7
Một câu thành sấm.
Sáng hôm sau ta tỉnh dậy đã nghe trong sân huyên náo, mặc quần áo đi ra ngoài thì thấy mẫu thân ta đã thở hồng hộc ngồi dưới đất, bọn nha hoàn hốt hoảng xoa ngực cho bà.
Phụ thân ta sắc mặt trắng bệch, thậm chí không thể đứng vững.
Thu Hà vội vàng chạy đến bên cạnh ta nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, tối hôm qua Nhị tiểu thư đã đánh Thanh Đại bất tỉnh, sau đó leo tường bỏ chạy!"
Ta vừa quay đầu liền thấy Thanh Đại còn nằm trên mặt đất, gáy bị đập ra một lỗ máu, máu chảy đầy đất, mắt nhắm nghiền, sống chết không rõ.
Trong phòng chỉ còn lại một tờ giấy, trên đó viết bốn hàng chữ:
Sinh mạng quý giá, nhưng tự do càng quý hơn, nếu vì tình yêu, tất cả đều có thể vứt bỏ!
Phụ thân ta không còn nhịn nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi!
Thẩm Linh Huyên có thể chạy đi đâu? Dùng ngón chân đoán mò cũng biết là đến Tần vương phủ.
Mẫu thân ta run rẩy đỡ tay nha hoàn đứng lên, suy yếu nói: "Ta đi tìm nàng!"
Ta cũng muốn theo góp vui, vội vàng tiến lên nói: "Nương, con cùng người!"
Mẫu thân vốn không muốn ta dấn thân vào dòng nước đục này, nhưng lúc này bà đã kiệt sức, cần một chỗ dựa nên chỉ có thể dắt ta theo.
Đến Tần vương phủ, hạ nhân vương phủ biết chúng ta là người Thẩm gia, ánh mắt nhìn chúng ta đều có chút vi diệu.
Tần vương phi đi ra nghênh đón chúng ta, nàng ngược lại không nói gì, lễ nghĩa chu toàn lại khách khí, làm cho mẫu thân ta càng thêm xấu hổ.
Trắc phi bên cạnh lại nhịn không được mở miệng, châm chọc nói: "Nghe nói Thẩm gia gia phong thanh chính, nhưng nữ nhi lại đêm rời khỏi phủ, ta hôm nay cũng coi như mở rộng tầm mắt."
“Im lặng!” Tần vương phi trừng mắt.
Trắc phi bĩu môi không nói lời nào.
Mẹ ta xấu hổ vô cùng, vội hành lễ rồi liền đi theo hạ nhân đến phòng Thẩm Linh Huyên.
Đại khái là còn sự thích thú, Tần vương đối với Thẩm Linh Huyên rất tốt, có viện tử riêng biệt, còn có bốn hạ nhân hầu hạ, trong phòng đốt huân hương quý giá.
Thẩm Linh Huyên cả người đầy gấm vóc lụa là, đang nằm trên ghế tựa để tiểu nha đầu đút nho.
Vừa thấy mẫu thân ta đến, nàng ta đầu tiên kinh hoàng, sau đó liền khôi phục trạng thái bình thường, thậm chí ngay cả đứng cũng không thèm đứng lên.
"Nương, sao người lại tới đây?"
Mẫu thân ta đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, bà không thèm quan tâm đến những điều này nữa, bà khóc, hận rằng sắt không thành thép:
“Huyên nhi, sao ngươi có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy,không thèm làm thê chạy đi làm thiếp, ngươi tốt xấu gì cũng là đích nữ của Thẩm gia, hiện tại ngay cả danh phận cũng không có, ngươi, ngươi —— "
Thẩm Linh Huyên không thèm để ý: "Các ngươi đều là kẻ cổ hủ, danh phận thì tính là cái gì,chỉ là một tờ giấy mà thôi, làm sao có thể trói buộc được tình yêu?"
"Mẫu thân, ngươi không hiểu, ta là nữ chính của thế giới này, Tần Vương sinh ra là để yêu ta!"
Mẫu thân đại khái là đã nghe quá nhiều, bà không còn cảm thấy hoảng sợ khi nghe nàng ta hồ ngôn loạn ngữ như trước kia mà tiếp tục khuyên nhủ: "Danh phận đối với nữ tử quan trọng nhất, thiếp thất bất quá chỉ là thứ có thể tùy tiện đuổi đi, nếu sau này Tần vương chán ngươi, ngươi phải làm sao bây giờ?".
Thẩm Linh Huyên có chút không kiên nhẫn: "Ta nói cho ngươi, ngươi cũng nghe không hiểu, chúng ta là tình yêu đích thực, hắn sẽ không vứt bỏ ta, sớm muộn gì cũng có một ngày vương phủ này đều là của ta!"
Nha hoàn phía sau nàng thần sắc khẽ biến, không lên tiếng.
Mẫu thân ta thấy khuyên nhủ không có kết quả, chỉ có thể rơi lệ ra cửa.
Tần vương lúc này vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy mẹ ta cao giọng cười nói: "Thẩm phu nhân xin hãy yên tâm, ta sẽ không bạc đãi lệnh thiên kim, nếu ngươi nhớ nàng bất kể lúc nào đều có thể đến thăm nàng!"
Mẫu thân ta thở dài, đa tạ rồi ra về.
Thẩm Linh Huyên ban đêm chạy đến Tần vương phủ, đây là một vụ bê bối,Thẩm gia lại không thể động đến Tần vương, vì thế chỉ có thể đem chuyện này đè xuống.
Phụ thân ta quỳ trong từ đường cả đêm, khi đi ra, đầu đã bạc trắng, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, chúng ta coi như không có đứa nữ nhi này, chỉ có duy nhất một cô nương là Linh Hàm."
Mẫu thân mắt đỏ hoe.
Tuy chúng ta muốn đè tin tức, nhưng bên Tần vương phủ lại không thèm quan tâm, rất nhanh tin tức liền truyền khắp kinh thành, Cố đại nhân mang theo Cố Uyển Bác tìm tới cửa, phụ thân ta,một nam nhân đã ngoài năm mươi, chỉ có thể khom lưng cùng hắn xin lỗi, thỉnh cầu từ hôn.
Vốn tưởng rằng Cố Uyển Bác sẽ phản đối, không ngờ hắn ta bỏ đi không nói lời nào, nhìn ta một cái liền đi theo Cố đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro