CHAP 27

TAI NẠN BẤT NGỜ

" Kịt " Bốn chiếc xe thắng gấp trước bến cảng Nha Trang tại đường số xx phường xx quận x . Nó tháo cái nó bảo hiểm xuống , bước xuống xe . Lạnh mặt với người đối diện

- Hàng đủ ?- nó hỏi , kiệm lời

- Thưa tiểu bang chủ . Đủ ạ !- người đàn ông trước mạt nó kính cẩn trả lời

- Hết việc rồi về đi !- nó nói

- Vâng ạ

Sau đó ,nó dẫn đầu , tiếp theo là xe của Trần Quốc Bảo rồi đến xe của Luvia và Anna .

Đường đi đang yên tĩnh , bỗng có chiếc moto chạy tới xe nó như muốn đâm vào nó một cái cho nó chết quách đi . Thấy vậy , nó vội lạng tay lái sang một bên nhưng lại đâm vào vách núi . Nó văng ra khỏi xe .

Quốc Bảo , Luvia và Anna lo lắng vội chạy lại xem nó như thế nào rồi .

Luvia chạy tới kéo cái xe ra , Anna đỡ nó dậy , tháo nón bảo hiểm của nó ra .

- Này mày sao rồi ? Đừng làm tao lo lắng mà - hai hàng nước mắt của cô bắt đầu rơi

- ...

Thứ cô nhận được lại là sự im lặng . Nó đã ngất . Bây giờ , khắp người nó đều bị chảy máu . Lúc sau , nó cố gượng dậy nói

- Luvia , mày đi đem hàng vào kho đi . Cẩn thận đấy - giọng nó yếu ớt

- Ừm - cô trả lời , lòng thì lo lắng cho nó biết bao
Tính của nó là vậy , đã quyết định làm gì rồi thì phải làm cho xong . Không được bỏ ngang chừng . Để rồi bây giờ thành ra như thế này

- Anna , mày đỡ nó lại đây tao đưa nó vào bệnh viện . Còn mày thì đi về báo cho anh Kai biết đi !- giọng Quốc Bảo lo lắng

- Được rồi đi cẩn thận đó

---

Quốc Bảo phóng xe chạy thật nhanh đến bệnh viện

Chưa đầy 2' thì cậu đã đứng trước cửa phòng cấp cứu . Cậu đứng ở ngoài chờ cái đèn đỏ tắt mà trong lòng lo lắng cho nó rất nhiều .

Kai chạy vào , thấy cậu . Anh đặt tay lên hai vai cậu , hỏi . Gương mặt hung dữ kèm theo phần lo lắng

- Em gái tôi đâu ? Cậu đi theo nó mà để nó như thế này đấy hả ? Đường đường là một phó bang ở cơ sở hai mà lại để cho tiểu bang chủ phải vào bệnh viện . Cậu nghĩ lại đi . Cậu đã hoàn thành trách nhiệm của mình chưa ? Bảo vệ cho một đứa con gái còn không làm được thì nói chi đến những chuyện lớn lao khác hả ? - anh tức giận , xả một tràn vào cậu . Phải . Anh là một người rất rất thương em gái của mình . Anh đã hối hận vù đã không đi theo nó . Nhưng bây giờ thì có hối hận cũng có ích gì chứ ? Nó sẽ hết suyễn sao ? Hay là mọi chuyện sẽ không xảy ra và không đến tình trạng như bây giờ ?

- Phải . Tôi tách trách . Nhưng bây giờ thì anh có chửi có quát mắng tôi đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi . Nếu như anh chửi tôi mà mọi chuyện sẽ không sảy ra , mọi thứ bắt đầu lại thì tôi chấp nhận để cho anh chửi đấy - cậu nhìn anh nói

- Cậu có biết là Tia bị suyễn không ? Cô ấy không thể bị kích động mạnh . Cậu có biết không ?- hắn từ đâu chạy lại ngắn cuộc cãi vã của hai người lại

- Tiểu Thanh bị suyễn ? Sao nó không nói cho tôi biết ? Luvia , chuyện này có phải là sự thật không ?- cậu hỏi
- ...- cô không nói gì , chỉ gật gật nhẹ đầu

Quốc Bảo bây giờ cảm thấy hối hận , tại sao cậu lại không hỏi trước tình trạng của nó rồi mới quyết định có nên cho nó đi bảo vệ chuyến hàng này . Cậu tự trách bản thân mình tại sao lại nhu nhược như vậy

Cái đèn đỏ tắt . Hắn , anh Quốc Bảo , Luvia và Anna lo lắng đứng trước cửa .

Ông bác sĩ đi ra , anh vội hỏi

- Bác sĩ em cháu ...

- Tôi cần một người hiến máu cho cô bé . Cô bé bị mất máu rất nhiều !- ôbg bác sĩ nói nhanh

- Nhóm máu gì ạ - hắn vội hỏi

- O âm tính - ông bác sĩ lo lắng hỏi . Vì đây là nhóm máu hiếm

- Để tôi, tôi và nó có cùng nhóm máu của nó - Bảo nói

- Được rồi, cậu đi theo tôi để lấy máu - cô y tá trẻ nói

Cậu đi sau cô. Hắn thấy cậu đi mà tự trách bản thân tại sao lại không thể giúp gì được cho nó. Hắn hỏi anh

- Cậu ta là ai vậy

- Quốc Bảo hả? Cậu ta là bạn từ hồi cấp một của Tia. Bây giờ là phó bang ở cơ sở hai của Davil. Cũng đẹp trai, con nhà giàu - anh nói

- Đẹp trai? Tao thấy nó giống đàn bà thì có. Tóc đen cắt undercut mà bị fail. Da thì trắng như bạch tạng. Mũi thì cao như đi phẫu thuật thẩm mỹ - hắn nói

- Uầy, có người ghen rồi kìa - anh chọc hắn

- Giờ phút này mà hai người còn giỡn được á?- Anna nhăn mặt nói

-...- cả hai lại im lặng, lại tiếp tục lo lắng cho nó
....

Ông bác sĩ lại bước ra. Tất cả lại vội vàng, lo lắng hỏi ông

- Cô ấy sao rồi ạ

- Cô bé đã qua khỏi cơn nguy hiểm nhưng vẫn còn đang hôn mê - ông bác sĩ ôn tồn nói

- Vậy chừng nào mới tỉnh ạ - Quốc Bảo hỏi

- Chắc cũng phải năm tiếng nữa... à phải rồi. Có một tin vui cho mọi người là bệnh suyễn của cô bé đã giảm. Chỉ khi ra gió thì sẽ bị ho vài tiếng thôi - ông nói

- Thật ạ? - Anna vui mừng hỏi

Ông bác sĩ gật đầu

- Thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Cũng đã 3 giờ rồi. Để tôi ở lại với Tia là được rồi - hắn nói

- Ừ - đồng thanh

Hắn tạm biệt tụi anh rồi đi vào phòng hồi sức. Hắn ngồi cạnh giường, vuốt tóc nó rồi thầm trách móc

- Con nhóc này, đi làm nhiệm vụ mà không nói cho anh biết để anh đi theo còn bảo vệ em chứ - hắn nói rồi hôn nhẹ lên trán nó rồi nắm chặt tay nó ngủ

___________________________

*Note

Trần Quốc Bảo

17 tuổi

Tuy lớn hơn nó nhưng vẫn là bạn thân. Học cực giỏi, điểm cực cao. Nhà cực giàu

Ngoại hình: cao 1m85, sáu múi

Tóc đen, mắt đen, da cực kì trắng ( tại toàn phượt đêm không hà ) mũi bao cao. Nói chung là đẹp tự nhiên không cần chỉnh sửa

Tính cách: thích cãi lý( nghề tương lai là luật sư .-.)

Châm ngôn sống: tôi là người hoạt động về đêm ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro