Cho tới khi đã ngồi ở giữa thiện phòng mộc mạc sạch sẽ của Hà Tê Tự, mi nhãn (mày và mắt) của tiểu đạo sĩ vẫn cong cong, rót nước, châm trà, nét cười nhợt nhạt trên mặt vẫn thủy chung không thay đổi. Hôi thử bị hắn nhìn tới mức trong lòng sợ hãi, ho khan hai tiếng, không để ý tới trên mặt dần hiện ra hai rạng mây đỏ ửng: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Đạo giả buông ấm trà nói: "Trong nhà có người để mà vướng bận thật là tốt."
Điển Tất "Phốc–" một tiếng đem nước trà trong miệng toàn bộ phun ra hết: "Ai, ai, ai... ai vướng bận hắn?" Luống cuống vội nâng tay áo lên lau miệng, che lại khuôn mặt đã nóng bừng.
Tiểu đạo trưởng nhìn bộ dạng chật vật của hắn mà cười, từ trong đôi mắt trong suốt lộ ra một chút mê man: "Hắn là người như thế nào?"
"Một cây củ cải hoa tâm." Điển Tất ngửa đầu thốt, liệt kê trên đầu ngón tay lỗi của Ân Giám: "Phong lưu hoa tâm, lạm tình phóng đãng, hết nằm lại ăn, ngang ngược bá đạo không cho ta ra khỏi nhà, còn dám nhanh mồm nhanh miệng đi theo ta tranh luận. . ."
Khí tức bung lên đến hai má, cái kẻ không tốt kia thực không có điểm gì coi được, dưới đôi mắt trầm tĩnh sáng ngời của đạo giả, hôi thử cằm nâng cao cùng biết bao khẩu khí đang sục sôi cuối cùng đều chậm rãi hạ xuống. "Kỳ thât... kỳ thật... nếu nói ra người nọ đối nhân cũng không tồi lắm."
"Tỷ như?"
"Tỷ như..." Tỷ như vào hôm thời tiết tốt lại khiến tâm tình của Thần Quân tốt, hắn sẽ cùng tiểu hôi thử ngồi ở trong sân nhỏ ngẩn người, mơ mơ màng màng ngủ một chút, trưa vừa tỉnh liền nhận ra, chính mình cư nhiên đang gối đầu trên vai hắn, hắn cứ như thế đã ngồi bất động hai canh giờ. Vừa phục hồi tinh thần, gương mặt xinh đẹp của nam nhân gần trong gang tấc, tươi cười sáng lạn tới nỗi khiến người ta không mở được mắt.
Tỷ như thời điểm hắn không có mỹ nhân bên người, nam nhân chán đến chết sẽ đột ngột từ phía sau siết chặt thắt lưng hắn, ngực kề lưng, mặt dán mặt, miệng chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ chạm vào nhau. "Đông gia, đông gia, đông gia. . ." Kêu lên triền miên như thế hệt như tiểu hài tử ầm ĩ đòi kẹo. Điển Tất quay đầu lại hung tợn trợn mắt trừng hắn, hắn một chút cũng không sợ, chỉ cười ha ha, vô lại không thể nói lý.
Hôi thử giận tới sôi gan, giẫm chân quay đầu thề sẽ không thèm để ý đến hắn. Hắn duỗi tay ra lần thứ hai xoay mặt hôi thử trở về, nụ hôn dừng ở giữa mi tâm nhẹ tựa lông chim: "Điển Tất, mắt thực sự giống như được điểm nước sơn." Dường như khen ngợi lại dường như cảm thán, hôi thử hơn nửa cuộc đời khốn khổ đấu tranh với loài miêu cứ thế bị rơi vào móng vuốt của hắn, mặc hắn trêu chọc, mặc hắn đùa bỡn đều không thể thoát ra.
"Ngươi có thích hắn không?"
Không hổ danh người kiếp trước là thần tiên, ngay cả khi buông ra câu hỏi như thế vẫn là đạm nhiên bình tĩnh không hề mang theo ý nhòm ngó. Điển Tất cảm khái, rồi sau đó lại cực kỳ thán phục, tiếp theo là tự ti, sau nữa lại nghẹn lời, trong đầu tựa như có một trận chuyển động, cuối cùng vẫn quyết định lảng tránh câu hỏi này: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi có thích hắn hay không?"
Từ "hắn" ở đây chỉ cầm sư, hôi thử nhìn thấy đạo giả vẫn dụi cằm tiêm (thon gầy) xuống góc bàn, phẫn nộ lại lần nữa bùng lên.
"À. . ." Nhắc đến người nọ, hắn liền lập tức thay đổi, mâu quang không hề chỉ còn trong suốt, thần sắc cũng không còn lạnh nhạt nữa. Đạo giả nâng tay tự rót cho mình một chén trà, cũng không vội vàng uống, lòng bàn tay một lần lại một lần vuốt ve miệng chén, "Hắn tốt lắm."
"Tiếng đàn của hắn nghe vô cùng êm tai, nghe vào giống như say, một khi đã say, phiền não trong lòng cái gì cũng đều như không có. Hắn còn đưa ta ra khỏi thành ngắm trúc lâm (rừng trúc) phía nam, dù bây giờ không phải là mùa thích hợp để thưởng trúc, bất quá được ở cùng một chỗ với hắn, nhìn cái gì cũng đều tốt. Hắn nói, đợi tới mùa xuân năm sau, cảnh sắc nơi đó sẽ rất đẹp, đến lúc đó, sẽ lần nữa cùng với ta đi tới trúc lâm chơi cờ, đàm chuyện phiếm."
"Hắn là yêu." Điển Tất nói.
"Yêu thì như thế nào?" Môi đỏ tươi nhếch lên lộ ra cười nhạo không giống với của người xuất gia.
Bất an trong lòng lại càng tăng thêm, Điển Tất nhịn không được nghiêng người lên phía trước hỏi: "Hắn có rút được kiếm của ngươi ra không?"
Đạo giả trên tay bưng chén trà nhỏ gắt gao, thân thể gầy yếu giống như muốn tận lực từ đó hấp thụ một chút ấm áp: "Hắn nếu rút, sẽ rút ra."
Hôi thử nhìn đôi mắt trống rỗng của hắn nói: "Ngươi hiểu hay không không thể đi nghe đàn thêm nữa."
Đạo giả nhu thuận gật đầu, lại bất chợt đem ánh mắt hướng vào khuôn mặt vẫn kiên quyết nghiêm túc của Điển Tất: "Sau khi nghe qua tiếng đàn của hắn, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ sẽ tới đó thêm lần nữa?"
Hô hấp ngưng lại, hôi thử lần thứ hai nghẹn lời.
Con hẻm nhỏ về khuya vẫn là tĩnh lặng như trước, Điển Tất rón ra rón rén đẩy ra cửa viện, ánh nến ấm áp trong tưởng tượng cũng không thấy từ kẽ hở lọt qua, đón tiếp hôi thử chỉ có căn phòng tối như mực cùng gió đêm lạnh buốt.
Lần dò thắp sáng được đèn cầy, chỉ thấy trên bàn tròn trống rỗng, nam nhân quả nhiên không để đồ ăn cho hắn. Chạy đến phòng Thần Quân gõ cửa, bên trong lặng yên không có một tiếng động, cả tiểu viện dường như chỉ có mấy tiếng vang vọng "cốc cốc". Điển Tất tay cầm đèn cầy yên lặng đứng trước cửa phòng hắn trong chốc lát, rồi chậm rãi bước về phòng ngủ của chính mình. Cuộn người lại cảm giác được ổ chăn thực ấm áp, hôi thử trừng mắt nhìn tấm màn sa đang thổi vù vù ở đầu giường, thân thể rõ ràng đã mệt tới rã rời xương cốt, lại vẫn khăng khăng không chịu buồn ngủ.
Hắn không ở nhà, chắc là đã đi ra ngoài. Cả trăm năm, Thần Quân cao ngạo hễ xuất môn cũng chỉ có mỗi một mục đích. . . Điển Tất ở trong bóng tối nín thở chờ đợi, chờ đợi nghe tiếng cửa cót két bị đẩy vào, cũng chờ đợi cái thứ âm thanh thở dốc sớm đã nghe tới nhàm chán từ phòng cách vách.
Chờ đợi đời chờ, Điển Tất cuối cùng cũng rơi vào mộng, trong mộng có tiếng đàn mê hoặc lòng người của cầm sư, bất giác giống như say, bất giác sa vào, khóe miệng cũng bất giác mà cười mỉm.
"Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ sẽ tới đó nghe thêm lần nữa?" Lời đạo giả nói vẫn quanh quẩn bên tai, một lần lại một lần, dù cho có lắc đầu vùng vẫy thoát ra cũng đều không thể thoát.
Sau một đêm chỉ có một mình lẻ loi ngủ, cuối cùng vẫn là không tự giác lần theo trí nhớ tới trà quán nhỏ ẩn nấp ở góc thành. Bước vào cửa, từ trong đám người liền nhận ra đạo giả, Điển Tất bỗng nhiên cảm giác có mấy phần bùi ngùi, thật sự là bi ai, dù cho là nói đạo giả, hay là chính hắn.
Nhìn thấy Điển Tất xuất hiện ở trước mắt, vẻ mặt đạo giả cũng không chút ngạc nhiên, chỉ là cười lên thật tươi như chứa ẩn ý: "À, A Tất, ta. . ."
Điển Tất ấn vai hắn ngồi xuống, giống như hắn cũng cười lên có phần hư ngụy (dối trá), định mở miệng, lại nghe thấy tiếng người nói từ phía sau: "Thực khéo, ta cũng tới đây nghe cầm".
Hôi thử cứng ngắc xoay người liền nhìn thấy cái tên nam nhân đã biệt tăm biệt tích suốt đêm qua đang đứng ở trước mặt, thần thái sáng lạn, chính là giương ra cái vẻ lừa đảo ghẹo nguyệt trêu hoa khắp người trong thiên hạ. Chung quanh đã có mấy cô nương e thẹn che khăn lụa ngắm trộm hắn, mà Thần Quân càng lúc càng được nhiều tôn sùng lại bắt đầu tiêu sái mà xoay sáo trúc trong tay, dung mạo xem chừng tựa như khổng tước xòe cánh. Có người nhỏ giọng hỏi: "Không biết là công tử nhà ai, như thế nào sinh ra lại tuấn tú tới thế?"
Lời nói lọt vào trong tai hôi thử, cảm giác mất mát bị kìm nén suốt một đêm biến thành tức giận nghi ngút bốc lên. Nâng ngón tay chỉ về góc phòng khác: "Đừng ngồi ở chỗ này, qua bên kia đi."
Tiểu hôi thử chưa bao giờ nhận ra, một người bao giờ cũng hào phóng độ lượng như chính mình, một khi gặp phải người này, đều là nói không tới ba câu đã tức giận, nói quá bốn năm câu sẽ phải giơ chân. Mỗi lần nhìn lại, nam nhân kia dù đang lúc bận việc vẫn ung dung, nhởn nhơ tự đắc cười "Ha hả. . ."
Ân Giám thong dong khom người ngồi xuống, ngẩng đầu nháy mắt, yên lặng chờ đợi cơn tức giận của ông chủ bộc phát sẽ xông lên cắn người, bên môi ba phần cười trộm lại có bảy phần vô lại.
Tại bên kia chiếc ghế dài, đạo giả mảnh khảnh tựa như cây kim đang ngồi, nam nhân cứ thế mà tùy tiện chiếm hơn phân nửa, ở ngay giữa ghế lại có một cái rãnh, thực sự hôi thử cũng ngại chen vào giữa đó. Thần Quân rủ mắt xem cái rãnh kia, nói: "Ngồi đi, đông gia không cần khách sáo."
Trước mắt bao nhiêu người, thậm chí trong ánh mắt xinh đẹp của tiểu đạo sĩ cũng có tia kỳ vọng, Điển Tất không thể tức giận răng cắn vào nhau như ăn phải xỉ sắt, chờ tới khi về nhà, xem ta như thế nào trừng phạt ngươi!
Ân Giám hiển nhiên đã có dụng tâm, duỗi tay dùng lức kéo một cái, tiểu hôi thử vừa đúng lúc ngã ngồi ở trên đùi hắn: "Như vậy không phải cũng có thể ngồi sao?"
Khuôn mặt đỏ bừng của hôi thử hung hăng liếc hắn, ánh mắt giống như chứa đao.
Gần đây cái kia của Thần Quân phong lưu tựa hồ bị khiêu khích rất ít, càng hưng phấn ngẩng cao, kéo thắt lưng của hắn vào, cắn cắn một bên tai, nhẹ nhàng cười: "Về nhà rồi, ngươi muốn như thế nào đều có thể như thế ấy." Ngữ khí cùng ánh mắt ái muội, mà đôi bàn tay di chuyển ở trên lưng hôi thử lại càng ái muội hơn nữa.
"Hạ lưu!" Điển Tất thấp giọng chửi hắn, hận không thể cắn một phát vào cái cổ đang lộ ra trên ve áo của hắn.
Ân Giám biểu tình thực đứng đắn, tay vỗ ở tấm lưng đã cứng đơ thẳng tắp của hắn trấn an: "Đông gia, ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tựa hồ mình mới là chính nhân công tử sợ bị người khác dụ dỗ.
Lúng túng quay đầu nhìn lại, tiểu đạo trưởng đang duỗi cằm nhìn về phía này giống như thưởng hữu vị.
Điển Tất vừa giận dữ vừa xấu hổ muốn chết. Mỗi một lần đều là do bị tên vô liêm sỉ này trêu đùa khiêu khích, cuối cùng chính mình lại tức giận tới một phật xuất thế hai phật thăng thiên, ngược lại hắn vẫn khoan thai uống trà ở một bên, vừa dõi theo vừa cười giễu, giống như thể xem xiếc khỉ bao nhiêu cũng không chán.
Hôi thử gắt gao nắm tà áo tuyết trắng của hắn, một trận ác khí nghẹn lại nơi cổ họng, suýt nữa sẽ hộc ra một ngụm máu đen. Là vì vậy, ta mới ghét nhất bị ngươi trêu chọc.
Như là nhìn thấu tâm tư của hắn, nam nhân chậm rãi thu hồi vẻ mặt tươi cười, đứng dậy dịch ra một bên, đem hôi thử nhỏ bé đặt ở chỗ ngồi giữa mình và đạo giả, chỉ là bàn tay giữ ở thắt lưng thủy chung vẫn chưa chịu buông ra: "Mới vừa rồi là đùa ngươi thôi."
Thân thể sít sao ở bên hắn, chân và đầu gối đều chạm vào hắn, thậm chí còn cả vị trí trên đùi lúc nãy vừa ngồi lên, hãy còn dư lại cảm giác, có thể là do lúc trước bực mình, cũng có thể là do lúc trước tức giận, có thể là do trong căn phòng chật chội này quá nóng, Điển Tất ở trên mặt có một chút phát sốt. Ngập ngừng cả nửa ngày, rốt cục nhận ra cuối cùng đã tìm được nam nhân bị mất tích, cố gắng nâng cao cằm bày ra vẻ mặt coi khinh: "Hừ! Ta mới không thèm."
Chính là biểu cảm tùy tiện không buồn lo lắng, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh ngậm phải bồ hòn, rõ ràng đau lòng không thôi, lại còn muốn trước mặt đồng bạn tỏ bộ dạng không thèm để ý.
Bàn tay lần mò ở bên hông lại vòng qua đặt ở trên vai hắn, đem hôi thử bé nhỏ giam giữ vào trong lồng ngực mình, Ân Giám thở dài: "Ngươi nha. . ."
Nói nửa thanh lại không nói nữa.
Hôi thử đã xấu hổ tới mức chỉ lo chăm chú kiếm một cái lỗ để chui vào không phát hiện, Thần Quân thế kia nhưng trong đôi mắt trạm lam lại tràn đầy sủng nịch.
Giữa lúc đó bỗng giật mình, một hồi đàn réo rắt quen thuộc từ phía sau màn trúc vang lên, cầm sư đến không ai biết đi không ai hay tự lúc nào đã ngồi ngay ngắn ở phía sau đàn. Đột nhiên chỉ còn im lặng, Điển Tất trộm nhìn qua kẽ hở nơi mành trúc, vừa đúng lúc mắt gặp một tia u bích trong con ngươi quỷ dị. Rõ ràng ngón tay hạ xuống liền tạo thành huyền âm uyển chuyển như thế, đôi mắt của người nọ nhưng lại lạnh lẽo âm u, không mang theo một chút cảm tình ấm áp. Đạo giả ở bên người lần nữa lâm vào si mê, hắn hai mắt nhắm nghiền, hai má tiều tụy vàng nhợt vì tiếng đàn mà ửng lên vui sướng, bên môi cũng thản nhiên nở rộ một nụ cười tươi vui.
Nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn như nước, thao thao bất tuyệt, dù cho đang ở trong mộng vẫn bị ám ảnh bởi huyễn cảnh giả dối đang ập đến. Đôi mắt từ ái của phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội thân thiết nô đùa, còn có Lão Quẻ Tinh giả thần giả quỷ thường hồ ngôn loạn ngữ, gương mặt ngốc nghếch tươi cười của tiểu bộ khoái, khóe mắt hòa thượng lộ ra từ bi cùng lúm đồng tiền ở bên má nhợt nhạt của đạo sĩ. . . Cuối cùng, rất nhiều sự vật tốt đẹp đều từng cái từng cái xẹt qua, đứng tại nơi mênh mông mây khói tận cùng là bóng dáng một nam nhân tuấn đĩnh tựa thanh tùng (tùng xanh), tiêu sái ngang tu trúc (trúc thẳng). Hôi thử đang nắm một viên tâm (trái tim) nóng rực, mong chờ nam nhân nọ rốt cục có thể vì chính mình mà lộ ra vẻ mặt xinh đẹp ôn nhu. . .
Tiếng sáo chợt khởi, như gió lướt qua đầu ngọn lá, như trăm chim cùng đua hót, giống như quẳng một hòn đá vào trong hồ nước thanh đàn rối loạn. Điển Tất đột nhiên giật mình lấy lại thần trí, không phụ mẫu, không tỷ muội, cũng không bạn tốt, vốn chỉ có chính mình đang ngồi ở một tiểu trà quán đơn sơ mộng tưởng hão huyền. Chỉ có nụ cười còn đọng lại trên mặt là chân thật, khóe miệng một hồi lại một hồi đau nhức, muốn đưa tay lên sờ, bỗng dưng nhận ra cả người vô lực, cư nhiên một chút hơi sức để nâng cánh tay lên cũng không có, không chú ý đã để cho yêu quái phía sau màn trúc hấp thụ nguyên thần.
Điển Tất quay đầu nhìn quanh, trong phòng mọi người đều lộ ra bộ dạng như mới vừa từ trong mộng tỉnh lại, không còn giống như trước trầm mê, ánh mắt mỗi người đều thanh minh trong suốt.
"Đây là. . ." Đạo giả kéo tay áo của Điển Tất thì thầm.
Lại nghe bên cạnh có người nói: "Thật sự là âm thanh kì diệu động lòng người, tại hạ thực sự nhịn không được muốn cùng vị công tử này hòa một khúc."
Hôi thử xoay đầu, Ân Giám không biết tự khi nào đã đứng lên, tiếng sáo vừa rồi đúng là xuất ra từ hắn.
"Hừ!" Yêu quái tên gọi Thẩm Ngâm chỉ cười lạnh một tiếng, u quang trong mắt càng sâu, "Không dám nhận."
Lần thứ hai gảy tay xuống đàn, tiếng đàn mờ ảo vô tích (không dấu vết) giống như tháng ba gió mát, rõ ràng đã giữ ở trong tay, giây lát lại trốn qua qua khe hở, khiến người ta sinh ra cảm giác nôn nóng, nhịn không được muốn đuổi theo, nghĩ rằng nắm vào dễ như trở bàn tay, lại hóa ra vồ hụt. Tái một lần lại một lần, một lần không chú ý lại sa vào những sợi âm thanh đã đan thành lưới nhện, có muốn tỉnh ngộ thoát thân cũng đã muộn.
Yêu lấy âm luật mà hấp thụ nguyên thần, Ân Giám lại lấy âm luật đánh áp yêu quái ma âm. Tiếng sáo của Thần Quân réo rắt trào dâng, mỗi khi trầm luân vào liền giống như bản thân mình đang đứng ở bên vách núi bị kéo xuống. Điển Tất bỗng nhiên cảm thấy thống khổ, thần trí lần nữa cùng với ảo ảnh nam nhân ôn nhu mà hoang đường đấu tranh. Ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt rõ ràng góc cạnh, đào hoa nhãn thủy sắc thần (mắt đào hoa, môi sắc nước), tóc mai lưa thưa bay ở trên mi hạ nơi đuôi mắt, trời sinh ra một bộ tướng mạo tựa hoa. Bởi vì tiếng sáo vô cùng sắc bén của hắn mà cảm thấy một chút không cam tâm, ta đời trước là thiếu nợ ngươi sao, lại chỉ giống như oán phụ thân tàn coi giữ lãnh cung, đau khổ chờ đợi ngươi ban cho một tia thương xót? Thật là không có đạo lý!
Trong lòng chợt sinh ra hào khí, tiếng đàn thao túng tâm thần người ta tùy thời mà hạ thấp xuống. Điển Tất lại nhìn bốn phương, định lực của phàm nhân quả thực không thể cùng yêu chống chọi, thần sắc mọi người lần nữa bỗng nhiên biến ảo, trong lý trí chỉ còn lại bồi hồi cùng si mê.
Hai loại âm sắc hoàn toàn bất đồng va đập vào nhau, khiến cho màng tai ong ong rối loạn. Phàm nhân vẫn không hay biết có điều khác thường, mà Điển Tất vì cũng là yêu quái, cảm thấy được bị tiếng sáo mạnh mẽ bóp nghẹt, trên vai giống tựa có ngàn cân gánh nặng đè ép, lục phủ ngũ tạng giống như có sóng cuộn bên trong, không thể an ổn, cả người lại giống như bị dây thừng vô hình trói chặt không cho nhúc nhích.
"Ngươi, ngươi mau. . ." Muốn phát ra tiếng kêu hắn dừng tay, hạ âm thanh xuống, yêu quái chơi đàn kia có thể bị chế trụ, nhưng trước tiên sẽ cưỡng bức sinh mệnh của ta. Nhưng trong họng giống như bị khóa, dù ra sức mở miệng lớn tới đâu, cũng không phát ra được một chút tiếng.
Bạch Hổ Thần Quân Ân Giám, truyền thuyết kể hắn thiếu niên đắc ý, một thanh trường kiếm trong tay hết chém qua bắc hải ác long, lại chém qua tây thùy lang khuyển (chó sói ở biến giới phía tây). Mọi người đều nói hắn nếu không phải là hậu duệ của Thượng cổ, tất sẽ ở trước mặt Thượng đế thiện chiến kiêu hùng, kiến công lập nghiệp uy chấn thiên hạ. Chúng tiên lại rằng, Thần Quân điện hạ vô cùng dũng mãnh, một mình có thể hạ được mười vạn thiên binh. Trên phố đồn đãi rằng, hắn trước khi gặp Sở Diệu chưa bao giờ thất bại, thực sự là phi thường thần dũng không ai địch nổi.
Lại nhớ về ngày đó, này một trăm năm trôi qua quả vô cùng nhàn hạ, trong mắt dường như chỉ có những việc vụn vặt, nhưng lại chưa từng một lần đem nam nhân háo sắc lạm tình kia so sánh với chiến thần cao ngạo trong lời đồn. Cho tới tận hôm nay, tận mắt chứng kiến hắn chỉ dùng một chút sáo thanh mà khiến cho Thẩm Ngâm tu vi hơn mình bản thân rơi vào quẫn bách, Điển Tất lại sinh ra vài phần hốt hoảng, không dám tin rằng nam tử ngọc thân cao lớn ở ngay trước mặt lại là cái kẻ "vô liêm sỉ" trong miệng mình.
Đó không phải là thần tiên thần thông quảng đại hay sao? Vừa nói cười vừa nhấc nhẹ tay liền có có thể bắt yêu quái khổ tu ngàn năm hàng phục, tựa như bẻ một nhánh cây khô, ngắt đi một chùm hoa dại. Trong nháy mắt, hôi thử bỗng nhận ra bản thân mình nhỏ bé. Mặc dù nam nhân thỉnh thoảng sẽ cùng hắn đàm chuyện, mặc dù thường thường ở trong miệng trào phúng gọi tên hắn, mặc dù có thường xuyên oán giận hắn vừa không những yêu bản thân còn tự mãn cùng chỉ biết sống an nhàn sung sướng, kể từ trăm năm trước sống chung với hắn dưới một mái hiên đến nay, Điển Tất chưa bao giờ nhận thức được rõ ràng tới thế, rằng nam nhân gần như ngày nào cũng bị mình thấp giọng mắng lại là hậu duệ Thượng cổ, đường đường là Vu Sơn Bạch Hổ Thần Quân, so với chính mình, giống như thiên địa so cùng bùn đất, giống như chim sẻ so với đại bàng. . .
"Không cần!" Đang trong vùng vẫy, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét thê lương, tiếng đàn, tiếng đàn tranh cứ thế mà lạc đi một âm, ngón tay dừng lại, Điển Tất còn chưa kịp phản ứng, đạo giả đã xé ngang màn trúc bổ nhào về hướng cầm sư.
Ân Giám cũng theo đó mà buông ống sáo, Điển Tất giống như được gỡ xuống ngàn cân gánh nặng ở trên vai, thể xác cùng tinh thần dường như lỏng lẻo, cổ họng có vị ngọt tanh, hộc nôn ra máu, toàn thân xương cốt đều rời rạc, cả người sau đó liền đổ nhào xuống đất, nhất thời dù có cố gắng thế nào cũng không thể đứng lên.
"Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt." Phát hiện oán giận của hắn, nam nhân liền giành ngồi xổm xuống trước, lấy ra khăn nhỏ lau lau giúp hắn khóe miệng, lại ở trên lưng vỗ về vuốt cho xuôi khí, một tay vòng qua đầu đem vai hôi thử kéo vào trong lồng ngực, "Ngươi là yêu, tránh không được bị tiếng sáo của ta ảnh hưởng, trở về nhà điều dưỡng hai ngày sẽ không có việc gì nữa."
Điển Tất cả người vô lực, chớp mắt ngẩng đầu nhìn, nam nhân cằm tiêm tiêm, mũi cao thẳng, hơi hơi cúi đầu, đôi mắt màu lam rực rỡ như sao, lông mi thật dài một lớp rồi một lớp, dường như đang nói. Rõ ràng là không nghe thấy tiếng đàn, lại rơi vào trong ảo cảnh, là mộng Thần Quân mới có thể ôn nhu nói chuyện như thế, lại như vậy cười, như vậy ôm hắn, như vậy săn sóc, kẻ vô liêm sỉ ở hiện thực bao giờ mới có thể có hảo tâm? Hôi thử si si ngốc ngốc hết ưu sầu lại lo lắng, nắm chặt bả vai hắn, móng tay cơ hồ xiết vào da thịt tới xuất huyết.
Hàng lông mày xinh đẹp rốt cục nhíu lại, rồi lại giãn ra. Nam nhân cúi đầu hướng hắn cười, mâu quang như nước, môi đỏ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng: "Từ trước tới nay, chỉ có ở trên giường mới có người dùng sức mà xiết chặt vai ta như thế."
Hôi thử hận không thể trên vai hắn cào ra năm đường máu.
Quay đầu nhìn lại vào sau màn trúc kia, yêu nghiệt lúc trước cuồng vọng khiêu khích, sắc mặt đã xanh mét chỉ còn thoi thóp. Hắn một thân tu vi đều bị Ân Giám phá vỡ, u quang trong mắt tản mạn, chỉ còn lại một tia u bích tựa như ngọn đèn trước gió, trong giây lát rồi cũng phải tắt.
Đạo giả ngồi chồm hỗm ở trên đất không ngừng dùng ống tay áo vì hắn mà lau đi tia máu, hắn lại lần nữa khụ ra, dù có ngăn cũng không ngăn được.
Tức giận tới bốc hơi, hắn hất tay đẩy đạo giả ra. Đạo giả hàng mi rũ xuống, miệng chúm lại cố chấp lên tiếng: "Ta muốn nghe ngươi chơi đàn lần nữa."
"Ha. . ." Hắn ngửa mặt lên trời muốn cười, âm thanh trầm thấp khàn khàn tựa như tiếng đàn lúc trước êm tai, thình lình lại ho ra dữ dội, trước ngực lại vết máu càng thêm loang lổ, "Đạo sĩ ngu ngốc, nếu ngươi không phải là một thân chân khí thuần dương, ta lại như thế nào bày đặt không để ý nữ tử như hoa, phải hao tẩm tâm trí lừa ngươi? Cái gì mà duyên duyên kiếp kiếp, có quỷ mới biết ngươi phải tìm là người nào."
Hắn lại chỉ vào Ân Giám, nét mặt vô cùng cuồng vọng không cam: "Tên đạo sĩ ngu, nếu không phải tự nhiên có kẻ đâm ngang, ngươi nói ngươi có thể sống qua đêm nay hay sao?"
"Câm mồm!" Điển Tất tức giận trừng mắt, vùng vẫy cố thoát ra khỏi ngực Ân Giám.
Đạo giả rủ mắt, lặng lẽ không lên tiếng nâng lên ngọc cầm đã đứt dây, vẫn dại khờ như trước: "Lần tới trăng non, ngươi lại có thể tấu khúc cho ta."
"Đi!" Hắn đưa tay lên muốn đánh, lòng bàn tay ập lên trước mặt đạo giả lại chậm chạp không chịu hạ xuống, đạo giả vẫn trấn tĩnh, đôi mắt lạnh nhạt nhìn lên phía trước, u bích trong ngươi trải qua biến hóa, cuối cùng phảng phất tựa như phẫn nộ, cuối cùng hất đi ngọc cầm ở trên tay đạo giả, bàn tay che ngực, lai lần nữa ho ra một trận liệt tâm liệt phế, trong miệng tràn đầy máu đen tựa như tim gan cũng phải nôn ra "Đạo sĩ ngu ngốc, ngươi là đồ đạo sĩ ngu ngốc! Sớm biết có ngày hôm nay, ta liền sớm một chút hút đem nguyên thần của ngươi hút hết! Còn có. . . những người vừa rồi. . . ta một kẻ cũng không chừa tới ngày mai!"
Yêu vốn tham lam, cho đến tận cùng, tiếc hận đau lòng vẫn chỉ là xơi mồi chưa hết. Âm thanh mắng nhiếc cao hơn lại cao hơn một câu, rồi lại dần dần không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Đạo giả xoay người đặt đàn xuống, quay đầu lại, cầm sư lúc xưa vẫn nằm ở trước án (bàn) không nhúc nhích, mấy phần gió lành lạnh thổi vào, trước án không có lấy một bóng người, chỉ còn lại một đoạn trúc khô gẫy.
"Thì ra là trúc yêu." Có người nhẹ giọng nói. Đưa tay sắp xếp nó cùng ngọc cầm ở cùng bên nhau, rồi lại trịnh trọng đặt lên trên án, từ trên khuôn mặt vẫn thủy chung không có lấy một chút biểu tình chảy xuống một hàng lệ, "Ta làm sao lại không biết ngươi không phải là hắn, bằng không, tại sao lại không để cho ngươi rút kiếm? Chỉ là ở trong tiếng đàn của ngươi, ngươi lại chính là hắn a. . ."
Tìm kiếm là chuyện vô cùng thống khổ, vĩnh viễn luôn ở giữa biển người mờ mịt không biết theo ai không biết làm gì, ngay cả bước tiếp theo phải đi về phương nào cũng không biết. Càng không ngừng chặn người qua đường, càng không ngừng hỏi, sau đó càng không ngừng bị người ta xem thường cùng đùa cợt.
"Ta chỉ muốn nghỉ một chút, dừng lại trong chốc lát. . ." Lão đạo sĩ trong đạo quán từng nói, quá cứng rắn sẽ thiệt vào ôn nhu. Niềm tin tìm kiếm như người kia thực quá kiên định quá cố chấp, vì thế lại càng dễ dàng bị tiếng đàn yêu mê hoặc, "Ta biết hắn không phải người lương thiện, lại vẫn nhịn không được tới nghe cầm. . . Ít nhất trong tiếng đàn, ta đã tìm được hắn, có thể không cần như mệt mỏi như vậy nữa."
"Chết ở trong tiếng đàn thì có sao? Ít nhất. . . có thể sẽ không nằm ác mộng, không cần tiếp tục tìm người. Cho nên, ta không hận hắn." Màn trúc bị xé rách rơi xuống bên chân, đạo giả vốn quật cường lạc quan sau khi lẳng lặng nói, nước mắt lướt qua khuôn mặt rớt xuống trên đàn vang lên một tiếng nhỏ, "Ta là cảm ơn hắn."
Điển Tất nghe được sững sờ, Ân Giám vỗ vỗ vai hắn: "Đi thôi, chúng ta về trước."
Thời điểm bị nắm ở cả hai bả vai rời đi, Điển Tất vẫn không cam lòng quay đầu lại, nhìn người phía sau án, nơi mà cầm sư vẫn thường ngay ngắn ngồi: "A Tất à, ta như vậy có phải hay không thực mất mặt?"
Hôi thử vội vã lắc đầu, đạo sĩ trẻ khẽ nhếch lên khóe miệng, "Yên tâm đi, ta không sao.", bên môi tạo thành một độ cung nhàn nhạt, rất không đáng yêu.
-----HẾT CHƯƠNG 5-----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro