Chương 38: Thiết kế
Diệp Trăn Trăn nhìn hợp đồng trước mặt, chậm chạp không đưa tay ra nhận.
Chu Văn cũng không thúc giục, kiên nhẫn nhìn cô. Diệp Trăn Trăn mím mím môi,
âm thanh tràn đầy áy náy: "Ngại quá, việc này tôi muốn suy nghĩ một chút."
Biết rõ Chu Văn có lẽ xem trọng tình cảm với Diệp Trăn Trăn mới cho cô cơ
hội này, nếu cô còn ra vẻ khó tránh người ta nghĩ mình không biết thời thế.
Nhưng... chuyện này trước hết cần thảo luận với Quý Triết Ngạn, cô biết anh
không hy vọng mình tập chung vào công việc.
Chu Văn cũng không bởi vì câu trả lời này của cô mà tức giận, chỉ cười nói:
"Không sao, việc này cũng nên suy nghĩ một chút."
Thái độ bao dung này càng khiến Diệp Trăn Trăn ngại ngùng: "Cảm ơn... tôi
có thể cầm hợp đồng về xem lại không?"
"Đương nhiên có thể."
Diệp Trăn Trăn cười cất hợp đồng vào túi, mặc dù Chu Văn chỉ lớn hơn cô ba
tuổi, nhưng lại thành thục trầm ổn hơn cô rất hiều, giống đàn chị có thể dựa dẫm.
Bởi vì thời gian còn sớm, hai người đều không có việc bận liền nhàn hạ nói
chuyện phiếm. Có lẽ chịu ảnh hưởng từ thím Chu, Chu Văn tương đối có hứng thú
với chuyện nấu nướng, trong phòng có không ít sách nấu ăn. Diệp Trăn Trăn lập
tức càng ngưỡng mộ hơn: "Cô biết làm những món này sao?"
Chu Văn cầm một quyển sách đưa cho Diệp Trăn Trăn: "Dựa theo công thức
viết trên đây, nấu lên cũng không quá khó ăn. Tôi với cô không giống nhau, nếu
không tự mình nấu cơm cũng chỉ có thể chịu đói bụng, mấy năm trôi qua tay nghề
cũng rèn luyện được chút."
Diệp Trăn Trăn bị nói đỏ mặt, lúc trước ở nhà có thím Chu nấu ăn, hiện giờ ở
nhà bác sĩ Quý thì có anh ấy nấu, tay nghề của hai người đều rất giỏi, cô vẫn chưa
phải trải qua tình huống như vậy. Nhưng ngẫm lại tình hình này không thể kéo dài,
bình thường bác sĩ Quý công việc bận rộn như vậy, về đến nhà còn phải nấu cơm
cho cô khiến cô rất áy náy.
Cô thấy mình nên rèn luyện kỹ năng nấu nướng một chút, cho dù không phải vì
người khác nấu cơm, lúc mình thèm ăn còn tự làm một số món lấp bụng cũng là
chuyện tốt. Nghĩ như vậy, cô liền chăm chú ghi lại sách trong phòng Chu Văn, chờ
lúc về cũng mua mấy quyển.
Chu Văn nhìn động tác của cô, không khỏi bật cười. Cô gái nhỏ này nhất định
đang yêu đương. Mặc dù không cố ý hỏi hiện giờ cô ấy ở đâu nhưng ở thành phố A
cô ấy quen ai, thật sự có thể dùng ngón tay để đếm. Huống hồ lúc cô ta còn ở Diệp
gia nghe nói cô ấy cùng một vị bác sĩ họ Quý rất thân thiết.
Cô ta chọn một quyển sách, đưa cho Diệp Trăn Trăn: "Quyển này các món ăn
đều tương đối dễ làm, thích hợp cho người mới học, cô cầm về tham khảo đi."
Tâm tư nhỏ bị vạch trần, Diệp Trăn Trăn hơi xấu hổ: "Không cần, tự tôi mua là
được rồi."
Chu Văn buồn cười nhìn cô: "Chỉ là mấu quyển sách nấu ăn thôi, không đáng
bao nhiêu, rảnh cô lại ra hiệu sách một chuyến."
"Vậy cảm ơn cô." Diệp Trăn Trăn không thể từ chối, cất mấy quyển sách vào
túi. Sách trong phòng Chu Văn rất nhiều, ngoại trừ sách nấu ăn còn rất nhiều tạp
chí thời trang. Diệp Trăn Trăn nhìn lướt giá sách, cảm thấy cái quyển tạp chí
"TOMATO" này nhìn rất quen mắt. Trong tủ quần áo của Diệp Trăn Trăn có rất
nhiều quần áo đều ở trong tạp chí này.
Cô tò mò lật nhìn một chút, vẻ đẹp của những trang phục nữ khiến cô sửng sốt.
Có lẽ do được mặc trên người người mẫu, những bộ trang phục này đẹp hơn rất
nhiều so với treo trong tủ quần áo, so với những bản thiết kế cô vẽ trên giấy, càng
không biết đẹp hơn bao nhiêu lần
Chu Văn nhìn vẻ mặt của cô, đại khái đoán được suy nghĩ của cô: "Tạp chí
"TOMATO" mới đầu chỉ chụp ảnh giúp các nhãn hiệu nổi tiếng, sau đó tự mình
bắt đầu tìm kiếm các nhà thiết kế, thành lập một thương hiệu quần áo riêng. Nó là
một tạp chí lớn, tự nhiên có thể sử dụng rất nhiều tài nguyên, cho nên phát triển rất
mạnh. Trang phục ở đây đều là của những nhà thiết kế nổi tiếng, đương nhiên cũng
rất thịnh hành."
Diệp Trăn Trăn cầm quyển tạp chí giật mình, sau đó mới hiểu cô ta đang an ủi
mình. Chu Văn nhìn cô, trong mắt có ý cười nhưng hết sức kiên định: "Cô rất có
tài năng về thiết kế, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, một ngày nào đó quần áo cô thiết kế
có thể được đăng trên những quyển tạp chí này, được mặc trên người những cô
người mẫu nổi tiếng."
Diệp Trăn Trăn không thể không thừa nhận, trong nội tâm mình ngọn lửa đang
tắt đã bị những lời này của Chu Văn đốt lên. Cô không biết nhiệt tình đối với thiết
kế của mình bắt nguồn từ đâu, nhưng cô biết, tương lai mà Chu Văn nói rất có sức
hút.
"Tôi thích cô người mẫu này." Diệp Trăn Trăn tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ,
mất mát vừa rồi biến thành ý chí chiến đấu, "Nếu sau này tôi thiết kế quần áo đẹp,
nhất định phải để cho cô ấy mặc."
Chu Văn cúi đầu nhìn lại tạp chí, lúc thấy rõ người mẫu là ai, biểu cảm hơi ý
vị: "Cái này... chỉ sợ hơi khó."
"Vì sao?" Diệp Trăn Trăn không vui, dù sao thì cô chính là coi trọng cô mẫu
này.
"Người này không phải người mẫu ký hợp đồng với "TOMATO", cô ấy là...
bà xã của Mạc thiên vương."
Biểu cảm của Diệp Trăn Trăn lập tức biến thành Σ( ° △ °|||).
Cô thế mà vừa ý bà xã Mạc thiên vương.
"Cô ấy trước kia là trợ lý của Mạc thiên vương, về sau cùng Mạc thiên vương
thành đôi, bỗng chốc trở lên nổi tiếng. Nghe nói tạp chí hình như muốn ký hợp
đồng với cô ấy, nhưng Mạc thiên vương không đồng ý, mà bây giờ cô ấy đang
mang thai, rất lâu không lộ diện." Chu Văn vừa giải thích vừa tìm kiếm trên giá
sách tạp chí gây chấn động cả nước, "Đây rồi, chính là số này."
Diệp Trăn Trăn cầm tạp chí Chu Văn đưa rở ra xem, hai người họ rất xứng đôi,
nhìn rất cảnh đẹp ý vui. Đặc biệt cái bầu không khí mờ ám kia, dù cô xem tạp chí
cũng mặt đỏ tim run. Cô nhìn tên bên cạnh người mẫu, A Dao.
Úi, nhan sắc cô người mẫu này phù hợp với thẩm mỹ của cô, rất muốn để cô
ấy mặc thiết kế của mình a!
Diệp Trăn Trăn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thật cố gắng, sau đó ký
hợp đồng với "TOMATO", chọn nhiều cô em người mẫu, từ đó đi tới đỉnh cao
cuộc sống.
Cùng Chu Văn nói thêm vài câu, Diệp Trăn Trăn liền trở về nhà. Hôm nay Quý
Triết Ngạn nghỉ làm, lúc Diệp Trăn Trăn về đến nhà, trong phòng bếp đang lan tỏa
mùi thức ăn. Nhìn thấy Quý Triết Ngạn đang bận rộn trong phòng bếp, Diệp Trăn
Trăn từ sau ôm eo anh, cọ cọ sau lưng: "Bác sĩ Quý à ~~~"
Cái giọng điệu ưỡn ẹo này, ngọt như ăn trộm được bình mật.
Quý Triết Ngạn cười cười, thả thìa trong tay xuống, nghiêng người sờ đầu cô:
"Sao vậy? Gặp được chuyện tốt?"
"Vâng, hôm nay em gặp một cô người mẫu em cực thích, đáng tiếc cô ấy đã gả
cho Mạc thiên vương."
Quý Triết Ngạn: "..."
Câu nói này, Quý Triết Ngạn không biết phải trả lời thế nào.
Thế là anh quyết định đổi đề tài: "Được rồi, đi rửa tay là có thể ăn cơm."
"Vâng ạ." Diệp Trăn Trăn chạy lạch bạch mấy bước, lại quay lại nhìn anh:
"Bác sĩ Quý, hôm nay em mang về rất nhiều sách dạy nấu ăn, chờ em học xong là
có thể nấu cho anh ăn á!"
Ánh mắt Quý Triết Ngạn lóe lên một cái, sau đó quay người đáp một tiếng
"ừm". Diệp Trăn Trăn nhìn tai anh đang có xu hướng đỏ lên, cười hì hì một cái, vui
sướng đi rửa tay.
Ăn cơm xong, Diệp Trăn Trăn thu dọn bát đĩa sạch sẽ mới cầm hợp đồng Chu
Văn đưa cho cô đi tới phòng khách: "Bác sĩ Quý, Chu Văn nói bản thiết kế của em
lần trước rất khá, muốn cùng em ký hợp đồng."
Quả nhiên Quý Triết Ngạn biểu cảm nghiêm túc, Diệp Trăn Trăn vội vàng đẩy
hợp đồng tới: "Nhưng em chưa đồng ý, em phải hỏi ý kiến anh đã."
Thái độ Quý Triết Ngạn hơi thả lỏng, cầm hợp đồng lên xem. Hợp đồng đúng
quy cách, phúc lợi đãi ngộ mặc dù không thể nói tốt thế nào, nhưng đối với Diệp
Trăn Trăn không có kinh nghiệm và bằng cấp mà nói thì không tệ. Hợp đồng ký ba
năm, anh cẩn thận xem xong, ngẩng đầu hỏi Diệp Trăn Trăn: "Ý em thế nào?"
"Em..." Bản thân Diệp Trăn Trăn cũng có chút không biết nói sao, nếu như
trước đó, cô vì nôn nóng tìm cuộc sống ổn định, có lẽ sẽ đồng ý ký kết, nhưng giờ
đã xem qua trang phục trên tạp chí "TOMATO", cô thấy mình vẫn quá non nớt,
cần phải học tập thêm nhiều.
Quý Triết Ngạn thấy cô không nói lời nào, nói: "Vậy trước hết để anh nói ý
kiến của mình. Anh vẫn không tán thành việc em bắt đầu đi làm sớm, em có thể chỉ
ở trường học tập vài năm, nhưng sẽ làm việc cả đời, không cần nhất thời nóng ruột.
Mặc dù có nhiều sinh viên đại học làm thêm ngoài giờ, nhưng điều kiện trước hết
bọn họ đã hoàn thành bài vở trên lớp." Anh dừng một chút, lại nói, "Đương nhiên
cơ hội này rất tốt, nếu như có thể làm bán thời gian, anh không phản đối."
Anh không muốn gò bó Diệp Trăn Trăn phát triển, mà anh luôn cho rằng, nếu
như Diệp Trăn Trăn khôi phục trí nhớ, sự việc hẳn còn có biến hóa. Đặc biệt liên
quan tới thân phận thật của cô, anh luôn cảm thấy...
"Vâng, em biết rồi, em sẽ nói rõ với Chu Văn, xem có thể làm bán thời gian
hay không." Diệp Trăn Trăn cảm thấy Quý Triết Ngạn nói rất có đạo lý, đặc biệt
bây giờ tình tiết vụ án còn chưa rõ, cô đúng là không có khả năng làm công việc
này ổn định. Quý Triết Ngạn kéo cô ngồi bên cạnh, vò vò tóc cô: "Anh định để em
đi học thiết kế, nếu như sau này theo nghề, cũng sẽ có chút tác dụng. Em thấy thế
nào?"
Diệp Trăn Trăn không ngờ Quý Triết Ngạn vì cô mà làm những việc này, cô
ôm Quý Triết Ngạn hơi muốn khóc: "Bác sĩ Quý cảm ơn anh, nhưng, nhưng em
không có giấy tờ tùy thân."
Đối với vấn đề hộ khẩu, Diệp Trăn Trăn luôn canh cánh trong lòng.
Quý Triết Ngạn suýt chút cười ra tiếng, nghe nói không có chứng minh thư,
hình như hợp đồng cũng không thể ký đâu. Anh vò vò đỉnh đầu cô, cười nói: "Bạn
anh tìm một người quen, nói tình huống của em cho họ, cũng không cần lo liệu thủ
tục chính thức."
Diệp Trăn Trăn cảm động nhìn anh: "Cảm ơn bác sĩ Quý, vì biểu đạt cảm giác
cảm kích của em, em quyết định hôn anh một cái." Cô nói xong nhắm ngay môi
Quý Triết Ngạn hôn xuống, Quý Triết Ngạn bất ngờ, ánh mắt dần trở lên mềm mại.
Anh ôm gáy Diệp Trăn Trăn, khiến nụ hôn sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro