2
Điền Hủ Ninh gần đây để ý một người.
Lưu ý đến mức hắn hủy bỏ mọi lịch trình buổi chiều, kiên trì hằng ngày tới thư viện thành phố cắm cờ.
Đối phương là một nhóc sinh viên mới hơn hai mươi, hai người cách mấy cái bàn, cậu nhóc vẫn luôn trộm nhìn chằm chằm chính mình.
Mỗi khi hắn quay đầu lại, cậu trai đều lập tức cúi mặt xuống, bộ dáng lén lút quá đáng yêu. Như là con thỏ nhỏ mặt dễ đỏ đôi tai hồng, chọc đến hầu kết hắn khẽ nhúc nhích.
Hắn muốn bé thỏ này.
Nên làm như thế nào để có thể tự nhiên qua bắt chuyện đây?
Nếu thỏ con xem mấy sách ngoại văn, như vậy hắn có thể tự nhiên mà đi qua cùng cậu bàn luận nội dung trong sách.
Thế nhưng bé thỏ lại xem toàn tài liệu thi lên thạc sĩ, có chút khó khăn. Mà vấn đề này căn bản không làm khó được Điền Hủ Ninh.
Đến gần là một môn học vấn, với tư cách một người thường xuyên tham dự các loại yến hội xã giao, tất nhiên hắn rất tinh thông môn học này.
Một ngày nọ, một vị mỹ nhân bất ngờ ngồi xuống đối diện hắn. Eo thon mông vểnh, mị nhãn như tơ.
Điền Hủ Ninh khẽ nhếch khóe môi, thoáng chốc bình thường như cũ, dọn đồ đổi qua bàn của thỏ con. Xấu xa mà khi dễ đối phương, đến nỗi khiến cho con mồi chạy trối chết.
Hắn không sợ thỏ con sẽ trốn. Hắn muốn nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của đối phương.
-
Điền Hủ Ninh nằm trên sofa trong nhà, qua khung cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Âu phục sạch sẽ thẳng thớm trên người đã bị kéo đến lung tung, khóe miệng nhếch lên một độ cung tương xứng với hoàn cảnh tối tăm này, lộ ra một bộ mặt hoàn toàn khác so với ban ngày. Hung ác vô cùng.
Hắn nắm lấy tấm thẻ sinh viên mỏng manh kia, nhìn ảnh người to cỡ ngón tay cái, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Hắn từng chút một hít hà hơi thở còn sót lại trên tấm thẻ, hứng thú càng ngày càng tăng cao.
Điền Hủ Ninh mặc kệ thân dưới đang hưng phấn sưng to, gọi điện thoại cho một vị người quen. Nhìn thông tin được gửi tới, lòng bàn tay không ngừng cọ xát khuôn mặt thẹn thùng cười tươi kia.
Đêm khuya, trong căn phòng trống trải, chỉ còn tràn đầy tiếng thở dốc, cùng tiếng cười trầm thấp.
-
Thỏ con không khó tìm chút nào.
Khi hắn phát hiện thấy mục tiêu, đối phương tựa như đứa nhóc thất ý, cuộn tròn trước cửa thư viện B đại.
Điền Hủ Ninh vừa lòng nhìn ngắm biểu tình khiến hắn động tâm trên khuôn mặt con mồi.
E lệ, sợ hãi cùng ngưỡng mộ.
Trong lòng hắn có bao nhiêu sóng cuộn biển gầm, mặt ngoài càng bình thản bấy nhiêu.
Ôn nhu là tấm mặt nạ tốt nhất của hắn, và cũng là mồi câu tốt nhất. Mà hôm nay hắn phải buông mồi, dụ dỗ con mồi cắn câu.
Điền Hủ Ninh làm bộ không thèm để ý, lén lút cọ cọ cái tay đưa tới trước mặt mình, cười hỏi: "Bạn học Tử Du à, tôi cố ý tới B đại một chuyến, cậu không tính toán mời tôi dùng cơm trưa sao?"
Hắn chắc chắc thỏ con sẽ không từ chối, hắn hiểu quá rõ con mồi này.
Quả nhiên, ánh mắt né tránh, có chút hoang mang, nhưng mặt lại ửng hồng. Bộ dáng kia như thỏ nhỏ sắp bị nấu chín, đôi môi mím thật chặt, lắp bắp hỏi lại hắn: "Thế, thế ngài... muốn ăn món gì?"
Tay Tử Du thực mềm, nắn bóp đến quá thoải mái.
Bàn tay ấy tựa như sinh ra để thuộc về hắn, vĩnh viễn thuận theo mà bị bao vây trong lòng bàn tay dày rộng của hắn vậy.
Điền Hủ Ninh dẫn Tử Du đi một nhà ăn phong vị xưa, muốn một phòng an tĩnh cuối dãy. Dù sao chỉ có như vậy, hắn mới có thể thảnh thơi mà thưởng thức biểu tình khiến toàn thân hắn hưng phấn đến rùng mình kia.
Đồ ăn được mang lên, Điền Hủ Ninh cho người phục vụ lui ra, cạch một tiếng khóa trái cửa phòng lại.
Tử Du một tay cầm đũa, đôi mắt ngơ ngác mà nhìn bên này, tựa hồ không hiểu rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.
Điền Hủ Ninh lại biết quá rõ. Hiện tại, hắn nhốt lại bé thỏ trong cái lồng sắt tạm thời này.
"Ngài, ngài vừa...khóa cửa sao?"
Thỏ con mỗi khi hoảng lên, ngón tay theo thói quen nắm chặt rồi lại buông ra, làm nhiều lần liên tiếp. Tựa như hành động theo bản năng mỗi khi cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.
Điền Hủ Ninh ung dung thong thả mà cởi áo khoác, treo lên giá áo phía sau cửa. Hắn nén lại tâm tình, ôn hòa mà đáp: "Tôi không thích đang dùng cơm lại bị quấy rầy."
Vô luận là thưởng thức đồ ăn trên bàn, hay là con mồi ngồi đối diện, hắn đều không thích bị quấy rầy.
Tử Du tin, đôi mắt ướt nhẹp cụp xuống, thi thoảng lại liếm liếm một chút đôi môi mềm mịn.
Điền Hủ Ninh săn sóc mà múc cho cậu một chén canh: "Lúc trước hỏi cậu vấn đề, như thế nào không trả lời?"
Tử Du a một tiếng, như là không hiểu hắn hỏi cái gì.
Hắn kiên nhẫn mà lặp lại một lần: "Ở thư viện, vì sao lại nhìn tôi chằm chằm?"
Điền Hủ Ninh ngồi ở trước cửa, chặn lại lối ra khỏi lồng sắt, bé thỏ có chạy đằng trời.
Uống cạn một bát canh, Tử Du mới nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân, nhắm chặt mắt đáp.
"Bởi vì...bởi vì ngài thực chói mắt, tôi liền không tự chủ được mà..."
Điền Hủ Ninh cười cười: "Không đúng nha, trả lời lại lần nữa đi."
Bé thỏ của hắn đang run lẩy bẩy, đáng thương quá đi mất. Đáng thương đến nỗi hô hấp hắn gấp gáp nóng hổi, cố hắn vô ý mà vuốt ve lòng bàn tay đối phương.
Thật lâu sau, con mồi rốt cuộc khuất phục trước thợ săn, vài giọt nước mắt lăn trên gò má, như là bị ủy khuất nhiều lắm.
"Bởi vì tôi...thích ngài..."
Chiếc đũa rơi xuống đất, kèm theo tiếng đồ sứ rơi vỡ, tán ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Điền Hủ Ninh đè bé thỏ lên tường, ngực đè lên lưng đối phương.
Đôi tay với những ngón tay xinh đẹp kia bị ấn ở trên đỉnh đầu, da thịt trong lòng bàn tay bóng loáng, lại không hề có chút gầy yếu.
Cứ tưởng thịt thỏ bị cho ăn toàn cám tăng trọng, không ngờ lại là một con thỏ hoang thích chạy nhảy.
Bắp thịt có lực mà không thô, rắn chắc lưu loát, phải là một cơ thể thường xuyên rèn luyện ra mới có được.
Điền Hủ Ninh khống chế bé thỏ, sung sướng lẩm bẩm: "...Em làm tôi bất ngờ quá đỗi."
Khuôn mặt đỏ hồng, Tử Du cố sức mà quay đầu, lông mi ướt nước: "Cái, cái gì cơ?"
Đây là lần đầu tiên Điền Hủ Ninh ở cự li gần như vậy đánh giá bé thỏ của mình.
Kiểu tóc thoải mái thanh tân, khuôn mặt thanh tú, cần cổ trắng nõn lại mảnh khảnh, tựa hồ chỉ một bàn tay cũng có thể bóp chặt. Giống như một tháng trước tình cờ gặp gỡ, chỉ là một cái liếc mắt, khiến hắn lòng mang tư tâm.
Hắn bắt đầu bám theo. Có lẽ cũng không thể nói là bám theo.
Hắn một thân quần áo chính trang, áo mũ chỉnh tề, quang minh chính đại mà theo dõi, không khác gì một người qua đường thông thường cả.
Hắn kiên nhẫn một tháng trời, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Hắn muốn lưu lại dấu răng trên cái cổ thon dài kia, hắn muốn gặm cắn yết hầu xinh đẹp ấy, muốn liếm cạn nước mắt trên khóe mắt kia. Hắn muốn bé thỏ ngoan ngoãn nằm sấp xuống, phe phẩy cái đuôi lấy lòng mình. Hắn muốn thỏ nhỏ thở dốc rên rỉ, muốn bé thỏ của hắn co quắp kêu đau. Hắn muốn làm cho khuôn mặt trắng nõn kia đỏ bừng lên, muốn che lấp toàn thân trơn bóng kia bằng ấn ký của bản thân. Hắn muốn dựng lên một chiếc lồng kiên cố nhất, căng lên một lớp lưới mắt nhỏ li ti, rèn ra một tấm xiềng xích rắn chắc.
Điền Hủ Ninh phun ra từng hơi nhiệt khí bên tai Tử Du, ôn nhu dụ dỗ: "Nhà tôi có một phòng trống, em dọn đến đấy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro