Chương 275 - 280

Chương 275: Tín vật đính ước thần bí.

Khi lời nói này vừa thốt ra, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Tiếng trò chuyện giữa Khanh Lam Phi và Lâu Quân Nghiêu cũng ngừng lại. Nàng dường như cảm nhận được bầu không khí có chút bất thường, huống hồ vấn đề này thực sự khiến người ta lúng túng.

Khanh Lam Phi luôn yêu mến Lâu Quân Nghiêu, đứa trẻ này từ nhỏ đã phải trải qua thăng trầm, khiến tính cách hắn thay đổi lớn. Thế nhưng, hắn vẫn luôn giữ lòng kính trọng với nàng, vị trưởng bối này, cho dù bao năm trôi qua, lòng hắn chưa từng thay đổi.

Chỉ là, Mặc Cảnh Dục từ trước đến nay vốn không có thiện cảm với Lâu Quân Nghiêu. Xét cho cùng, danh tiếng của hắn không được tốt, khiến Mặc Cảnh Dục càng thêm chán ghét.

Khanh Lam Phi thoáng lưỡng lự, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai nam nhân đang im lặng. Nàng định lên tiếng để xoa dịu bầu không khí quái dị này, nhưng chưa kịp mở lời, Lâu Quân Nghiêu đã nhẹ nhàng cất giọng:

"Đúng vậy, chúng ta đã ở bên nhau từ rất lâu rồi."

Sắc mặt Mặc Cảnh Dục lập tức trầm xuống, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi mê hoặc nàng, đúng không?"

Dù rằng ông không thích Lâu Quân Nghiêu, nhưng không thể phủ nhận, gương mặt tuấn mỹ kia quả thực khiến người ta khó lòng rời mắt. Năm xưa, Lâu Quân Nghiêu từng được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Vân Trung Thiên. Dung mạo kinh diễm đến mức khiến nữ tử cũng phải cảm thấy tự ti.

Nhưng trước nam nhân này, Mặc Cảnh Dục buộc phải thừa nhận, Lâu Quân Nghiêu thậm chí còn nổi bật hơn mình.

Vậy nên, trong mắt Mặc Cảnh Dục, Lâu Quân Nghiêu nhất định đã dùng vẻ ngoài để dụ dỗ Khanh Vũ.

Thế nhưng, câu trả lời tiếp theo của Lâu Quân Nghiêu lại càng khiến ông nổi giận.

Chỉ thấy Lâu Quân Nghiêu lười biếng nhướng mày, khẽ thở dài một tiếng, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ:

"Ngài quá coi trọng ta rồi. Nếu ta thực sự có thể mê hoặc nàng, đã sớm mang nàng về Ma Vực, ngày ngày ngắm nhìn, nào để nàng chịu tổn thương khiến ta đau lòng đến vậy?"

Giọng điệu cưng chiều và bất lực ấy khiến Khanh Lam Phi không nhịn được mỉm cười. Mặc Cảnh Dục thì sắc mặt càng thêm khó coi.

"Hừ! Ý ngươi là, nữ nhi của ta chủ động quyến rũ ngươi?" Trong giọng nói của Mặc Cảnh Dục đã ẩn chứa sát khí không thể kìm nén.

Lâu Quân Nghiêu khẽ nhếch môi, ánh mắt trầm tĩnh, ngón tay thon dài tao nhã vuốt ve chiếc nhẫn độc đáo trên ngón áp út. Trong ánh mắt hắn ẩn chứa nét dịu dàng và sâu lắng khó tả, tựa như đang ngắm nhìn người mình yêu sâu đậm.

Đó là một chiếc nhẫn có tạo hình độc đáo, chất liệu là hồng phỉ cực kỳ quý hiếm. Ánh sáng đỏ rực như lửa, lấp lánh trên làn da trắng như tuyết của hắn, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Hồng phỉ là một loại ngọc quý trong họ phỉ thúy, giá trị vô cùng cao. Một khối nguyên thạch lớn như vậy, để có thể rèn ra được viên hồng phỉ lớn và đẹp như thế này đã là điều vô cùng khó khăn. Thông thường, loại ngọc này sẽ được sử dụng để chế tác những bộ trang sức có diện tích lớn.

Làm nhẫn từ loại nguyên liệu này thực sự là quá lãng phí. Những người thợ thủ công thường sẽ không chọn thiết kế theo hình dáng nhẫn, bởi kích thước nhỏ bé và độ tinh xảo cực cao không chỉ tốn thời gian và công sức, mà còn lãng phí một viên hồng phỉ nhỏ cỡ móng tay cái. Số tiền vàng bỏ ra cũng không hề ít!

Lâu Quân Nghiêu cứ mãi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt mang theo chút khác thường. Nguyên nhân không gì khác, đây chính là tín vật đính ước mà Khanh Vũ đã trao cho hắn.

Trước đây, Khanh Vũ cũng từng tặng hắn không ít đồ vật, nhưng phần lớn đều là các loại bình đan dược hoặc linh thảo. Chỉ riêng chiếc nhẫn này là đặc biệt nhất, không chỉ là một món Linh Khí thần kỳ mà còn là tín vật định ước giữa hai người.

Khi vừa nhận được chiếc nhẫn, Lâu Quân Nghiêu vui mừng đến mức cả đêm không ngủ, cứ đeo trên tay mà ngắm nghía, sợ đến mức ngay cả khi ngủ cũng không dám tháo ra, lo bị người ta trộm mất.

Khi Khanh Vũ biết chuyện, nàng chỉ cười mắng hắn là đồ ngốc, còn nói chiếc nhẫn này đã có linh tính, một khi đeo vào là nó sẽ nhận chủ, ngoài chủ nhân ra thì không ai có thể lấy đi được.

Nghe vậy, Lâu Quân Nghiêu mới yên tâm. Thế nhưng hắn lại tiếc không dám khoe ra, ngày ngày đều mang theo nhưng luôn giấu kín, hận không thể che giấu đến mức không ai nhìn thấy.

Chiếc nhẫn này vốn là một đôi. Khanh Vũ cũng có một chiếc, nhưng nàng không đeo trên tay mà dùng một sợi dây đặc thù đeo quanh cổ, chưa từng để lộ trước mặt người khác.

Cặp nhẫn này thực chất là vật mà Khanh Vũ đã đeo từ kiếp trước. Sau khi độ kiếp thất bại và xuyên qua thế giới này, nàng vô tình phát hiện cặp nhẫn vẫn nằm trong không gian tùy thân của mình.

Vì đã quen đeo nó như một lá bùa hộ mệnh, nàng liền lấy ra và tiếp tục giữ bên mình. Chỉ là nàng không biết, chiếc nhẫn đặc biệt này rốt cuộc có tác dụng gì, kiếp trước cũng chưa từng nghiên cứu sâu.

Mãi đến khi tặng chiếc nhẫn còn lại cho Lâu Quân Nghiêu, trong một lần vô tình chạm phải, nàng mới phát hiện ra bí mật ẩn giấu bên trong.

Mặt trong của chiếc nhẫn có một cơ quan cảm ứng vân tay. Khi chạm vào, chiếc nhẫn sẽ phát ra một quầng sáng nhỏ, phản chiếu hình ảnh của người còn lại lên bề mặt nhẫn, giống như một thiết bị truyền tin thu nhỏ.

Ngoài chức năng này, nàng tạm thời chưa phát hiện thêm điều gì khác. Tuy nhiên, chỉ riêng khả năng này đã đủ khiến nàng kinh ngạc.

Điều đặc biệt hơn cả là chiếc nhẫn này không bị ảnh hưởng bởi kết giới hay các loại che chắn, hoàn toàn vượt xa viên cầu thủy tinh mà Lâu Quân Nghiêu từng tặng nàng trước đây.

Nói không ngoa, đây chính là một kiện Thần Khí nghịch thiên.

Nhờ có chiếc nhẫn này, cho dù hai người không ở bên nhau, bọn họ vẫn có thể thông qua nó để liên lạc bất cứ lúc nào.

Lúc này, khi Lâu Quân Nghiêu vô thức vuốt nhẹ lên bề mặt chiếc nhẫn, nó đột nhiên khẽ rung lên, bề ngoài dường như trở nên trong suốt vài phần.

Bên kia, Mặc Cảnh Dục thấy Lâu Quân Nghiêu im lặng hồi lâu, chỉ cúi đầu mân mê chiếc nhẫn trên tay, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của mình, trong lòng càng thêm bực bội.

Ông vừa định nổi giận thì một giọng nói trong trẻo, mềm mại bất ngờ vang lên trong không gian, khiến Mặc Cảnh Dục sững người tại chỗ.

Đó là giọng của một thiếu nữ trẻ tuổi, âm thanh réo rắt ôn nhu, pha lẫn chút lãnh mị quyến rũ, vô cùng lay động lòng người.

"A Nghiêu, chàng đã về rồi sao?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, nụ cười trên môi Lâu Quân Nghiêu lập tức trở nên dịu dàng hơn. Hắn nhẹ giọng đáp: "Ừ, ta đang ở Thần Y tộc."

Khanh Lam Phi và Mặc Cảnh Dục đều mở to mắt, không chớp nhìn Lâu Quân Nghiêu dịu dàng đang trò chuyện với chiếc nhẫn trên tay.

Chính xác hơn, là đang nói chuyện với người trong chiếc nhẫn.

Âm thanh vừa rồi... chẳng lẽ là...

Hai người gần như cùng lúc nghĩ đến một khả năng, trong khoảnh khắc, thậm chí quên cả hô hấp.

"Chàng đến Thần Y tộc? Là thăm Tiểu Bắc sao? Phụ thân và mẫu thân ta, bọn họ vẫn khỏe chứ?"

Nghe được giọng nói lo lắng của nữ nhi, Mặc Cảnh Dục và Khanh Lam Phi càng thêm chắc chắn.

Không sai, đó chính là giọng nói của Khanh Vũ!

Lâu Quân Nghiêu khẽ cười, liếc nhìn hai người với biểu cảm cứng đờ, rồi chậm rãi nói: "Ừ, bọn họ đều rất tốt. Hôm nay ta đến thăm Lam cô cô và..."

Hắn cố ý dừng lại, ánh mắt lướt qua Mặc Cảnh Dục, khóe môi cong lên đầy ý cười, "Nhạc phụ đại nhân tương lai."

Một câu nói thành công khiến sắc mặt Mặc Cảnh Dục đen như than.

Bên kia, Khanh Vũ không nhịn được bật cười: "Để ta đoán xem... có phải phụ thân đang ở bên cạnh chàng hay không? Chàng nói như vậy, không sợ người ta đánh chàng à?"

Lâu Quân Nghiêu chớp chớp mắt vô tội, cố tình không nhìn sắc mặt của ai đó đang âm trầm đến mức đáng sợ, giọng nói mang theo chút ai oán: "Ta nói sai chỗ nào sao? Chẳng lẽ phụ thân nàng không phải là nhạc phụ đại nhân của ta? Hay là... nàng định vứt bỏ ta?"

Khanh Vũ bên kia khẽ cười giễu: "Chàng bớt diễn đi. Nếu ta thực sự vứt bỏ chàng, chẳng biết có nữ tử nào đủ kiên nhẫn chịu đựng cái tính xấu xa này của chàng không nữa."

Mặc Cảnh Dục lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện đầy thân mật giữa hai người, sắc mặt không khỏi trầm xuống vài phần.

Xem ra, hoàn toàn khác với những gì ông từng lo lắng. Nữ nhi của ông đâu có vẻ gì là bị lừa gạt hay cưỡng ép, ngược lại, rõ ràng là nàng rất thích tiểu tử kia.

"A Nghiêu, phụ thân và mẫu thân đang ở bên cạnh chàng sao? Ta muốn gặp họ một chút." Giọng nói của Khanh Vũ nhẹ nhàng vang lên.

Lâu Quân Nghiêu ngước mắt nhìn về phía Khanh Lam Phi, như đang hỏi ý kiến của nàng.

Ánh mắt Khanh Lam Phi lóe lên, cố nén sự xúc động trong lòng, khẽ gật đầu.

Thấy vậy, Lâu Quân Nghiêu liền ấn nhẹ vào chốt mở ở mặt sau chiếc nhẫn. Ngay lập tức, một quầng sáng đỏ nhàn nhạt xuất hiện trước mặt, và dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ kia hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Khanh Lam Phi và Mặc Cảnh Dục đều sững sờ, không dám tin vào mắt mình. Khanh Vũ, nữ nhi mà họ đã tìm kiếm bao năm nay, lại xuất hiện ngay trước mặt họ theo cách kỳ diệu như vậy.

Trong khoảnh khắc bọn họ còn đang ngơ ngẩn, thiếu nữ trong quầng sáng khẽ nghiêng đầu, chậm rãi nở một nụ cười rạng rỡ:

"Phụ thân, mẫu thân, con là Khanh Vũ. Thật vui vì có thể gặp được hai người."

Lần đầu tiên gặp lại cốt nhục của mình, lại là qua một phương thức kỳ lạ như thế này, thực sự khiến người ta cảm thấy khó diễn tả thành lời.

Trên đời này, e rằng cũng chẳng có bậc cha mẹ nào như bọn họ, chia cắt với con gái suốt mấy năm trời, chưa từng gặp mặt, thậm chí khi lần đầu đoàn tụ, lại phải dùng cách thức xa lạ như thế.

Nhiều người nói rằng Khanh Vũ rất giống mẫu thân của nàng. Quả thực, ngoại trừ đôi mắt phượng mang theo vài phần quyến rũ trời sinh, dung nhan của nàng giống Khanh Lam Phi đến bảy tám phần. Nếu không phải vì thần thái khác biệt, e rằng có thể đánh tráo mà không ai nhận ra.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, còn ngoan ngoãn gọi mình một tiếng "mẫu thân", lòng Khanh Lam Phi chua xót nói không nên lời. So với lần đầu tiên gặp lại Khanh Bắc, lần này cảm xúc còn mãnh liệt hơn nhiều.

"Tiểu Vũ..."

Nhận ra sự bi thương trong ánh mắt của mẫu thân, Khanh Vũ vội vàng an ủi:

"Mẫu thân đừng buồn, con thực sự rất tốt. A Nghiêu luôn ở bên bảo vệ con."

Khanh Lam Phi cố nén nước mắt, gượng cười nói:

"Con bình an là tốt rồi."

Ánh mắt Khanh Vũ lại chuyển sang người nam nhân bên cạnh, người từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc, Mặc Cảnh Dục. Nàng khẽ cong khóe môi, nụ cười mang theo vài phần trêu chọc:

"Phụ thân quả nhiên giống như trong tưởng tượng của con, dung mạo xuất chúng. Bảo sao có thể khiến Điện chủ Diệu Nguyệt Thần Điện thầm mến suốt mấy trăm năm."

Không khí vốn đang có chút bi thương, trong chớp mắt bị câu nói này phá vỡ.

Sắc mặt Mặc Cảnh Dục lập tức thay đổi, còn Khanh Lam Phi thì giật mình, quên cả đau lòng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:

"Con... làm sao biết được chuyện này?"

Chuyện này vốn là bí mật, ngoài vài người thân cận, không ai biết. Chẳng lẽ... là Lâu Quân Nghiêu nói cho nàng?

Chương 276: Người ta yêu, chỉ cần biết hắn tốt là đủ rồi.

Dù sao đây cũng là ân oán đời trước, nếu có thể, Khanh Lam Phi thật sự không muốn nữ nhi mình bị cuốn vào chuyện này.

Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hai người trước mặt, Khanh Vũ nhướng mày, lướt mắt qua Lâu Quân Nghiêu, rồi chậm rãi nói từng câu từng chữ:

"Xin lỗi, những lời tiếp theo có lẽ sẽ khiến mọi người kinh hãi, nhưng xin đừng lo lắng."

"Hiện tại, con đang ở trong Diệu Nguyệt Thần Điện. Về chuyện của phụ thân, tất cả đều do nữ nhân kia nói cho con biết."

Những lời nhẹ nhàng thốt ra từ miệng nàng lại như sấm sét giữa trời quang, khiến sắc mặt Khanh Lam Phi và Mặc Cảnh Dục trong nháy mắt trắng bệch, đồng tử co rút, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

"Con... nói cái gì?"

Khanh Vũ dường như đã đoán trước được phản ứng dữ dội của bọn họ, chỉ thở dài bất đắc dĩ:

"A Nghiêu, chàng nói cho bọn họ đi."

Lâu Quân Nghiêu khẽ gật đầu, giọng nói trầm ổn mang theo ý trấn an:

"Lam cô cô, hai người đừng quá lo lắng. Mọi chuyện không tệ như mọi người nghĩ đâu. Khanh Vũ vô tình bị người của Thần Điện mang đi. Hơn nữa, Khanh Lạc Nhạn vẫn chưa biết thân phận thật của nàng. Hiện tại, nàng ta vô cùng tin tưởng Khanh Vũ."

"Đúng là hồ đồ!"

Mặc Cảnh Dục tức giận đỏ mắt, trừng mắt nhìn nữ nhi đang xuất hiện qua quầng sáng, giọng nói đầy trách cứ:

"Sao con có thể ở một nơi nguy hiểm như vậy? Con có biết nữ nhân kia đáng sợ thế nào không? Một khi bà ta biết con là nữ nhi của chúng ta, bà ta tuyệt đối sẽ không do dự mà giết chết con!"

Đối mặt với sự trách mắng nghiêm khắc của phụ thân, Khanh Vũ không hề cảm thấy ủy khuất, ngược lại còn thấy mới mẻ.

Nàng mỉm cười:

"Phụ thân lo lắng quá rồi. Thực ra, ngay từ đầu, bà ta đã nghi ngờ thân phận của con."

Lời này vừa dứt, Mặc Cảnh Dục lập tức siết chặt nắm tay.

Khanh Vũ lại nói tiếp:

"Nhưng dù nghi ngờ, không có bằng chứng xác thực, bà ta cũng không dám động thủ. Hơn nữa, hiện tại, bà ta sẽ không còn nghi ngờ con nữa, bởi vì... bà ta đã không thể rời xa con."

Nói đến đây, Khanh Vũ liền kể sơ qua về chứng mất ngủ của Khanh Lạc Nhạn và việc nàng ta bị ác mộng hành hạ.

"Cho nên, mọi người không cần lo lắng cho con. Con chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mẫu thân, xem như là món quà cho lần đoàn tụ này!"

Khanh Vũ nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đầy kiên định.

"Nha đầu ngốc, những việc này vốn không phải là trách nhiệm của con."

Hốc mắt Khanh Lam Phi đỏ hoe, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp.

"Không chỉ có mình con đâu, còn có A Nghiêu luôn ở bên giúp con, mẫu thân yên tâm."

Lời nói của Khanh Vũ khiến Khanh Lam Phi nhẹ nhõm phần nào. Nhưng lúc này, nàng bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng.

Ánh mắt nàng lướt qua Lâu Quân Nghiêu, do dự một lúc rồi lên tiếng hỏi:

"Tiểu Vũ, con và Quân Nhi... từ khi nào..."

Dù không phản đối hai đứa trẻ này, nhưng nàng vẫn không khỏi bất ngờ. Làm sao hai người bọn họ lại có thể gặp gỡ và đồng hành cùng nhau đến tận bây giờ?

Nghe vậy, Mặc Cảnh Dục cũng nghiêm túc nhìn sang, dẫu sao ông cũng không mấy hài lòng với tiểu tử có thân phận bí ẩn này.

Bị hỏi đến, Khanh Vũ khẽ liếc qua nam nhân bên cạnh, thấy Lâu Quân Nghiêu có chút khẩn trương, nàng không nhịn được mỉm cười:

"Con và hắn là vì hấp dẫn lẫn nhau, thật lòng yêu nhau."

Lời này vừa thốt ra, Mặc Cảnh Dục lập tức cau mày, định lên tiếng phản đối thì bị giọng nói mềm mại của nữ nhi cắt ngang:

"Phụ thân, con hy vọng người sẽ không phản đối chúng con. Con biết danh tiếng của A Nghiêu trong mắt người ngoài không tốt, nhưng dù hắn có giết người vô số, tàn nhẫn vô tình đến đâu, hắn cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương con. Hắn yêu con còn hơn cả bản thân mình. Chỉ như vậy... là đủ rồi."

Khanh Vũ nói từng chữ, ánh mắt kiên định, không chút do dự.

Lâu Quân Nghiêu cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn hẳn khi nghe những lời này từ thiếu nữ kia. Hắn biết, đó là bởi niềm vui sướng và hạnh phúc đang trào dâng trong lòng.

Tiểu hồ ly của hắn, trước mặt cha mẹ lại dám thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, thật khiến hắn càng thêm yêu thương nàng.

Chỉ là, sắc mặt Mặc Cảnh Dục sau khi nghe xong lại chẳng mấy tốt hơn, ông hừ lạnh một tiếng:

"Con mới bao nhiêu tuổi? Đối với chuyện tình cảm, con căn bản không hiểu. Nếu tương lai phát hiện hắn không phải thật lòng đối với con thì sao?"

Khanh Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong mắt đã ẩn hiện chút lạnh nhạt:

"Phụ thân, tình cảm vốn không phân biệt tuổi tác. Ai nói trẻ con thì không hiểu yêu? Chỉ là chúng ta luôn dùng con mắt của người lớn để đánh giá bọn họ mà thôi. Phụ thân cũng không cần lấy thân phận bề trên mà nghi ngờ con, đúng không?"

Lời nói của nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo ý tứ phản kháng rõ ràng.

Nhìn nữ nhi mà mình yêu thương bấy lâu nay lại vì một kẻ ngoại nhân mà đối chọi với mình, trong lòng Mặc Cảnh Dục làm sao không thấy chua xót và khó chịu cho được?

Khanh Vũ dường như cũng nhận ra bản thân đã nói hơi quá, liền hạ giọng giải thích:

"Phụ thân biết không? Thể chất của A Nghiêu rất đặc thù, một khi bị thương, vết thương sẽ khó lành. Với người khác, chảy máu chẳng là gì, nhưng với hắn, lại có thể là mất mạng."

"Thế nhưng, vì ta, hắn đã đổ không biết bao nhiêu máu. Nếu hắn không thật lòng, chẳng lẽ con có thứ gì đáng giá để hắn mạo hiểm cả tính mạng của mình sao?"

Điều khiến nàng cảm động nhất chính là lần đó, khi nàng rơi vào trạng thái huyết mạch đông cứng, tính mạng bị đe dọa.

Tên ngốc kia vậy mà lại tin vào lời của Chôn Chôn, trực tiếp truyền máu của mình cho nàng, chỉ để hóa giải khí lạnh trong cơ thể nàng.

Lúc ấy, nàng đã rơi vào hôn mê sâu, chỉ biết theo bản năng hấp thụ luồng ấm áp ấy, nào hay đó lại là máu của hắn? Nếu không phải nàng kịp thời tỉnh lại, hắn thật sự đã mất mạng vì cạn kiệt máu.

Dù đã gần như kiệt sức, hắn vẫn không buông tay nàng, bởi vì hắn sợ, một khi buông ra, nàng sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa.

Khoảnh khắc đó, trái tim nàng đã hoàn toàn chấn động vì hắn.

Một nam nhân lạnh lùng, cao ngạo như hắn, lại có thể vì nàng mà cam tâm tình nguyện hy sinh đến mức này.

Hắn chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của nàng, cho dù phải tổn hại thân thể, cho dù không nhận lại được gì, hắn vẫn sẵn lòng.

Vậy thì... làm sao nàng có thể không yêu hắn đây?

Tình cảm vốn là thứ rất kỳ diệu. Yêu chính là yêu, nào cần phải có lý do?

Dù cho thiên hạ đều phản đối, thì đã sao?

Nàng yêu hắn, chỉ cần nàng biết hắn thực sự tốt với nàng, vậy là đủ rồi.

Thể chất đặc thù của Lâu Quân Nghiêu, ngoại trừ Bạch Chi Ngạn, người luôn theo sát hắn, thì trong Ma Vực cũng chỉ có vài thân tín biết được.

Việc Khanh Vũ phát hiện ra điều này, một phần là do nàng là luyện dược sư, nhạy bén hơn người thường, lại có sức quan sát vô cùng tinh tế.

Phần còn lại là vì, không ít lần nàng tận mắt chứng kiến, Lâu Quân Nghiêu dù chỉ bị một vết thương nhỏ ngoài da, sắc mặt liền tái nhợt bất thường. Mãi về sau, nàng mới biết hắn sở hữu thể chất hiếm gặp - "thể chất đổ máu."

Chỉ cần trên cơ thể xuất hiện vết thương, máu sẽ trào ra như lũ vỡ đê, không cách nào cầm lại được, cho đến khi cơ thể rơi vào trạng thái suy kiệt mới ngừng.

Sau khi biết được bí mật này, giống như Bạch Chi Ngạn, Khanh Vũ cẩn thận vô cùng, tuyệt đối không để Lâu Quân Nghiêu bị thương, bởi vì mỗi lần nhìn hắn suy yếu đến mức không thể đứng dậy, lòng nàng đau đớn khôn nguôi.

Nghe thiếu nữ nói ra sự thật này, ngay cả Khanh Lam Phi cũng kinh ngạc, dường như không thể tin nổi.

Bởi vì trong ấn tượng của nàng, Lâu Quân Nghiêu luôn mạnh mẽ vô song, chưa từng thấy hắn bị thương hay lộ ra chút yếu đuối nào.

Năm đó, khi hắn tàn sát toàn bộ kẻ thù, máu chảy thành sông, xác chất thành núi, hắn toàn thân nhuốm đỏ, nhưng không hề có một giọt máu nào thuộc về hắn.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra hắn không phải không sợ thương tổn, mà là vì không muốn sức chiến đấu suy giảm, hắn đã liều mạng để bản thân không bị thương.

Thế nhưng, thể chất này đối với hắn mà nói chính là nhược điểm trí mạng, là bí mật không thể để ai biết.

Vậy mà hắn lại chủ động bại lộ điểm yếu chí mạng ấy trước mặt Khanh Vũ. Điều này chẳng khác nào đem mạch máu của mình dâng vào tay nàng. Nếu không phải thật lòng yêu nàng, thì còn có lý do gì khác?

Mặc Cảnh Dục nghe xong, không nói thêm gì. Nhưng cho dù đã biết Lâu Quân Nghiêu không có ý đồ gì khác, thì việc tên tiểu tử này bắt cóc trái tim nữ nhi của ông, khiến nàng một lòng hướng về người ngoài, vẫn khiến Mặc Cảnh Dục cảm thấy tủi thân.

Khanh Lam Phi xưa nay luôn hiểu rõ tâm tư của phu quân, nhẹ giọng an ủi:

"Hài tử đã trưởng thành, cứ để bọn chúng tự mình quyết định. Hơn nữa, ta thấy Quân nhi đứa nhỏ này cũng không tồi. Quan trọng là Tiểu Vũ thích hắn, chẳng lẽ chàng muốn vừa mới nhận lại nữ nhi đã làm một người nghiêm phụ, chia cắt uyên ương sao?"

Mặc Cảnh Dục thở dài bất đắc dĩ:

"Thôi thôi, ta mặc kệ."

Nói xong, ông còn không quên trừng mắt lườm Lâu Quân Nghiêu, kẻ từ đầu đến cuối vẫn im lặng không hề lên tiếng.

"Cảm ơn cha! Con biết ngay là cha luôn hiểu lòng người mà!"

Thấy vậy, trên gương mặt thiếu nữ hiện lên một nụ cười ngọt ngào, xưng hô cũng từ xa lạ "phụ thân" biến thành "cha" đầy thân mật. Giọng nói mềm mại dễ nghe khiến Mặc Cảnh Dục thoáng chốc sững sờ, như thể bị niềm vui bất ngờ ập đến mà không kịp phòng bị.

Lâu Quân Nghiêu nhìn cảnh này, ánh mắt không khỏi mang theo ý cười cưng chiều. Tiểu gia hỏa này, rõ ràng là sớm có chủ ý, đáng thương cho nam nhân nào đó bị nàng dẫn dắt từng bước mà không hề hay biết.

Nhưng nhìn dáng vẻ Khanh Vũ vì muốn được chấp nhận mà vắt óc suy nghĩ, thực sự rất đáng yêu.

Lúc này, phía Khanh Vũ dường như có người đến tìm. Nàng liếc mắt nhìn về hướng khác, sau đó nói:

"Con có chút việc phải làm, tạm thời không nói chuyện được. Cha, mẫu thân, hai người bảo trọng."

Lâu Quân Nghiêu khẽ gật đầu, trầm giọng đáp:

"Yên tâm, có ta ở đây."

Vừa dứt lời, quầng sáng liền tự động ngắt kết nối.

Khanh Lam Phi lập tức lo lắng hỏi:

"Tiểu Vũ ở Diệu Nguyệt Thần Điện, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lâu Quân Nghiêu mỉm cười lắc đầu:

"Nàng thông minh như vậy, Khanh Lạc Nhạn sẽ không phát hiện được gì đâu."

"Hy vọng là vậy."

Dù đã gặp lại Khanh Vũ, hoàn thành một tâm nguyện lớn, nhưng trong lòng Khanh Lam Phi vẫn còn những chuyện quan trọng cần thực hiện.

Nàng thu lại ánh mắt, che giấu mọi tâm tư trong lòng. Khi ngẩng lên lần nữa, đáy mắt đã là một mảnh thanh tĩnh.

Khanh Lam Phi chậm rãi nói:

"Quân nhi, ta muốn nhờ ngươi một chuyện."

"Lam cô cô, có chuyện gì cô cô cứ nói thẳng. Giữa chúng ta còn cần khách khí sao?" Lâu Quân Nghiêu khẽ nhướng mày.

"Ta muốn nhờ ngươi, nhất định phải bảo vệ tốt cho Khanh Vũ và Khanh Bắc."

Chương 277: Trong mắt ngươi căn bản không có ta, tức giận!

Giọng nói của nàng mang theo vài phần nghiêm túc và khẩn cầu.

Lâu Quân Nghiêu thoáng kinh ngạc. Hắn nghe ra trong lời nói của Khanh Lam Phi dường như ẩn chứa một ý tứ khác.

Tựa như... bà ấy sắp rời đi, vĩnh viễn không quay lại.

Thấy hắn im lặng, ánh mắt Khanh Lam Phi trở nên ảm đạm. Nàng tiếp tục, "Hứa với ta, nhất định phải bảo vệ bọn họ. Còn nữa... ngàn vạn lần đừng để bọn họ tiến vào Vô Niệm Chi Điên."

"Vì sao?" Lâu Quân Nghiêu nhíu mày khó hiểu.

Lúc trở về từ Thần Điện, Khanh Lạc Nhạn còn nói sẽ dẫn Khanh Vũ cùng tiến vào Vô Niệm Chi Điên. Thế nhưng bây giờ, vì sao Lam cô cô lại kiên quyết phản đối?

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của hắn, Khanh Lam Phi không giải thích nhiều. Chỉ là thần sắc mang theo vài phần phức tạp: "Nơi đó, thực chất không hề tốt đẹp như những gì bên ngoài đồn thổi. Hơn nữa, đối với một số người, đó là nơi chôn vùi sinh mệnh."

Mặc dù Lâu Quân Nghiêu không hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của bà ấy, nhưng cũng nhận ra rằng Khanh Lam Phi đang lo lắng cho sự an toàn của Khanh Vũ và những người khác.

"Vô Niệm Chi Điên ngàn năm mới mở ra một lần, cơ hội khó có được. Hơn nữa, số người được tiến vào là có hạn. Nếu bỏ lỡ lần này, phải chờ thêm một ngàn năm nữa. Lam cô cô, Khanh Vũ đã quyết tâm đi, người yên tâm, ta sẽ không để nàng gặp chuyện gì đâu."

"Ngươi không hiểu." Khanh Lam Phi lắc đầu, ánh mắt ngưng trọng, "Quân Nghiêu, có một số chuyện, ta tạm thời không thể giải thích rõ ràng. Nhưng ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Khanh Vũ và Khanh Bắc, tuyệt đối không thể đi Vô Niệm Chi Điên. Không những vậy, ngươi còn phải che giấu bọn họ, tốt nhất là tránh khỏi sự truy tung của kẻ khác."

Giờ khắc này, dù là Lâu Quân Nghiêu có trì độn đến đâu cũng nhận ra sự khẩn trương và nghiêm túc trong lời nói của Khanh Lam Phi.

Lam cô cô... dường như không chỉ lo lắng về sự an nguy của Khanh Vũ.

Từ giọng điệu của bà ấy, hắn cảm nhận được nơi đó ẩn chứa một bí mật kinh khủng. Một khi bước vào Vô Niệm Chi Điên, chính là con đường chết.

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu khẽ lướt qua Mặc Cảnh Dục, phát hiện sắc mặt ông ấy âm trầm, đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền, không hề buông lỏng.

Rõ ràng, Mặc Cảnh Dục cũng đang cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn mang theo vài phần bất lực.

Nhận thấy tình hình nghiêm trọng, Lâu Quân Nghiêu trầm giọng nói: "Có chuyện gì không thể nói cho ta sao? Có lẽ ta có thể giúp được."

Khanh Lam Phi chỉ mỉm cười dịu dàng: "Ngươi chỉ cần bảo vệ bọn họ, đó đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta rồi."

Thấy vậy, Lâu Quân Nghiêu không hỏi thêm nữa. Hắn gật đầu: "Người yên tâm, ta sẽ tìm cách thuyết phục Khanh Vũ. Bọn họ sẽ không đi Vô Niệm Chi Điên, cũng sẽ không gặp chuyện gì."

Nếu Lam cô cô không muốn nói, vậy hắn sẽ tự mình điều tra.

Chuyện liên quan đến sự an nguy của Khanh Vũ, hắn tuyệt đối không thể làm ngơ.

Nói thêm vài câu, Lâu Quân Nghiêu liền rời đi.

Chờ đến khi người kia hoàn toàn rời đi, Mặc Cảnh Dục lúc này mới trầm giọng lên tiếng:

"Tại sao nàng lại tin tưởng hắn như vậy? Cho dù hắn có chút bản lĩnh, liệu thật sự có thể bảo vệ hai đứa nhỏ kia sao?"

Khanh Lam Phi thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa, khẽ thở dài:

"Cảnh Dục, hiện tại ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Quân Nghiêu. Nếu ngay cả hắn cũng không thể bảo vệ Tiểu Vũ và Tiểu Bắc, thì e rằng trên đời này chẳng còn ai làm được nữa."

"Nàng thực sự tin hắn có năng lực này?" Mặc Cảnh Dục nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy nàng đánh giá Lâu Quân Nghiêu quá cao.

Vân Trung Thiên cao thủ vô số, đám lão quái vật tu luyện mấy ngàn năm còn đầy rẫy, một tiểu tử tuổi chưa đến hai mươi như hắn, chẳng lẽ lại có thể vượt qua bọn họ?

Khanh Lam Phi liếc hắn một cái đầy thâm ý, chậm rãi nói:

"Nếu thực sự luận về tu vi sâu cạn, ta nghĩ Vân Trung Thiên e rằng không còn ai có thể vượt qua hắn. Đứa nhỏ này khi còn niên thiếu đã có thể giao thủ với chàng mà không rơi vào thế hạ phong, điều đó... không chỉ đơn thuần dựa vào thiên phú."

Thân thế của hắn, không hề đơn giản.

Tại Hiệp Hội Thợ Săn.

Gia Cát Hùng sau khi trở về thì hứng thú dâng trào, tự nhốt mình trong thư phòng suốt nửa ngày không ra ngoài. Mãi đến khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, hắn mới duỗi người, lười biếng mở cửa phòng.

Nhìn sắc trời đã xế chiều, hắn phân phó người mang bữa tối đến thư phòng. Nhưng khi vừa quay người lại, hắn bỗng giật mình khi phát hiện trên chiếc ghế mình vừa ngồi, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một nam nhân đang dựa nghiêng lười biếng.

Người kia một tay chống cằm, tay còn lại cầm bức họa trên bàn, ánh mắt nhàn nhã đánh giá nét mực còn chưa khô trên giấy Tuyên Thành.

Gia Cát Hùng hoảng hốt bước nhanh đến trước bàn, giọng nói lộ vẻ bối rối:

"Mau mau mau! Đặt bảo bối của ta xuống! Lỡ làm hỏng thì biết làm sao?"

Nghe vậy, nam nhân kia thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi đặt bức họa trở lại bàn.

Trên tờ giấy Tuyên Thành, hiện ra hình dáng một thiếu nữ vận y phục hồng nhạt, dáng người mảnh mai yểu điệu, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ. Chỉ là ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, đuôi mày hơi nhướng lên, toát ra vài phần phẫn nộ, vô cùng sống động.

Gia Cát Hùng quả nhiên là bậc thầy hội họa, ngay cả ánh mắt cũng vẽ ra thần thái linh động như thật.

Mà người trong tranh, nếu không phải Khanh Vũ thì còn là ai?

Gia Cát Hùng tựa như trúng độc, từ lúc trở về trên đường đã luôn nghĩ về nàng. Cuối cùng, hắn trực tiếp vẽ nàng ra, nhờ vậy mà trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Thấy nam nhân kia đặt bức họa xuống, Gia Cát Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, vươn tay định thu hồi bức tranh. Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay to, khớp xương rõ ràng bỗng ấn xuống, ngăn cản hắn.

"Người trong tranh... là ai?"

Gia Cát Hùng sững người, tưởng rằng nam nhân này cũng để ý đến thiếu nữ trong tranh, lập tức cảnh giác:

"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Nam nhân thản nhiên đáp: "Ta có một vị cố nhân, trông rất giống nàng. Chỉ là muốn xác nhận xem có phải cùng một người hay không."

Nghe vậy, Gia Cát Hùng mới tạm buông lỏng cảnh giác, giải thích:

"Vậy thì chắc ngươi nhận nhầm rồi. Tiểu mỹ nhân này là thị nữ bên cạnh Khanh Lạc Nhạn, tên là Vũ Khanh. So với trong tranh còn xinh đẹp hơn vài phần, chỉ là tính tình không tốt lắm. Có vẻ Khanh Lạc Nhạn sủng nàng đến mức hư hỏng rồi, nhưng chính cái tính tình này lại khiến nàng trở nên đặc biệt."

Nam nhân khẽ nhướng mày, tỏ ra hứng thú:

"Nàng tên gì?"

"Vũ Khanh. Tên cũng dễ nghe lắm." Gia Cát Hùng cười hắc hắc.

"Vũ Khanh..." Nam nhân khẽ nhẩm lại cái tên, khóe môi cong lên một nụ cười thâm trầm. "Thật đúng là trùng hợp!"

Thảo nào nàng đột nhiên biến mất, thì ra là trốn đến đây.

Gia Cát Hùng không nghe thấy câu sau, chỉ cẩn thận chờ mực trên bức họa khô rồi cuộn lại, đặt lên kệ sách. Sau đó, hắn xoay người nhìn nam nhân hỏi:

"Ngươi tìm ta có việc gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn thông báo với ngươi một tiếng. Chuyến đi Vô Niệm Chi Điên lần này, ta sẽ đi cùng ngươi." Nam nhân cười nhạt.

Gia Cát Hùng nhướng mày:

"Chẳng phải trước đó ngươi nói không đi sao? Còn bảo thuộc hạ đi thay ngươi. Sao giờ lại đổi ý?"

Nụ cười của nam nhân càng sâu hơn:

"Bởi vì ta vừa phát hiện một chuyện thú vị, nên ta cảm thấy... tự mình ra mặt thì tốt hơn."

Gia Cát Hùng nhún vai, vẻ không quan tâm:

"Tùy ngươi thôi. Dù sao chúng ta đã giao ước, thứ gì lấy được thì chia đôi. Nếu ngươi nuốt lời, quan hệ hợp tác giữa chúng ta coi như chấm dứt. Còn ngươi, sau này sẽ nằm trong danh sách truy sát của Hiệp Hội Thợ Săn."

"Yên tâm, ta chưa bao giờ thất tín." Nam nhân khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa thâm ý khó đoán.

.....

Diệu Nguyệt Thần Điện.

Khanh Vũ ngồi xếp bằng trên chiếc giường mây, đôi mắt khép hờ, tiến vào trạng thái nhập định.

Kể từ khi đặt chân vào Thần Điện, nhờ linh khí nơi đây nồng đậm hơn hạ giới rất nhiều, tốc độ tu luyện của nàng tăng vọt. Táng Linh Quyết từ tầng sáu đã đột phá đến tầng tám, không bao lâu nữa sẽ chạm đến tầng chín, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong kiếp trước.

Tuy nhiên, theo đà tu vi tăng tiến, khí linh trong cơ thể nàng lại lần nữa rơi vào giấc ngủ say. Lần ngủ này, không biết đến bao giờ mới có thể tỉnh lại.

Thiên Y Pháp Giám đã được giải phong ấn khoảng hơn hai mươi trang, tiểu oa nhi màu đỏ, thân hình ngũ đoản trong sách cũng trưởng thành không ít. Trong khi Chôn Chôn say ngủ mấy ngày nay, tiểu oa nhi vẫn luôn ở bên bầu bạn cùng nàng.

Hiện tại, trong không gian nhập đỉnh, tiểu oa nhi vui vẻ lượn vòng quanh Khanh Vũ. Bị làm phiền, nàng không kiên nhẫn vung tay đẩy hắn ra.

"Trước đây Chôn Chôn lúc nhỏ cũng không dính người như ngươi, đúng là phiền phức!"

Bị chủ nhân vô tình đẩy ra, tiểu oa nhi không hề tức giận, chỉ bĩu môi tỏ vẻ uất ức:

"Chủ nhân, ngài thật thiên vị! Vì sao lúc nào cũng thích con rắn kia mà lại ghét bỏ ta?"

Khanh Vũ khẽ nhướng mày, giọng điệu hờ hững:

"Chôn Chôn là khí linh của ta, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, tình cảm tự nhiên sâu đậm. Còn ngươi... ta chẳng quen thuộc lắm."

Tiểu oa nhi càng thêm uất ức, nước mắt rưng rưng:

"Chủ nhân, ta cũng đã ở bên ngài từ rất lâu! Chẳng qua là ngài chưa bao giờ để mắt đến ta! Trong mắt ngài, chỉ có con rắn đó!"

Nhìn bộ dạng đáng thương như muốn dậm chân của hắn, Khanh Vũ không khỏi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc:

"Ta... chẳng nhớ gì về ngươi cả."

Trong ký ức của nàng, dù là kiếp trước hay kiếp này, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về tiểu tinh linh này. Chẳng lẽ đây là linh thể sinh ra từ Thiên Y Pháp Giám?

"Chủ nhân, ngài thật sự không nhớ gì sao? Ngài hãy nhìn kỹ lại đi!"

Khanh Vũ lắc đầu đầy vô tội.

Thấy vậy, tiểu oa nhi nghiến răng, vung tay nhỏ lên. Chỉ nghe "bịch" một tiếng, Thiên Y Pháp Giám khổng lồ liền rơi xuống trước mặt nàng. Hắn dùng ngón tay nhỏ bé chỉ vào bìa sách:

"Chủ nhân, ngài không thấy chỗ này có gì khác lạ sao?"

Khanh Vũ nhìn theo hướng hắn chỉ, cẩn thận quan sát từng chi tiết. Ban đầu, nàng không phát hiện gì, nhưng khi ánh mắt lướt qua một góc nhỏ, bỗng khựng lại.

Khoan đã...

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt qua hoa văn phức tạp trên bìa sách. Nơi đó có một vết lõm nhỏ, vốn dĩ từng được khảm một hạt giống hình dáng kỳ lạ.

Tương truyền, từ khi Thiên Y Pháp Giám xuất hiện, hạt giống này đã luôn tồn tại, không ai biết nó là gì, cũng không thể lấy ra được, như thể nó là một phần của quyển sách.

Nhưng giờ đây...

Hạt giống ấy... đã biến mất!

Chương 278: Tự mình chuốc khổ, vật nhỏ

Khanh Vũ từ trước đến nay không quá chú ý đến chuyện này.

"Hạt giống kia... chạy đi đâu rồi?"

Khanh Vũ còn đang thắc mắc, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên người tiểu oa nhi màu đỏ trước mặt. Nàng giật mình, dường như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt không khỏi chớp chớp, kinh ngạc nói: "Ngươi..."

Tiểu oa nhi mở to đôi mắt tròn xoe, cái đầu nhỏ gật gật như trống bỏi, giọng nói đầy hưng phấn: "Đúng vậy, đúng vậy! Hạt giống đó chính là ta! Cuối cùng chủ nhân cũng nhớ ra rồi!"

Khanh Vũ lập tức bừng tỉnh.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao hạt giống kia lại biến mất, cũng hiểu luôn lý do vật nhỏ này giận dỗi. Là bởi vì nàng quên mất nó.

Khi đó, nó chỉ là một sinh vật chưa hoàn chỉnh, không có thân thể, không có miệng, cũng không thể nói chuyện. Nhưng nó lại có ý thức, có thể nghe hiểu lời nàng nói, thậm chí còn biết cách đáp lại nàng.

Mỗi lần Khanh Vũ trò chuyện với Chôn Chôn, nó luôn đột nhiên xuất hiện, như thể muốn thu hút sự chú ý của nàng. Mỗi lần như vậy, nàng đều bật cười, an ủi nó một lát.

Khi ấy, Khanh Vũ chỉ miễn cưỡng xem nó là một tiểu tinh linh kỳ lạ.

Chỉ là, đến lúc nàng độ kiếp rồi tử vong, vật nhỏ này cũng biến mất theo.

Nghĩ đến đây, Khanh Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn nó: "Ngươi... từ khi nào có được thân thể vậy?"

"Vì ta đã trưởng thành a! Tự nhiên liền mọc ra thân thể thôi! Trước kia là vì ta vừa mới sinh ra linh trí, lại hấp thụ linh khí quá chậm, nên mới lớn lên kỳ quái như vậy!" Tiểu oa nhi cúi đầu, ngượng ngùng nói.

Khanh Vũ không nhịn được bật cười, gật đầu: "Thì ra là vậy. Nhưng mà... ngươi rốt cuộc là gì? Hoa hay là cỏ?"

Nàng nhớ rõ, nó là một hạt giống thực vật, nhưng cụ thể là loài gì, nàng hoàn toàn không biết.

"Ta không phải hoa hoa cỏ cỏ thấp kém như vậy đâu!" Tiểu oa nhi bĩu môi, vẻ mặt đầy bất mãn.

"Vậy ngươi rốt cuộc là gì?" Khanh Vũ nhướng mày.

Tiểu oa nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy tự hào: "Ta là Ma Viêm Ma Đằng!"

Ma Viêm Ma Đằng?

Tương truyền đây là một loài thực vật kỳ dị sinh trưởng trong dung nham, sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường, gần như bất tử.

Chúng hấp thụ năng lượng từ dung nham nên thân thể vô cùng cứng rắn. Nếu bị dây đằng của nó quất trúng, đau đớn thấu xương không thể nào tưởng tượng được.

Sở dĩ nó được gọi là "Ma Đằng" là vì, một khi dính máu người, nó sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo, sức chiến đấu trở nên kinh khủng.

Chính vì bản tính tà ác này, khi Ma Viêm Ma Đằng vừa được phát hiện, đã bị tu sĩ nhổ tận gốc. Bởi nếu để nó phát triển tự do với tốc độ sinh sôi khủng khiếp, một khi uống máu con người, nó sẽ trở thành cơn ác mộng tàn sát không thể kiểm soát.

Khanh Vũ biết đến nó là nhờ trong Thiên Y Pháp Giám, một loại dược liệu có thể khiến tinh thần người ta hoảng hốt, cảm xúc thô bạo. Trong đó, rễ của Ma Viêm Ma Đằng là một trong những thành phần chính.

Không ngờ thứ này còn có thể dùng để phối dược!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khanh Vũ nhìn tiểu oa nhi mang theo vài phần nguy hiểm.

Tiểu oa nhi không khỏi rùng mình, lặng lẽ dịch sang bên cạnh: "Chủ nhân... người nhìn ta như vậy làm gì..."

"Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi thật đáng yêu thôi." Khanh Vũ cười tủm tỉm, sau đó như nghĩ đến điều gì, nhướng mày hỏi: "Ngươi không phải là hạt giống trong Thiên Y Pháp Giám sao? Sao bây giờ lại thành Thư Linh?"

Tiểu oa nhi ngồi bệt dưới đất, cái đầu tròn tròn rũ xuống, thần sắc vô cùng sầu khổ, thở dài nói:

"Ta vốn dĩ là một Thư Linh, nhưng lại bị giam cầm trong hạt giống kia, không thể thoát ra. Cứ như vậy, năm này qua năm khác, ta bị nhốt suốt ba ngàn năm. Ta chứng kiến Thiên Y Pháp Giám lần lượt đổi qua tay hết thế hệ này đến thế hệ khác, nhưng chưa từng có ai chú ý đến sự tồn tại của ta. Thậm chí..."

Nói đến đây, nó vô cùng kích động, đôi mắt ngập tràn bi phẫn:

"Bọn họ còn xem ta như một món đồ trang trí!"

Nghe vậy, Khanh Vũ suýt nữa bật cười, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mức muốn khóc của tiểu oa nhi, nàng đành cố nhịn xuống.

Ừm, tốt nhất là đừng chọc vào vết thương lòng của nó thì hơn.

"Nhưng may mắn, ta cuối cùng đã gặp được chủ nhân ngươi. Là ngươi đã giúp ta phá tan phong ấn, đạt được sinh mệnh mới."

Khanh Vũ thoáng ngẩn người: "Ta ư?"

Nàng hình như đâu có làm gì đâu?

"Chủ nhân còn nhớ lần đó, ngươi vô tình bị hạt giống của ta cắt qua ngón tay không? Chính là vì ta hấp thụ được máu của chủ nhân nên mới có thể phá tan phong ấn thoát ra."

"Máu của ta?"

Khanh Vũ kinh ngạc: "Chẳng phải Ma Viêm Ma Đằng uống máu người sẽ cuồng hóa sao?"

Tiểu oa nhi cười hì hì giải thích: "Chủ nhân quên rồi sao? Ngươi sở hữu huyết mạch cực kỳ thuần khiết. Máu của chủ nhân không những không khiến ta cuồng hóa, mà còn giúp ta thanh lọc ma khí trong cơ thể."

Khanh Vũ nghe vậy liền hiểu ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình. Máu của nàng quả nhiên là thứ tốt, chẳng trách từ nhỏ đến lớn luôn thu hút đủ loại sinh vật kỳ quái.

Nàng dời ánh mắt sang Chôn Chôn – thiếu niên tóc vàng đang yên tĩnh ngủ say bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Vật nhỏ, ngươi nói xem, Chôn Chôn bao giờ mới tỉnh lại?"

Tiểu oa nhi nhìn theo ánh mắt nàng, bĩu môi đáp: "Khi nào cần tỉnh thì hắn sẽ tỉnh thôi. Gần đây đi theo chủ nhân, hắn đã nhận được không ít chỗ tốt. Mỗi lần ngủ say đều là để tích lũy sức mạnh, khi tỉnh lại sẽ càng mạnh hơn."

"Hừ, chỉ là gia hỏa này tiêu hóa quá chậm. Lần trước cắn nuốt một hồn thể nhân loại mà mất hơn một tháng, lần này e rằng phải mất cả năm mới tỉnh lại."

Khanh Vũ nghe vậy, ánh mắt thoáng lóe lên. Trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua điều gì đó, rồi nheo mắt lại, chậm rãi hỏi:

"Ngươi vừa nói... hồn thể nhân loại? Là có ý gì?"

Nhận ra mình lỡ miệng, tiểu oa nhi lập tức im bặt, vội vàng lắc đầu: "Không... không có gì cả!"

Khanh Vũ cười khẽ: "Ta nhớ không lầm, lần đầu tiên Chôn Chôn tỉnh lại, ta đã cảm nhận được khí tức tà linh trên người hắn. Khi đó ta còn thắc mắc, một kẻ kiêu ngạo như hắn, sao lại đi làm chuyện cắn nuốt hồn thể để cường hóa bản thân."

Nàng híp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý:

"Chẳng lẽ... là ngươi xúi giục hắn?"

Tiểu oa nhi lập tức cứng đờ, cả người như bị nhìn thấu.

Quả nhiên, Khanh Vũ quá thông minh, căn bản là không thể lừa nổi nàng!

Thấy vậy, tiểu oa nhi chỉ biết thở dài một hơi thật dài, cúi đầu ủ rũ, nói giọng ấm ức:

"Là ta làm... Nhưng ta chỉ muốn giúp hắn thôi mà! Dù sao là một Khí Linh, hắn sao có thể vô dụng đến mức để chủ nhân bị thương được chứ!"

Khanh Vũ hừ lạnh đầy giận dữ:

"Ngươi tính toán cũng hay lắm! Dùng Chôn Chôn để thử thách giới hạn của ta, sau đó lợi dụng cơ hội cắn nuốt linh hồn để cường hóa bản thân. Cái thân thể này của ngươi, e rằng đã đi không ít đường tắt rồi, đúng không?"

Theo những gì nàng biết, trong các ghi chép cổ xưa, Ma Viêm Ma Đằng chưa từng xuất hiện cá thể nào có thể diễn sinh linh trí, lại còn hóa thành hình người.

Nhưng tiểu oa nhi này lại hoàn toàn khác biệt. Đầu tiên là nhờ vào máu của nàng phá tan phong ấn, sinh ra linh trí. Sau đó không ngừng cắn nuốt linh hồn để lớn mạnh, bây giờ e rằng trong số các sinh vật thuộc họ cây cối, không gì có thể áp chế được nó.

Thứ này, nhìn bề ngoài tròn vo đáng yêu, giống như một đứa trẻ vô hại.

Nhưng dưới lớp vỏ bọc vô tội ấy, lại ẩn giấu một ma vật đã sống hơn ba ngàn năm. Với sự đơn thuần của Chôn Chôn, làm sao có thể đấu lại nó?

Sắc mặt Khanh Vũ lạnh đi vài phần:

"Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng chủ nhân, thì nên biết rõ, ta là chủ, ngươi là bề tôi. Chuyện trước kia ta không truy cứu, nhưng từ nay về sau, không được phép dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc Chôn Chôn, dụ dỗ hắn làm những việc ta không thích. Nếu không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Tiểu oa nhi bĩu môi, giọng đầy uất ức: "Ta biết rồi, chủ nhân. Lần sau ta không dám nữa..."

Khanh Vũ vừa định nói thêm gì đó, thì đột nhiên thấy tiểu oa nhi đang cúi đầu ủ rũ bỗng ngẩng phắt lên, đôi mắt sáng rực nhìn về một hướng nào đó. Nó còn tham lam vươn lưỡi liếm môi, dáng vẻ như nhìn thấy mỹ vị tuyệt thế.

Khanh Vũ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Tiểu hồ ly, ngủ rồi sao?"

Là Lâu Quân Nghiêu!

Khanh Vũ ngẩn ra một lúc, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tiểu oa nhi toàn thân đỏ rực bỗng lóe lên, trong chớp mắt đã biến mất trước mắt nàng.

Cảm giác có điều chẳng lành, ánh mắt Khanh Vũ trở nên căng thẳng, lập tức dùng linh thức đuổi theo nó, lao ra khỏi không gian.

Lâu Quân Nghiêu vừa bước tới gần Khanh Vũ, chợt thấy một luồng hồng quang từ trong cơ thể nàng lóe lên, rồi một vật gì đó lao thẳng về phía hắn với tốc độ kinh người.

Hắn thoáng giật mình, vì không hề phòng bị với nàng nên phản ứng chậm mất một nhịp. Đến khi cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm đang ập đến, thứ kia đã gần ngay trước mắt.

"Lui ra!"

Một tiếng quát lạnh lùng xen lẫn cơn giận dữ vang lên, ngay sau đó là âm thanh rên rỉ đau đớn cùng tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Lâu Quân Nghiêu hoàn hồn, chỉ thấy thiếu nữ trước mặt đã chắn trước người hắn, cánh tay buông xuống, máu tươi từ đầu ngón tay chậm rãi nhỏ xuống.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, lập tức nắm lấy cổ tay nàng, chỉ thấy trên mu bàn tay nàng có một vết thương sâu hoắm. May mắn, Diễm nguyên tố trong cơ thể nàng đang dần chữa lành miệng vết thương. Chỉ trong vài nhịp thở, vết thương gần như đã khép lại hoàn toàn.

Còn tiểu oa nhi trước mặt, vốn mang dáng vẻ một đứa trẻ bốn, năm tuổi, lúc này lại cuộn tròn trên mặt đất, lăn lộn không ngừng như thể bị trọng thương.

Khanh Vũ tiến lên vài bước, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, giọng nói nhạt nhẽo không chút cảm xúc:

"Ta đã cảnh cáo ngươi, không được phép làm trái ý ta. Nếu không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."

Nói rồi, nàng chậm rãi ngồi xuống, giơ bàn tay còn vương máu trước mặt tiểu oa nhi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai:

"Giờ thì sao đây? Vật nhỏ, ngươi đã uống máu ta, nếu dám phản kháng, sẽ phải chịu phản phệ, ngươi hiểu chứ?"

Dứt lời, nàng liền đưa ngón tay nhuốm máu chạm vào người tiểu oa nhi.

"A a a ——! Đau quá! Chủ nhân, ta biết sai rồi! Ta không dám nữa! Làm ơn tha cho ta!"

Chương 279: Mẫu thân mất tích.

Lâu Quân Nghiêu khẽ nhướng mày, ánh mắt chăm chú quan sát cảnh tượng quỷ dị trước mắt.

Sau một lúc lâu, Khanh Vũ chậm rãi đứng dậy từ mặt đất. Tiểu hài tử đỏ lòm vừa khóc lóc, gào thét giờ đây cũng đã ngừng lăn lộn. Khuôn mặt lấm lem nước mắt và nước mũi, trông thật thảm hại. Tuy nhiên, khi ánh mắt chạm phải Lâu Quân Nghiêu, thân thể nhỏ bé của nó lại run lên bần bật.

Người này... không thể chọc vào... tuyệt đối không thể chọc vào.

Thấy tiểu oa nhi hoảng sợ đến mức sắc mặt tái mét, Khanh Vũ vẫn không có ý định tha cho nó. Trong lòng bàn tay nàng xoay chuyển, một chiếc bình sứ cổ xưa, tinh xảo liền xuất hiện.

Hành động này khiến tiểu oa nhi lập tức biến sắc, giọng nói run rẩy:
"Chủ nhân... Người... Người định làm gì..."

Khanh Vũ thong thả mở nắp bình, liếc nó một cái, lạnh nhạt nói:
"Ngươi quá tinh nghịch, cần phải chịu một chút trừng phạt. Hãy ngoan ngoãn tỉnh táo lại trong này, khi nào nghĩ thông suốt, ta sẽ thả ngươi ra."

Dứt lời, đôi môi nàng khẽ mở, niệm một câu chú ngữ vô thanh. Tiểu oa nhi còn chưa kịp cầu xin tha thứ, liền hóa thành một luồng hồng quang, bị hút vào trong chiếc bình sứ.

Khanh Vũ thản nhiên thu chiếc bình lại, mặc kệ tiếng gào thét long trời lở đất vang lên từ bên trong.

Lâu Quân Nghiêu đứng bên cạnh, khẽ cười trêu chọc: "Bên cạnh nàng, những tiểu sủng vật kỳ quái dường như không ít nhỉ?"

Khanh Vũ nhướng mày, hờ hững đáp: "Đáng tiếc, bọn chúng đều không nghe lời."

Lâu Quân Nghiêu mỉm cười, ánh mắt đầy hứng thú: "Thứ kia... chẳng lẽ định tấn công ta?"

Khanh Vũ thở dài bất đắc dĩ: "Máu trong cơ thể chàng quá mức hấp dẫn nó. Ta vốn là người mang huyết mạch chí thuần, hơi thở của ta có sức hấp dẫn rất lớn đối với một số sinh vật. Mà chàng... thể chất đặc thù, trong cơ thể lại mang khí tức của ta. Sự kết hợp này khiến bọn chúng gần như mất đi lý trí, không cách nào chống cự."

Lâu Quân Nghiêu lúc này mới hiểu ra, khẽ cười nói: "Vậy chẳng phải ta đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm sao?"

"Đúng vậy, rất nguy hiểm." Khanh Vũ gật đầu, rồi nắm lấy tay hắn, "Nhưng ta sẽ bảo vệ chàng."

Nghe vậy, Lâu Quân Nghiêu bất giác nhớ lại cảnh tượng khi nàng che chắn cho mình trước đó. Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay nàng. Lúc này, nơi từng bị thương đã không còn dấu vết, nhưng hắn biết rõ, khi ấy nàng thực sự đã chảy máu.

Lâu Quân Nghiêu siết chặt tay nàng, giọng nói nghiêm túc: "Lần sau đừng làm vậy nữa. Dù nàng có năng lực tự chữa lành, nhưng cũng không thể lấy thân mình ra mạo hiểm. Nàng là một cô nương, không cần lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Nếu không, ta chẳng khác nào một kẻ vô dụng."

Khanh Vũ chớp chớp mắt đầy vô tội, rồi chậm rãi nói: "Nhưng... chàng hình như còn yếu đuối hơn ta. Đặc biệt là khi bị thương, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt chàng."

Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm, giọng nói trầm thấp tà mị: "Nàng đang chế nhạo ta sao? Vậy thì, lần sau khi ta bị thương, chi bằng thử xem ta có thể 'ăn' được nàng hay không?"

"Hử!"

Khanh Vũ trợn to mắt, xấu hổ lườm hắn một cái: "Chàng có thể bớt suy nghĩ linh tinh được không? Bị thương còn không phải muốn ta chăm sóc sao? Vậy nên, tốt nhất là để ta bảo vệ chàng, nghe rõ chưa?"

Lâu Quân Nghiêu nghe vậy, lập tức lười biếng tựa vào vai thiếu nữ, giọng điệu mang theo vài phần vô lại:

"Vậy nàng phải nhìn ta cho kỹ, tốt nhất là nghiên cứu ra một loại đan dược có thể thu nhỏ nhân thể, như vậy đi đến đâu nàng cũng có thể mang ta theo. Nàng thấy thế nào?"

Khanh Vũ khẽ cười nhạo: "Chàng đúng là lười biếng thật đấy, như vậy chẳng phải chàng sẽ không cần phải đi đường nữa sao?"

Tên gia hỏa này quả thực lười biếng đến cực điểm, lúc nào cũng như không có xương cốt, không ngồi thì lại tựa vào người khác. Thế nhưng, dù lười nhác đến đâu, hắn lại khiến người ta không thể bắt bẻ được chút tật xấu nào.

Cứ như thể hắn sinh ra đã mang dáng vẻ này, ngay cả sự lười biếng cũng toát lên vài phần kiêu ngạo, ưu nhã.

"Bị nàng phát hiện rồi, thật là mất hứng." Lâu Quân Nghiêu lười nhác cười khẽ, giọng nói trầm thấp, quyến rũ nhưng lại mang theo chút tinh nghịch trẻ con.

Quả nhiên, dù là nam nhân thành thục và ổn trọng đến đâu, trước mặt người mình thích, cũng sẽ bộc lộ ra mặt ngây thơ và ấu trĩ nhất.

"Tiểu hồ ly, ta có một chuyện, không biết có nên nói cho nàng hay không." Sau một hồi im lặng, Lâu Quân Nghiêu chậm rãi mở miệng.

"Hửm?" Khanh Vũ thoáng nghi hoặc nhìn hắn, "Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?"

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu trầm xuống, chậm rãi nói: "Lúc trước, khi ta đến Thần Y tộc, Lam cô cô từng dặn ta phải bảo vệ nàng và Khanh Bắc thật tốt."

Khanh Vũ nhíu mày: "Chuyện này thì có gì lạ đâu?"

"Lời nói ấy vốn không có gì, nhưng giọng điệu của bà ấy lại giống như đang dặn dò di ngôn vậy." Giọng nói của Lâu Quân Nghiêu trầm xuống, mang theo vài phần nghi hoặc.

Khanh Vũ giật mình. Nàng hiểu rõ, Lâu Quân Nghiêu không bao giờ nói những lời vô căn cứ. Hắn nhất định đã phát hiện ra điều gì đó nên mới nhắc đến chuyện này.

Quả nhiên, giọng nói trầm ổn của nam nhân tiếp tục vang lên:

"Cảm thấy có điều kỳ lạ, ta liền âm thầm điều tra một số chuyện liên quan đến Lam cô cô năm đó, kết quả lại phát hiện ra vài điều không hợp lý."

"Không hợp lý ở chỗ nào?"

"Lam cô cô từ nhỏ đã sống trong Diệu Nguyệt Thần Điện, là con gái út của Thần Chủ, được sủng ái nhất. Tương truyền, nàng là một người kiêu ngạo và tùy hứng, tu vi cũng chỉ ở mức trung đẳng trong số các Thần Nữ, hơn nữa chưa từng học qua y thuật."

Nói đến đây, Lâu Quân Nghiêu dừng lại, ánh mắt trầm xuống, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc khó hiểu.

"Là vào năm nàng mười tuổi, từng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Khi đang chơi đùa, nàng vô tình rơi xuống hồ băng. Mặc dù được cứu lên kịp thời, nhưng ngay trong ngày hôm đó, nàng sốt cao không ngừng, hơi thở yếu ớt, tưởng chừng như không qua khỏi. Rất nhiều luyện dược sư đều bó tay, cho rằng nàng khó giữ được mạng."

"Thế nhưng, đến hoàng hôn ngày hôm sau, nàng lại kỳ tích sống sót. Tuy nhiên, từ đó tính cách hoàn toàn thay đổi. Nàng không còn kiêu ngạo, tùy hứng như trước, mà trở nên lạnh lùng, trầm mặc, người sống chớ gần. Tu vi cũng đột nhiên tăng vọt, hơn nữa lại vô cùng tinh thông thuật luyện dược. Mọi người đều cho rằng nàng đã bị trúng tà."

Khanh Vũ lặng lẽ lắng nghe, sau đó chậm rãi nói:

"Bởi vì... nàng ấy và Lam cô cô trước đây, vốn không phải cùng một người?"

Nàng thông minh nhạy bén, nghe đến đây liền lập tức nhận ra sự việc không hề đơn giản.

Tình huống này chỉ có hai khả năng:

Một là giống như nàng, linh hồn mượn thân thể người khác để sống lại. Hai là, Lam cô cô của hiện tại và người trước kia đã bị đánh tráo, dù có cố gắng thế nào cũng không thể che giấu được sự khác biệt quá lớn giữa hai người.

"Nàng đoán không sai." Lâu Quân Nghiêu gật đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Thân phận thực sự của Lam cô cô, chính là một cao thủ luyện dược, tu vi thâm sâu khó lường. Mười năm trước, toàn bộ thông tin về bà ấy đều trống rỗng, không một ai biết bà ấy xuất hiện từ đâu."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:

"Và còn một điều nữa... bà ấy từng dặn ta, nếu không muốn nàng gặp chuyện, tuyệt đối đừng để nàng bước chân vào Vô Niệm Chi Điên."

Khanh Vũ sững người. Trong đầu nàng chợt lóe lên điều gì đó, nhưng quá nhanh khiến nàng không thể nắm bắt được. Nàng kinh ngạc lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ... mẫu thân ta và Vô Niệm Chi Điên có liên quan gì đó..."

Mặc dù đã nghe không ít lời đồn về nơi đó, nhưng rốt cuộc Vô Niệm Chi Điên là nơi như thế nào, ai mới thực sự biết được?

"Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng đến tột cùng là thật hay không, e rằng chỉ có Lam cô cô mới biết rõ." Lâu Quân Nghiêu khẽ xoa đầu nàng, giọng nói đầy cưng chiều: "Dù sao đi nữa, ta cũng đồng ý với cách làm của bà ấy. Nàng không nên liều mạng mạo hiểm."

"Chính vì mẫu thân ta có thể liên quan đến Vô Niệm Chi Điên, ta mới phải đi làm rõ chân tướng." Khanh Vũ kiên định nói.

Lâu Quân Nghiêu khẽ thở dài, ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Ngay lúc hắn định nói thêm điều gì, trong không gian giới chỉ bỗng nhiên phát ra ánh sáng chớp tắt.

Lâu Quân Nghiêu lấy ra một viên đá nhỏ đặt trong lòng bàn tay, trầm giọng hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Đây là phương thức liên lạc đặc biệt giữa Lâu Quân Nghiêu và Bạch Chi Ngạn, chỉ được sử dụng trong những tình huống khẩn cấp. Viên đá trông có vẻ bình thường nhưng lại ẩn chứa một loại lực lượng thần kỳ, có thể xuyên qua mọi kết giới, cho phép liên lạc với người bên ngoài.

"Bên cạnh ngươi có Khanh Vũ không?" Giọng nói của Bạch Chi Ngạn vang lên từ trong viên đá, mang theo sự hoảng loạn hiếm thấy.

Lâu Quân Nghiêu nhíu mày, trầm giọng đáp: "Có, đã xảy ra chuyện gì?"

"Sáng sớm hôm nay, Lam cô cô bỗng dưng biến mất. Ta còn nghĩ bà ấy ra ngoài đi dạo, nhưng đã qua mấy canh giờ, vẫn không thấy tung tích. Thần Y tộc đã lục soát khắp nơi, đệ tử ta phái đi cũng báo lại rằng không hề thấy bà ấy rời khỏi khu vực."

Giọng nói của Bạch Chi Ngạn mang theo sự lo lắng rõ rệt, thậm chí hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, hiển nhiên là đã sợ hãi đến cực độ.

Lâu Quân Nghiêu liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, thấy sắc mặt nàng dần dần trầm xuống, liền trấn an:

"Đừng hoảng, phái thêm người đi tìm. Phòng vệ của Thần Y tộc luôn rất nghiêm ngặt, khả năng bị bắt đi là rất thấp. Có lẽ Lam cô cô gặp người quen nên tự rời đi chăng?"

"Ta cũng không rõ... Nhưng hiện tại vị tiền bối kia thực sự rất đáng sợ, ta sắp không trấn an được ông ấy nữa. Ngươi mau trở về đi!" Bạch Chi Ngạn lo lắng thúc giục.

"Được, ta biết rồi."

Kết thúc cuộc đối thoại, Lâu Quân Nghiêu quay sang Khanh Vũ, ánh mắt ôn nhu:

"Yên tâm, ta sẽ tìm được Lam cô cô. Bà ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu."

Khanh Vũ cụp mắt, im lặng hồi lâu.

Bất chợt, nàng khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn sâu xa:

"Liệu... chuyện này có liên quan đến Vô Niệm Chi Điên không?"

Ngăn cản nàng tiếp cận Vô Niệm Chi Điên, có phải là vì trên người nàng đang mang thứ gì đó khiến kẻ khác thèm muốn?

Còn về Lam cô cô... Nếu như hồn thể của mẫu thân đã trở về và tu vi đã khôi phục bảy tám phần, thì trong Vân Trung Thiên, ngoại trừ những cường giả ẩn thế, hầu như không ai là đối thủ của bà ấy.

Vậy thì khả năng bị bắt đi có thể loại trừ.

Chỉ còn một khả năng...

Bà ấy đã chủ động rời đi.

Vì không muốn Khanh Vũ bại lộ thân phận, Lam cô cô đã chọn trở thành con mồi, thu hút sự chú ý của kẻ địch.

Mà lần rời đi này, có lẽ không chỉ là mười năm giam cầm ngắn ngủi như trước, mà là vĩnh viễn không thể gặp lại.

Cùng với những ký ức đã qua...

Tất cả sẽ kết thúc.

Chương 280: Ta cũng không tin vào số mệnh.

Khanh Lam Phi dần dần tỉnh lại từ cơn hôn mê sâu. Đôi mắt nàng chớp nhẹ vài lần, mang theo chút mơ màng rồi dần dần trở nên tỉnh táo.

Nàng khẽ cử động cánh tay, nhưng một cơn tê liệt nặng nề ập đến, khiến nàng không khỏi nhíu mày. Ánh mắt chậm rãi hướng xuống dưới, lúc này mới phát hiện, tay và chân mình đều bị khóa chặt bởi những sợi xích sắt thô to.

Nơi nàng đang ở là một hang động băng lạnh lẽo, bốn phía đều phủ đầy băng giá. Hơi lạnh thấu xương len lỏi trong không khí, thậm chí còn có thể nhìn thấy hàn khí mờ mờ tỏa ra. Mặt đất phủ một lớp sương băng dày đặc, lạnh buốt đến tận tim.

Đây là đâu?

Khanh Lam Phi thử vận dụng linh lực để phá vỡ xiềng xích, nhưng lại phát hiện linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả một chút sức lực để cử động nàng cũng không có.

Gương mặt nàng tái nhợt, trong lòng dâng lên nỗi hoảng loạn. Nàng cố gắng giãy giụa, khiến xiềng xích va chạm phát ra tiếng động chói tai.

"Ngươi tỉnh rồi."

Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến toàn thân Khanh Lam Phi cứng đờ. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào một bóng dáng đã khắc sâu trong ký ức suốt mấy trăm năm qua.

Dung mạo người đó không hề thay đổi, vẫn là vẻ băng lãnh khó tiếp cận như trước.

Mái tóc dài màu bạc xõa tung, không hề câu nệ, rối nhẹ trên vai. Giữa trán là một vết ấn băng lam, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, lạnh lẽo như khí chất của bà ta.

Làn da trắng nõn gần như trong suốt, dung mạo tinh xảo, lãnh diễm tựa như bị thời gian phong ấn, vĩnh viễn không già đi.

Năm trăm năm trước, bà ta đã như vậy. Năm trăm năm sau, dung nhan ấy vẫn không hề thay đổi. Thậm chí, ngay cả Khanh Lam Phi cũng không biết, sư phụ của nàng rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm.

Khanh Lam Phi lặng lẽ nhìn người trước mặt, đôi môi khẽ run, chậm rãi thốt lên:

"Sư phụ..."

Đúng vậy, người này chính là sư phụ của nàng.

Cũng là người năm đó, khi phát hiện nàng sở hữu Diễm nguyên tố, đã đưa nàng rời khỏi Thần Điện, bồi dưỡng suốt mười năm dài đằng đẵng.

Nữ tử trước mắt đẹp đến mức không giống nhân gian. Cằm hơi nhấc cao, tôn lên vẻ lạnh lùng, cao quý và kiêu ngạo.

"Lam Phi, ta đã nói rồi... Cuối cùng, ngươi vẫn phải trở về."

Âm thanh khàn khàn, tang thương, hoàn toàn không phù hợp với dung nhan tuyệt mỹ kia. Dường như bà ta đã trải qua trăm ngàn năm hồng trần, tâm đã lặng như nước, không còn gợn sóng.

Bà ta vốn sinh ra đã như vậy, lạnh lùng và thờ ơ với tất thảy.

Nhưng không ai có thể phủ nhận, bà ta đã từng bầu bạn bên Khanh Lam Phi suốt mười năm dài. Dù sau này Khanh Lam Phi rời đi, mối liên hệ giữa hai người chưa bao giờ đứt đoạn.

Đối với bà ta, Khanh Lam Phi không chỉ là một đồ đệ, mà còn giống như con gái ruột của mình.

Nếu không, năm đó bà ta cũng sẽ không vì Khanh Lam Phi mà cầu xin một con đường sống.

"Sư phụ, ta đã trở về... Điều đó có nghĩa là ta vẫn còn giá trị lợi dụng, đúng không? Như vậy, nữ nhi của ta... liệu có thể thoát khỏi những đau khổ này không?"

"Ngươi sai rồi."

Khanh Lam Phi chưa kịp nói hết câu, đã bị giọng nói lạnh lùng của sư phụ ngắt lời.

Ánh mắt lạnh lẽo, tĩnh lặng như mặt nước không gợn sóng, nữ tử thản nhiên nhìn Khanh Lam Phi, gương mặt tái nhợt vì bị giam cầm quá lâu trong nơi băng giá này. Bà ta chậm rãi cất giọng, từng chữ một như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng người:

"Ngươi chẳng qua chỉ là một con mồi mà thôi. Ta đã nói rồi, mệnh số là thứ không ai có thể trốn thoát. Ngươi phản bội, thì nhất định phải trả giá. Hậu duệ của ngươi... sẽ thay ngươi hoàn thành sứ mệnh còn dang dở năm đó."

"Phần đời còn lại của ngươi... sẽ bị giam cầm ở trong nơi này."

Khanh Lam Phi cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên đầy châm chọc.

"Trước kia, ta cũng từng tin vào số mệnh..."

Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt bỗng lóe lên ánh sáng rực rỡ đầy kiên nghị:

"Nhưng bây giờ, ta không tin nữa. Sư phụ, người thật sự tin rằng ta sẽ chết mục nát ở nơi này sao? Nữ nhi của ta... cũng sẽ không trở thành con rối để các ngươi tùy ý thao túng!"

Lời nói đầy khí phách của nàng khiến nữ tử trước mặt thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh, ánh mắt bà ta lại hiện lên một tia thương xót:

"Lam Phi, mấy trăm năm trôi qua, ngươi vẫn ngây thơ như thuở ban đầu. Giống như ngươi, kẻ phản bội thoát khỏi khống chế, Vô Niệm Chi Điên sẽ không để xuất hiện thêm một kẻ thứ hai."

"Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây mà chờ chết đi. Ngươi cũng đã cảm nhận được rồi phải không? Linh lực trong cơ thể ngươi đã hoàn toàn biến mất. Càng ở lâu trong nơi này, thân thể ngươi sẽ ngày càng suy yếu. Với ý chí yếu ớt hiện tại, ngươi không thể cầm cự được bao lâu đâu."

"Ngươi... đã không còn là Khanh Lam Phi mạnh mẽ năm đó nữa rồi."

Dứt lời, nữ tử quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Khanh Lam Phi chậm rãi nhắm mắt, trong lòng khẽ thở dài.

E rằng bọn họ còn chưa biết, mình đã bị đưa đến Vô Niệm Chi Điên.

Đáng tiếc... nàng và Cảnh Dục vừa mới gặp lại, chưa kịp nói với nhau một lời, đã phải chia ly lần nữa.

Có lẽ, những trắc trở giữa bọn họ... vẫn chưa thực sự chấm dứt.

Từ khoảnh khắc bị Khanh Lạc Nhạn chặn giết năm đó, nàng đã hiểu rõ, tất cả những gì xảy ra đều là cái giá mà nàng phải trả.

Dù bị phế linh cốt, nhưng ở Vân Trung Thiên, nàng chưa bao giờ là kẻ yếu.

Cảnh Dục lại càng là cao thủ hiếm có, làm sao có thể dễ dàng rơi vào bẫy như vậy?

Nếu không phải Vô Niệm Chi Điên âm thầm giật dây, Khanh Lạc Nhạn làm sao có thể thực hiện kế hoạch trót lọt? Cảnh Dục làm sao có thể dễ dàng bị thao túng như vậy?

Vô Niệm Chi Điên đối với kẻ đã mất giá trị lợi dụng, quả thực tàn nhẫn đến cực điểm, thậm chí còn mượn dao giết người một cách gọn gàng, không để lại dấu vết.

Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Khanh Lam Phi lại dâng lên nỗi thất vọng và chua xót vô hạn.

Hóa ra, từ đầu đến cuối... nàng cũng chỉ là một quân cờ được bọn chúng nuôi dưỡng mà thôi.

Thần Y Tộc.

Những ngày gần đây, vì sự mất tích của Khanh Lam Phi mà bầu không khí trong tộc trở nên nặng nề và ngột ngạt.

Đặc biệt là Mặc Cảnh Dục, kẻ từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm, giờ đây lại bất chấp tất cả, nhiều lần muốn rời đi tìm người, nhưng đều bị ngăn lại. Cuối cùng, sự kiên nhẫn của hắn hoàn toàn bùng nổ.

"Chờ? Các ngươi bảo ta chờ? Chờ đến bao giờ? Một ngày, một tháng, hay một năm?"

Mặc Cảnh Dục đã nhiều ngày không chợp mắt, đôi mắt phượng tràn đầy tơ máu, khuôn mặt tiều tụy đến mức đáng sợ. Ông ta nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Chi Ngạn:

"Tránh ra! Trước khi ta còn giữ được lý trí, ta không muốn làm tổn thương ngươi!"

Bạch Chi Ngạn đứng trước mặt ông ta, không còn vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày. Khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú lúc này lại toát lên vài phần nghiêm túc, nhưng vẫn không thể làm dịu cơn giận dữ của Mặc Cảnh Dục.

"Mặc tiền bối, ta hiểu ngài lo lắng cho Lam cô cô, nhưng bây giờ manh mối hoàn toàn không có. Ta đã phái người lục soát khắp nơi, chỉ cần có tin tức, ta sẽ lập tức báo cho ngài."

Nhưng lời của hắn chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

"Ta bảo ngươi tránh ra!"

Mặc Cảnh Dục gằn từng chữ, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Khí tức cuồng bạo màu trắng dần lan tỏa, linh lực mạnh mẽ như muốn nghiền nát tất cả những kẻ cản đường ông ta.

Thấy tình hình không ổn, Bạch Chi Ngạn lập tức lùi lại mấy chục bước.

Đùa sao, vị này là cao thủ đệ nhất Vân Trung Thiên năm đó, nếu thực sự động thủ, hắn căn bản không thể chống lại. Dù sao, hắn cũng chỉ là một luyện dược sư, không giỏi mấy chuyện đánh nhau.

Bạch Chi Ngạn vừa rút lui, lập tức không còn ai có thể ngăn cản Mặc Cảnh Dục được nữa.

Ngay lúc ông ta định xé rách không gian để rời đi, một giọng nói thanh lãnh từ phía sau vang lên, khiến ông ta sững người tại chỗ.

"Phụ thân, người muốn đi đâu?"

Mặc Cảnh Dục chậm rãi quay đầu lại.

Cách đó không xa, một thiếu nữ áo trắng lặng yên đứng đó. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi môi khẽ cong nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt phượng quyến rũ giống hệt ông ta, dịu dàng sâu thẳm.

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Mặc Cảnh Dục ngỡ như đang mơ.

Nếu không phải vì đôi mắt phượng giống mình như đúc, cùng với khí chất thanh thoát không nhiễm bụi trần kia quá giống Phi Nhi, ông ta còn tưởng mình sinh ra ảo giác.

Mãi đến khi thiếu nữ từng bước tiến lại gần, mỉm cười gọi ông ta:

"Phụ thân."

Mặc Cảnh Dục mới dần hoàn hồn, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc:

"Con là... Tiểu Vũ?"

Khanh Vũ khẽ gật đầu:

"Là ta."

Lâu Quân Nghiêu từ phía sau bước ra, ánh mắt lướt qua Khanh Vũ, lạnh nhạt nói:

"Nhanh lên, linh thể rời khỏi thân xác quá lâu sẽ gây tổn hại nghiêm trọng."

Khanh Vũ khẽ gật đầu, hướng về phía nam nhân luôn giữ vẻ mặt căng thẳng kia, nở một nụ cười ngọt ngào:

"Cảm ơn chàng, ta sẽ nhanh thôi. Sẽ không sao đâu."

Mặc Cảnh Dục chứng kiến màn đối thoại giữa hai người, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không khỏi nhíu mày:

"Con vừa nói gì? Linh thể... thân thể?"

Lâu Quân Nghiêu hừ lạnh, ánh mắt đầy châm chọc:

"Không phải vì ngài thì còn vì ai? Nghe tin ngài muốn rời khỏi Thần Y Tộc để tìm Lam cô cô, tiểu nha đầu này lo lắng nên mới dùng linh thức rời khỏi thân thể để trấn an ngài. Bản thể của nàng không thể rời đi, ngài nghĩ nàng không biết nguy hiểm sao?"

"Cái gì!"

Đồng tử Mặc Cảnh Dục co rút mạnh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:

"Thật là hồ đồ! Ngươi có biết nếu thân thể nàng gặp nguy hiểm trong lúc linh thể xuất ra, thì linh hồn sẽ không thể quay về được không? Vĩnh viễn không thể trở lại!"

Nói đến đây, Mặc Cảnh Dục nghiến răng, hung hăng trừng mắt Lâu Quân Nghiêu:

"Nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu sao? Thật sự không biết giao nữ nhi của ta cho ngươi là phúc hay họa!"

Lâu Quân Nghiêu ngẩn ra, hắn vừa rồi hình như nghe thấy nam nhân kia nói, giao nữ nhi cho hắn??

Khoảng ngờ ông ta không phản đối bọn họ nữa? Thật đúng là không tưởng được.

Nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên gương mặt Mặc Cảnh Dục, lại thêm một trận mắng mỏ trút lên đầu Lâu Quân Nghiêu, Khanh Vũ không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nàng khẽ liếc mắt về phía nam nhân nào đó đang ngoan ngoãn chịu trận, ánh mắt mang theo chút áy náy.

Sau đó, nàng nhẹ giọng nói:

"Phụ thân yên tâm, ta không sao đâu. A Nghiêu đã bố trí kết giới xung quanh thân thể ta, tuyệt đối không có nguy hiểm. Hơn nữa, ta sẽ không ở lại quá lâu."

Mặc Cảnh Dục thoáng sững sờ, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Khanh Vũ nói tiếp:

"Phụ thân, ta biết người muốn làm gì, cũng biết... thực ra, mẫu thân căn bản không phải mất tích, mà là đã trở về nơi bà ấy vốn thuộc về, đúng không?"

Ánh mắt Mặc Cảnh Dục trở nên phức tạp, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc khó tả.

Quả nhiên, không thể giấu được nàng...

Phi Nhi đã trăm phương nghìn kế che giấu mọi chuyện, nhưng nữ nhi của họ lại quá thông minh, từ lâu đã phát hiện ra manh mối.

Khanh Vũ khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên định:

"Nơi đó, ngoài mẫu thân ra, e rằng không ai biết cách để đi vào. Vậy nên, điều ngài cần làm bây giờ là giữ bình tĩnh. Đừng quên, lần này mẫu thân làm vậy không chỉ để bảo vệ con và Tiểu Bắc... mà còn vì người."

~~~Hết chương 280~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro