Nghe vậy, Lâu Quân Nghiêu không khỏi nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc:
"Nàng đã làm gì?"
Theo hắn biết, Khanh Lạc Nhạn trời sinh đa nghi, từ trước đến nay luôn cảnh giác. Người hầu hạ bên cạnh nàng ta nhiều năm còn không thể giành được tín nhiệm hoàn toàn, huống hồ là Khanh Vũ—kẻ từng khiến nàng ta đề phòng nhất.
"Ta động một chút tay chân vào loại huân hương bà ta thường dùng hằng ngày, sau đó sắp đặt thêm vài cảnh tượng để bà ta phải suy nghĩ miên man." Khanh Vũ chớp mắt, vẻ mặt giảo hoạt.
"Huân hương?"
"Không sai." Khanh Vũ gật đầu, chậm rãi giải thích. "Ta quan sát bà ta mấy ngày nay, phát hiện dù tu vi cao thâm, nhưng bà ta lại có một nhược điểm—chứng mất ngủ nghiêm trọng. Mỗi đêm đều phải dựa vào huân hương pha chế cùng dược liệu trợ giúp mới có thể ngủ yên."
Lâu Quân Nghiêu nghe vậy, cười nhạt: "Nếu đã như vậy, nàng không nhận ra mới là lạ."
Khanh Vũ đồng tình gật đầu.
"Xem ra lời chàng nói quả nhiên không sai. Trong mộng, bà ta thấy hai người—một là tỷ tỷ của bà ta, kẻ mà bà ta áy náy nhất; hai là mẫu thân của ta. Ngoài ra, bà ta dường như rất mẫn cảm với màu đỏ, có lẽ vì đó là màu mẫu thân ta yêu thích nhất."
"Cũng phải, Lam cô cô vẫn luôn là cái gai trong mắt bà ta." Lâu Quân Nghiêu gật đầu.
Khanh Vũ cong môi cười, ánh mắt lóe lên tia sắc sảo. "Chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Bà ta nhất định sẽ điều tra. Năm đó có cả Thương Tiệm tham dự, nếu bọn họ không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, bà ta sẽ nghi ngờ. Một khi nội bộ rạn nứt, chính là lúc ta ra tay."
"Nàng định nhổ tận gốc Thương Tiệm trung thành với bà ta?" Lâu Quân Nghiêu trầm ngâm. "Thương Tiệm đó thậm chí từng phản bội Thần Chủ vì bà ta, không dễ gì ly gián được."
"Đương nhiên không chỉ dựa vào chuyện này mà châm ngòi." Khanh Vũ khẽ vuốt cằm, chậm rãi nói, "Ưu thế lớn nhất của Thương Tiệm là khả năng tiên đoán, thăm dò thiên tượng—một loại năng lực mà ngay cả tư tế của Thần Điện cũng không thể sánh bằng."
Nàng ngừng một chút, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý: "Nghe nói những người tu luyện thành tư tế sinh ra đã có một con Thiên Nhãn, chỉ là người thường không thể nhìn thấy. Nhưng nếu mất đi con mắt ấy... chàng nói xem, Khanh Lạc Nhạn còn cần hắn không?"
Lời vừa dứt, trong mắt Lâu Quân Nghiêu thoáng hiện lên ý vị thâm sâu. Vật nhỏ này một khi ra tay, tuyệt đối không hề khoan nhượng.
Tư tế không có Thiên Nhãn, chẳng khác nào kẻ phế nhân. Hơn nữa, do đặc thù của năng lực này, nếu Thiên Nhãn bị tổn thương, hai mắt còn lại cũng sẽ chịu ảnh hưởng, dần dần mù lòa.
Lâu Quân Nghiêu không lo lắng cho an nguy của Khanh Vũ. Dù nàng còn nhỏ, nhưng đầu óc quá mức thông minh, hơn nữa còn sở hữu không ít thủ đoạn thần kỳ. Ngoài Khanh Lạc Nhạn ra, e rằng không ai có thể động vào nàng. Mà khi chưa rõ thân phận của nàng, ngay cả Khanh Lạc Nhạn cũng không dễ dàng ra tay.
Trong lúc trò chuyện, đột nhiên Khanh Vũ cảm thấy mũi ngứa ngáy, bất giác hắt hơi một cái. Toàn thân nàng khẽ run lên, lành lạnh.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu trầm xuống, lúc này mới phát hiện mặc dù y phục của nàng đã mặc chỉnh tề, nhưng mái tóc dài vẫn còn ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống vạt áo.
Cho dù đã sang xuân, song đêm vẫn còn lạnh. Nhìn thiếu nữ cúi đầu xoa mũi, bộ dạng vô tội, hắn không khỏi bất đắc dĩ trừng nàng một cái, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, kéo đi.
Ban đầu, Khanh Vũ còn khó hiểu. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi đến nơi, nàng thoáng chấn động.
Trước mắt là một suối nước nóng rộng lớn, sương mù lượn lờ.
"Đây là suối nước nóng do thiên nhiên hình thành, linh khí cũng rất nồng đậm. Nàng vào ngâm một chút để xua bớt hàn khí đi." Vừa nói, Lâu Quân Nghiêu vừa nắm tay kéo nàng về phía trước.
Khanh Vũ giật mình, vội vàng lắc đầu từ chối: "Không cần, ta không lạnh!"
"Thân thể lạnh như vậy mà còn nói không lạnh?" Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, liếc nàng một cái đầy ẩn ý.
"Ta nói ta chỉ là..."
"Trời sinh thể hàn?" Hắn lập tức tiếp lời, khóe môi cong lên mang theo vài phần tà ý. "Vậy thì càng tốt, ngâm lâu một chút có khi lại giúp điều dưỡng thân thể."
Dứt lời, hắn không để nàng có cơ hội phản bác, trực tiếp vung tay đẩy nàng vào dòng nước suối.
"A—! Chàng...!"
Khanh Vũ hoàn toàn không kịp phòng bị, suýt chút nữa sặc mấy ngụm nước. Ban đầu nàng còn hoảng loạn, nhưng sau khi trấn tĩnh lại mới phát hiện nước không sâu lắm, chân nàng vẫn có thể chạm đáy, mực nước chỉ vừa vặn đến cổ.
Nàng lập tức trừng mắt lườm hắn, tức giận quát: "Ta đã nói không cần ngâm, chàng đẩy ta xuống làm gì?!"
Lâu Quân Nghiêu đứng trên bờ, thản nhiên cúi mắt nhìn nàng, vẻ mặt đầy hứng thú khi thấy nữ hài tức giận đỏ mặt. Hắn nhàn nhã nói: "Nàng không biết quan tâm đến thân thể mình, vậy chỉ có thể để ta quan tâm thay. Dù sao..." Hắn khẽ cười, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên người nàng. "Bây giờ, từ trong ra ngoài, nàng đều là của ta. Ta đương nhiên phải có trách nhiệm với đồ thuộc về mình."
"Ai là của chàng chứ?" Khanh Vũ hừ nhẹ một tiếng, cố tình quay đầu sang hướng khác, tỏ vẻ không muốn nhìn hắn.
"Ồ? Không thừa nhận?"
Nam nhân trên bờ nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức biến đổi. Giọng nói trầm xuống, chậm rãi kéo dài từng chữ: "Xem ra... ta phải làm chút gì đó để giúp nàng khắc sâu ấn tượng rồi."
Hắn vừa dứt lời, bản năng của Khanh Vũ lập tức cảnh báo nguy hiểm. Không chút do dự, nàng xoay người định chạy trốn.
Nhưng tốc độ của Lâu Quân Nghiêu nhanh hơn nàng rất nhiều. "Thịch thịch!" Một tiếng nước vang lớn, giây tiếp theo, nàng đã bị hắn kéo trở lại, giam chặt trong lồng ngực nóng rực. Bên tai vang lên giọng cười mang theo tà khí của hắn: "Muốn chạy đi đâu?"
Khanh Vũ không dám động đậy, cảm nhận vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, liền nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không chạy nữa..."
"Như vậy mới ngoan." Lâu Quân Nghiêu ôm nàng chặt thêm một chút, hơi thở nóng rực phả lên đỉnh đầu nàng. "Nói lại xem nào, nàng do vừa bảo mình không phải của ta, không phải từ trong ra ngoài đều thuộc về ta sao?"
Khanh Vũ nghe vậy liền trợn trắng mắt, lầm bầm: "Tóc cũng sẽ rụng mà... Ta sao có thể mỗi ngày nhìn mình rụng tóc chứ?"
"Hả? Nàng nói gì vậy?"
"Không có gì!"
Nàng nhanh chóng lảng tránh. Không thể trách nàng chột dạ—nơi này hoang vắng hẻo lánh, trời lại lạnh, hai người quần áo đơn bạc, còn ôm nhau trong tư thế thân mật thế này... thực sự quá nguy hiểm.
Trước đó, nàng đã dùng linh lực làm khô quần áo ngay lập tức, chính là để tránh bị hắn kiếm cớ bắt nàng đi tắm. Ấy thế mà, cuối cùng vẫn bị hắn kéo vào suối nước nóng. Quả nhiên, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa!
"Chẳng phải chàng phải bảo ta ngâm suối nước nóng để xua lạnh hay sao? Thế nào mà chính chàng cũng xuống đây..." Khanh Vũ vừa nói vừa vặn vẹo thân thể. Nam nhân trước mặt quá nóng, khiến nàng có chút không thoải mái.
Lúc này, Lâu Quân Nghiêu đang ở trong suối nước nóng, ôm chặt lấy thân thể ướt đẫm của thiếu nữ. Nàng khẽ cọ vào hắn, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng thêm bùng cháy, nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Hắn siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của nàng, giọng khàn khàn nói:
"Ta cũng mắc mưa trước đó, có lẽ sẽ bị phong hàn."
Với một nam nhân hai trăm năm chưa từng nhiễm phong hàn mà nói, nếu thật sự bị bệnh cùng với nàng, vậy cũng có thể xem như một chuyện thú vị.
Khanh Vũ híp mắt, cắn môi, khẽ đẩy bàn tay đang đặt trên eo mình: "Vậy chàng buông ta ra, đi qua bên kia. Ôm ta như vậy, làm sao mà ngâm?"
"Không được." Lâu Quân Nghiêu nghiêm trang nói dối, "Suối nước nóng này ai biết có nguy hiểm gì không? Nếu ta cách xa nàng, làm sao có thể bảo vệ nàng kịp thời?"
Bỏ qua chuyện nơi này căn bản chẳng có gì nguy hiểm, với tốc độ và thực lực của hắn, ai tin nổi lời này chứ?
Khanh Vũ nhìn hắn, kéo kéo khóe môi, cười mà như không cười: "Gặp nguy hiểm ta có thể tự bảo vệ mình, đừng coi ta yếu đuối như vậy."
Nói rồi, nàng khẽ vận linh lực, mạnh mẽ gạt tay hắn ra, sau đó xoay người đi về phía khác của suối nước nóng. Suối rất rộng, chừng mấy chục mét, đủ để nàng giữ khoảng cách an toàn.
Nhưng Lâu Quân Nghiêu nhìn thiếu nữ ngày càng rời xa mình, ánh mắt khẽ tối lại, khóe môi nhếch lên, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nét tà mị. Hắn đột nhiên nhẹ giọng gọi:
"Tiểu hồ ly, nàng đã từng thấy ai ngâm suối nước nóng... mà vẫn mặc quần áo chưa?"
Khanh Vũ khựng lại, chưa kịp hiểu thâm ý trong lời hắn thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã cảm thấy bờ vai chợt lạnh.
Áo quần ướt sũng trên người... trong nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ, như những cánh hoa rơi lả tả xuống mặt nước.
Lưng nàng đối diện với hắn, tấm lưng trắng nõn như bạch ngọc lộ ra trong không khí. Một nửa chìm dưới nước, một nửa lại mơ hồ phản chiếu ánh nước lấp lánh, đẹp đến mức khiến hơi thở của Lâu Quân Nghiêu càng thêm nặng nề.
Khanh Vũ trợn trừng mắt, không dám tin hắn lại vô sỉ đến mức này. Hắn... vậy mà lại dùng linh lực phá nát y phục của nàng chỉ để chiếm lợi!
"Lâu Quân Nghiêu! Chàng còn biết xấu hổ không?!"
Mệt hắn còn là Ma Vực chi chủ, chẳng lẽ tu vi cao như vậy là để xé y phục nữ nhân sao?
Quá hạ lưu!
Nàng ôm chặt lấy ngực, thân mình nghiêng sang một bên, hung hăng trừng hắn: "Chàng—"
"Đừng tức giận." Lâu Quân Nghiêu nhàn nhã nói, "Ngâm suối nước nóng mà mặc quần áo thì đâu còn tác dụng. Nếu nàng cảm thấy mình bị thiệt, ta có thể cho nàng nhìn lại ta."
Vừa dứt lời, hắn thản nhiên đưa tay kéo vạt áo trước ngực, trong nháy mắt, một vùng cơ ngực rắn chắc, làn da trắng mịn nhưng lại đầy sức mạnh lộ ra.
Làn da hắn rất trắng, nhưng không hề có chút nữ khí nào. Ngược lại, cơ bắp rắn chắc kia lại khiến người ta có cảm giác an toàn đến khó hiểu.
Khanh Vũ chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức quay đi, cắn răng nói: "Chàng! Chàng không được cởi nữa!"
Lâu Quân Nghiêu chớp mắt, khóe môi khẽ cong: "Nhưng chẳng phải nàng cảm thấy không công bằng sao? Tất nhiên ta phải cho nàng nhìn cho rõ."
"Không cần!"
Khanh Vũ cảm thấy cả người mình nóng ran, lòng bàn tay nắm chặt. Nàng vội vàng chuẩn bị lấy một bộ quần áo khác từ trong không gian để thay. Nàng tuyệt đối không thể để hắn thấy mình như thế này!
Nhưng ngay khi nàng vừa có động tác, thân thể nam nhân kia lại dán sát đến, hơi thở nóng bỏng phả lên cần cổ.
Dưới nước, bàn tay hắn bắt đầu không an phận...
"Chàng—"
"Ngoan, ta chỉ ôm nàng một chút."
Nhưng ngón tay hắn lại chậm rãi lướt qua eo nàng, từng chút từng chút một di chuyển lên trên...
~~~Hết chương 252~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro