Various: Thư (2)

Phần 2: Thời gian ~ Kiyoshi Teppei

Gió. Gió rất mạnh..,
Gió thổi, luồn lách qua từng ngóc ngách của bộ quần áo [Tên] đang mặc, tạo nên một thứ lạnh rờn rợn trên da cô. Cô đã ngồi đó được một lúc khá lâu. Trời đã chập choạng tối và [Tên] không hề biết mình đã ngồi đó được bao lâu và sẽ ngồi đó đến khi nào. Khẽ dựa mình vào một thân cây bên bờ sông, cô nghe thấy tiếng dế bắt đầu kêu râm ran. Mi mắt [Tên] bắt đầu nặng trĩu, gió vẫn thổi, như đang ru cô vào giấc ngủ.

"Em làm gì ở đây vào giờ này vậy?" Một giọng nói vang lên từ bóng đêm phía sau lưng [Tên] cô quay lại và thấy một người con trai trạc tuổi cô đang đứng đó. Cô không nhìn rõ người đấy trông như thế nào nhưng nghe giọng nói của người đó mà cô cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu. "Em có phải là con gái gia đình [Họ] vừa chuyển tới sống ở [Địa chỉ] không?" Cậu ấy hỏi rất nhẹ nhàng; biết rằng mình có thể tin cậu ấy, [Tên] gật đầu.

"Em lạc đường à?"

"KHÔNG!" Cô đứng phắt dậy và thẳng thừng từ chối. Từ bé, [Tên] đã luôn được mọi người khen là thông minh và có trí nhớ siêu phàm. Thế cớ gì mà hôm nay bị lạc đường lại phải nhờ một thằng con trai bằng tuổi mình đi chỉ đường cơ chứ? Ý cô là cô KHÔNG.NHỚ.ĐƯỜNG.VỀ. Trời ạ, nghe sao thấy lạ quá, người có trí nhớ siêu phàm mà không biết nhà mình ở đâu, chối tai thật đấy.

Bỗng nhiên, cậu con trai đó cầm lấy tay [Tên] và kéo cô đi.

"Ế? Cậu đang dẫn tôi đi đâu đấy?" Cô hỏi.

"Về nhà."

"Hả???" Mặt [Tên] thộn ra vì câu trả lời cụt lủn và dễ hiểu nhầm đó.

"Tất nhiên là nhà của cậu rồi." Cậu ấy tiếp tục "Chắc cậu cũng không nhớ, tớ là hàng xóm của cậu, Teppei, sống..."

"Kiyoshi Teppei, cách nhà tôi một căn nhà." [Tên] ngắt lời "Tôi nhớ rõ về các gia đình sống ở đây."

"Vậy mà cậu lại không nhớ nhà của mình ở đâu. Tốt nhất, cậu nên dành ít trí nhớ của mình cho mấy chuyện lặt vặt; thay vào đó là cậu nhớ những thứ cá nhân của mình." Cái tên Teppei đó nói một cách thản nhiên.

Mặt của [Tên] nóng lên, đỏ bừng bừng. Một phần vì ngại, phần còn lại là do tức. Nhưng cô giữ bình tĩnh hết sức có thể. Cậu ấy nói có ý đúng. Thực sự thì trí nhớ của cô có những thứ rất lặt vặt, như thể số series trên gói bánh mà cô mới mua từ ba ngày trước, hay là chiều cao của Levi đứng thứ mấy trong Attack on titan; cũng có thể là số quyển sách BL mà bạn thân của cô sưu tập,... Nhưng chẳng có gì là quan trọng cả.

Từ bé đến giờ, cô đã luôn ghi nhớ mọi thứ chỉ qua một lần tiếp xúc. Giờ [Tên] mới thấy mình phí phạm cái khối óc này như thế nào. Có lẽ nào, một ngày nào đó, cô sẽ không thể ghi nhớ một thứ gì nữa thì sao?

"..." [Tên] im lặng một hồi lâu. Tay cô vẫn bị hắn ta cầm và kéo đi "Cậu...nói đúng." Cuối cùng cô cũng chịu thú nhận.

Một lúc sau, khi cô về đến nhà rồi, Teppei vẫn đứng ở ngoài cửa cho đến tận lúc nào cô đi về rồi thì mới đi về nhà cậu. Ngày hôm đó, họ gặp nhau, nhưng cũng có một số chuyện khác xảy ra. [Tên] nhận ra Teppei hơn cô cả một tuổi liền. À, đó không phải là vấn đề ở đây.

Sau ngày họ gặp nhau hôm đó được hai năm, bố của [Tên] chuyển đơn vị làm việc nên cả gia đình cũng phải chuyển đi theo. Vốn đã quen với phong cách sống không cố định của gia đình, [Tên] cũng không ngạc nhiên gì với tin mình sắp phải chuyển chỗ khác. Tuy nhiên, lần này thì có lẽ cô không ăn ngủ yên ổn được.

"Em sắp đi sao?"

Đó là vào một chiều hoàng hôn mùa thu, khi họ ngồi dựa vào thân cây ở bờ sông, nơi họ đã gặp nhau lần đầu; ngắm nhìn từng chiếc lá cứ rụng rời khỏi thân cây già cỗi, sắp bị héo khô trong mùa đông tới. Bỗng nhiên, Teppei phá vỡ bầu không khí đó với một chủ đề rất không nên đề cập tới.

"Anh biết rồi, bố mẹ em đã nói với anh." Teppei đang ngồi ở phía đằng sau thân cây [Tên] ngồi nên cô không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ấy. Tuy nhiên, cô có thể cảm thấy cậu ấy đang... "Sao em không nói với anh một câu nào thế?"

[Tên] vẫn im lặng, ngắm nhìn đầu của Teppei hơi cúi. Cô không biết nói gì. Cô sợ, sợ lắm. Bất cứ câu nói, từ ngữ nào bây giờ cô nói ra, [Tên] không biết nó sẽ làm đau lòng Teppei đến mức nào. Dù sao thì hai người cũng là bạn lâu năm...
.
.
.
Hoặc là hơn thế nữa.

Đôi môi [Tên] run run. Cô không thể tìm thấy tiếng nói của mình trong cả con tim lẫn trí óc; tất cả đều bị nỗi sợ hãi đó chèn ép. Và dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể thốt nên thành lời.

Nhưng rồi Teppei quay sang, đối mặt với cô, trên môi là một nụ cười rất tươi.

"Em sợ hả?" Cậu ấy hỏi.

"S-Sợ? Sợ cái gì?" [Tên] lúng túng, quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh nhìn của Teppei. Dù chỉ là bạn hai năm nhưng Teppei đã luôn luôn là người có thể đoán trúng tim đen của cô.

"Đừng lo, anh tin chắc rằng chúng ta sẽ gặp nhau mà!" Teppei đứng lên và đi sang chỗ của cô.

"Tại sao anh lại tin chắc vậy?" Cô hỏi, nhìn cậu ấy bước lại gần.
.
.
.
.
"Tại vì thời gian sẽ cho chúng ta tất cả..." Teppei đặt một nụ hôn lên trán của [Tên], làm tim cô đập loạn nhịp "Và một ngày, khi đã đến lúc, hai ta sẽ được gặp lại nhau, cùng một số phận mới."

Rồi Teppei nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng của [Tên], đôi mắt (Màu) hơi giãn ra do ngạc nhiên.

"Mạnh khoẻ nhé." Teppei cười.

"Ưm." [Tên] gật đầu và cười lại.

---

"Rồi hai ta sẽ gặp lại nhau thôi." [Tên] vừa nói, vừa đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy.

Cậu ấy bị chấn thương đầu gối do một trận đấu với đối thủ chơi "không lành mạnh". Do chấn thương quá nặng lên cậu phải sang Mĩ để điều trị. Tất nhiên, thời gian cậu ở bên đấy sẽ không thể tính theo từng ngày hay từng tháng; nó phải tính theo năm. Nhưng [Tên] không sao. Cô tin vào những gì cậu ấy nói.

"Ừ. Hẹn ngày ta gặp lại!" Teppei cười, bòng tay qua sau lưng [Tên] và ôm thân hình nhỏ con của cô. Trong lòng cậu thực sự rất buồn vì sẽ không được cảm nhận hơi ấm của cô ấy trong vài năm tới. Nhưng Teppei không sao...
.
.
Trước đây, họ đã từng bị chia cắt, họ kiên nhẫn chờ đợi. Và họ được thời gian đáp trả...
.
.
.
.
.
Teppei và [Tên] đã tình cờ gặp lại ở cấp Ba...
.
.
.
Số phận của họ đã thay đổi...
.
.
Một ngày, Teppei gom hết dũng khí để thổ lộ với người có lẽ chỉ coi cậu là bạn; và khi cậu ấy nhận ra mình đã trở thành bạn trai của người đó...
.
.
"Mạnh khoẻ nhé." [Tên] cười.

"Ừm." Cậu gật đầu và cười lại.

Máy bay xxx, đi đến Carlifornia, Mĩ, chuẩn bị đến giờ cất cánh. Mời các hành khách cuối cùng...

Tiếng loa phát thanh vang lên và Teppei cũng biết mình phải đi. Cậu muốn nán lại một lúc nữa, ở với [Tên] lâu hơn một chút. Nhưng cậu biết rằng, thời gian sẽ cho họ gặp lại nhau thôi.

Bức thư thứ hai: Thời gian

Gửi thời gian,
Cảm ơn vì đã cho tôi số phận...

***
Người thứ hai, đã xong ✅
Ahhhhhh~~~~~~~~~~~ Mai là sinh nhật của Ame rồi, 11/5 :)))
Notice me!~ Notice me!~~~~~~
Well, seems like no one notice me ~.~
Klq nhưng ảnh của Teppei trông như Makoto trong Free kiểu gì ý 😕
Thôi, Ame biến đây :)
Ame 💋

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro