Chương 283 - 285
Chương 283: Giấc mộng trong ma âm.
Trong lòng nàng vẫn chưa thể buông bỏ một số chuyện, chấp niệm ấy là thứ duy nhất giúp nàng bám víu vào chút ý thức mỏng manh giữa cơn đau đớn tột cùng.
Bọn họ... đã bắt đầu hành động rồi sao? Những đứa trẻ... liệu có ổn không?
Đột nhiên, một đôi giày trắng xuất hiện trong tầm mắt. Khanh Lam Phi sững sờ trong giây lát, chậm rãi ngước mắt nhìn lên. Đó là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh lệ thoát tục, đang cúi người nhìn nàng với ánh mắt u buồn.
Khanh Lam Phi kiệt sức đến mức không thể nhấc nổi người, toàn thân như bị rút sạch sinh lực.
Nàng nhận ra người trước mặt. Đôi mắt mờ mịt của nàng khẽ rung động, cố gắng giãy giụa để ngồi dậy.
Tuy nhiên, xiềng xích trói buộc chân tay quá nặng nề, khiến nàng không cách nào thoát khỏi mặt đất. Ngược lại, những nỗ lực yếu ớt ấy chỉ khiến cổ tay và mắt cá chân nàng bị ma sát đến mức rướm máu.
"Sư tỷ, đừng cử động!"
Nữ tử kia vội vàng đè nàng xuống, giọng nói trầm thấp đầy lo lắng, "Ta lén vào đây, không ai biết, tỷ đừng lo lắng."
Người từng kiêu hãnh và mạnh mẽ như Khanh Lam Phi, nay lại bị tra tấn trong hàn ngục phệ diễm lạnh lẽo đến mức này. Với tình trạng không còn linh cốt và tu vi yếu ớt hiện tại, e rằng nàng khó mà cầm cự được lâu. Dù ý chí có kiên cường, nhưng thân thể nàng đã sớm không chịu nổi.
Khanh Lam Phi khẽ cong khóe môi, gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt:
"Oanh Ca, đã lâu không gặp. Muội vẫn chẳng thay đổi chút nào."
Trong chốn Vô Niệm Chi Điên, chỉ có nàng ấy là người duy nhất còn giữ lại chút nhân tính.
"Sư tỷ, tỷ không nên quay về."
Trên gương mặt Oanh Ca không hề có nét cười. Nàng ấy nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Khanh Lam Phi, âm thầm truyền linh lực vào cơ thể nàng để xua tan sự hư nhược.
Khanh Lam Phi nhíu mày, giọng khàn khàn:
"Muội mau dừng tay. Nếu sư phụ phát hiện, muội sẽ bị trừng phạt."
Oanh Ca không đáp, chỉ cúi đầu, động tác trong tay vẫn không ngừng. Bỗng nhiên, nàng ấy khẽ hỏi:
"Cuộc sống bên ngoài... có tốt không?"
Khanh Lam Phi khẽ sững người, ánh mắt ngỡ ngàng, như đang lạc vào những ký ức xa xăm...
Oanh Ca và Khanh Lam Phi đều lớn lên trong Vô Niệm Chi Điên từ khi còn quấn tã. Chỉ là, nàng may mắn hơn, năm mười tuổi được rời khỏi nơi này. Từ đó, nàng thường xuyên qua lại giữa Diệu Nguyệt Thần Điện và Vô Niệm Chi Điên, nhưng lại sống một cuộc đời tự do tự tại.
Oanh Ca vốn là con gái của một nữ tỳ thấp kém trong Vô Niệm Chi Điên. Mẫu thân nàng ấy qua đời không lâu sau khi sinh nàng ấy ra, sư phụ thấy đáng thương nên giữ lại bên mình. Nhờ tư chất thông minh, nàng ấy được phá lệ thu làm đệ tử, bất chấp thân phận hèn mọn.
Nàng ấy chỉ chào đời muộn hơn Khanh Lam Phi vài ngày.
Hai người cùng lớn lên, cùng tu luyện, Oanh Ca luôn vô cùng nỗ lực, bởi nàng ấy hiểu rõ thân phận của mình, định mệnh cả đời không thể ngẩng đầu trong Vô Niệm Chi Điên. Chỉ có gấp mười, gấp trăm lần cố gắng mới có thể khiến bản thân nổi bật.
Tính tình Oanh Ca lạnh lùng, ít nói, cũng chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc. Nhưng Khanh Lam Phi chưa bao giờ bận tâm đến điều đó, luôn đối đãi với nàng ấy như muội muội ruột thịt.
Oanh Ca không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ. Ngày Khanh Lam Phi bị sư phụ phế bỏ linh cốt và trục xuất khỏi sư môn, nàng ấy quỳ trong bão tuyết suốt bảy ngày, cầu xin không ngừng. Thế nhưng, cuối cùng, vẫn không thể thay đổi được quyết định của sư phụ.
Khanh Lam Phi đau đớn đến mức ngất lịm khi bị bức ép phế bỏ linh cốt. Lúc tỉnh lại, nàng nhìn thấy Oanh ca – người luôn lạnh lùng, ít khi cười nói – lại đang ôm lấy mình mà khóc nức nở.
Đó là lần đầu tiên Khanh Lam Phi thấy Oanh Ca khóc.
Ngay cả khi Oanh Ca từng suýt chết vì đứt gân mạch, thất khiếu chảy máu, nàng ấy cũng chưa từng rên lên một tiếng, cứ như thể không có thất tình lục dục.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Khanh Lam Phi thoi thóp bên bờ vực sống chết, Oanh Ca lại khóc như một đứa trẻ, không ngừng cầu xin:
"Sư tỷ, tỷ đừng chết..."
Khanh Lam Phi cũng khóc.
Điều khiến nàng đau lòng nhất không phải mất đi linh cốt hay bị trục xuất khỏi sư môn, mà là thiếu nữ không chung huyết thống, nhưng thân thiết như tỷ muội này.
Nàng biết, Oanh Ca không giỏi dùng lời nói để bày tỏ nội tâm, nhưng tình cảm của nàng ấy đều thể hiện qua từng cử chỉ thường ngày. Nàng cũng giống như Oanh Ca, luôn trân trọng bản thân mình.
Khi rời khỏi Vô Niệm Chi Điên, ánh mắt Oanh Ca nhìn nàng đầy phức tạp, dường như còn ẩn chứa một chút ngưỡng mộ khó hiểu.
Lời cuối cùng nàng ấy nói là:
"Sư tỷ, nhất định phải sống tốt. Còn nữa, đừng quay lại, vĩnh viễn đừng quay lại."
Giống như một lời chia ly, không bao giờ gặp lại.
Oanh Ca khao khát được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nhưng nàng ấy không thể. Giống như có một sợi xích vô hình trói buộc, giam cầm nàng ấy trong chốn này mãi mãi.
Vì thế, khi Khanh Lam Phi có thể rời đi, trong lòng Oanh Ca không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng rồi, qua bao trăm năm, nàng vẫn quay trở lại.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sắc mặt Khanh Lam Phi dần dần khôi phục một chút huyết sắc. Nàng dịu dàng nhìn Oanh Ca, mỉm cười nói:
"Ta cảm thấy những năm qua mình thật sự hạnh phúc. Có một phu quân yêu ta như sinh mệnh, lại có một đôi nhi nữ ngoan ngoãn, đáng yêu. Không còn điều gì hạnh phúc hơn thế."
Ánh mắt Oanh Ca trở nên ảm đạm:
"Tỷ có biết, bước vào Hàn Ma Băng Diễm có nghĩa là gì hay không?"
"Ta biết." Khanh Lam Phi cười nhạt. "Nhưng ta không hối hận. Bởi vì ta đã trải qua những điều tốt đẹp nhất của thế gian này, không còn gì để ta tiếc nuối."
"Nếu tỷ chết rồi, vậy phu quân và hài tử của tỷ phải làm sao?" Oanh Ca cau mày.
"Ta không có lựa chọn, đúng không?"
Khanh Lam Phi khẽ cong môi, trong nụ cười thoáng chút tự giễu:
"Từ đầu, bọn họ đã không có ý định buông tha ta. Bọn họ muốn lợi dụng Diễm nguyên tố để nghiên cứu và chế tạo một vũ khí hình người bất tử, không gì có thể tổn thương. Ta không phải là người thích hợp nhất, chẳng qua bọn họ không tìm được ai phù hợp hơn thôi. Năm đó, sư phụ giữ lại mạng của ta, có lẽ cũng vì ta còn giá trị lợi dụng."
Oanh Ca siết chặt tay nàng, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói:
"Muội sẽ tìm cách cứu tỷ ra ngoài."
Khanh Lam Phi lắc đầu cười, giọng nói mang theo chút bi thương:
"Đừng làm chuyện ngốc nghếch, Oanh Ca. Có thể gặp lại muội, ta đã mãn nguyện rồi."
"Sư tỷ..."
Giọng nói của Oanh Ca bỗng cao lên vài phần, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, trong đáy mắt ánh lên tia sáng chưa từng thấy, giống như bị tầng tầng sương mù che phủ, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản tia hy vọng ấy tràn ra.
"Tỷ biết không, ta thực sự rất ngưỡng mộ tỷ. Có thể dũng cảm lựa chọn con đường mình muốn đi, dù quá trình ấy gian nan thế nào, tỷ vẫn chưa từng lùi bước. Ta hy vọng, sư tỷ có thể mang theo phần hy vọng này, mãi mãi sống hạnh phúc như thế."
Oanh Ca khẽ nở nụ cười, dịu dàng nhưng lại khiến lòng người rung động:
"Ta nhất định sẽ cứu tỷ ra ngoài."
Nói rồi, nàng ấy không chờ Khanh Lam Phi đáp lời, quay người rời đi. Chỉ là bóng lưng ấy, lại mang theo một nỗi quyết tuyệt khó tả, khiến người ta bất an.
"Oanh Ca..."
Khanh Lam Phi nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, ngón tay vô thức siết chặt, trong lòng dâng lên một cơn bất an khó hiểu.
......Edit: Emily Ton....
"Hài tử ngoan, đừng chống cự ta, hãy giao phó bản thân cho ta đi..."
Giữa làn sương mù mờ mịt, một giọng nói dịu dàng vang lên, mang theo lực lượng khiến lòng người an tâm, khiến kẻ khác chỉ muốn đắm chìm trong đó mãi mãi.
"Đến đây, lại gần ta, theo ta đi, được không?"
Giọng nói ấy tựa như có ma lực kỳ diệu, khiến người ta không thể kháng cự, vô thức bước về phía trước.
Tuy nhiên, trong cơn mê man, thiếu nữ lại nhíu chặt mày, bàn tay đặt bên người siết đến mức trắng bệch, dường như đang ra sức giãy giụa, nhưng dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể thoát khỏi lời triệu hoán ấy. Bước chân vô thức chậm rãi tiến về phía trước.
"Đúng rồi, ngoan lắm... Theo ta đi, đến một nơi không còn đau khổ, không còn phiền muộn..."
Hàng lông mày thiếu nữ nhíu chặt hơn, trên khuôn mặt non nớt rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Khi nàng sắp mất kiểm soát, một tiếng gầm giận dữ rung trời vang lên. Một bóng dáng khổng lồ màu vàng kim đột ngột trồi lên từ mặt đất, há miệng rộng như chậu máu, cắn thẳng về phía làn sương mù mênh mông trước mặt.
Giấc mộng hư ảo lập tức bị xé toạc.
Thiếu nữ trên giường đột nhiên mở bừng mắt, trong đáy mắt là một mảnh hàn quang lạnh lẽo.
"Chủ nhân, ngươi không sao chứ?"
Trong phòng, một tia kim quang chợt lóe, một thiếu niên dung nhan tinh xảo tuấn mỹ xuất hiện. Đôi mắt song đồng vàng bạc của hắn tràn đầy lo lắng nhìn nàng.
Khoảng thời gian trước, hắn vẫn luôn ngủ say trong không gian, mãi đến lúc này mới thức tỉnh. Nhưng không ngờ, vừa tỉnh lại đã chứng kiến cảnh tượng nguy hiểm như vậy.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu mình chậm một chút, chủ nhân sẽ gặp phải tình cảnh đáng sợ thế nào.
Toàn thân Khanh Vũ tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đáng sợ.
Không ngờ có kẻ, thần không biết quỷ không hay, xâm nhập vào giấc mộng của nàng. Hơn nữa, nàng phát hiện bản thân hoàn toàn không thể chống lại loại lực lượng quỷ dị này. Rõ ràng đại não vẫn thanh tỉnh, nhưng lại không thể khống chế, chỉ biết bất giác bước theo giọng nói kia.
Nàng nhớ rõ, không lâu trước đó, mình chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể và đầu óc vẫn trong trạng thái cảnh giác. Thế nhưng, trong lúc vô thức, ý thức của nàng tan rã, rồi mọi thứ chìm vào hư không.
"Chôn Chôn, ngươi có nhìn thấy kẻ đó không?" Khanh Vũ nhàn nhạt hỏi.
Thiếu niên hơi lắc đầu, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Không, kẻ đó không hiện thân. Hắn ta dùng nguyên thần thao túng từ xa, ý đồ muốn kéo hồn thể của chủ nhân rời đi. Chỉ là ta đột nhiên xuất hiện, cắt đứt khí mạch của hắn ta."
Khanh Vũ cười nhạt:
"Ngươi thấy đạo hạnh của hắn ta thế nào?"
Táng Mai hừ lạnh:
"Chỉ dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, chẳng có gì cao minh."
Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi:
"Chủ nhân, gần đây ngươi có đắc tội với kẻ đê tiện vô sỉ nào không?"
Khanh Vũ khẽ kéo khóe môi, ánh mắt sâu thẳm:
"Ta nghĩ, ta đại khái biết là ai rồi."
Ra tay nhanh như vậy sao?
Dùng loại thủ đoạn này, thật sự quá hạ thấp thân phận. Nếu trong truyền thuyết, Thần Cảnh cũng chỉ toàn hạng người như vậy, thì thật sự khiến nàng thất vọng.
Đã dám động thủ, lại còn chạm vào điểm mấu chốt của nàng...
Vậy trong trận giao phong tiếp theo, nàng sẽ không nương tay nữa.
Có những việc nàng chẳng buồn ra tay, nhưng nếu nói về thủ đoạn âm hiểm...
Nàng chưa từng sợ bất kỳ ai.
Chương 284: Dị biến ly kỳ.
Sáng hôm sau, tại Vân Trung Thiên xảy ra một sự kiện chấn động.
Ở khu vực giao giới giữa năm thế lực lớn, đột nhiên xuất hiện vô số thi thể, bao gồm cả ma thú lẫn con người. Tử trạng của bọn họ vô cùng quái dị và khó hiểu, khiến ai nấy đều hoảng sợ.
Nhiều người dân sống gần khu vực này đã ùn ùn kéo đến, khẩn cầu được tị nạn trong phạm vi bảo hộ của năm thế lực lớn. Bằng không, ai biết được liệu một ngày nào đó, bọn họ có thể chết một cách khó hiểu giống như những kẻ xấu số kia hay không.
Sự việc này lập tức khiến năm thế lực lớn không thể làm ngơ.
Suốt bao năm qua, năm thế lực tại Vân Trung Thiên luôn giữ vững thế cân bằng và hòa bình. Nhất là khi thời điểm mở ra Vô Niệm Chi Điên đang cận kề, không ai dám phá vỡ sự yên bình mong manh này. Vậy thì rốt cuộc, kẻ nào đứng sau vụ việc quỷ dị này?
Diệu Nguyệt Thần Điện được tôn xưng là thánh địa tối cao, tượng trưng cho ánh sáng và hòa bình. Mặc dù hiện tại đã mất đi ý nghĩa vốn có của năm xưa, nhưng ít nhất, bề ngoài bọn họ vẫn duy trì vẻ cao quý và trang nghiêm.
Trước tình huống này, Diệu Nguyệt Thần Điện không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lâu lắm rồi, nơi đây mới mở ra một cuộc họp nghiêm túc như vậy. Đại điện rộng lớn chật kín người, hắc y và bạch y đứng thành hai hàng, trật tự ngay ngắn.
Đây là lần đầu tiên Khanh Vũ chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng đến vậy.
Chỉ là tình thế bây giờ đã thay đổi. Mấy tháng trước, nàng còn là một tù binh, phải chịu ánh mắt dè bỉu và nghi kỵ của người khác. Giờ đây, nàng lại đứng trên đại điện cao cao, bên cạnh nữ nhân tôn quý nhất Diệu Nguyệt Thần Điện, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của muôn người.
Thời thế thay đổi thật nhanh.
Thương Tiệm từng giữ chức Đại Tư Tế, đương nhiên cũng có mặt. Mặc dù giờ đây hắn không còn được Khanh Lạc Nhạn coi trọng, nhưng dù sao cũng từng là người nắm giữ quyền lực tối cao một thời. Mọi người dù âm thầm bàn tán nhưng bề ngoài vẫn không dám tỏ ra quá phách lối.
Khanh Lạc Nhạn vẫn như thường lệ, ngồi phía sau tấm màn che mỏng, lặng lẽ và thần bí. Bóng dáng mảnh khảnh tựa vào ghế, hồi lâu không cất lời.
Khi tất cả đều cho rằng nàng ta đã ngủ quên, giọng nói mềm mại nhưng lạnh lẽo đột ngột vang lên, không mang theo chút cảm xúc nào, khiến người nghe không thể đoán được vui hay buồn.
"Chuyện thi thể xuất hiện ở giao giới Vân Trung Thiên, các vị có ý kiến gì không?"
Cả đại điện rơi vào trầm mặc. Hồi lâu sau, một lão giả mặc bạch y, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khẽ vuốt bộ râu ngắn, chậm rãi nói:
"Chẳng lẽ là... thiên tai?"
Lời này vừa thốt ra, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo không hề che giấu, như thể lão vừa nói ra điều nực cười nhất thế gian.
Lão giả nhận ra mình lỡ lời, khuôn mặt tức thì đỏ bừng, đầy xấu hổ.
Thật sự không thể trách được!
Thiên tai gì mà lại xuất hiện ngay tại giao giới giữa năm thế lực lớn, một nơi trọng yếu như vậy? Rõ ràng là có kẻ cố tình gây rối, muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa các thế lực của Vân Trung Thiên, hòng tạo ra sóng gió mà thôi!
Một nam tử trẻ tuổi khoác hắc y bước ra, cung kính hành lễ với người ngồi trên thượng vị, sau đó mở miệng:
"Điện chủ, ta cho rằng, thay vì ngồi đây đoán mò về sự việc kỳ lạ này, chi bằng để nhóm Đại Tư Tế đích thân ra tay điều tra, như vậy mới có thể tìm được đáp án xác thực."
Lời đề xuất này thực sự không tệ, nhiều người đồng loạt tán thành, ánh mắt đồng loạt hướng về mấy người mặc trang phục tư tế màu lam đứng ở một bên.
Đứng đầu nhóm tư tế không ai khác chính là Thương Tiệm, người vẫn luôn im lặng suốt thời gian qua. Hắn trông gầy gò hơn trước, giống như đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn vì Thần Điện mà tận tâm tận lực, nhưng thực chất, hắn đang lo lắng vì đã mất đi sự tín nhiệm của Khanh Lạc Nhạn do không còn sở hữu năng lực đặc thù của tư tế.
Nghe thấy lời đề nghị để nhóm tư tế điều tra thi thể, sắc mặt Thương Tiệm lập tức biến đổi.
Bàn tay hắn vô thức siết chặt trong ống tay áo, ánh mắt như bị dẫn dắt, không kìm được liếc nhìn thiếu nữ đang đứng bên ngoài tấm màn che.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Khanh Vũ khẽ nâng mắt, nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Nội tâm Thương Tiệm căng thẳng. Liệu nàng... có giúp hắn không?
Dù sao thì, chính hắn là người đã cố gắng tiến cử nàng trước mặt Điện chủ, nên nàng mới có được vị trí như hiện tại. Mặc dù việc này đã khiến hắn mất đi sự tín nhiệm của Khanh Lạc Nhạn, nhưng nếu nàng thực sự dám vong ân phụ nghĩa, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Thương Tiệm ngồi thẳng lưng, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
May thay, thiếu nữ kia không khiến hắn thất vọng.
Khi sắc mặt hắn dần trở nên nặng nề, đầu óc căng thẳng đến mức gần như sụp đổ, giọng nói trong trẻo, ôn nhu của Khanh Vũ đột nhiên vang lên:
"Các vị, có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng như mọi người nghĩ."
Giọng nói mềm mại của nàng trong không gian rộng lớn lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Thế nhưng, ngay sau đó, một lão giả khoác hắc y nhíu mày, giận dữ quát lớn:
"To gan! Chỉ là một thị nữ nho nhỏ, cũng dám lên tiếng trong cuộc họp quan trọng của Thần Điện? Ngươi nghĩ rằng dựa vào sự sủng ái của Điện chủ mà có thể cuồng vọng như vậy sao?"
Lão giả này là một trưởng lão có địa vị cao trong Thần Điện, được người đời kính trọng. Ông ta vốn nghiêm túc, ít khi cười nói và vô cùng coi trọng tôn ti lễ nghi. Trong mắt ông, hành động lần này của Khanh Vũ chính là kẻ dưới vô lễ với bề trên, tự ý can thiệp và hành động lỗ mãng.
"Trưởng lão chớ tức giận, sao không nghe ta nói một lời rồi hẵng quyết định trách phạt?" Khanh Vũ mỉm cười, không hề e sợ trước vẻ phẫn nộ của lão giả.
Lão giả áo đen vừa định mở miệng trách mắng thì từ sau tấm màn, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không sao, nghe nàng nói thế nào trước đã."
Điện chủ đã lên tiếng, lão giả đành phải kiềm chế cơn giận, đáp lời:
"Vũ Khanh, ngươi nói đi."
Khanh Vũ khẽ gật đầu, nhìn về phía mọi người và nói:
"Vô Niệm Chi Điên sắp xuất hiện. Việc này chắc hẳn các vị ngồi đây đều đã nghe qua, thậm chí còn rõ hơn ta."
"Có liên quan gì đến những thi thể ở khu vực giao giới?" Có người thắc mắc.
"Nghe ta nói hết đã."
Khanh Vũ mỉm cười liếc nhìn người vừa lên tiếng, rồi tiếp tục:
"Vô Niệm Chi Điên được xưng là thần cảnh, độ thần bí của nó không ai có thể đo lường. Không ai biết nó sẽ xuất hiện khi nào hay ở nơi nào.
Tuy nhiên, nếu đã là thần cảnh, tự nhiên sẽ mang theo những hiện tượng bất thường. Vì vậy, khi nó sắp xuất hiện, có khả năng sẽ gây ra những dao động kỳ lạ, thậm chí làm ảnh hưởng đến sinh linh xung quanh, dẫn đến những cái chết không rõ nguyên do. Đây có lẽ là nguyên nhân dẫn đến sự việc lần này, chứ không phải có kẻ nào cố tình gây rối ở Vân Trung Thiên."
Khi Khanh Vũ nói xong, cả đại điện lặng thinh hồi lâu. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt vi diệu, bởi những lời nàng nói, tuy khó tin nhưng lại vô cùng hợp lý. Dù sao, suốt mấy trăm năm qua, ở Vân Trung Thiên chưa từng xảy ra chuyện kỳ lạ như thế này.
Sau một hồi im lặng, Khanh Lạc Nhạn bỗng khẽ cười, giọng nói đầy ẩn ý:
"Đầu óc ngươi quả nhiên không tầm thường, lại trùng khớp với suy nghĩ của ta. Làm một thị nữ nhỏ bé đúng là đã uổng phí tài năng của ngươi rồi."
"Điện chủ quá khen, ta chỉ là suy đoán mà thôi." Khanh Vũ hơi rũ mi mắt, biểu cảm bình thản, không kiêu ngạo, không nóng nảy.
Lời nói này khiến những người phía dưới không khỏi xôn xao. Nghe ý tứ của Điện chủ, dường như ngài muốn ban cho thiếu nữ này một thân phận đặc biệt trong Thần Điện. Nghĩ đến đây, không ít người liếc nhìn về phía đoàn người mặc trang phục tư tế, nơi có một nam nhân đứng đầu.
Xem ra, vị trí Đại Tư Tế của Thần Điện lần này e rằng sẽ gặp nguy hiểm!
"Nếu không ai có ý kiến khác, chuyện này đã được làm rõ. Người được chọn tiến vào Vô Niệm Chi Điên, trong vài ngày tới, bổn điện sẽ công bố. Mong rằng các vị có thể nắm chắc cơ hội lần này."
"Chắc chắn không phụ lòng kỳ vọng của Điện chủ!"
Lời vừa dứt, bức rèm phía sau nhẹ lay động. Khanh Vũ chậm rãi tiến lên, dìu thiếu nữ rời đi từ một lối khác.
Trong đại điện, mọi người lần lượt tản ra, nhưng không ít kẻ vẫn thì thầm bàn tán.
"Tiểu nữ tử đến từ đại lục cấp thấp, hiện giờ quả thực rất nổi bật! Điện chủ lại tín nhiệm nàng đến thế."
"Còn gì nữa? Điện chủ mỗi lần họp đều hỏi ý kiến mọi người, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì theo ý mình. Chưa từng có ai được Điện chủ công nhận như vậy."
"Ngay cả Đại Tư Tế đã theo hầu Điện chủ nhiều năm cũng chưa từng được như vậy. Dạo gần đây, Điện chủ dường như cũng không triệu kiến hắn..."
"Suỵt, nhỏ giọng thôi..."
Dù những lời bàn tán rất khẽ, nhưng Thương Tiệm không phải kẻ điếc. Vốn dĩ hắn đã vô cùng để ý đến ánh mắt của người khác, sao có thể không nghe thấy?
Khi nghe được những lời ấy, gương mặt Thương Tiệm lạnh lùng, không nói một lời, lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Dưới ống tay áo rộng lớn, bàn tay hắn siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Hắn đây chẳng phải là tự tay dẫn sói vào nhà hay sao?
Kết cục ngày hôm nay, đều là do hắn quá ngu xuẩn.
Hừ, Vũ Khanh... đã không biết điều như vậy, thì không thể giữ lại!
Bóng dáng cao lớn của Thương Tiệm dần khuất khỏi tầm mắt mọi người. Chỉ là, ở nơi không ai nhìn thấy, gương mặt anh tuấn nho nhã kia đã sớm nhuốm đầy hàn ý, tựa như cơn bão sắp sửa ập đến.
....
Đêm ấy, ánh trăng lạnh lẽo treo cao, chiếu rọi khắp căn phòng một màu bạc trắng, đẹp đến nao lòng.
Thiếu nữ an tĩnh nằm trên giường, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chiếc gối mềm mại.
Ánh trăng len qua khung cửa, chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ không chút tỳ vết của nàng. Giấc ngủ yên bình ấy, tựa như một tiên nữ lạc vào trần thế, không vướng bụi trần, không nhuốm hồng trần.
Từ trong bóng tối, dường như có một luồng khí tức âm trầm lặng lẽ hiện ra, ánh mắt thâm sâu dán chặt vào người thiếu nữ đang say ngủ.
Chương 285: Ám toán ta? Ngươi quá xấu!
Thiếu nữ chỉ mặc một bộ áo lót mỏng manh, mái tóc dài mềm mại rũ xuống gối, trong giấc ngủ trông thuần khiết và vô hại, dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy khiến người ta nhìn mà lòng mềm nhũn.
Ở góc tối, một nam nhân âm thầm ẩn nấp, ánh mắt sâu thẳm màu tím tràn đầy ôn nhu, không rời khỏi nàng dù chỉ một khoảnh khắc.
Nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ vô thức thò ra khỏi chăn, nam nhân khẽ thở dài, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, định kéo chăn đắp kín cho nàng.
Khi đặt tay nàng vào trong chăn, hắn mới phát hiện, nàng thực sự ngủ rất sâu, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Có gì đó không ổn.
Lâu Quân Nghiêu khẽ nhíu mày. Nha đầu này từ trước đến nay luôn cảnh giác, sao có thể ngủ say như vậy?
"Tiểu hồ ly?"
Hắn nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhưng nàng vẫn không hề có động tĩnh.
Hắn lật người nàng lại, lúc này mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi khẽ mím chặt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thực ra, Khanh Vũ không hề mất ý thức. Nàng đã sớm bị một giọng nói bí ẩn kéo vào giấc mộng. Nhưng lần này, nàng đã có phòng bị, không còn bị động như trước mà trực tiếp lần theo nguồn gốc của giọng nói, giao đấu với kẻ đứng sau bức màn.
Sự căng cứng trong cơ thể nàng là do cảm nhận được có người đang tiếp cận. Khi phát hiện đó là Lâu Quân Nghiêu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lo lắng nếu bản thân không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, thân thể sẽ gặp nguy hiểm từ thế giới bên ngoài. Nhưng giờ đây, với Lâu Quân Nghiêu ở bên, bảo vệ nàng không rời nửa bước, nàng không cần lo lắng nữa.
Khi Khanh Vũ dần thả lỏng tinh thần, Lâu Quân Nghiêu ôm nàng vào lòng, cảm nhận cơ thể nàng đang mềm mại dần, sắc mặt cũng trở nên tự nhiên hơn.
Thấy vậy, Lâu Quân Nghiêu có chút kinh ngạc. Hắn mơ hồ cảm nhận được, lúc này, thiếu nữ trong lòng đang làm một việc vô cùng quan trọng.
Vì vậy, hắn chỉ im lặng canh giữ bên cạnh nàng, ánh mắt không rời khỏi nàng dù chỉ một giây.
Trong mộng cảnh, kẻ thao túng hồn phách Khanh Vũ là một thiếu nữ trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, gương mặt đáng yêu nhưng sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn vương một tia máu. Đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc, không thể tin được.
"Không thể nào! Không ngờ ngươi có thể thoát khỏi thuật thôi miên của ta?!"
Khanh Vũ cười lạnh: "Dùng lại một chiêu cũ, ngươi không thấy quá nhàm chán sao? Ngươi biết không, xâm nhập vào giấc mơ của người khác là hành vi vô cùng bỉ ổi. Xem ra đám người Vô Niệm Chi Điên các ngươi, thực sự đều là lũ hèn hạ vô sỉ."
"Ngươi thật lớn mật! Dám nhục mạ cường giả của Thần Cảnh!?" Thiếu nữ phẫn nộ quát lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng ta như nhận ra điều gì đó, sững sờ hỏi: "Ngươi... sao biết ta là người của Vô Niệm Chi Điên?"
Không thể nào!
Nàng ta chưa từng để lộ thân phận, làm sao nha đầu miệng còn hôi sữa này lại biết được?!
Nhìn thấy vẻ mặt giống như gặp quỷ của nữ tử kia, Khanh Vũ khẽ nhướng mày, hứng thú ác ý trỗi dậy. Nàng chậm rãi, cất giọng lạnh lùng thốt ra từng chữ một:
"Ta không chỉ biết ngươi là người của Vô Niệm Chi Điên, mà còn biết rõ ý đồ các ngươi muốn lặng lẽ bắt ta trở về, lợi dụng Diễm nguyên tố trong cơ thể ta để khởi tử hồi sinh, tạo ra một siêu cấp cường giả đao thương bất nhập, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại, khóe môi cong lên đầy giễu cợt, rồi tiếp tục:
"Những thi thể ở chỗ giao giới Vân Trung Thiên, nếu ta đoán không lầm, cũng là tác phẩm của ngươi, đúng không? Vì mấy ngày trước ngươi bị thương, cần hấp thụ một lượng lớn sinh hồn để hồi phục hoàn toàn."
Lời vừa dứt, nữ tử kia lảo đảo lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ngoài khiếp sợ còn lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Từ phản ứng này, có thể thấy lời nói của Khanh Vũ hoàn toàn chính xác.
Hơn nữa, rất có khả năng nữ tử này đã lén lút tu luyện tà công bằng cách nuốt chửng sinh hồn, một hành vi bị nghiêm cấm trong Vô Niệm Chi Điên. Giờ đây, bị Khanh Vũ vạch trần không chút nương tay, nàng ta mới hoảng loạn như vậy.
Thực ra, suy đoán của Khanh Vũ đã trúng tám, chín phần. Chỉ có điều, nàng sai ở một điểm — Vô Niệm Chi Điên đúng là muốn bắt nàng về, nhưng không phải bằng thủ đoạn hèn hạ này.
Nữ tử kia chẳng qua là vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cấp trên, nên mới hành động trước, mong lập công để giành được sự trọng dụng và ưu ái.
Nàng ta khát khao nhất là có được một thân thể hoàn chỉnh, xứng đáng với giọng nói quyến rũ của mình. Nếu lập được công lớn, các đại nhân phía trên sẽ giúp nàng ta tái tạo thân xác.
Nhưng giờ đây, hy vọng đó hoàn toàn tan vỡ.
Bí mật đã bị Khanh Vũ nhìn thấu, dù không thể hoàn thành nhiệm vụ, nàng ta cũng tuyệt đối không thể để Khanh Vũ sống sót. Nếu bí mật này bị tố cáo, hậu quả sẽ còn đáng sợ hơn việc bị Hàn Ma Phệ Diễm thiêu đốt.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt đáng yêu kia thoáng hiện lên một nụ cười âm hiểm.
Giọng nói của nữ tử vang lên như tiếng thì thầm mê hoặc trong mộng cảnh, lại ẩn chứa sát khí vô tận:
"Tiểu nha đầu, số mệnh đã định ngươi phải trải qua kiếp nạn này. Nhưng đừng lo, ta sẽ không để ngươi cảm nhận đau đớn. Giống như những kẻ trước khi chết, trên mặt vẫn mang theo nụ cười an tĩnh..."
Nghe vậy, Khanh Vũ khẽ cong môi cười, đôi mắt hẹp dài thoáng hiện ý cười lạnh lẽo:
"Ta thực sự rất tò mò, khi Thực Mộng Ma giết người, trong lòng đang nghĩ gì... À, đúng rồi, ngươi chắc hẳn không biết, bởi vì ngươi chưa bao giờ được thấy gương mặt thật của mình."
Lời nói khó hiểu của nàng khiến nữ tử thoáng sững sờ, sau đó cười lạnh chế giễu:
"Ngươi nghĩ giả thần giả quỷ là có thể khiến ta buông tha cho ngươi sao?"
"Giả thần giả quỷ?"
Khanh Vũ nhướng mày, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu. Nàng nhẹ nhàng động lòng bàn tay, tựa như đang cầm thứ gì đó, rồi chậm rãi nâng tay lên, để lộ một chiếc gương nhỏ tinh xảo.
"Không bằng... chúng ta cùng nhau nhìn xem ngươi trông như thế nào."
Nụ cười nơi khóe môi Khanh Vũ càng thêm sâu, nàng đưa gương về phía nữ tử đang ngơ ngác.
"Ngươi xem, hóa ra đây mới là bộ dạng thật của ngươi. Phải chăng vì đã quá lâu không thấy gương mặt mình, nên ngươi quên mất bản thân là ai rồi?"
Trong tấm gương phản chiếu, nào có hình ảnh của một thiếu nữ đáng yêu?
Chỉ thấy một gương mặt đầy mủ tanh hôi, ghê tởm đến mức không thể nhìn thẳng, làn da xám nâu thô ráp, đầy vảy cứng rắn, cùng những xúc tu dữ tợn không ngừng vươn ra. Một cơ thể người, nhưng lại mang dáng vẻ của quái vật kinh tởm, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ và chán ghét.
"A a a a ——! Đây không phải ta! Đây không phải ta! Quái vật! Là quái vật ——!"
Nữ tử lập tức rơi vào hoảng loạn, ôm đầu không ngừng lắc mạnh, lảo đảo lùi về phía sau, hoàn toàn không thể chấp nhận hình ảnh trong gương.
Nàng ta hét lên điên cuồng, thậm chí không để ý những vết máu đang loang lổ trên cơ thể mình. Nàng ta muốn bắt lấy con quái vật trong gương, nhưng mỗi khi nàng ta tấn công bản thân, hình ảnh trong gương cũng đáp trả dữ dội, như thể muốn cùng nàng ta không chết không ngừng.
Cuối cùng, dường như không thể chịu đựng thêm, nữ tử vận dụng toàn bộ lực lượng, một chưởng đánh thẳng vào trán mình, thức hải tan vỡ, cả thân thể hóa thành tro bụi, tan biến vào hư không.
Khanh Vũ nhìn vào chiếc gương trong tay, khẽ lắc đầu, như thể có chút tiếc nuối:
"Phải tự ti đến mức nào mới không dám soi gương, cuối cùng lại chết vì một tấm gương chứ."
"Chủ nhân à, người xinh đẹp như tiên nữ, làm sao hiểu được những kẻ xấu xí để ý dung mạo của mình đến nhường nào!"
Một giọng nói nhỏ vang lên đột ngột.
Khanh Vũ nhíu mày, chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức thả tiểu oa nhi trong chiếc bình ra.
Dường như đã lâu không được chạm vào thế giới bên ngoài, tiểu oa nhi toàn thân bốc lửa đỏ rực hít sâu một ngụm không khí, sau đó mở đôi mắt to tròn, tràn đầy cảm kích nhìn nàng:
"Cảm ơn chủ nhân đã thả ta ra. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ hết lòng làm việc chuộc tội."
Khanh Vũ hừ lạnh:
"Nể tình ngươi lần này bày mưu tính kế khá tốt, ta tạm tha cho một lần. Nếu còn dám cãi lời ta, ta sẽ luyện ngươi thành đan dược."
Tiểu oa nhi hoảng sợ, vội vàng đưa tay nhỏ bịt miệng, lắc đầu quầy quậy:
"Không dám, không dám! Ta biết đó là nam nhân của chủ nhân, không thể ăn... không thể ăn..."
"Xuy."
Khanh Vũ bật cười, không thèm để ý tới nó nữa.
Nói đến đây, nàng cũng nên tỉnh lại rồi, nếu không, ai đó sợ là lo lắng đến phát điên.
Lúc này, Lâu Quân Nghiêu đang đứng bên cạnh, sắc mặt căng thẳng, thân hình cứng ngắc. Đúng lúc ấy, hàng mi của thiếu nữ trong lòng hắn khẽ run rẩy, rồi chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy hắn, khóe môi nàng cong lên nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng gọi:
"A Nghiêu."
Lâu Quân Nghiêu hít sâu một hơi, dường như đang cố nén cảm xúc. Nhưng cuối cùng, hắn không nói gì, chỉ ôm nàng chặt hơn, vùi đầu vào cổ nàng, giọng trầm thấp mang theo chút oán giận:
"Nàng... tiểu yêu tinh này, suýt nữa khiến ta sợ muốn chết."
Rõ ràng trước đó còn khỏe mạnh, hắn chỉ rời đi vài ngày, nàng đã chơi trò hôn mê bất tỉnh.
Xem ra, từ nay về sau hắn phải đến canh chừng nàng mỗi đêm mới được.
Cảm nhận được sự lo lắng của nam nhân, Khanh Vũ vòng tay ôm lại hắn, dịu dàng an ủi:
"Ta không sao, được chứ?"
~~~Hết chương 285~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro