Chương 65

Theodore, hoặc đúng hơn là, sinh thể hiện đang chiếm giữ thể xác của đứa trẻ loài người tóc đỏ, mắt vàng này, ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào dáng hình đối diện, cũng đang bị giam giữ trong cơ thể của một đứa trẻ.

"Lại là trò gì nữa của cậu đây?" Aesop vẫn chưa nhận ra cơ thể của y đã thay đổi. Giọng nói của y cũng khác, nhưng vẫn mang theo chất giọng lạnh lẽo đặc trưng của Tổng Đại Thiên Sứ, thứ âm thanh xuyên thấu linh hồn.

Đôi mắt vàng như hai lưỡi dao đã được tôi luyện trong lửa, đâm thẳng về phía Theodore.

Theodore nhe răng cười, nụ cười quỷ quái không hề ăn nhập với gương mặt non nớt, đúng chuẩn kiểu ác ma. Hàm răng anh trắng đến chói mắt.

"Tôi khiến anh trở thành một con người." Anh tuyên bố, giọng nói mang theo sự đắc ý đến mức khiến người ta nghiến răng ken két. "Đây sẽ là một... trải nghiệm khiến ngay cả thiên sứ cổ hủ nhất cũng khó mà không lưu luyến. Tin tôi đi."

Aesop không để tâm. Y đang cố gắng triệu hồi sức mạnh đã bị trận pháp của Lilith phong ấn chặt chẽ, nhưng thất bại. Trên gương mặt im lìm của cậu bé tóc vàng, bên dưới vẻ thờ ơ như băng đóng là cảm giác đình trệ bị kìm nén đến cực độ. Y không thể bung cánh, toàn bộ sức mạnh đều biến mất.

"Từ bỏ đi, anh không thể vỗ cánh phành phạch rồi bay về trời đâu." Theodore phối hợp bình luận.

"Chuyện này có lợi gì cho cậu và tôi?" Câu nói của Aesop là một mệnh đề hoàn toàn phẳng lặng: "Gỡ bỏ nó."

"Đừng nói thế." Gương mặt của Theodore lập tức xụ xuống, chuyển sang điệu bộ như đang bị tổn thương: "Thế này chẳng phải tốt sao? Rốt cuộc thì mỗi lần gặp nhau là đánh đánh đánh, vài ngàn năm rồi, chúng ta đập nhau đến nỗi mây trên Thánh Vực cũng sắp bị quạt trụi rồi."

"Giờ thì chúng ta bị ép phải ngồi xuống bàn đàm phán... phiên bản loài người? Có thể nói chuyện đàng hoàng, từ tốn, suy nghĩ một chút, chẳng phải đó là tiến bộ sao? Chẳng phải anh từng rất thích cùng tôi tâm sự dưới ánh sáng vĩnh hằng của Thần Thụ sao?"

Aesop lạnh lùng đáp lại: "Nếu là hai ngàn năm trước, có lẽ đó là điều đáng vui mừng."

"Giờ cũng chưa muộn mà." Theodore liền nói ngay.

Đúng lúc đó, âm thanh bước chân vang lên từ cầu thang bên cạnh.

Bàn tính trong lòng Theodore gõ vang như bay. Anh mỉm cười rạng rỡ nhìn hai người vừa bước xuống cầu thang—là người lớn.

Một người đàn ông trung niên dáng người vạm vỡ, mặc áo sơ mi caro và quần kaki, cùng một phụ nữ tóc vàng búi gọn, nụ cười dịu dàng nhưng đôi mắt ẩn hiện vẻ mệt mỏi.

Người đàn ông bước thẳng đến trước mặt Aesop, mang theo thứ mà Aesop không thể hiểu được—sự thân thiết và nhiệt tình rất đặc trưng của một người cha loài người.

Ông cúi xuống, đưa ra nắm tay siết chặt, nụ cười rạng rỡ trên mặt: "Này bé con, con có biết ba sắp nói gì không?"

"Loài người?" Aesop gần như theo bản năng, từ tận sâu trong linh hồn dâng lên một cơn ghê tởm mãnh liệt.

Điều kỳ quái hơn là, y nghe thấy một giọng nói, như một mệnh lệnh, có ai đó đang âm thầm xúi giục y làm ra những điều hoàn toàn không hợp với bản tính thiên sứ. Y nhìn chằm chằm vào Theodore, vẫn luôn nhìn anh: "Có tư tưởng của kẻ khác đang xâm nhập vào tâm trí tôi, Theodore, đó là gì?"

"Bình tĩnh đi, Aesop." Vẻ mặt của Theodore thay bằng nét ranh mãnh như đang xem kịch vui. "Không phải xâm nhập gì đâu. Đó là kịch bản tôi đã cẩn thận chọn lựa cho anh. Một vở soap opera kiểu nhập vai. Anh, tôi, giờ là nhân vật chính. Là anh em ruột trong nhà Smith. Mà anh..." anh chỉ vào Aesop, rồi chỉ sang người đàn ông đang chờ đợi hồi đáp, "...phải hoàn thành vai diễn của mình, hành động theo chỉ dẫn của kịch bản."

"Nếu không thì sẽ có trừng phạt đấy. Anh không muốn biết hậu quả đâu. Nó có thể sẽ khiến anh thực sự biến thành một con người."

Aesop dường như thực sự bị những lời của Theodore khiến phiền não.

Theodore cười phá lên: "Aesop, anh không thể cứ giữ mãi dáng vẻ kiêu ngạo của thiên sứ nữa rồi, vì giờ anh cũng là người—và là một đứa trẻ."

Ngay sau đó, hai người lớn trước mặt, cùng với mùi hương trộn lẫn giữa cà phê và dầu gội rẻ tiền mà họ mang theo, như bị nhấn phím xóa, lập tức biến mất không còn dấu vết.

Tiếng bước chân lại lần nữa vang lên trên cầu thang, thời gian khởi động lại. Đôi "ba mẹ" ấy lại một lần nữa bước xuống lầu.

Người đàn ông lặp lại y hệt câu nói ban nãy với Aesop.

Aesop đã hiểu. Đây là một vòng lặp đã được thiết lập sẵn. Nếu y từ chối đóng vai, thời gian sẽ mãi mãi dừng lại tại khoảnh khắc ghê tởm này. Y sẽ bị kẹt vĩnh viễn trong thân thể loài người nhỏ bé, yếu ớt này, mục nát cùng Theodore trong sự giằng co bất tận.

Theodore nháy mắt với Aesop, một cái nháy cực kỳ chậm rãi, tinh nghịch và đầy hả hê—thuần túy là kiểu "xem anh xử lý thế nào".

Anh quá hiểu vị Tổng Đại Thiên Sứ này. Lý trí lạnh lùng, tuân thủ quy tắc đến tuyệt đối—tất cả sẽ trở thành sợi xích ép buộc sinh thể tối cao ấy cúi đầu.

Quả nhiên, Aesop im lặng trong một thoáng rất ngắn, sự chán ghét như dòng ngầm bị ép chìm xuống dưới mặt băng. Y điều khiển cơ mặt, mô phỏng biểu cảm mà một đứa trẻ nên có, giọng nói phẳng lặng không chút cảm xúc, y đáp lại người đàn ông: "Chăm sóc tốt cho em trai, con biết rồi."

"Đúng là trai yêu của ba!" Người đàn ông lập tức khen ngợi vang dội, nắm đấm thô ráp của ông như mong đợi đã chạm vào nắm tay bé nhỏ siết chặt của Aesop.

Người phụ nữ tóc vàng bên cạnh cúi xuống, mang theo thứ cảm xúc đặc trưng của người mẹ phàm tục—sự yêu thương xen lẫn vội vã—in lên má Aesop băng giá và gương mặt ấm áp của Theodore mỗi người một nụ hôn ướt át.

Cảm giác đó mang theo một thứ nhiệt độ xa lạ và mùi mồ hôi nhè nhẹ, khiến Aesop gần như không kiềm được thôi thúc muốn lau đi.

Ngay sau đó, một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, cánh cửa phòng khép lại sau lưng họ.

Aesop buộc phải tạm thời chấp nhận điều này.

"Em đói rồi, anh ơi." Theodore chuyển giọng không chút ngắt quãng, kéo dài câu nói một cách hợp lý và đầy tự tin, yêu cầu một cách ngang nhiên. Anh tay chân luống cuống trèo lên chiếc ghế trẻ em hơi cao so với mình, ngồi vững: "Làm gì đó cho em ăn đi."

"Đây là trò chơi mà cậu muốn à?" Aesop hỏi. Thân thể non nớt này khiến y cảm thấy một sự gò bó và vụng về chưa từng có.

"Ừ hứ." Theodore nhún vai đầy bất cần, thân thể nhỏ xíu vùi sâu trong ghế, giống hệt một quý tộc thu nhỏ với vẻ bất cần đời.

Anh quyết định thử thăm dò thêm một chút, hạ giọng, mang theo sự lạnh nhạt và từng trải không nên xuất hiện ở lứa tuổi đó: "Anh biết mà, ngoài khi Thần đích thân hiện thân, thì chẳng ai có thể thay đổi kết cục này. Nhưng người đó sẽ không đến đâu, anh và tôi đều biết điều đó mà. Người là sinh linh lạnh lẽo nhất thế gian."

"Theodore!" Aesop lập tức trở nên nghiêm khắc: "Thế là đủ rồi. Tôi không muốn nghe thêm những lý thuyết báng bổ Thần của cậu nữa. Nếu chỉ định bàn về chuyện này—"

"All right!" Theodore lập tức giơ cả hai tay nhỏ lên, làm một động tác đầu hàng khoa trương. Anh mím môi lại, nhưng bụng thì lại réo lên.

"Em đói mà." Theodore lặp lại.

Kịch bản yêu cầu y phải giải quyết chuyện này. Aesop điều khiển thân thể con người mà y đang mang, bước tới chỗ những công cụ loài người dùng để nấu ăn.

Theodore dõi mắt nhìn y, chờ đợi.

Kịch bản do thiên sứ nghịch ngợm tạo ra đang truyền lệnh vào đầu Aesop, dạy y phải làm như thế nào.

Công cụ của loài người sao có thể làm khó một đại thiên sứ đã sống hàng vạn năm?

Theodore hứng thú quan sát Aesop nhíu mày, thao tác chính xác nhưng vô hồn với "hỏa cụ" của nhân loại.

Miếng bánh mì bị ép xuống chảo nóng một cách tàn nhẫn, nhanh chóng cháy đen, viền xoăn lại và khét lẹt. Ức gà đông lạnh bị ném vào mà chẳng qua rã đông, dưới nhiệt độ cao nhanh chóng mất nước, khô cứng như củi. Một lát phô mai màu cam vàng được tiện tay đặt lên phần thịt cháy đen, khi gặp nhiệt tan chảy ra, thành một vũng sánh đặc, màu sắc kỳ quái.

Mùi khét của protein cháy lan khắp căn phòng. Cuối cùng, tất cả những "thành phẩm" ấy bị Aesop dùng xẻng xúc thức ăn gạt một cách thô bạo chồng lên nhau, đẩy tới khay ăn trẻ em trước mặt Theodore.

"No." Theodore hít mạnh một hơi bằng mũi, gương mặt lập tức nhăn tít lại, sự ghê tởm hiện rõ mồn một.

Anh dùng ngón tay chọc chọc món ăn với vẻ ghét bỏ: "Cái hamburger này... nhìn xấu thấy gớm." Anh nghiêng đầu, cố tìm từ miêu tả chính xác nhất, "Giống như người ta không mặc quần áo vậy, trần trụi và bẩn thỉu."

"Không có lựa chọn thứ hai." Aesop lạnh nhạt đáp.

"No!" Theodore nhìn vào mắt y, nhắc lại, thậm chí còn kiên quyết hơn lần trước.

Aesop rất cố chấp, nhưng y hiểu rõ sự bướng bỉnh của Theodore còn hơn thế.

Phiên bản thời thơ ấu của Theodore chẳng khác gì hình ảnh trong ký ức. Nếu có thể quay ngược thời gian, Aesop thà trở về quá khứ, bẻ đôi cái đầu đỏ của anh ra để xem rốt cuộc đã sai lệch từ lúc nào.

"Bây giờ cậu vẫn kén chọn thế à?" Aesop hỏi.

"Dĩ nhiên, ở đâu tôi cũng phải tận hưởng chứ." Theodore đáp, "Cái này thì quá miễn cưỡng rồi."

Ánh mắt Aesop lướt qua đĩa đồ ăn thất bại ấy, cuối cùng lại trở về gương mặt trước mắt: "Vậy, tôi còn có thể làm gì?"

"Sữa," Theodore lập tức chỉ vào tủ lạnh, rồi chỉ vào hộp ngũ cốc màu mè trên tủ bếp, "cộng với thứ kia — cereal."

Aesop làm theo.

Theodore cầm muỗng, múc một thìa ngũ cốc ngâm sữa, nhưng không ăn ngay. Anh ngẩng đầu nhìn Aesop đang đứng bên bàn, dáng người thẳng tắp như một cây lao nhỏ.

"Anh lúc nào cũng rất giỏi chuyện này, đúng không?" Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo sự mềm mại đặc trưng của trẻ con, nhưng lại như một chiếc lông vũ tẩm độc, khéo léo gãi lên những vết sẹo ký ức, "Trong việc chăm sóc tôi."

"Bốp—!"

Âm thanh chân ghế cọ vào nền gạch vang lên chói tai như tiếng sấm giữa trời quang, xé toạc bầu không khí giả tạo trong căn bếp. Aesop, với một sức mạnh và dáng vẻ không hề tương xứng với thân thể trẻ nhỏ, mạnh bạo kéo chiếc ghế của y ra, ngồi xuống nặng nề.

"Nghe thật là cảm động." Giọng Aesop còn lạnh hơn cả băng giá, từng chữ như những viên đá rơi xuống mặt bàn, "Xem ra trí nhớ thiên sứ của cậu chưa hoàn toàn bị xóa bỏ."

"Sao lại thế được?" Theodore cười khẽ, "Chỉ là tôi không nhớ rõ lắm thôi, anh không thể trách một bé thiên sứ mới chào đời nhớ không hết được."

"Tôi nhớ." Aesop nói, "Tất cả."

"Chắc chắn là anh nhớ rồi. Anh luôn là người chăm sóc tôi mà." Theodore lẩm bẩm, "Sao, giờ tôi khiến anh thất vọng rồi à?"

Aesop im lặng, y quay mặt đi.

Thiên sứ không cần ăn. Cùng lắm, trong thời kỳ sơ khai, khi linh thể mới thành hình và đôi cánh còn yếu ớt, họ sẽ thỉnh thoảng nhấm nháp giọt sương đầu tiên kết tụ dưới ánh bình minh vĩnh hằng trên Thần Thụ.

Giọt sương đó chứa đựng sinh cơ thuần khiết và lời chúc lành từ Đấng Tạo Hóa.

Aesop là một trong những thiên sứ đầu tiên được sinh ra trong ánh sáng sáng thế, lớn lên bên cạnh Thần.

Còn Theodore... Theodore từng là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của y, là sinh linh mà y tự tay chăm sóc, chứng kiến ra đời.

Aesop sở hữu quang huy gần với Thần nhất, có thể bay đến nơi cao nhất mà những thiên sứ khí khác không bao giờ chạm tới, nơi ngập tràn ánh sáng tinh tú sơ khai nhất.

Y sẽ vô cùng trân trọng mà nhặt lấy giọt sương tinh khiết nhất đọng lại trên mảnh lá non nơi ngọn cao nhất, nâng niu mang về, cẩn thận đút cho Theodore khi ấy vẫn còn ngây thơ non nớt, đang cuộn mình trong kén ánh sáng.

Theodore đã trưởng thành đúng như kỳ vọng của y.

Cường đại, hoàn mỹ, sở hữu sáu cánh rực rỡ nhất nơi thiên đường, chói lòa như vì sao được chính tay Thần điêu khắc nên.

Thần đã từng thân miệng nói rằng, Theodore là kiệt tác hoàn mỹ nhất của người.

Thế nhưng, sao lại đi đến bước đường như ngày hôm nay?

Aesop để mắt tới đôi mắt của Theodore—chúng giống như thứ vàng ròng được con người coi trọng, là biểu tượng của giá trị vô giá.

Thế mà Theodore đã từ bỏ đôi mắt vàng xinh đẹp ấy, hiện tại Aesop nhìn thấy, chỉ là chiếc vỏ ngoài do chính y thiết lập mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro