng.

Ánh mắt Aesop lướt qua lũ cặn bã đến từ Địa Ngục như quét qua một lớp bụi. Trong đôi mắt vàng rực ấy là sự chán ghét không chút che giấu, gần như đã hóa thành thực thể.

Sinh vật nhơ nhớp như thế, phải bị thanh tẩy triệt để.

Và Theodore, cuối cùng cũng hành động.

Nụ cười bất cần đời trên mặt anh chưa từng biến mất, anh chỉ khẽ phẩy tay, động tác nhẹ bẫng như phủi đi một hạt bụi.

"Rút lui."

Giọng anh không cao, nhưng lại mang theo một thứ uy lực xuyên thấu kỳ lạ, vang lên rõ ràng trong tĩnh mịch.

Những con người bị thánh quang đè ép rạp xuống đất, giống như phạm nhân được nghe tuyên xá tội, bùng lên bản năng sinh tồn, bò lê bò càng, lăn lộn trốn khỏi trung tâm kinh hoàng ấy.

Khi Theodore vung tay, khung cửa kính màu khổng lồ sau lưng anh, khắc họa cảnh sa thiên từ mây trời rơi xuống vực thẳm, đột nhiên vụt tắt ánh sáng bên trong. Gương mặt Satan trên kính, đầy dụ dỗ và chế nhạo, lập tức chìm vào bóng tối.

Toàn bộ hệ thống chiếu sáng bên trong hộp đêm, như thể bị một bàn tay khổng lồ vô hình lần lượt xóa bỏ; những chai rượu bày biện rực rỡ sau quầy bar mất đi ánh sáng, đèn chùm pha lê treo từ trần nhà u ám như những giọt nước mắt thánh hóa bị đông cứng, những bức tranh trang trí gợi tình treo trên tường chìm dần vào bóng tối.

Chỉ còn lại phía sau ngai vàng của Theodore, ô cửa kính màu khổng lồ vẽ cảnh ngục hỏa và sự dày vò vô tận, đột nhiên bừng sáng, đỏ thẫm, tím u ám, vàng lưu huỳnh... ánh sáng của địa ngục điên cuồng tràn vào, bao trùm lấy Theodore và ngai vàng đỏ như máu dưới thân anh, cũng đồng thời ép luồng hào quang thuần khiết thánh khiết của Aesop co rút lại nơi góc đối diện.

"Ồ, Aesop." Lúc này, người đàn ông trên ngai vàng hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay tùy tiện tựa lên tay vịn băng lãnh, chống cằm, giọng nói anh mang theo một sự thân thuộc khiến người ta lạnh lẽo tận xương tủy, như thể họ vừa mới hôm qua còn cùng nhau đàm đạo dưới bóng cây trong Vườn Địa Đàng: "Lần cuối gặp nhau là khi nào nhỉ?"

Thân hình Aesop dường như khựng lại trong khoảnh khắc giữa ánh sáng thuần khiết đó, cách gọi tên này khiến y thấy hoài niệm, không ai gọi thẳng tên y như vậy, y là đại thiên sứ trưởng, các thiên sứ dưới trướng chỉ biết cung kính xưng gọi là 'Thánh'.

Theodore cũng từng là 'Thánh', sự sa ngã của anh, thậm chí khiến Thượng Đế tiếc nuối.

"Theodore." Aesop cũng đáp lại bằng chính cái tên đã bị phong kín bấy lâu nay.

"Nói theo ngôn ngữ của loài người, là thế kỷ mười lăm."

Đó là một lần chạm mặt ngoài dự kiến, khi ấy, công chúa Elizabeth, người đặt trọn niềm tin nơi ánh sáng thần thánh, sắp được đăng quang trở thành nữ hoàng của lục địa phương Tây.

Thần linh đã đoái thương linh hồn thuần khiết đó, ban thánh chỉ, sai Aesop đích thân đến hạ giới, đội lên đầu vị quân chủ được chọn ấy chiếc vương miện tượng trưng cho quyền năng.

Y thu lại đôi cánh, biến vầng quang vĩ đại thành thứ ánh sáng loài người có thể chịu đựng, bước đi giữa những hành lang đá cổ xưa trong Tháp London, ngay bên cạnh nữ hoàng, y đã nhìn thấy người đó, mái tóc đỏ được tết gọn gàng, vận y phục cung đình lộng lẫy.

Anh cầm cọ trong tay, khiêm nhường giới thiệu tác phẩm của mình trước mặt nữ hoàng, thân phận anh khi ấy là họa sĩ cung đình. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, không gian và thời gian như đông lại.

"Aesop."

Aesop chỉ kịp nhìn thấy hình dáng đôi môi người ấy vô thanh gọi ra cái tên này, thanh kiếm thánh phán trong linh hồn y rung lên dữ dội, nhưng cuối cùng, hai vị đại thiên sứ chỉ cách một đám đông, trao nhau một ánh nhìn, rồi mỗi người khuất vào dòng người.

"À... đúng vậy." Theodore phát ra một tiếng thở dài kéo dài, âm cuối trầm thấp như rơi xuống đáy vực, "Đúng là đáng nhớ."

"Vậy thì... Aesop." Giọng anh hạ thấp, tay nhẹ nhàng lắc ly rượu còn sót lại trong tay, viên đá va vào thành ly, phát ra tiếng vang trong trẻo mà cô độc, trong không gian chết lặng càng thêm chói tai.

Ánh mắt anh xuyên qua luồng thánh quang, khóa chặt đôi đồng tử vàng kim của Aesop, sắc đen sâu thẳm ấy như muốn nuốt trọn mọi ánh sáng.

"Bây giờ anh đến đây vì điều gì?"

"Ý chỉ của Thần, chưa từng thay đổi." Aesop đáp.

"Quả thật đã lâu rồi... Anh cũng cho rằng, nên kết thúc rồi, phải không?" Theodore mỉm cười nói: "Vậy nên, anh đến để giết tôi."

⋆✴︎˚。⋆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro